Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quân Thần Phân Tranh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 97: Vào Cung Làm Tỳ
C
huyện Minh quốc đưa mỹ nhân vào cung nhấc lên một đợt sóng ở Nguyệt quốc, rất nhiều thiên kim quý tộc cũng rối rít có ý nghĩ này, nhưng lần trước đã bị trục xuất xuất cung, lần này các nàng không còn mặt mũi vào cung, chỉ có hai nữ tử ngoại lệ.
Sáng sớm, Khinh Họa, Tử Yên cùng một đám mỹ nhân Minh quốc cùng nhau vào cung, Thái hậu triệu kiến ở Ngự Hoa Viên, hoàng thượng vốn nên có mặt, nhưng hắn cả ngàyphu xướng phụ tùy với hoàng hậu, vẽ tranh đánh đàn, chơi cực kỳ cao hứng.
Trong hoàng cung, cho tới bây giờ đều là chỉ thấy tân nhânngười mới cười, không thấy người cũ khóc. Nhưng cưng chiều và yêu không giống nhau, Dao nhi cũng không phải hồng nhan bạc mệnh.
Trong ngự hoa viên, trăm hoa đua nở, mười mỹ nhân nũng nịu xếp thành một hàng, biết vâng lời, không dám nhìn thẳng dung nhan Thái hậu. Thái hậu nhìn từ trái sang phải, lướt qua Khinh Họa cùng Tử Yên, dừng chân ở trước người nữ tử thứ tư, nữ tử này mặc một bộ y phục đỏ, đồ trang sức vàng bạc trên đầu đẹp mắt, thanh âm uy nghiêm của Thái hậu vang lên trên đầu nàng: “Ngẩng đầu lên, để ai gia nhìn một chút!”
Nữ tử nơm nớp lo sợ, cảm nhận được những nữ tử bên cạnh rối rít ném tới ánh mắt hâm mộ, nàng đắc chí, nhưng dưới uy nghiêm của Thái hậu, nàng không dám quá càn rỡ, mỉm cười nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, Thái hậu khoát tay, móng tay thật dài nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nũng nịu của nàng, mỗi một lần đều làm cho tim gan nàng run sợ. Hai chân run rẩy, kinh hãi, Thái hậu hiền lành cười, nói: “Xem bộ dáng ngoan ngoãn nũng nịu này, thật là vừa thấy đã thương!”
“Thái hậu thứ tội, Thái hậu thứ tội!” Nữ tử bị dọa quỳ trên mặt đất, không ngừng khấu đầu cầu xin tha thứ, Thái hậu mặt hiền, nhưng tâm phúc hắc. Một nụ cười đủ để cho nàng không rét mà run.
Thái hậu lạnh lùng liếc nàng một cái, cũng không cho nàng đứng dậy, nhíu mày quét ngang mọi người một cái, cáu kỉnh hỏi: “Minh quốc cho các ngươi đến làm gì? Người nào rõ ràng?”
Mỗi người suy tính ở trong lòng, có dạy dỗ vừa rồi, họ không dám nói bừa, rối rít lắc đầu, trăm miệng một lời nói: “Không biết!”
Thái hậu quay lưng đi, lúc nghe trả lời run rẩy của họ, bà chợt phất ống tay áo xoay người, cao giọng nói: “Không biết? Vậy ai gia sẽ nói cho các ngươi biết! Các ngươi chớ ý đồ phất lên làm Phượng Hoàng, ở chỗ này, các ngươi không phải chủ tử, mà là nô tỳ!”
Thanh âm oai nghiêm, lời nói tàn khốc, quả nhiên, sắc mặt chúng nữ tử tái nhợt vô sắc, họ ở bên trong khuê phòng, là Thiên Kim Đại Tiểu Thư mười ngón tay không dính nước xuân, đi tới nơi này không phải phong phi mà làm tỳ tử, việc này bảo bọn họ làm sao cam tâm! Nhưng lại vô lực quay đầu.
Thái hậu khẽ cười nói: “Ai gia cảnh cáo trước, nếu như không muốn, ai gia tiễn các ngươi trở về, nếu như lựa chọn lưu lại, sống hay chết mặc cho số phận.”
