Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Võ Lâm Ngoại Sử
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 89: Hồi 38 – Anh Hùng Can Đảm (1)
H
ùng Miêu Nhi hỏi: - Tại sao?
Thẩm Lãng: - Vì dùng nước lụt hay lửa thiêu đều bình thường... quá bình thường.
Hùng Miêu Nhi ngạc nhiên: - Bình thường? Quá bình thường?
Thẩm Lãng thở dài: - Dù cô ta là ác ma, lại là ác ma trong dáng ‘tiên tử’. Dù cô ta là bại hoại, lại là loại bại hoại ‘thoát tục’. Người như cô ta sẽ không dùng những thủ đoạn bình thường ai cũng có thể nghĩ ra.
Hùng Miêu Nhi cũng thở dài: - Chỉ mong cô ta sẽ không dùng...
Thẩm Lãng: - Để đối phó với chúng ta, cô ấy sẽ dùng cách kỳ quái, nhất định rất kỳ quái, mà không ai có thể đoán được.
Chàng thở dài, nói tiếp: - Cô ta không chỉ muốn chúng ta chết, còn muốn ta phải khẩu phục tâm phục mà chết.
Chu Thất Thất đột nhiên lên tiếng: - Coi bộ anh rất hiểu cô ta!
Thẩm Lãng cười khổ: - Chuyện tới nước này, anh không thể không hiểu rõ cô ta.
Chu Thất Thất: - Cô ta thật sự kiệt xuất như vậy sao?
Thẩm Lãng: - Cô ta là một cô gái không tầm thường, điểm này không ai phủ nhận được.
Chu Thất Thất làm vẻ tiếc nuối: - Hứ, tiếc rằng cô ta không có ở đây. Nếu cô ta nghe được lời anh khen, nhất định sẽ rất cao hứng.
Nói rồi, nàng... nửa cắn... nửa hôn lên mặt Thẩm Lãng.
Tuy Chu Thất Thất làm ra vẻ tức giận, nhưng thật ra thì nàng đang rất đắc ý. Vào lúc này, ở nơi đây, nàng là người duy nhất cảm thấy đời hạnh phúc.
Chỉ cần Thẩm Lãng yêu nàng và tha thứ cho nàng, là trong lòng nàng tràn ngập niềm vui vô hạn, bởi đây chính là những gì nàng mong mỏi bấy lâu.
Còn tình cảnh hung hiểm, tiền đồ đáng sợ, thậm chí ngay cả chuyện tử sinh, đối với nàng đều không quan trọng. Có Thẩm Lãng bên nàng, chết lại có nghĩa lý chi?
Ngoài nàng ra, những người khác đều mang tâm sự nặng nề.
Độc Cô Thương không ngừng lẩm bẩm: - Cách kỳ quái mà người khác không ai nghĩ ra, là cái gì?
Hùng Miêu Nhi lớn tiếng: - Vô luận cách nào, tôi chỉ hy vọng cô nàng mau thi thố, càng nhanh càng tốt. Tôi không thích cái kiểu chờ đợi như vầy. Chờ như vậy, thà chết sướng hơn...
Vương Lân Hoa lạnh lùng: - Mau? Anh không cần gấp gáp, thị không để cho anh chờ quá lâu đâu...
Độc Cô Thương chợt rùng mình: -... không quá lâu! Sẽ nhanh sao?
Quả thật chẳng bao lâu, có tiếng bước chân truyền tới.
Tuy âm vang bước chân rất khẽ, nhưng giữa lòng núi tĩnh lặng, lại như tiếng sấm dội.
Độc Cô Thương nắm chặt bàn tay, giọng khàn khàn: - Ai? Người đang tới là ai?
Vương Lân Hoa thở dài: - Đoán không ra! Các anh vĩnh viễn sẽ đoán không ra.
Hùng Miêu Nhi: - Còn anh?
Vương Lân Hoa than: - Tôi cũng đoán không ra.
Bước chân ngừng lại ngay ngoài lối ra đã bít.
Sau đó, có tiếng khối đá bị dời đi. Một luồng sáng rọi qua khe hở, chiếu thẳng vào gương mặt tái nhợt của Độc Cô Thương.
Trong bóng đen triền miên, bỗng nhiên bừng lên ánh sáng.
Độc Cô Thương lấy tay che mắt, lùi lại ba bước, quát lớn: - Là ai?
Một giọng trầm trầm: - TA!
Giọng trầm thấp mà lạnh lùng này có một ma lực khiếp người.
Bên ngoài khe đá xuất hiện một đôi mắt sáng quắc, màu xanh lục ngời ngời, trông chẳng giống mắt người, mà như của rắn độc, của dã thú hợp cùng yêu ma.
Độc Cô Thương run bắn, lắp bắp: - Khoái... Khoái... Khoái Lạc Vương!
Giọng kia lạnh lùng: - Hay! Ngươi còn nhớ bổn vương.
