Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tuyệt Ái Nô Phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 93: Hồ Duệ Công Chúa
H
ồ Duệ công chúa
Nụ hôn bá đạo mà nóng rực, đi thật sâu vào khoang miệng của nàng!
Tiếng rên rỉ cùng thở dốc khó có thể đè nén tràn ra giữa hai người đang liều chết gắn bó dây dưa, Lạc Cơ Nhi kinh sợ mà mở mắt ra, cảm giác cả người mình bị hắn giữ chặt, đôi tay lửa nóng của hắn mang theo lực đạo ghê người vuốt ve từ lưng hướng tới da thịt đằng trước, cho đến chỗ bờ vai trần trụi của nàng, gắt gao chế trụ thân thể yếu ớt của nàng, không để lại một khe hở!
Cảm giác ngạt thở mạnh mẽ đánh úp lại, ngón tay trắng nõn của nàng gắt gao nắm chặt lấy quần áo trước ngực hắn, bức thiết muốn được hít thở.
Mặc Uyên nhẹ nhàng mở mắt ra, thấy nàng bởi vì hít không đủ không khí mà khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên ửng hồng, ngọn lửa dưới bụng bùng lên hung mãnh, khiến cả người hắn cháy rực lại có chút điên cuồng, đầu lưỡi nóng bỏng không để ý đến tiếng rên rỉ của nàng mà tiến đến chỗ sâu nhất trong yết hầu của nàng, bức nàng trở nên run rẩy!
Xe ngựa đang chậm rãi đi về phía trước không vì vậy mà dừng lại, chiếc mành tối màu, vững vàng che phủ hai người đang liều chết dây dưa với nhau.
“Mặc Uyên…” Một tiếng than nhẹ, nàng rốt cục không được chịu sự thô bạo của hắn, hơi cắn môi dưới, run run chịu đựng những vết cắn thật rất đau đớn mà hắn lưu lại trên vai nàng, ngón tay của hắn lúc nhẹ lúc mạnh, rốt cục khiến nàng bắt đầu cảm thấy không chịu nổi, mấy lần khiến cả người phát run.
Xụi lơ trong xe ngựa mềm mại.
Nghe được tiếng rên rỉ của nàng, động tác của hắn chậm rãi ngừng lại.
Qua chút tia sáng yếu ớt xuyên thấu qua xe ngựa, hắn có thể thấy được trên da thịt oánh bạch của nàng có những dấu hôn nhìn mà đau lòng, nhìn vết tím đỏ nhàn nhàn in thật sâu trên xương quai xanh tinh tế của nàng, kéo dài từ đó cho đến chỗ bộ ngực hơi lộ ra, ánh mắt trong veo của nàng mang theo vài tia cầu xin, nhưng lại chỉ có thể càng khiêu khích dục vọng muốn chiếm giữ trong lòng hắn.
Hắn lại chuẩn bị làm đau nàng.
Tận đáy lòng mơ hồ tồn tại cảm giác đau đớn, Mặc Uyên nâng đôi mắt sâu thẳm lên, đem thân thể y phục lộn xộn bé nhỏ kia kéo vào trong lòng, nóng rực hôn lên cánh môi nàng: “Lạc nhi…”
Hắn thấp giọng khẽ gọi, khiến cho thân thể nho nhỏ trong lòng cả người chấn động!
Cả người Lạc Cơ Nhi có chút cứng ngắc, hàng mi ẩm ướt nhẹ nhàng run run.
Nàng không biết có nên để mặc hắn cứ gọi tên nàng hay không như vậy, mặc dù, đó chỉ là kế để đối phó tạm thời đối với Mặc Kỳ…
Nhắm mắt lại, nàng muốn để chính mình không quan tâm đến sự ôn nhu khắc cốt ghi tâm của hắn, đến chết cũng không phát ra một tiếng nào.
“Lạc nhi…” trong lòng hắn có chút đau đớn, khẽ cắn môi dưới của nàng như là trừng phạt, cảm giác được nàng hơi ăn đau mà lui về đằng sau trốn, cánh tay phía sau lại gắt gao giữ chặt phía sau lưng nàng, không muốn nàng có đường lùi về sau, ngược lại, chiếc lưỡi luồn vào sâu trong đôi môi ngọt ngào thơm mát của nàng…
“Nói cho ta biết, ngươi sẽ ở lại hay không, nếu như…” Giọng nói khàn khàn gian nan phát ra khỏi lồng ngực, hắn giống như kiềm nén lâu lắm rồi, ở lúc hai người dây dưa gắn bó môi răng mới hỏi ra vấn đề như vậy, nhưng rốt cuộc cũng hỏi không xong…
Nói cho ta biết ngươi sẽ ở lại hay không…
Nếu như…
Ta cưới một nữ nhân khác.
Lạc nhi.
Lạc nhi. Lạc nhi. Lạc nhi.