Trong đó có năm cô gái nhát gan, lập tức quỳ xuống đất van xin: ” Thái hậu, tiểu nữ tử nguyện trở về!”
Còn thừa lại những người khác một lòng làm phi, cung kính đứng, trầm mặc. Khinh Họa thì không thể trở về, Tử Yên lại không muốn trở về, nàng có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, tài nghệ song toàn, nàng tin chắc một ngày nào đó nàng có thể được đến sủng ái, vinh đăng ghế hoàng hậu, đến lúc đó hô phong hoán vũ, vinh dự vô hạn.
Ảo tưởng tương lai, bộ dạng Tử Yên phục tùng cười trộm.
Thái hậu liếc nàng một cái, phân phó Hồng nhi: “Hồng Nhi ở lại an bài!”
“Dạ, nô tỳ tuân lệnh!” Hồng nhi đi theo Thái hậu nhiều năm, biết rõ ý của Thái hậu, từ trong ánh mắt Thái hậu vừa rồi nàng hiểu ý nên an bài như thế nào.
Dàn xếp xong, đổi lấy mấy ngày an bình. Đêm đã khuya, đèn trong Minh Dao cung đã tắt, Dao nhi ngồi một mình bên cửa sổ, trên người chỉ mặc quần áo trong mỏng manh, gió nhẹ nhàng thổi qua, nàng run lẩy bẩy.
Hoàng Phủ Hiên hết bận chánh sự, vội vã chạy tới, đẩy cửa vào lại nhìn thấy bóng dáng cô độc, làm cho đau lòng người của Dao nhi. Nghe tiếng bước chân quen thuộc truyền đến từ sau lưng, Dao nhi không quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Hiên, ngươi nói vì sao nam nhân đều có mới nới cũ?”
Hoàng Phủ Hiên cười khẽ, đi tới phía sau nàng, đầu đầu nàng đè vào trong ngực, nhìn một vầng trăng sáng, phát ra lời tâm huyết: “Ta sẽ không! Cả đời có lẽ chỉ gặp đúng một người, cho nên ta sẽ không bỏ qua!”
“Dù người kia không thích ngươi sao?” Dao nhi không xác định hỏi nữa, mỹ nhân vào cung một thời gian rồi, hôm nay nàng có rất nhiều cảm xúc, nàng ích kỷ không muốn cuộc sống bình tĩnh bởi vì nữ nhân tranh thủ tình cảm mà bị làm cho dính chướng khí.
Hoàng Phủ Hiên cúi đầu, thật sâu nhìn vào tròng mắt Dao nhi, đồng thời buộc chặt hai cánh tay, dịu dàng nói một câu khiến cho nàng cảm động cả đời: “So với việc nàng không yêu ta, ta càng không thể chịu đựng nàng rời đi ta!”
Lời này thật làm cho người ta uất ức, trên thế giới đẹp nhất, cảm động nhất không phải ta yêu ngươi, mà là ở cùng nhau.
Dao nhi lẳng lặng tựa vào trong ngực hắn, cách xa giang sơn bấp bênh, cách xa lục đục đấu đá, cách xa tranh thủ tình cảm đùa bỡn tâm cơ, giờ phút này, giống như sanh ở trong núi sâu yên tĩnh, như nước suối tự do chảy xuôi trong núi, thỉnh thoảng bởi vì đụng mà xảy ra tiếng leng keng dễ nghe.
Lúc này không tiếng thắng có tiếng, có mấy lời trong nội tâm hiểu rõ rõ ràng là tốt rồi, một khi nói ra khỏi miệng liền thay đổi thành xấu xí, mất đi tình cảm chân thật nhất.
Bọn họ cùng tồn tại dưới trời xanh, cùng tồn tại dưới vầng trăng sáng. Cùng ngủ chung phòng, có lúc cùng cái giường. Tin tưởng loại tóc đen này khó có thể cắt đứt.