Độc Cô Thương lui về phía sau, toàn thân run rẩy như đang bị roi quất không ngừng, thớ thịt co giật theo từng nhịp roi.
Hắn gần như không nói ra tiếng, cổ họng chỉ vang lên những tiếng ư ử.
Khoái Lạc Vương: - Không ngờ bổn vương lại tới đây tìm các ngươi!
Độc Cô Thương run giọng: - Ngươi... ngươi sao... ngươi … làm sao biết được?
Khoái Lạc Vương cười sằng sặc: - ‘Làm sao biết được’!... Đúng ra ngươi không nên hỏi câu này. Ngươi đã biết, bổn vương ‘không nơi nào không biết, không chỗ nào không hay’... Trong thiên hạ, có chuyện gì giấu được ta?
Toàn thân mềm nhũn, Độc Cô Thương ngồi phịch xuống nền đá lạnh.
Ánh đèn dời qua mặt Hùng Miêu Nhi.
Mặt Hùng Miêu Nhi không còn giọt máu, anh cũng lui lại sau vài bước.
Khoái Lạc Vương nghiêm mặt: - Ngươi còn chưa chết? Thật là ngoài dự liệu của bổn vương. Ai ngờ kẻ thích giết người như Độc Cô Thương lại không giết ngươi.
Hùng Miêu Nhi lớn tiếng: - Bởi hắn còn là con người, chớ không như ngươi...
Cặp mắt yêu quái xanh lè kia quắc lên nhìn anh không chớp, anh rụt người, rùng mình, ngưng tiếng mắng...
Ánh đèn chậm rãi dời qua Vương Lân Hoa.
Lưng Vương Lân Hoa đã tựa sát vách hang, sắc mặt như cùng màu với đá, xám như tro tàn, mồ hôi lạnh từng giọt như sương lấm chấm đầy trên mặt.
Nhưng ánh mắt của hắn vẫn linh động, sắc sảo, đang không ngừng đảo tới đảo lui bốn phía, như muốn tìm một lối thoát.
Khoái Lạc Vương cười: - Hay, các hạ đây nhất định là danh tiếng lẫy lừng Vương Lân Hoa Vương công tử. Trừ Vương Lân Hoa, ai có được ánh mắt độc ác dường kia.
Vương Lân Hoa toét miệng cười: - Không dám... không dám...
Khoái Lạc Vương: - Bổn vương từng nghe qua, Vương Lân Hoa thông minh bậc nhất trong thiên hạ. Vừa thấy mặt, tiếng đồn quả không sai.
Vương Lân Hoa: - Đa tạ khen tặng!
Khoái Lạc Vương lạnh lùng: - Chỉ tiếc ngươi đã hành động quá ngu...
Vương Lân Hoa: - Vậy sao!
Khoái Lạc Vương đanh mặt lại, gằn giọng: - Đối đầu với bổn vương? Kẻ đối đầu với ta không phải điên, cũng là ngu. Ngươi dám đối nghịch cùng ta, chẳng phải quá ngu sao?
Vương Lân Hoa thở dài: - Thật thì tôi vốn không muốn cùng ông đối nghịch, chỉ cần ông thả, tôi …
Khoái Lạc Vương cười khinh bỉ: - Ngươi nói ra những lời này, đã quá trễ...
Cuối cùng ánh đèn cũng dừng lại ở Thẩm Lãng và Chu Thất Thất.
Vòng tay của Thẩm Lãng vẫn ôm ngang người Chu Thất Thất. Gương mặt và ánh mắt của nàng không chút nào sợ hãi, ngược lại chỉ ngập tràn âu yếm yêu thương.
Mười ngón tay thon dài nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt chàng, dịu dàng nàng khẽ than: - Chỉ có mấy ngày, mà anh gầy đi nhiều quá...
Khoái Lạc Vương bật cười lớn: - Tình yêu! Sức mạnh của tình yêu! Tình yêu vĩ đại làm sao, có thể làm cho người ta quên đi tất cả! Thẩm Lãng, Thẩm Lãng, Thẩm Lãng,... ngươi quả là người hạnh phúc nhất trên đời.
Mắt Thẩm Lãng không rời Chu Thất Thất, chàng chỉ nhàn nhạt đáp: - Tình yêu vĩ đại là như thế, chỉ tiếc có người không biết quý trọng, lại lợi dụng tình yêu. Có người hết dạ yêu thương, hắn lại nhẫn tâm vứt đi như rác rưởi.
Khoái Lạc Vương ngớ ngẩn, trầm giọng hỏi: - Lời này nghĩa gì?
Thẩm Lãng: - Ông vốn hiểu rõ ý tôi muốn nói.
Khoái Lạc Vương im lặng hồi lâu, rồi lại cười lớn: - Dù sao đi nữa, các vị còn sống ở đây đã là một chuyện rất đáng mừng..
Thẩm Lãng: - Mừng?
