Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ngự Hoàng - Lạc Dận
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 89: Đáng Ghét Cực Điểm.(Xasax)
《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
Chương 89: Đáng Ghét Cực Điểm.(xASAx)
****
Biên soạn: Mạc vân.
****
"Vẫn luôn vậy." Hoằng Nghị sửa lại, từ đầu đến giờ, y vẫn luôn rất chán ghét hắn, không phải một thời điểm này, mà là chưa từng thay đổi.
Việc này khiến muôn vàn suy đoán trước đó của Ngôn Vô Trạm chỉ còn lại bọt nước, Hoằng Nghị tối hôm qua là cảnh cáo hắn, không nên tự mình đa tình...
Thấy Hoằng Nghị liếc mắt nhìn quần áo của hắn, Ngôn Vô Trạm lại một lần nữa bất ngờ đoán được đáp án...
Hắn phát hiện cùng Hoằng Nghị ở chung một thời gian, y không nói lời nào, hắn cũng biết y muốn bày tỏ ý gì...
Hoằng Nghị ý nói, tên Lạc Cẩn kia khắt khe lại keo kiệt, ngay cả quần áo cũng không cho hắn mặc, Hoằng công tử y rộng lượng lại phóng khoáng, hắn đi theo y, Hoằng Nghị cũng sẽ không để hắn quá nghèo khổ, để hắn tiếp tục sống cuộc sống thấp hèn này...
Ngôn Vô Trạm nhướng chân mày, trong lòng đáp lại một câu, Hoằng công tử ngươi thật là rộng lượng, ta thật cám ơn ngươi.
Hoằng Nghị lạnh nhạt nhếch mắt lên, thái đội khinh thường kia của Ngôn Vô Trạm không nghiêng không lệch bị y nhìn trúng. Y đối với người này một chút thiện cảm cũng không có, y đã mấy lần hận không thể trực tiếp cắt đứt cổ hắn.
Có điều tạo hóa trêu người.
Con đường Hoằng Nghị đã tự chọn, y tự nhiên sẽ đi tới cùng.
Chí ít y sẽ không giống như Lạc Cẩn...
Điều kiện quan trọng là người này không như mấy lần trước, không sợ chết đến gây chuyện với y.
Hoằng Nghị không để ý tới người kia nữa, mà tùy ý ăn đồ ăn, Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Hoằng Nghị ăn cơm, cùng với tối hôm qua không khác biệt lắm, quy quy củ củ, bất kể là động tác miệng hay tay đều không quá lớn, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện...
Thế nhưng người này và đứa trẻ lại hoàn toàn không chút liên quan.
Chạy tới chạy lui cả nửa ngày, Ngôn Vô Trạm cũng đói bụng, nhìn một hồi, hắn cũng bắt đầu vùi đầu ăn cật lực. Hai người cứ im lặng không lời như vậy ăn một bữa cơm, đợi đến lúc rời đi, Ngôn Vô Trạm từ chối lại xách đồ...
Ý Hoằng Nghị còn muốn tiếp tục mua, nhưng Ngôn Vô Trạm nói, 'nếu còn để hắn cầm, vậy hắn cảm ơn ý tốt của Hoằng thiếu gia trước, nhiều đồ như vậy đủ để hắn dùng rất lâu rồi... Hắn không đi'.
Nghe xong lời này, mặt Hoằng Nghị liền lập tức trầm xuống, có điều nhìn nhiều lần, Ngôn Vô Trạm cũng không có cảm giác gì nữa, ngay cả tình huống nhiệt độ đột ngột giảm xuống thưòng xuyên này cũng không có, hơn nữa thế gian này thật sự là không có khí thế nào có thể đè ép lên người Ngôn Vô Trạm hắn...
Nhìn vẻ mặt không sao cả của người kia, Hoằng Nghị thật sự kích động muốn tát hắn, có điều đến cuối cùng, y vẫn để tùy tùng cầm đồ vật, không hề cùng Ngôn Vô Trạm giằng co...
