Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Võ Lâm Ngoại Sử
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 87: Hồi 37 – Hiểu Lầm Băng Tiêu (3)
S
ắc mặt Thẩm Lãng đại biến...
Vương Lân Hoa cũng hoảng hồn hét lớn: - Bạch Phi Phi, không thể …
Ánh lửa tắt ngấm, bóng tối lại bao trùm, bóng tối của tuyệt vọng...
Thẩm Lãng trầm giọng: - Tôi nhớ đường ra, quay lại.
Chàng xoay người chuyển hướng.
Từ trong bóng đen, giọng Bạch Phi Phi trong trẻo cao vút truyền tới: - Các người không có đường lui...
Bỗng ầm ầm như động đất, đá sỏi từ tứ phía rơi xuống như mưa rào. Thẩm Lãng nhanh người tránh, vẫn bị đá văng trúng người đau điếng.
Độc Cô Thương dậm chân: - Thôi rồi, con nha đầu này đã phá đường rút lui của chúng ta.
Vương Lân Hoa quát: - Bạch Phi Phi, ngươi đối với ta vậy sao?
Bạch Phi Phi: - Ha! Vì sao ta không thể?
Vương Lân Hoa rít: - Ngươi vừa nói rõ ràng …
Bạch Phi Phi cười khanh khách: - Tuy ta có nói không giết ngươi, nhưng bây giờ ta đổi ý,... thì đã sao? Ngươi cũng biết, lòng dạ đàn bà không tin được...
Vương Lân Hoa: - Giết ta rồi, ngươi giải thích sao với mẹ ta?
Bạch Phi Phi cười sằng sặc: - Bà ta đâu biết ai giết ngươi? Ta cũng chẳng phải là hộ vệ của ngươi. Sống chết của ngươi mắc mớ gì đến ta, mà bà ta trách cứ? Người như ngươi sao nói chuyện giống con nít vậy?
Vương Lân Hoa cả giận thét lớn: - Nhưng … nhưng ngươi chớ quên, ngươi và ta …
Đột nhiên, có bàn tay kéo hắn lại...
Thẩm Lãng nói nhỏ vào tai hắn: - Bám sát vào vách đá, chớ lên tiếng. Tôi chưa muốn anh chết ở chỗ này.
Vương Lân Hoa nghiến răng mắng: - Con tiện nhân...
Dĩ nhiên hắn không phải là ngốc tử, biết rõ ở trong bóng tối ai phát ra tiếng động sẽ trở thành cái bia cho tên tiễn hay ám khí.
Mắng được nửa câu, hắn ngậm miệng...
Tiếng Bạch Phi Phi văng vẳng: - Thẩm Lãng, chớ trách tôi. Tôi không muốn giết chàng, nhưng chàng biết quá nhiều. Một người biết quá nhiều bí mật chẳng sống lâu.
Cười nhẹ nói tiếp: - Độc Cô Thương, ngươi có mặt không đúng nơi, không đúng lúc mà thôi.
Tiếng nói bỗng im bặt. Bóng tối lại im lìm không một tiếng động.
Thẩm Lãng, Độc Cô Thương, và Vương Lân Hoa nối nhau mò mẫm tìm vách đá, thở cũng không dám.
Cả ba thầm nghĩ... “Bạch Phi Phi quả là một thiếu nữ đáng sợ nhất trên đời.
Dĩ nhiên, cũng có những thiếu nữ so với thị có thể ác độc hơn, nhưng ác nữ nào có được nhan sắc hiền lành đến động lòng người như vậy? Trên đời cũng có nhiều thiếu nữ dịu dàng khả ái, nhưng mỹ nhân nào lại có lòng dạ hiểm ác thế kia?
Xinh đẹp dịu dàng, lại vô cùng độc ác... đây chính là độc dược lợi hại nhất đối phó nam nhân, độc dược được hoà bởi mật và hoa.”...
Thẩm Lãng lần tay dọc theo vách đá. Chàng đã lần được tới lối ra, nhưng... lối này đã bị khối đá to lấp kín.
Ngay cả những khe hở nhỏ cũng bị đá sỏi vụn bít lại. Bạch Phi Phi đã cẩn thận chận hẳn lối ra này. Thẩm Lãng thở dài, lại mò mẫm lui về.
