Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tổng Tài Thực Đáng Sợ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 092
C
hương 92: Nàng ngốc đến nỗi khiến người khác thấy thương hại
Sắc mặt Nguyễn Húc xấu hổ một chút.
Chính xác, hắn vừa quá kích động, từ lúc bắt đầu viết chữ số thì không gì ngăn cản lại được.
Tiếc rằng, hắn không thể làm gì khác hơn là xấu hổ mà cười cười, trở lại chỗ ngồi để sửa chữa. Dù sao hắn cũng là một người đàn ông tuấn lãng phi phàm, trước một cô gái thuần khiết như vậy còn không thể khống chế được, ngay cả hắn cũng không nhịn được thở dài.
“Được rồi” Nguyễn Húc bấm chiếc bút máy, tao nhã và thân thiện đưa cho nàng “Như thế này được chứ?”
Lâm Hi Hi nhìn tờ biên lai một chút, trong lòng hơi có cảm giác căng thẳng, nhẹ giọng nói “Cám ơn anh.”
Nguyễn Húc bị tình cảm trong lòng làm cho giật mình, mím môi cười, giống như vương tử thời Trung Quốc ưu nhã và cao quý “Thật sự muốn cảm ơn tôi sao?”
Trong mắt Lâm Hi Hi hiện ra một tia nghi ngờ, hình dáng mảnh khảnh đứng tại chỗ nhìn hắn.
“Buổi chiều tôi có việc nên không thể cùng cô tham dự lễ tang được, đợi đến khi kết thúc, cô gọi điện thoại, tôi sẽ đến đón cô.” Nguyễn Húc nói xong câu đó, tiếng nói càng lúc càng thấp hơn, không để ý đến cảm nhận của nàng “Coi như là để cảm ơn.”
Khuôn mặt góc cạnh của hắn rõ ràng lộ ra vẻ dịu dàng, một ánh mắt không hề đùa giỡn, tràn đầy chăm chú.
Lâm Hi Hi ngước mắt, nhẹ giọng hỏi “Như vậy là để cám ơn anh sao?”
Nguyễn Húc cười gật đầu “Phải.”
Cẩn thận nghĩ lại sẽ cảm thấy rất kì quái, Lâm Hi Hi suy nghĩ một chút, gật đầu.
“Được rồi.” Nguyễn Húc giống như vô tình hỏi một câu, ‘‘Buổi chiều cô không làm việc, có cần phải nói với Dịch Dương một tiếng không?”
Lâm Hi Hi ngẩn ra, giống như thật sự không biết việc này sẽ giải quyết như thế nào.
“Anh có thể giúp tôi nói với ngài ấy một tiếng được không?” Nàng dè dặt hỏi một câu.
Đôi mắt thâm thúy của Nguyễn Húc hơi sâu sắc nhìn nàng, đúng là nàng có cùng suy nghĩ với hắn “Cũng có thể….” Hắn nhẹ nhàng nói.
“Chỉ cần cô đi cẩn thận một chút, chẳng qua có cảnh sát ở đấy, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”
Lâm Hi Hi gật đầu “Cảm ơn.”
Hai người nói chuyện vài câu, Nguyễn Húc vỗ vỗ vai nàng đẩy nàng đi, nhìn hình dáng mảnh khảnh đi vào thang máy, trong ngực nổi lên một chút ấm áp, lòng bàn tay cũng chậm rãi nắm chặt.
Trở lại làm việc hết hai giờ, bữa trưa ăn qua loa, Nguyễn Húc lại không thể nào tìm thấy hình dáng của Tần Dịch Dương ở đâu cả.
Đi tới nhìn thư kí qua tấm ngăn “Dịch Dương đâu?”
Thư kí ngẩng đầu lên “Chủ tịch đã đi ra ngoài, hình như là đi đến sân vận động kế bên, ngài có muốn tôi đưa ngài đi không?”
Nguyễn Húc suy nghĩ một chút “Không cần, để tôi tự đi xem.”
Sân vận động vừa to vừa xa hoa như vậy, là nơi mà bọn họ thường tới để rèn luyện sức khỏe những lúc nhàn rỗi. Nguyễn Húc nhìn qua phòng tập thể thao một chút, nhìn thấy hình dáng của hắn, lúc này mới đi tới.
Trên đài rộng mêng mông, một người vừa bị đánh lộn ngược, đau đớn đến mức kêu lên thành tiếng.
Tần Dịch Dương đứng dậy, mái tóc ẩm ướt đầy mồ hôi, thân hình săn chắc to lớn khôi ngô. Hắn nhìn thoáng người ở trên, ngón tay thon dài chậm rãi mở các nút buộc, xem ra hắn mới chỉ khởi động mà thôi.
Nguyễn Húc khẽ nhếch môi cười “Mình biết cậu ở đây, không làm việc, mà chạy tới đây phát hỏa sao?”
Người vừa bị đánh ngã đi xuống phía dưới đài, Tần Dịch Dương nhìn thoáng dưới đài.
Nguyễn Húc đương nhiên hiểu được ý của hắn, nhíu mày nói “Cậu bị bệnh sao? Muốn cùng đấu với mình à? Ngay bây giờ sao?”
Tần Dịch Dương ưu nhã cao quý, dáng dấp không có chút nào giống như vừa mới trải qua một trận đấu kịch liệt “Có việc gì thì nói đi, mình không rảnh cùng cậu nói chuyện phiếm đâu.”
Nguyễn Húc bị nghẹn lại một chút, nghĩ lại cũng không gấp, đôi mắt hiện ra một tia sắc bén, cởi các nút áo trong Âu phục ra, xoay người đi lên đài.