Y nghĩ, da mặt người này dày đến trình độ nhất định rồi.
Thật ra nguyên nhân y để Ngôn Vô Trạm cầm đồ chính là không muốn nhìn thấy gương mặt hắn mà thôi...
Đồ rất cao, đều che hết.
Có điều người này thật sự là đặc biệt khiến người khác chán ghét.
Buổi chiều lại đi dạo, cả hành trình Hoằng Nghị đều đen mặt. Những chủ tiệm giới thiệu đồ vật với y, từng người từng người sợ đến kinh hồn bạt vía. Có điều Ngôn Vô Trạm đối với những thứ này cũng không có cảm giác gì, y muốn có tâm tình không tốt thế nào cũng được, nói chung hắn không phiền là được...
Hai người đi thẳng đến hoàng hôn mặt trời lặn, trong tay tùy tùng của Hoằng Nghị đều cầm đầy đồ, y lúc này mới lên tiếng rút quân.
Nhìn con số khiến kẻ khác líu lưỡi này, Ngôn Vô Trạm thầm nói ngươi sớm biết muốn mua nhiều đồ như vậy, sao không mang theo một cái xe ngựa...
Còn để một mình hắn cầm, y thật sự là biết suy nghĩ.
Hoằng Nghị vẫn xem hắn không ra gì, bộ dạng giống như là liếc hắn nhiều thêm một cái, trong lòng đều sẽ khó chịu. Có điều lúc lại đi tới một cây cầu đá, Hoằng Nghị đột nhiên dừng lại...
Y muốn làm gì Ngôn Vô Trạm không quan tâm, nhưng lại phát hiện cây cầu kia, hắn và Lạc Cẩn từng cùng đi qua...
Hôm đó, mưa tuyết bay tán loạn, cả người mặc đồ bông, người đứng dưới dù, tuấn lãng phi phàm, biểu tình lạnh nhạt, thoáng nhìn một cái, khiến người khác có cảm giác như thấy thần tiên...
Đẹp đến mức không chân thực.
Nhìn dòng rước róc rách chảy dài, có điều, cảnh còn người mất...
Ngôn Vô Trạm đang nhìn, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái chén, hắn lại càng hoảng sợ, ngược lại nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Hoằng Nghị... Mọi cảm động và phiền muộn trong một thoáng biến mất không còn dấy vết, Ngôn Vô Trạm phát hiện, chỉ cần nhìn thấy Hoằng Nghị, tựa như thể xác và tinh thần đều sẽ đồng thời thả lỏng... Người này rõ ràng không khiến người khác thích được. Không hiểu nổi.
Hoằng Nghị không hỏi người kia vừa rồi đang suy nghĩ gì, chỉ cầm chén đặt vào trong tay hắn, trong chén kia có mấy viên không có hình dạng nhất định, còn có gần nửa chén nước canh, bên trên điểm thêm hành cắt nhỏ khiến chén đồ ăn này thoạt nhìn rất muốn ăn, Ngôn Vô Trạm nhướng mày, liếc mắt nhìn Hoằng Nghị, hỏi không thành tiếng 'thứ này là cho hắn?'.
Hoằng Nghị không để ý tới hắn, mà nhìn về phía lòng sông, có kinh nghiệm tối qua, lần này hắn không từ chối, trực tiếp bỏ một viên vào trong miệng, tuy rằng mấy viên thịt này thoạt nhìn không có gì ngon miệng, nhưng tuyệt đối so với đậu hủ thối tối hôm qua nhã nhặn hơn nhiều...
Ngôn Vô Trạm thử nhai vài cái, hắn cho rằng đây là vậy viên thịt, có điều hắn phát hiện đây là cá.
