Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Võ Lâm Ngoại Sử
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 88: Hồi 37 – Hiểu Lầm Băng Tiêu (4-Cuối)
H
ùng Miêu Nhi nghiến răng: - U Linh cung chủ thật là nữ nhân ác độc, lại còn chuốc mê tôi nữa chứ.
Rồi anh bật cười ha hả: - Cô nàng này thật là xứng đôi với Vương Lân Hoa...
Thẩm Lãng: - Anh có thấy mặt cô ta?
Hùng Miêu Nhi: - Sau khi bị phục thuốc mê, tôi còn bị miếng vải đen chụp đầu, cái miệng cũng bị bịt lại. Chỉ nghe bọn chung quanh gọi là U Linh cung chủ. Con quỷ cái đó mà cho tôi thấy mặt, coi như cái số không may.
Thẩm Lãng: - Anh có biết cô ta là ai không?
Hùng Miêu Nhi hậm hực: - Tôi cũng đang muốn biết con quỷ cái đó là ai.
Thẩm Lãng thở dài: - Anh sẽ chẳng ngờ, U Linh cung chủ chính là Bạch Phi Phi.
Hùng Miêu Nhi giật bắn người, thất thanh: - Bạch Phi Phi, không thể?
Thẩm Lãng thở dài: - Tôi vốn cũng cho là không thể, nhưng … nhưng …
Hùng Miêu Nhi kinh ngạc: - Bạch Phi Phi,... cái cô gái mà con kiến cũng không nhẫn tâm giết, lại tàn độc như thế? Sao lại có chuyện như vậy được?
Thẩm Lãng: - Lòng nữ nhân vốn đã khó dò, lòng Bạch Phi Phi lại còn khó khăn hơn. Cho tới hôm nay, tôi chưa thấy ai so được với cô ta về tâm kế thâm độc.
Bỗng có giọng cười khanh khách của một cô gái vang lên: - Thẩm Lãng, đa tạ ngươi đã khen tặng, ta sẽ dành cho ngươi cái chết khoan khoái nhất.
Trong bóng tối thâm u, tiếng cười kia làm người nghe rợn tóc gáy.
Trong tiếng cười, Thẩm Lãng đã nghe đường chưởng phong nhắm thẳng huyệt ‘Thiên Tông’ sau vai, chàng vội xoay người đưa tay phá chưởng thế.
U Linh cung chủ lại liên tiếp ra chiêu như mưa như gió, tấn công không chỉ một yếu huyệt của Thẩm Lãng.
Hùng Miêu Nhi lớn tiếng: - Thẩm Lãng, nhường con quỷ cái này cho tôi.
Thẩm Lãng không lên tiếng, chỉ buồn bực đưa tay hoá giải các chiêu thức của đối phương.
Hùng Miêu Nhi: - Nó mà không phải là quỷ cái, tôi cũng muốn ra tay phụ anh.
Độc Cô Thương chậm rãi: - Thẩm Lãng đâu cần ngươi tương trợ.
Hùng Miêu Nhi cười ha hả: - Ngươi cũng biết bản lãnh của Thẩm Lãng, tốt … tốt lắm...
Độc Cô Thương: - Tuy quỷ nha đầu ấy tâm kế thâm độc, nhưng võ công còn kém Thẩm Lãng xa.
Hùng Miêu Nhi cười to: - Không sai, … không sai chút nào.
Một tiếng “bộp”, tiếp theo là tiếng thét kinh hãi của U Linh cung chủ.
Độc Cô Thương hớn hở: - Thắng rồi?
Thẩm Lãng buồn bực: - Hừ!
U Linh cung chủ cười khanh khách: - Thẩm Lãng, ngươi dám giết ta sao?
Thẩm Lãng chậm rãi: - Không dám, thật không dám.
U Linh cung chủ rít lên: - Không giết ta, ngươi chính là thứ hèn nhát, chỉ là thứ hèn nhát.