Đột nhiên một bàn tay mò mẫm viết lên tay chàng... “Thẩm?”...
Thẩm Lãng gõ nhẹ trên mu bàn tay ấy làm câu trả lời.
Bàn tay này lại viết... “Độc”...
Thẩm Lãng viết lại trên bàn tay ấy... “Chuyện gì?”...
Bàn tay lại viết... rất chậm... “Thị đối với ta ra sao?”...
Hắn không những viết rất chậm, mà bút hoa cũng rất rõ ràng.
Thẩm Lãng âm thầm thở dài, chậm rãi viết... “Chưa biết, phải chờ!”...
Bàn tay kia ngừng lại hồi lâu, lại viết... “Bao lâu?”...
Khi viết nét cuối của chữ “lâu”, hắn như cố ý kéo dài nét chữ, rồi thình lình nhanh như chớp giữ huyệt đạo của Thẩm Lãng, cánh tay kia đã chặt mạnh vào cổ họng của chàng.
Hành động này xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, ai ngờ được Độc Cô Thương muốn ám toán Thẩm Lãng? Trong cái bóng tối đen tuyệt vọng này, Thẩm Lãng hoàn toàn không phòng bị, chàng ắt không kịp trở tay. Nếu Thẩm Lãng chết như vậy, hẳn là oan uổng. Bất cứ ai gặp độc thủ kiểu này, cũng khó lòng giữ được tánh mạng.
Nhưng Thẩm Lãng vẫn là Thẩm Lãng.
Khi cổ tay chợt bị người giữ lại, bàn tay chàng như con cá trơn trợt lật ngược lại nắm lấy cổ tay của đối phương.
Tựa như chàng đã đề phòng trong bóng tối, tay trái của đối phương vừa động, Thẩm Lãng xuất thủ như gió, lẹ làng điểm mấy huyệt đạo chung quanh cánh tay này.
Người này có lẽ nghĩ rằng mình ra tay ắt sẽ thành công, không ngờ Thẩm Lãng đã sớm chuẩn bị. Hắn muốn lừa người, lại bị người lừa.
Nửa thân hắn tê rần.
Thẩm Lãng kéo hắn qua, nói từng tiếng vào tai hắn: - Vương Lân Hoa, ta đã sớm biết là ngươi, đừng hòng giở trò quỷ.
Người này này run lên như muốn hỏi... “Sao ngươi biết?”...
Thẩm Lãng tựa như cũng biết ý nghĩ của hắn, lạnh lùng: - Ngón tay của ngươi thon dài, bàn tay mềm mại. Tay Độc Cô Thương không ‘đẹp’ như vậy.
Trong bóng tối, Vương Lân Hoa xót xa... “Thẩm Lãng, người đơn giản không phải là người, mà là quỷ! Không chuyện gì gạt được ngươi sao?”...
Thẩm Lãng lại khẽ nói: - Ngươi cho rằng giết ta rồi, Bạch Phi Phi sẽ bỏ qua cho ngươi?
Vương Lân Hoa tuy không muốn gật đầu, nhưng cũng không thể không gật đầu.
Thẩm Lãng: - Đồ ngốc! Ngươi giết ta, thị cũng không bỏ qua cho ngươi. Vào lúc này, bọn ta ba người như đi chung thuyền, cùng đồng tâm hợp lực, may ra mới thoát. Nếu ngươi còn giở trò, đó là muốn chết không chỗ chôn.
Vương Lân Hoa rốt cục thở dài gật đầu.
Độc Cô Thương đang mò mẫm tìm kiếm hai người, cũng đã dò tới nơi. Tuy ba người đã cùng một chỗ, nhưng vẫn chưa có cách thoát thân.
Lại một tràng ầm ầm vang dội, rung rinh cả nền đá...
Giữa những tiếng động ấy, Độc Cô Thương mới dám lên tiếng.
Hắn thở dài: - Hình như thị đang bít một lối ra khác.
Thẩm Lãng bật cười: - Cái thủ đoạn này gọi là ‘bắt ba ba trong hũ’, ra tay bắt địch khi địch không còn đường chạy.
Những tiếng ầm ầm thưa dần rồi ngưng hẳn. Họ lại ngậm niệng.