Cá viên không phải Ngôn Vô Trạm chưa từng ăn, nhưng cùng với cảm giác hiện giờ hoàn toàn khác biệt, đồ ăn trong cung đều đã qua chăm chút gọt giũa, nhưng qua muôn vàn bước gia công cẩn thận, mùi vị tươi mới vốn có sẽ thay đổi, thật có thể coi như là ngàn bài một điệu, dù là ăn cái gì, mùi vị đều không khác biệt lắm.
Thế nhưng cái này, tươi mới lại tham ngát, còn hơn cả đậu hủ thối tối hôm qua, Ngôn Vô Trạm cảm thấy cái này thật sự là tuyệt không thể tả.
"Cá ở đây." Nhìn dòng nước dưới cầu đá, Hoằng Nghị nói.
Cá này là trực tiếp bắt từ trong sông gần đây, vốn là tươi mới, hơn nữa thủ pháp người bán hàng rong cao siêu, cá viên này vừa dai vừa thơm...
Có thể nhận ra, đây cũng là thứ Hoằng Nghị thích.
Ngôn Vô Trạm ăn cá viên, theo thói quen ở bên cạnh oán thầm Hoằng Nghị, người này có vẻ rất thích khám phá những thứ chưa biết...
Ngay cả loại đồ ăn này y cũng có thể tìm ra.
Tuy rằng Hoằng Nghị đối với hắn cũng không thèm nhìn, nhưng hai người đứng ở trên cây cầu cổ lẳng lặng nhìn cùng một hướng, dáng vẻ Ngôn Vô Trạm đang cầm chén cá viên chậm rãi nuốt không chút nào không hài hòa...
Ngôn Vô Trạm rất nhanh thì ăn sạch một chén cá viên, hắn trả chén lại cho Hoằng Nghị, cũng nói lời cảm ơn, Hoằng Nghị làm ngơ, trực tiếp đưa tay ra đón, có lẽ là quá thờ ơ, Hoằng Nghị không để ý một chút, liền trực tiếp cầm lấy tay Ngôn Vô Trạm...
Nhiệt độ tiếp xúc khiến đối phương đều ngây ngẩn cả người.
Có điều Hoằng Nghị rất nhanh thì phục hồi lại tinh thần, ra sức gạt tay người kia. Ngôn Vô Trạm không chuẩn bị, chén kiểu 'choang' một tiếng rơi xuống đất, trực tiếp tan thành từng mảnh...
Người xung quanh sợ hết hồn, nhưng nhìn thấy là Hoằng thiếu gia mưa nắng thất thường, mỗi người đều bước nhanh hơn, việc này cùng với thưởng thức Cẩn thiếu gia Lạc gia khác nhau, nhìn Lạc Cẩn là ngạc nhiên thú vị, nhìn Hoằng Nghị là muốn chết...
Mặt Hoằng Nghị đen lại, rút khăn lụa ra bắt đầu lau tay, y lau rất cố sức, khăn lụa cũng ma sát thành tiếng...
Ngôn Vô Trạm thấy y lau đến muốn nhếch miệng, người này không biết đau sao? Y chà sát chính là thịt của y nha...
Chờ Hoằng Nghị lau xong, lòng bàn tay y đều đỏ bừng một mảnh, còn chưa đủ, Hoằng Nghị trực tiếo đi xuống sông, lại dùng nước lạnh như băng rửa tay mấy lần, sau đó mới bình tĩnh lại...
"Ngươi vẫn ghét đàn ông như vậy?" Đụng một chút lại phản ứng lớn như vậy.
Hoằng Nghị không nhìn hắn, nhưng trong ánh mắt lạnh lùng này đã mang theo tức giận, y cảnh cáo Ngôn Vô Trạm cách y xa một chút, nếu như phát sinh chuyện như vậy nữa, y chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn...
Việc này và hắn có quan hệ gì chứ, là Hoằng Nghị tự cầm lấy mà...
Ngôn Vô Trạm rất muốn nhắc nhở y, có điều nghĩ lại hắn lại nhớ lại một chuyện khác...
