Đợi gió giao mùa epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 92
ậy rồi sao Thiên Di? Tôi tưởng cậu đã “đi” từ hôm qua rồi chứ!
Hải Dương đi lại giường Lucy mỉm cười với Kei…Nhưng không hiểu sao nụ cười của anh ta khiến Lucy phải rởn tóc gáy, cứ như không phải là đang cười vậy. Cô bé nhìn ông anh thắc mắc không biết có phải anh ấy muốn cho Kei “đi luôn” không nữa.
-Em không sao. Anh hai!
Kei vẫn mỉm cười ôm chặt Lucy trong lòng. Hải Dương thì xem chừng đã hết kiên nhẫn, anh đi lại lôi Lucy ra và nắm cổ áo Kei quát lớn:
-Ai là “anh hai” của cậu. Tránh xa con bé ra. Tôi giết cậu bây giờ…
Lucy vội gỡ tay Hải Dương ra nhìn anh mếu máo:
-Anh hai! Đừng bắt nạt Kei của em…
-“Kei của em”…
Hải Dương rùng mình quay lại rồi anh đưa tay véo má cô nhóc nhăn nhó…
-Á Á Á!!! Anh hai! Đau em…
-Cả em nữa. Anh còn chưa hỏi tội em mà dám ý kiến nữa hả. Em đúng là chúa rắc rối mà. Chúng ta lỡ mất chuyến bay rồi. Bạch Dương cũng mất tong buổi học đầu tiên vì em rồi đó. Sáng mai anh và cậu ấy phải đi sớm. Em ở lại nhà chú Khánh lo mà dưỡng bệnh đi.
-Hả????
Cả bốn đứa nhóc ngơ ngác vì quyết định của Hải Dương. Họ không nghĩ là sau bao nhiêu cố gắng thuyết phục Lucy đi cùng, bây giờ anh lại để cô bé ở lại dễ dàng.
Thực ra quyết định này xuất phát từ buổi nói chuyện ngày hôm qua…
Giữa ba người đàn ông…
-Hải Dương. Sao cậu lại đưa tập hồ sơ mật cho cảnh sát. Đó không phải là bằng chứng buộc tội cậu và tập đoàn BIAT sao?
Khôi Vỹ đưa ly rượu vang lên miệng nhìn Hải Dương ngạc nhiên.
-Không! Chính xác thì nó là bằng chứng buộc tội Joana Phượng Hoàng mới đúng. Bởi thời gian mà bà ta điều hành công ty, chính bà ta đã gây ô nhiễm môi trường. Tôi tiếp nhận nó từ tay bà ta và cố xóa đi mọi thứ chỉ vì không muốn công ty đó bị phá sản thôi. Nhưng bây giờ thì tôi không còn cần đến cái công ty đó nữa. Tôi sẽ dùng nó như con tốt thí để hạ gục luôn Joana Phượng Hoàng, cộng thêm việc bà ta cố tình gây tai nạn giết con gái ông Khánh và ám hại em gái tôi thì chắc chắn quãng đời còn lại của bà ta và thằng Sadis sẽ được ở yên trong nhà đá.
Hải Dương ngồi vắt chân lên chiếc sôfa, đưa ly withky lên miệng mỉm cười, nhìn hai người đúng là những người lãnh đạo thứ thiệt.
-Ra vậy! Cậu cũng cao tay thật đó!
-Vậy là mọi chuyện kết thúc rồi sao? Nhưng chúng ta lại phải đợi thêm một thời gian nữa cho vết thương của Lucy hồi phục mới đi được. Thật bực mình!
-Không cần đâu, Bạch Dương! Tôi đặt vé máy bay rồi. Sáng mai tôi sẽ cùng cậu sang Ôxtralia.
Bạch Dương ngước lên ngạc nhiên:
-Vậy còn Lucy? Không mang con bé theo sao?
-Thế cậu nghĩ sau chuyện này con bé còn chịu đi theo chúng ta nữa sao? Thằng nhóc Thiên Di đã quay lại với nó, tụi nó đã làm hòa rồi thì làm gì có chuyện nó chịu đi khỏi đây nữa. Chắc chắn tụi nhóc đó sẽ bàn nhau cách qua mặt người lớn để ở lại đây thôi. Lũ ngốc đó!!!