Thẩm Lãng buông tiếng thở dài sườn sượt, rồi ngửa mặt than: - Tôi không dễ bị lừa, sao người người cứ muốn lừa tôi...
Độc Cô Thương và Hùng Miêu Nhi cùng ngẩn người: - Lừa? Chẳng lẽ đây không phải là “U Linh cung chủ”.
Vương Lân Hoa cũng buông tiếng thở dài: - Không phải...
Hùng Miêu Nhi: - Vậy là ai?
Vương Lân Hoa: - Là...
Hắn chưa kịp nói ra, thiếu nữ kia đã hét lớn: - Ai nói ta không phải? Thẩm Lãng, không giết ta, ngươi sẽ hối hận cả đời. Ta nhất định sẽ làm ngươi hối hận cả đời.
Thẩm Lãng thở một hơi thật dài: - Chu Thất Thất, sao em cứ ép anh phải giết em?
Thiếu nữ trong bóng tối thẫn thờ: - Ngươi nói gì?
Thẩm Lãng buồn bã: - Em cho rằng anh không biết sao? Nếu em chịu suy nghĩ,... U Linh cung chủ muốn ám toán anh lại phải báo trước hay sao?
Độc Cô Thương gõ đầu ngón tay lên trán: - Ừ, vậy mà mình nghĩ không ra.
Vương Lân Hoa lạnh lùng: - Giả giọng cũng không giống. Quỷ chúa ai lại cười như nàng vậy... Huống chi U Linh cung chủ chẳng phải ngu, sao lại tự mình đi ám toán Thẩm Lãng.
Chu Thất Thất thét lên: - Ngươi... ngươi im miệng.
Vương Lân Hoa cười khổ lắc đầu rồi cũng thật... im miệng, thôi không nói nữa.
Chu Thất Thất khóc lên thành tiếng: - Thẩm Lãng, tại sao anh chẳng chịu giết em?
Thẩm Lãng ủ rũ: - Anh làm sao có thể giết em? Thất Thất... Thất Thất..., em thật lòng không hiểu chi sao?
Chu Thất Thất nức nở: - Em hiểu... em hiểu... Nhưng cho dù em đã hiểu, thì sao? Bây giờ đã muộn, cái gì cũng không còn kịp nữa. Em... em làm sao có thể sống tiếp? Em sống còn thú vị gì?
Thẩm Lãng nhẹ giọng: - Sao em lại có thể chết?
Chu Thất Thất rưng rưng: - Em bây giờ chỉ có chết,... chỉ có chết mà thôi... Em chỉ mong chết trong tay anh! Thẩm Lãng,... ra tay đi, em van anh... mau ra tay đi...
Độc Cô Thương ngây người lẩm bẩm một mình: - Có nhiều người muốn giết Thẩm Lãng, cũng có nhiều thiếu nữ muốn chết trong tay hắn. Đây cũng là chuyện lạ. Tới bây giờ, ta chưa thấy chuyện nào lạ hơn...
Chu Thất Thất hét lên: - Ngươi không hiểu, các người không hiểu.
Thẩm Lãng: - Anh cũng không hiểu, sao em phải …
Chu Thất Thất nghẹn ngào: - Anh không hiểu? Anh thật không hiểu sao?
Thẩm Lãng dịu dàng kéo nàng ôm chặt vào lòng, âu yếm gọi: - Thất Thất... Thất Thất...
Chàng chỉ dịu dàng ôm chặt nàng trong lòng, âu yếm gọi tên nàng, một câu cũng không nói. Nhưng... chỉ một vòng tay dịu dàng, một tiếng gọi âu yếm,... cũng đã quá đủ rồi.
Vòng tay này, tiếng gọi này đã đủ biểu lộ tình chàng yêu dấu, chàng quan tâm, chàng bao dung, chàng tha thứ... Chuyện xưa một ít hiểu lầm, giờ đã trở thành quá khứ.