Dưới ánh trăng mông lung mềm mại đáng yêu, có hai bóng dáng lén lút trong cung, tựa hồ đang tiến hành giao dịch gì người không nhận ra.
Một nữ tử ăn mặc như cung nữ nhét một thỏi bạc vào trong tay thái giám, rút ra nói: “Công công, ngươi là người quan trọng bên cạnh hoàng thượng, việc này nhất định phải giúp ta một chút!”
Công công thấy tiền sáng mắt, nhìn bạc trong tay, hai mắt tỏa ánh sáng, đáy mắt che giấu không được tham lam, hắn hiểu được, lấy tiền người, tiêu tai thay người. Huống chi chút chuyện nhỏ này căn bản là dễ dàng, công công cười nịnh hót, thanh âm lanh lảnh dị thường đột ngột trong trời đêm: “Yên tâm, ngày mai chúng ta chắc chắn thông báo ngài, không nhìn thầy chùa cũng xem mặt phật, sao chúng ta lại chê bạc!”
“Đa tạ công công!” Thanh âm nữ tử mang theo hưng phấn, liên tiếp hành lễ bái tạ, công công ngạo mạn hừ nhẹ một tiếng, vén vén tóc hắn, lắc mông rời đi.
Nhìn bóng lưng công công rời đi, nữ tử thay đổi thái độ bình thường, đứng dậy, đáy mắt phát ra ánh mắt khinh thường, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Hừ.... Chó cậy gần nhà, tiểu nhân thấy tiền sáng mắt, đợi bản tiểu thư thành phi, làm hoàng hậu, nhất định xử tử ngươi!”
Nàng là nữ nhi thứ xuất (con vợ lẽ), cha không thương, mẹ không thương, huynh đệ tỷ muội cả ngày khi dễ nàng, từ nhỏ nàng đã học được ẩn nhẫn, gượng cười, khéo léo hiểu chuyện, chỉ vì muốn được chút không gian sinh tồn trong phủ đen tối, hôm nay nàng may mắn vào cung, có cơ hội phất lên làm phượng hoàng, nếu như không liều lĩnh đánh cuộc, nàng vĩnh viễn đều là người hạ đẳng. Mà nàng không cam lòng làm người hạ đẳng.
Trong mắt sâu của nữ tử lộ ra khát vọng quyền thế địa vị, có thể nhịn điều người thường không thể, cần phải hung ác. Có thể chịu điều người không thể chịu, cần phải mạnh.
Các nữ nhân an phận mấy ngày rục rịch ngóc đầu dậy, tựa hồ ở trong bình tĩnh, giấu giếm sát cơ. Tối nay bầu trời bao la bị lo lắng bao trùm, mặt trời mới sinh ngày mai vẫn rực rỡ.
Ban ngày, một đám nữ tử xuyên qua trong bụi hoa ở Ngự Hoa Viên, có người tưới nước, có ở người nhổ cỏ, có người sửa chữa hoa cỏ, sương sớm chưa khô thấm ướt y phục các nữ tử. Chợt một tiếng thét chói tai kinh hãi xuyên thấu màng nhĩ mọi người: “A.... Có sâu, mau.... Mau giết chết nó.”
Một con sâu dọa nàng phải nhảy loạn, rốt cuộc là Thiên Kim Đại Tiểu Thư a! Nhu nhược không chịu nổi một kích, một nữ tử khác khinh bỉ lườm nàng một cái, bất mãn lầu bầu: “Không phải một con sâu sao? Có cái gì đáng giá ngạc nhiên.”
“Không phải một con sâu? Ngươi không sợ sao?” Nữ tử hung hăng lườm nàng một cái, nhặt lên một nhánh cây trên mặt đất tha đến trước mặt cô gái nói mát, chọc cho nàng oa oa kêu loạn.
“A! Tiện chân!” Nói xong, nữ tử chuẩn bị nhào tới xé nát miệng nàng, lại bị nữ tử thứ ba ngăn cản, dịu dàng khuyên can: “Thôi! Mọi người đều là tỷ muội cùng nhau vào cung.”