Khoái Lạc Vương: - Các vị sẽ không biết rằng, nếu các vị chết ở nơi này, bổn vương sẽ hết sức đau lòng.
Hùng Miêu Nhi không nhịn được lớn tiếng: - Vớ vẩn, đúng là vớ vẩn!
Khoái Lạc Vương nghiêm giọng: - Nếu bổn vương không tự tay giết các vị, sẽ ăn năn hối hận vô cùng. Giờ thấy các vị còn yên ổn nơi này, dĩ nhiên là ta rất vui.
Hùng Miêu Nhi hét lớn: - Ngươi đã tới rồi, sao không ra tay?
Khoái Lạc Vương: - Giết người là cả một nghệ thuật, các vị lại không phải người thường, nếu bổn vương chỉ giết các vị, thì mất hết cả hứng thú.
Độc Cô Thương: - Ngươi … thật ra ngươi muốn giở trò gì?
Khoái Lạc Vương: - Các vị muốn nghe?
Vương Lân Hoa chợt cười khẩy: - Nếu ngươi giết ta, nhất định sẽ hối hận.
Khoái Lạc Vương: - Bổn vương sẽ không hối hận.
Vương Lân Hoa nhếch mép nở nụ cười quỷ bí, nheo mắt: - Thật? Thật sẽ không hối hận …
Rồi hắn bật cười ha hả: - Như vậy, ngươi cứ thử xem...
Khoái Lạc Vương: - Thẩm Lãng, ngươi …
Thẩm Lãng dửng dưng ngắt lời: - Tôi thì rất yên tâm, ông bây giờ chưa muốn giết tôi.
Khoái Lạc Vương cười to: - Thẩm Lãng vẫn là thông minh nhất. Bây giờ các vị đã trong tay bổn vương, sớm muộn gì cũng chết. Bổn vương cần gì vội vã ra tay.
Lão ngưng lại chút, rồi nói tiếp: - Bây giờ các ngươi chỉ có hai con đường.
Hùng Miêu Nhi: - Hai con đường?
Khoái Lạc Vương: - Con đường thứ nhất,... dĩ nhiên là chết. Bổn vương lúc nào cũng có thể đưa các vị vào chỗ chết. Chắc các vị không nghi ngờ cái năng lực này của ta.
Hùng Miêu Nhi và Vương Lân Hoa liếc mắt nhìn nhau, không nói thêm gì, bởi cả hai cùng thừa nhận Khoái Lạc Vương có cái bản lãnh này, điều này không thể phủ nhận.
Qua một lúc, Vương Lân Hoa hỏi: - Con đường thứ hai?
Khoái Lạc Vương: - Con đường thứ hai, … nếu các vị đáp ứng một chuyện, bổn vương lập tức để cho các vị tự do đi lại, trong vòng một canh giờ, quyết không đuổi theo.
Hùng Miêu Nhi động dung: - Một canh giờ? Thật?
Khoái Lạc Vương: - Dĩ nhiên là thật. Trong một canh giờ, các vị có thể đi rất xa. Hơn nữa, nếu bổn vương không đuổi kịp các vị sau ba ngày ba đêm,... ta thề không đụng đến một ngón tay của các vị.
Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt lộ nét vui mừng.
Mặc dù họ không phải là hạng người sợ chết, nhưng nếu có cơ hội sống, ai lại bỏ qua? Huống chi, Khoái Lạc Vương dù có dũng mạnh, nếu họ đi trước một canh giờ, thì lão cũng khó mà theo kịp.
Chỉ có Thẩm Lãng thở dài: - Nếu bọn tôi muốn đi con đường thứ hai này, chắc chắn phải kèm theo một điều kiện?
Khoái Lạc Vương cười to: - Ngươi lúc nào cũng hiểu lòng bổn vương.
Vương Lân Hoa vội hỏi: - Điều kiện gì?
Khoái Lạc Vương ngưng bặt tiếng cười: - Ta chỉ cần... cái đầu của một người.
Vương Lân Hoa: - Là của ai?
Khoái Lạc Vương lạnh lùng: - Ta ghét nhất những kẻ dám phản bội ta. Chỉ cần gặp hắn, ta không thể để hắn ung dung trên đời.
Lão còn đang nói, Độc Cô Thương vốn mới vừa đứng lên, lại ngã phịch xuống đất.
Vương Lân Hoa thở phào nhẹ nhõm: - Người mà lão muốn giết là Độc Cô Thương?
Khoái Lạc Vương căm phẫn quát lớn: - Không sai, chỉ cần các ngươi ‘gỡ’ cái đầu của hắn xuống, bổn vương lập tức để các ngươi đi.
Ánh mắt tàn độc của Vương Lân Hoa đã lườm lườm nhìn Độc Cô Thương.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Võ Lâm Ngoại Sử
Cổ Long
Võ Lâm Ngoại Sử - Cổ Long
https://isach.info/story.php?story=vo_lam_ngoai_su__co_long