Đây chính là ngôn ngữ đơn giản nhất của tình yêu, chính là tiếng nói nồng nàn của hai kẻ yêu nhau chân thành tha thiết... Giữa hai người tình như thế, chẳng cần giải thích thêm...
Tiếng khóc của Chu Thất Thất nhỏ dần rồi ngưng hẳn.
Độc Cô Thương bỗng cảm thấy hang đá âm u lạnh lẽo dần trở nên ấm cúng. Mặc dù hắn không thấy hai người, nhưng ai cũng nhận ra thâm tình của họ...
Vương Lân Hoa đột nhiên gằn giọng: - Thật là đẹp đôi!
Hùng Miêu Nhi: - Ngươi không hài lòng sao?
Vương Lân Hoa lạnh lùng: - Ngươi chớ quên ta là hôn phu của Chu Thất Thất! Chứng kiến cảnh vợ sắp cưới của mình trong vòng tay người đàn ông khác nói chuyện yêu đương, trong lòng có cảm giác gì đây?
Hắn chợt hét lên: - Hùng Miêu Nhi, nếu là ngươi... ngươi sẽ có cảm giác gì?
Hùng Miêu Nhi hoảng hồn đứng yên một chỗ, nói không ra lời.
Vương Lân Hoa: - Thẩm Lãng, nếu ngươi muốn tỏ tình với nàng,... cũng... cũng nên nể ta... mà... mà tránh ta..., phải không?
Thẩm Lãng ngửa mặt buông một tiếng than, nới lỏng vòng tay.
Được một lúc, Vương Lân Hoa lại chợt bật cười ha hả: - Hê, các người... hai người ít nhất cũng nên chờ một chút?
Hùng Miêu Nhi ngạc nhiên: - Chờ một chút? Chờ cái gì?
Vương Lân Hoa cười hăng hắc: - Các ngươi thật sự nghĩ rằng ta sẽ không cưới được vợ sao? Chẳng lẽ ta nhất định phải cưới nàng? Nữ nhân trong thiên hạ chỉ còn lại một mình nàng sao?
Hùng Miêu Nhi hồi hộp: - Ngươi … ngươi nói …
Vương Lân Hoa: - Nàng đối với ta vô tình, ta cưới nàng thì có nghĩa lý gì? Cưới nàng như vậy chẳng khác gì ôm một khúc gỗ... Ta lấy khúc cây đem về làm vợ coi bộ còn dư được chút tiền ăn cơm...
Hùng Miêu Nhi lớn tiếng: - Ngươi... ngươi có phải nói thật... thật lòng?
Vương Lân Hoa cười hì hì: - Thiên hạ đệ nhất nói láo thỉnh thoảng cũng nói thật...
Hắn hít một hơi thật sâu, khẽ thở ra, rồi nói tiếp: - Thẩm Lãng, Chu Thất Thất... hai người có muốn nói chuyện tâm tình, hay ôm nhau hôn hít gì đó thì cứ thoải mái đi... Hôn sự của Chu Thất Thất và ta kể như xoá bỏ...
Chu Thất Thất “A” lên một tiếng vui mừng. Thẩm Lãng lại siết chặt vòng tay.
Hùng Miêu Nhi lớn tiếng: - Hay, hay thật! Vương Lân Hoa, từ ngày biết ngươi tới giờ, đây là lần đầu tiên nghe ngươi nói tiếng người... Chỉ tiếc nơi này không có rượu, nếu không ta phải kính ngươi ba chén...
Vương Lân Hoa: - Ba chén? Hứ, ít nhất cũng phải ba trăm chén.
Hùng Miêu Nhi cười to: - Không sai không sai! Ba trăm chén... con bà mày...
Rồi... bóng tối lại yên tĩnh. Hùng Miêu có rất nhiều lời muốn nói, mọi người có lẽ đều có rất nhiều lời muốn nói, nhưng vào lúc này, lại có ai nỡ quấy rầy Thẩm Lãng cùng Chu Thất Thất.