Bước nhanh đuổi theo Hoằng Nghị đang đen mặt đi về, Ngôn Vô Trạm đột nhiên nhớ lại dáng vẻ cợt nhả của Bắc Thần, hắn chưa từng làm, nhưng bây giờ lại rất muốn thử xem...
Mặc dù làm không sinh động như Bắc Thần, nhưng hắn cũng nở nụ cười giống vậy, hắn nghiêng người nhìn Hoằng Nghị, nhắc nhở, "Hoằng công tử, ngươi hình như đã quên một việc."
Hoằng Nghị không để ý tới hắn, Ngôn Vô Trạm nói tiếp...
"Tối hôm qua, ngươi vào trong phòng ta, không chỉ sờ tay ta, còn đem đồ ta ăn còn dư lại đều ăn hết... Được rồi, cái xiên bằng trúc kia, ta còn liếm một lần..."
Hoằng Nghị chợt đứng lại, đế giày hung hăng cùng mặt đất ma sát, phát ra âm thanh khó nghe, Ngôn Vô Trạm cúi đầu nhìn thoáng qua, trái lại lại cười ha hả nhìn về phía Hoằng Nghị đã hóa đá...
Hắn cười rất vô tội, hắn thật không ngại Hoằng Nghị lôi ruột ra rửa một lần.
"Hơn nữa trước đó, ngươi còn từng ôm ta, không chỉ sờ tay của ta, còn sờ soạng mông ta, a, đêm đó ở Lạc phủ, ngươi còn ôm ta ngủ suốt cả đêm."
Nếu đã muốn rửa, vậy cứ rửa hết một lần đi.
Sau đó người kia tâm tình thật tốt ngâm nga điệu hát dân gian, đi trước.
Hoằng Nghị cứ đứng tại chỗ như vậy nửa ngày, mãi đến lúc tùy tùng nhắc nhở, y mới phản ứng được, không khí quanh mình lạnh đến mức khiến lưng Ngôn Vô Trạm dường như cũng bị đông lạnh ra mấy lỗ thủng, nhưng người kia hoàn toàn không có cảm giác, y muốn trừng thế nào thì trừng thế đó...
Hoằng Nghị rất chán ghét đàn ông, bình thường y rất cẩn thận, cố gắng tránh tiếp xúc với đàn ông, trừ phi là bất khả kháng, nhưng sau đó Hoằng Nghị đều hội đem chỗ mình bị đụng phải rửa sạch, có điều mấy lần cùng Ngôn Vô Trạm, y đều quên mất...
Một chút cũng không nhớ ra.
Bao gồm cả lần trước ở Thiên Thủy Viên, y cứ như vậy tự nhiên mà bế...
Sáng kia ở Lạc Gia, y cũng không để ý...
Đây là việc trước nay chưa từng có.
Còn có, Ngôn Vô Trạm chưa nói, y cũng nghĩ tới, y còn chủ động đụng hắn...
Hoằng Nghị cảm thấy có thể là Ngôn Vô Trạm quá đáng ghét, loại chán ghét vượt qua chán ghét của y đối với đàn ông.
................
[Tiểu kịch trường]
Hoằng Nghị: Thúc, ngươi thắng, ta thật buồn nôn với ngươi, còn nói cái gì liếm một lần.
Thúc duỗi đầu lưỡi quyến rũ cười: Ta không ngại liếm thêm một lần.
Hoằng Nghị kéo quần: Liếm đi.
Thúc: Ta sai rồi TAT
Hoằng thiếu gia: Trễ rồi.
..............
[Tiểu Phong: Quỳ.... thúc dâm như heo... ]
------------[Edit:xASAx]-------------
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngự Hoàng - Lạc Dận
Lạc Dận
Ngự Hoàng - Lạc Dận - Lạc Dận
https://isach.info/story.php?story=ngu_hoang_lac_dan__lac_dan