Người nói chuyện tên là: Lục Nhiễu, là một trong những nữ tử từ Minh quốc tới, diện mạo nàng xuất chúng nhất, tài nghệ song toàn. Nhưng nàng làm người hòa thiện, khiêm tốn hào phóng, không tranh quyền thế, cho nên mới không làm người ghen tỵ, không làm người hận.
Vì vậy ở trong các nữ tử, nàng nói chuyện có chút phân lượng, hai nữ tử vốn đang đánh nhau nghe lời của nàng đều thở bình thường.
Lúc này, một nữ tử khác kéo Lục Nhiễu, hưng phấn hét lên: “Mau nhìn, mau nhìn, hoàng thượng và hoàng hậu!”
Theo tay của nàng, tất cả nữ tử rối rít ghé mắt, cách đó không xa, hoàng thượng ôm Dao nhi vào ngực, cùng nhau tản bộ ngắm hoa, hoàng thượng tuấn mỹ, hoàng hậu khuynh thành tuyệt sắc. Chân chính là một đôi bích nhân trời đất tạo nên.
“Oa! Thật hâm mộ hoàng hậu, sủng cả lục cung.” Một nữ nhân chắp tay trước ngực, hâm mộ nhìn một đôi bích nhân.
“Đúng vậy, đúng! Nghe nói hoàng hậu cũng là người Minh quốc!” Một nữ tử khác phụ họa.
Một đám thiếu nữ, trong ngày thường nuôi ở khuê phòng, hôm nay vừa thấy tướng mạo phi phàm của hoàng thượng, cả trái tim đều đập mạnh.
Lục Nhiễu lạnh nhạt nhìn hoàng thượng và hoàng hậu, trên mặt chẳng xao sóng nước, mặt không đổi sắc tim không đập. Thật là một nữ tử không tranh quyền thế.
Nhưng chỉ cần nhìn kỹ ánh mắt của nàng, sẽ phát hiện đáy mắt nàng không che giấu được ý định ghen tỵ của nàng.
Dao nhi cảm nhận được một đám bươm bướm bên cạnh muốn nhúng chàm Hoàng Phủ Hiên, nàng không vui khẽ cau mày, nhưng một động tác hơi nhỏ này bị Hoàng Phủ Hiên bắt được, hắn nhàn nhạt cười một tiếng, lên tiếng gọi: “Tiểu Lâm Tử!”
Tiểu Lâm Tử xa xa đi theo họ nghe tiếng vội vã chạy tới, khom lưng khuất tất hỏi: “Hoàng thượng, có gì phân phó?”
Hoàng Phủ Hiên lạnh lùng nói: “Hoàng hậu không thích bướm, ngươi đi xử lý các nàng.”
Bướm? Tiểu Lâm Tử không rõ chân tướng, nhưng lúc thấy một đám nữ tử đang ngắm nhìn, Tiểu Lâm Tử hiểu ra, lập tức nói: “Nô tài hiểu rõ!”
Nói xong, hắn hấp tấp chạy đến trước mặt một đám nữ tử, vung tay múa chân, hung hăng không biết nói cái gì, một đám nữ tử rối rít tản ra. Trước khi đi, Lục Nhiễu xoay đầu nhìn, trông thấy hoàng thượng rỉ tai với hoàng hậu nhưng lại nghe không rõ.
Hoàng Phủ Hiên cúi người, gương mặt tuấn tú lại gần trước mắt nàng, cười hì hì hỏi: “Dao nhi đang ghen?”
“Phải thì như thế nào!” Dao nhi nhăn nhăn nhó nhó, nhưng không phủ nhận.
Hoàng Phủ Hiên ôm nàng vào trong ngực, cằm để ở trên trán nàng. Tiếng ôn hòa từ đầu nàng truyền vào trong lòng nàng: “Đời này một mình Dao nhi là đủ rồi!”
Le que mấy chữ, chữ chữ chân ngôn. Bao hàm tình ý, chấn động lòng của nàng thật sâu.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quân Thần Phân Tranh
Lam Tử
Quân Thần Phân Tranh - Lam Tử
https://isach.info/story.php?story=quan_than_phan_tranh__lam_tu