Chợt có tiếng bước chân truyền tới trong bóng tối.
Tóc gáy Độc Cô Thương dựng đứng, hắn viết lên đầu vai Thẩm Lãng... “Có người! Thủ hạ của thị?”...
Thẩm Lãng vội vã viết... “Để tôi đi trước...”...
Như cá trong nước, chàng lướt đi không nghe hơi thở.
Ngay lúc ấy người phía trước nhào tới, tuy chưa đụng hẳn nhau, nhưng vì bản năng cảnh giác, cả hai cùng xuất thủ.
Thẩm Lãng đưa tay phải ra. Tuy chàng phát chưởng trong lúc vội vã, nhưng chiêu thế nhanh nhẹn, vị trí góc độ chính xác, công vào chỗ yếu nhất của đối phương.
Võ công của đối phương thật cũng không vừa, quyền phong vừa động, chân đã đá tới.
Hắn lấy công làm thủ, quyết không để Thẩm Lãng chiếm được thượng phong.
Thẩm Lãng cả kinh... “Không ngờ chốn này lại có cao thủ như thế.”...
Thẩm Lãng lại đánh ra bảy tám chưởng. Võ công của Thẩm Lãng tiêu sái, thoát tục, tinh diệu, … vậy mà cả bảy tám chưởng này đều bị đối phương hóa giải.
Quyền phong của hắn uy vũ, thế công mãnh liệt, xuất thủ nhanh nhẹn,... Thẩm Lãng ít gặp được cao thủ dường này. Hắn là ai? Võ công cao siêu đến thế?
Độc Cô Thương và Vương Lân Hoa tin vào võ công của Thẩm Lãng. Họ thừa biết không cần ra tay tương trợ. Giao thủ trong bóng tối, càng ít người càng tốt. Nếu nhiều người cùng ra tay, ngược lại sẽ bị rối loạn, có thể sẽ đánh vào phe mình. Là cao thủ có kinh nghiệm, dĩ nhiên hai người hiểu rõ điều này.
Nay nghe tiếng gió rít mãnh liệt như vậy, họ không khỏi giật mình.
Họ biết võ công của Thẩm Lãng linh động biến ảo, nhưng không dùng những chiêu cương mãnh. Những chưởng phong uy dũng hùng mạnh này, ắt từ đối phương đánh ra.
Hai người âm thầm nghĩ ngợi, cho rằng võ công người này không thua kém gì mình.
Trong đương kim võ lâm, họ là cao thủ hàng đầu. Cao thủ có thể tranh cao thấp cùng họ thật không nhiều.
Giữa nơi âm u tối đen, họ chẳng nhìn thấy gì, nhưng chỉ nghe tiếng quyền cước, họ cũng giật mình kinh hãi. Tuy không tận mắt thấy, họ cũng hiểu rõ trận đấu này hết sức khốc liệt
Người đứng ngoài còn khẩn trương như thế, người trong cuộc cảm giác ra sao? Chốc lát đã hơn trăm chiêu, mà hai người vẫn chưa phân cao thấp.
Trong thiên hạ có thể cùng Thẩm Lãng trao đổi hơn trăm chiêu mà bất phân thắng bại, thật có mấy người? Quyền thế hùng dũng tấn công nhanh gấp thế này lại có bao nhiêu?
Thẩm Lãng đưa ra một chưởng hóa giải chiêu thế của đối phương, đột nhiên phi thân lên cao, khẽ quát: - Miêu Nhi?
Đối phương thấy chàng đột nhiên nhảy lên, giật mình, như hiểu dụng ý của chàng, hắn cũng chậm tay lại.
Vừa nghe xong, người nọ thất thanh: - Thẩm Lãng?
Thẩm Lãng thở ra, nhẹ nhàng thả người đứng xuống đất, nói nhỏ: - May mà tôi chợt nghĩ ra, trên đời ngoài Hùng Miêu Nhi, khó ai có được công phu cỡ đó. Nếu không chúng ta trúng kế ‘tự hại lẫn nhau’.
Chàng hiểu bây giờ Bạch Phi Phi sẽ không có bất kỳ hành động gì đối phó với họ nữa, nên mới lên tiếng. Dụng ý của Bạch Phi Phi là muốn bọn họ một phen sống mái với nhau.