Hắn không hiểu vì sao lại e ngại, đơn giản là vất vả lắm mới mềm hóa được trái tim cứng ngắc của nàng, hắn không cam lòng cứ mất đi như vậy…
Hắn sợ lại một lần nữa nhìn thất ánh mắt lạnh như băng của nàng, ánh mắt thù hận, thậm chí là kháng cự của nàng… Nàng cho tới giờ cũng đều không hiểu, hắn không còn muốn đối đãi nàng tàn nhẫn như vậy nữa, nhưng lại mang đến ình càng ngày càng nhiều thương tổn, hắn không muốn nghe thấy nàng nói “Không cần”, hắn tình nguyện dành cả đời còn lại bù đắp từng thương tổn đối với nàng, cũng không muốn…
Nỗi hoang mang sâu sắc cứ như vậy quấn chặt lấy trái tim hắn, đôi mày tuấn nhã của Mặc Uyên hơi nhướng lên, liều lĩnh tiếp tục nụ hôn sâu này…
Bên ngoài xe, bỗng nhiên có một trận ồn ào cấp bách!
“Dừng xe!”
Một giọng nữ sắc bén lại thanh thúy, vang lên bên ngoài xe ngựa.
Cầm chặt dây cương, nhẹ nhàng trấn an con ngựa dưới thân, Phong Dực ý bảo xe ngựa dừng lại, đôi mắt lạnh lùng nâng lên, nhìn chăm chú về phía trước như thể đã chờ đợi một đội xe ngựa từ rất lâu rồi.
Nhìn thấy xe ngựa vững vàng dừng lại, trên mặt nữ tử lộ ra một chút đắc ý, trong tay nắm một cái roi, lập tức xoay người xuống dưới, cả người mang theo một loại quý khí không cho phép kháng cự, đi tới hai bước, đôi mày thanh tú nhíu lại, lập tức nhìn thẳng về phía Phong Dực: “Người ngồi trong xe ngựa … chính là Tam vương gia, Uyên vương điện hạ của Lạc Anh quốc?”
Phong Dực không nói, thản nhiên nhìn nữ tử mặc trang phục dị tộc kia, trong lòng hơi nổi sóng.
Nàng kia trời sinh dường như không giống nữ tử miền nam, ngay cả lông mi cững cứng cáp và có khỏe mạnh, bờ môi đỏ tươi bóng bẩy tươi nhuận, nhưng không hiểu sao có thêm vài phần sắc sảo, ngạo khí trong ánh mắt thì không cần phải nói. Hắn chỉ thấy khó hiểu một nữ tử dị tộc như vậy, sao lại dám nghênh ngang xuất hiện trên đường phố ở Lạc Anh quốc, một đội người ngựa dị tộc ở đằng sau kia hình như rất cung kính đối với nàng ta, trên đất của quốc gia khác, không hề suy giảm nhuệ khí chút nào.
“Này, ta đang hỏi ngươi! Ngươi hiểu hay không lễ phép vậy!” Thấy hắn hồi lâu cũng không có trả lời, nữ tử nhướng mày, bất mãn kêu lên.
Trên mặt lạnh băng của Phong Dực rốt cục có chút động tĩnh, từ trên cao nhìn xuống nàng: “Nếu biết là xe ngựa của Uyên Vương điện hạ, còn ở nơi này ngăn cản, cô nương rất can đảm.”
Một câu nói ôn hoà, nghe không ra là trào phúng hay là khen ngợi, khiến sắc mặt nàng kia biến đổi.
Vỏn vẹn chỉ trong nháy mắt, vẻ đắc ý trong đôi mắt nàng lại nổi lên, ngắm nghía chiếc roi trong tay, không chút không thẹn thùng của nữ nhi: “Như vậy thì tính cái gì can đảm? Ta ở đây chờ lâu như vậy, là vì muốn sớm nhìn thấy phu quân tương lại của ta, vậy thì sao? Ngươi mau để hắn bước ra đây, ta nhìn được rồi sẽ đi, chậm trễ hành trình của ta, ta muốn gặp chào hỏi!”
Ngữ khí mệnh lệnh chói tai, khiến cho thi vệ xung quanh xe ngựa đều hơi chút nhíu mày.
Nếu không phải trong lời nói của nàng có cuồng vọng như vậy, chỉ sợ nói không đến nửa câu sẽ phải im tiếng. Mà đội ngũ dị quốc phía sau rõ ràng cũng nhìn có vẻ cũng không thể xem thường, bọn họ đều đi lên trước, cúi đầu nói bên tai nàng kia: “Công chúa, giữa ngã tư đường lại tùy tiện ngăn cản, liệu có phải… khụ, có phải không có chút…”
Phong Dực thản nhiên nhíu mày, nhìn một màn này.
Thần sắc của nữ tử kiêu ngạo bỗng nhiên liền rủ xuống, phẫn nộ xoay người gầm nhẹ: “Làm càn! Dám láo xược chỉ trích bản công chúa, ngươi muốn chết có phải không? “
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tuyệt Ái Nô Phi
Cận Niên
Tuyệt Ái Nô Phi - Cận Niên
https://isach.info/story.php?story=tuyet_ai_no_phi__can_nien