Bạch Dương mỉm cười hiểu ra vấn đề:
-Hừm! Nóng nảy, bồng bột là tính cách chung của bọn nhóc mới lớn hay sao ấy nhỉ? Mà kệ đi! Miễn là con bé thấy hạnh phúc là được rồi. Cứ ép tụi nhóc làm theo ý muốn của chúng ta thì có vẻ hơi độc đoán quá. Nhưng mà….
Bạch Dương nhìn sang Khôi Vỹ có vẻ lo lắng, Kei là chàng trai được anh ta chọn làm chồng tương lai cho em gái mình, Nhật Dạ cũng rất thích Kei, anh sợ rằng Khôi Vỹ sẽ làm gì bất lợi cho cô bé. Nhận thấy sự lo lắng của anh, Khôi Vỹ nhìn sang mỉm cười, đôi mắt xám sâu thẳm như nhìn rõ mọi suy nghĩ của kẻ đối diện. chính xác là Khôi Vỹ muốn biết anh đang lo lắng như thế nào. Bạch Dương bị anh ta nhìn đến phát lạnh. Đôi mắt xám tro của kẻ đang soi chăm chăm vào mình khiến anh tưởng mình là một con ếch, còn Khôi Vỹ là một con rắn. Bị một con rắn chiếu tướng đâu có vui vẻ gì.
-Cậu định làm gì, Hà Khôi Vỹ? Hải Dương đưa ly rượu lên miệng, ánh mắt sắc lẻm liếc ngang đôi mắt xám đang nhìn Bạch Dương chằm chằm.
-Quan hệ làm ăn giữa hai nhà họ Hà và họ Hoàng đang rất tốt, tôi không muốn phá vỡ nó, Khôi Vỹ bình thản quay sang.
-Ý anh là anh sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của đám nhóc nữa? Bạch Dương nhìn anh ta ngạc nhiên, Khôi Vỹ vui vẻ gật đầu khiến Bạch Dương khâm phục đến sát đất. Hà Khôi Vỹ quả là người biết đối nhân xử thế.
Thấy thái độ ái mộ của Bạch Dương dành cho Khôi Vỹ, Hải Dương tỏ vẽ không vui. Tên ngốc này chỉ kém anh có một tuổi mà sao suy nghĩ ngây thơ quá, làm gì có chuyện tên cáo mắt xám này cam tâm tình nguyện bỏ qua cho Kei dễ dàng như vậy.
-Xem ra hai thằng nhóc đó đúng là không đơn giản nhỉ? Ngay cả một tên xảo quyệt như cậu cũng không thể điều khiển được chúng.
Hải Dương lên tiếng bóc trần sự thật. thực ra anh thừa biết Khôi Vỹ không dám có hành động ép buộc Kei và Thanh Phong vì anh ta sợ Kei, Kei mà nổi điên lên thì ai mà biết sẽ có chuyện gì xảy ra chứ. Trước đây hai đứa nhóc luôn nghe lời Khôi Vỹ chỉ vì cả hai nợ ơn cứu mạng của anh ta, nhưng điều đó không có nghĩ Kei và Phong sẽ trở thành nô lệ cho Khôi Vỹ sai bảo, nếu không khéo léo trong việc xử lí mối quan hệ, Khôi Vỹ sẽ mất đi hai cánh tay đắc lực trong tương lai, đây chính là điều mà anh ta lo lắng nhất nên anh mới nhượng bộ lần này.
-Hì!!! Khôi Vỹ cười khó hiểu.- Cậu cũng có một cô em gái thú vị quá đấy nhỉ? Hải Dương! Hình như con bé rất giống cậu đấy.
Khôi Vỹ vừa nói vừa đưa tay lên xoa xoa mặt mỉm cười. Hình như mặt anh ta bị đau…
-“Giống ư?” Hải Dương nghệt mặt.-Chỉ là con nhóc rắc rối thôi!
Hải Dương đứng dậy đưa tay trước mặt Khôi vỹ:
-Cám ơn vì sự giúp đỡ của cậu lần này, Khôi Vỹ! Mai tôi phải đi sang Ôxtralia rồi. Hẹn gặp lại cậu ở lần hợp tác tiếp theo.
-Được!
Khôi Vỹ đứng dậy nắm lấy bàn tay Hải Dương đưa ra. Một cái bắt tay chắc chắn…
Đợi gió giao mùa Đợi gió giao mùa - Alone