Hùng Miêu Nhi dậm chân: - Ngu chết người, tôi phải sớm nghĩ ra, ngoài Thẩm Lãng còn ai có thể ép tay ép chân, khiến tôi không thi triển được võ công.
Hùng Miêu Nhi!
Cả Vương Lân Hoa lẫn Độc Cô Thương đều ngơ ngẩn.
Hùng Miêu Nhi lại hỏi: - Sao anh lại cũng có mặt ở cái nơi quỷ quái này?
Thẩm Lãng cười khổ: - Không chỉ có tôi, mà còn Độc Cô huynh và Vương Lân Hoa.
Hùng Miêu Nhi ngớ ngẩn rồi bật cười: - Cũng náo nhiệt...
Tuy họ không thấy nhau, chỉ cần nghe giọng nói, đã cảm thấy tình bằng hữu ấm áp dâng trào.
Thẩm Lãng kéo tay Hùng Miêu Nhi lui về hướng vách đá: - Anh vẫn không thay đổi … Coi bộ không có thủ đoạn hành hạ gì có thể khiến anh thay đổi. Cũng không có cái tra tấn nào anh coi trong mắt...
Hùng Miêu Nhi cười to: - Anh là người sắt, thì tôi cũng là mèo sắt chứ sao.
Độc Cô Thương vội la: - Suỵt, suỵt! Sao nói lớn vậy?
Thẩm Lãng cười: - Bây giờ tạm thời đã ổn. Bạch Phi Phi đưa hắn tới đây chắc là đang có độc kế khác, quyết sẽ không dùng ám khí tấn công. Nếu không thị đã giết mèo rồi, vì như vậy thuận tiện hơn nhiều.
Độc Cô Thương trầm ngâm suy tư một lúc rồi nói: - Không sai, thị có nhiều trò, cần gì phải dùng ám khí. Huống chi, thị cũng đã biết, ám khí không làm gì được chúng ta.
Hắn cố ý nói thật lớn, như muốn Bạch Phi Phi nghe được. Hắn như đang nói rằng... “ám khí chẳng ích lợi gì, ngươi chớ có dùng.”...
Nếu hắn thật sự không sợ ám khí, đã không nói ra những lời như vậy.
Cũng may mà Bạch Phi Phi đã đi xa, không nghe được những lời này của hắn. Nếu không, Bạch Phi Phi sẽ hiểu ngay lòng hắn, không dùng ám khí mới là chuyện lạ.
Bạch Phi Phi đã đi rồi sao? Đi đâu? Cô ta giam bọn người này trong hang với mục đích gì?
Vương Lân Hoa lên tiếng: - Miêu Nhi, sao anh lại ở đây?
Hùng Miêu Nhi: - Tôi đâu biết vì sao họ mang tôi tới đây, lại còn giải huyệt cho tôi nữa, rồi dùng vải đen trùm đầu. Tôi nghĩ, cái này nhất định không phải chuyện lành, nên cũng không tự ý lộn xộn. Trong lòng còn đang ngổn ngang suy nghĩ, thì Thẩm Lãng tới.
Anh đột nhiên cười lạnh: - Hê Vương Lân Hoa, ta nói đây không phải là trả lời ngươi đâu, mà là đang nói chuyện với Thẩm Lãng đấy.
Vương Lân Hoa cười hì hì: - Nói chuyện với ai cũng được, miễn tôi nghe là được rồi.
Họ mải nói cười nên không biết, ngoài bốn người còn có người thứ năm đang lẳng lặng trong bóng tối.
Thẩm Lãng thở dài: - Dụng ý của cô ta là dụ chúng ta giết hại lẫn nhau trong bóng tối. Ngoài ra, cô ta nhất định còn dụng ý khác.
Nhắm theo hướng tiếng nói, người thứ năm kia lần dò đi lại. Lúc này không ai nghĩ tới chuyện còn có kẻ khác, nên cũng chẳng ai lưu ý.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Võ Lâm Ngoại Sử
Cổ Long
Võ Lâm Ngoại Sử - Cổ Long
https://isach.info/story.php?story=vo_lam_ngoai_su__co_long