Vỗ vỗ tay, hắn mở miệng nói “Trước tiên là phải ình biết đấu đến khi nào mới thôi.”
Tần Dịch Dương nhếch miệng cười, đôi mắt thâm thúy trong nháy mắt hiện ra ánh sáng “Tất cả đều do mình quyết định.”
Nguyễn Húc cắn răng nhịn cái tài năng ngang ngược của hắn, trước tiên đành phải khởi động.
“Tìm mình có chuyện gì?” Tần Dịch Dương mở miệng hỏi.
“Hi Hi xin nghỉ buổi chiều để đi dự lễ tang.”
Hắn nhíu cặp lông mày “Còn gì nữa?”
“Cô ấy đến phòng tài vụ mượn tiền, mình đã phê chuẩn.” Nguyễn Húc tiếp tục nói.
Tần Dịch Dương gật đầu “Được rồi.”
Nguyễn Húc vẫn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Qua ba phút sau đó khi hắn rốt cuộc đã hiểu được thì đã bị đánh ngã trên đài.
Động tác của Tần Dịch Dương dứt khoát nhanh nhẹn, từ trước tới giờ không bao giờ để đối thủ có cơ hội hít thở.
“Khụ khụ khụ…” Lưng Nguyễn Húc bị đánh trúng rất đau, gắng sức đứng lên, khóe miệng cũng chảy máu, trời đất quay cuồng, hắn âm thầm chửi mắng một câu, “Mẹ nó, Tần Dịch Dương, còn chưa kịp nói chuyện quan trọng đã bị cậu đánh cho trọng thương rồi.”
“Không phải cậu vẫn còn đi được sao?” Tần Dịch Dương ngay cả hơi thở cũng loạn nhịp, lạnh lùng hỏi hắn.
Nguyễn Húc che ngực nửa ngày, thật khó khăn mới có thể hòa hoãn nhếch miệng cười, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú bị thương mang mùi vị tà khí.
Hắn ổn định hơi thở “Còn có thể….mới nãy cậu cũng có chút không đề phòng.”
Tần Dịch Dương cười cười “Vậy sao? Vậy lại một lần nữa đi, mình sẽ dạy cho cậu”
“Khốn kiếp!”, câu chửi vừa mới được thốt ra, Nguyễn Húc lại một lần nữa bị ném trên đài, toàn bộ cánh tay phải như bị rơi ra, cảm giác như bị gãy xương, rất lâu sau đó đều không đứng dậy được.
Hơi thở gấp gáp, ánh mắt Tần Dịch Dương lạnh lùng nghiêm nghị, thanh âm vẫn thản nhiên như cũ.
Hắn ngồi xổm xuống đài, nhìn Nguyễn Húc đang tức giận cố gắng bưng cánh tay phải, mở miệng nói “Thật ra cậu ra tay cũng rất nhanh…chắc là chỉ dùng tay phải để viết, mình có nhớ nhầm không nhỉ?”
Nguyễn Húc nhẹ nhàng nằm trực tiếp xuống đài, không chút do dự ân cần hỏi thăm mười tám đời của Tần Dịch Dương.
“Không…” Hắn hơi thở yếu ớt nói một câu, hung hăng liếc Tần Dịch Dương “Nói cho cậu biết, mình bị thương đối với cậu không có gì tốt, mình bị tai nạn lao động nên xin nghỉ phép, cậu tốt nhất trước tiên chuẩn bị tiền thuốc men đi”
Khóe miệng Tần Dịch Dương cong lên “Được thôi, cho cậu nghỉ ngơi hai ngày.”
Hắn nói xong thì đứng dậy, xé bao tay hai bên rồi cầm khăn mặt đi xuống đài.
Nàng còn có can đảm đi tham dự lễ tang đó sao? Thật đau đầu vì người phụ nữ ngốc nghếch này!
***
Chiếc taxi chạy đến nơi, Lâm Hi Hi xuống xe, thân hình mảnh khảnh xinh đẹp mỏng manh.
Sau khi trả tiền xe taxi chậm rãi rời đi.
Lòng bàn tay mềm mại đang cầm khăn ren màu đen, do dự không biết nên đội hay không đội.
Đến gần lễ đường nho nhỏ, cảnh sát trực ở bên cạnh vẻ mặt trang nghiêm không biểu lộ cảm xúc, càng đi vào trong càng nghe rõ tiếng khóc, hình như là tiếng của một người phụ nữ, Lâm Hi Hi dừng chân lại, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt có một chút sợ hãi.
“Lâm tiểu thư phải không?” một gã cảnh sát chào đón.
Ánh mắt Lâm Hi Hi nhìn vào bên trong nhẹ giọng nói “Chào anh, tôi là Lâm Hi Hi.”
“Lâm tiểu thư,” người cảnh sát ngoài ý muốn đành phải đưa tay ngăn cản nàng, có chút xấu hổ mà ngoéo miệng nói “Cô có thể chờ một lát rồi vào được không? Tâm trạng của cha mẹ Tống tiểu thư hơi kích động, trước khi cô tới, bọn họ đã hỏi qua chuyện kiện tụng, cũng biết con gái của mình bị ngược đãi, không bao lâu thì xảy ra tai nạn xe cộ rồi chết, chắc là cô cũng biết, cả hai chuyện này, hẳn là cô cũng biết có liên quan với nhau.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tổng Tài Thực Đáng Sợ
Cận Niên
Tổng Tài Thực Đáng Sợ - Cận Niên
https://isach.info/story.php?story=tong_tai_thuc_dang_so__can_nien