Hồi lâu trôi qua.
Vương Lân Hoa rốt cục lên tiếng: - Tôi bây giờ … đang nghĩ …
Hùng Miêu Nhi không nhịn được hỏi tới: - Nghĩ cái gì?
Vương Lân Hoa tủm tỉm: - Tôi đang nghĩ, không biết Thẩm Lãng cùng Chu Thất Thất vào khắc này đang làm gì? Chỉ tiếc nơi này không có đèn.
Hùng Miêu Nhi bật cười sằng sặc: - Đồ bại hoại! Bại hoại rốt cuộc vẫn là bại hoại, vừa mới nói được một câu đáng giá, nói câu sau lại bán đứng câu đầu.
Độc Cô Thương đột nhiên lên tiếng: - Tuy nơi này không có đèn, nhưng lại có cây.
Hùng Miêu Nhi ngạc nhiên: - Cây? Cây gì?
Độc Cô Thương: - Cây Hoàng Liên.
Hùng Miêu Nhi ngớ ngẩn rồi cười to: - Không sai, chúng ta lúc này cũng giống như ngồi dưới tàn cây Hoàng Liên gảy đàn, lấy sự cực khổ làm nhạc...
Tiếng cười của anh nhỏ dần rồi ngưng bặt. Nghĩ tới cái thực cảnh, anh cười không nổi.
Độc Cô Thương: - Tới bây giờ mà ngay cả hơi thở của thị cũng không nghe thấy, là tại sao?
Mặc dù hắn hỏi trống không, nhưng dĩ nhiên là hắn đang hỏi Thẩm Lãng.
Lúc này Thẩm Lãng mới rời bờ môi người yêu, hít một hơi thật sâu, trả lời: - Cô ta sẽ có mưu kế khác.
Độc Cô Thương: - Ngươi nghĩ thị sẽ dùng độc kế chi?
Hùng Miêu Nhi thất thanh: - A, tôi đoán ra.
Độc Cô Thương: - Ngươi nói là cái gì?
Hùng Miêu Nhi: - Lửa … lửa?
Độc Cô Thương biến sắc: - Không sai! Thị bít kín nơi này, chính là muốn dùng hỏa công. Nhưng nơi này toàn là đá, chỉ sợ thị khó lòng nổi lửa.
Hùng Miêu Nhi thở dài: - Tuy đá khó nổi lửa, nhưng cô ta lại không phải kẻ đần. Chẳng lẽ cô ả không biết dùng cỏ khô ném vào làm vật mồi lửa sao?
Độc Cô Thương thất thanh: - A! Không sai, nếu thị thật dùng hỏa công, chúng ta hết chạy.
Vương Lân Hoa cười chế nhạo: - Các hạ cứ yên tâm, nếu thật thị muốn dùng hỏa công, quyết không chờ cho tới bây giờ, mà đã sớm ra tay rồi. Thị sẽ chẳng để yên cho Thẩm Lãng nói chuyện yêu đương, ôm ấp tình nhân thế này đâu...
Hùng Miêu Nhi: - Thẩm Lãng, anh nói cô ta có dùng lửa không?
Thẩm Lãng: - Không!
Hùng Miêu Nhi: - Như vậy, … nước! Chẳng lẽ là nước? Đúng rồi, nước! Nếu cô ta xả nước vào, chúng ta cũng thảm.
Vương Lân Hoa cười lạnh: - Ở sơn động, kiếm nước đâu ra?
Hùng Miêu Nhi: - Người khác không có cách, cô ta nhất định sẽ có. Thẩm Lãng?
Thẩm Lãng chậm rãi: - Cũng không dùng nước...
(Hết hồi 37)
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Võ Lâm Ngoại Sử
Cổ Long
Võ Lâm Ngoại Sử - Cổ Long
https://isach.info/story.php?story=vo_lam_ngoai_su__co_long