Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tiểu Sát Tinh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 20: Bình Trà Kịch Độc
N
gủ một giấc dài tới khuya, Tần Bảo tỉnh rượu ngồi lên nhìn thấy gian phòng tối om mới hay trời đã về đêm từ lâu rồi.
Chàng bước xuống giường tìm một cây nến chủ phòng đã đặt sẵn thắp lên sáng cả gian phòng.
Tần Bảo ngồi trở xuống giường nghe cơn say đã dịu đi chín phần, nhắm mắt lại điều tức.
Trải qua nửa thời thần các huyệt đạo đã trở lại bình thường, Tần Bảo mở mắt ra.
Chàng ngồi trầm tư hồi tưởng những chuyện đã qua. Từ lúc chàng dấn bước trên giang hồ cho tới nay.
Chơt Tần Bảo nhớ tới mười viên Bồi Ngươn Chân Dương của lão đại kỳ nhân Đô Dị Tẩu tặng cho chàng.
Tần Bảo khẽ thầm:
- Ồ, ta hãy uống mười viên Bồi Ngươn Chân Dươngcho cơ thể được cường tráng, nội lực gia tăng như lão đại kỳ nhân đã dặn, để có thêm công lực đối phó với bọn sát thủ Đoạt Hồn giáo và tên Thái Quân giáo chủ.
Tần Bảo thò tay vào long lấy chiếc hộp nhỏ trút hết mười viên Bồi Ngươn Chân Dương bỏ vào miêng nuốt chửng.
Chàng bất ý chưa nhận ra bình trà trên bàn, lại vận chân khí trợ giúp linh đan truyền sang ngũ tạng lục phủ, hy vọng nội lực sẽ chóng gia tăng.
Nào ngờ chỉ trong chốc lát Tần Bảo nghe trong cơ thể như có trận lửa cháy ngùn ngụt, mồ hôi toát ra ướt đẫm mình, hơi thở nóng bỏng, tay chân rã rời.
Đây là triệu chứng Tần Bảo đã trúng nhằm kịch độc trong vò rượu đã uống tại tửu quán.
Chỉ trong nháy mắt cổ họng Tần Bảo nóng rực như nung lửa, mắt mờ, tai điếc, đầu óc hoa lên, một cơn khát khủng khiếp đến không chịu nổi.
Tần Bảo bước xuống giường định ra đường tới tửu quá gọi trà ra uống.
Nhưng chàng chợt ngưng lại vì vừa nhận ra có bình trà đặt trên bàn.
Tần Bảo cầm bình trà kê vào miệng uống ừng ực một hơi hết sạch chẳng còn một giọt nào.
Uống cạn bình trà, Tần Bảo ngã ra nằm trên giường đắm chìm trong vô thức, chẳng còn hay biết điều gì nữa cả...
Tào Can đứng phía ngoài cửa phòng nhìn rõ, lòng mừng khôn tả.
Hắn nhủ thầm:
- Hãy ngủ giấc ngàn thu đi, sáng mai ta sẽ nhặt xác ngươi đưa về núi Tây Nhạc.
o O o
Tào Can trở về phòng, trong lòng khắp khởi đinh ninh Tần Bảo uống bình trà kịch độc vừa rồi. Dĩ nhiên kẻ tình thù của hắn sẽ chết trong đêm nay.
Hắn lẩm bẩm:
- Sáng mai ta sẽ trở sang phòng gã, tri hô lên cho mọi người chạy tới, có bằng chứng gã trúng kịch độc trong bình trà chết chứ không phải do ta gây ra. Ta đi tìm một cỗ xe song mã đưa thi thể gã trở về núi Tây Nhạc là thượng sách... Ha ha ha... Ha ha ha...
Tào Can cười đắc chí, nằm xuống giường phút chốc thiếp đi trong giấc mộng.
Trong giấc mộng hắn thấy hắn và Mộ Anh mặc đồ cưới đứng trước bàn thờ tổ tiên bái lễ, rồi hắn vòng tay qua lưng nàng dìu lên phòng hoa chúc.
Hắn bế nàng lên giường, thất bảo có ánh hoa đăng soi ánh sáng huyền diệu, sau đó trút bỏ y xiêm nàng, một pho tượng trắng như tuyết lồ lộ, xuất hiện trước mắt.
Hắn run rẩy chồm lên thân ngọc của Mộ Anh.
Cộp... cộp... cộp...
Đang nằm mơ giấc mộng đẹp bỗng nghe có tiếng gõ cửa phòng, Tào Can giật mình mở bừng hai mắt mới hay mình vừa nằm mộng.
Hắn ngồi lên cất tiếng cười khoái trá:
- Mộng tức là thực, ta đã thành công rồi, hãy mau sang phòng gã...
Cộp... cộp... cộp...
Tào Can giật mình quay nhìn ra cánh cửa phòng.
Tào Can lẩm bẩm:
- Lạ thật! Ai gõ cửa phòng vào buổi sáng này. Tên tiểu nhị gọi có chuyện gì đây.
Bỗng hắn vui mừng reo lên:
- A! Ta hiểu rồi, chắc gã tiểu nhị phát giác tên Tần Bảo chết nên mới gõ cửa phòng ta.
Tào Can vô cùng hoan hỉ mặc vội chiếc áo, bước tới cánh cửa phòng.
Hắn nhanh tay mở cánh cửa ra:
Một người xuất hiện trước mặt hắn như cây ngọc rung rinh trước gió.
Tào Can kinh hãi kêu thầm:
- Trời... Tần Bảo... chưa chết...
Tào Can trố to hai mắt sửng sốt nhìn Tần Bảo, mồm há hốc, cổ họng nghẹn cứng chẳng thốt ra được một lời.
Quả là một chuyện giống như chuyện hoang đường không thể nào tưởng tượng nổi.
Rõ ràng hắn đã bị kịch độc Đoạn Trường thảo trong bình trà và hắn đã quay trở lại, trong thấy Tần Bảo uống cạn, sao gã không chết?
Tào Can nghĩ thầm như thế.
Hắn hoang mang trong lòng khôn tả, sắc mặt biến đổi liền từ màu xanh chuyển sang màu tái xám.
Tào Can thầm lo sợ Tần Bảo đã phát giác trong bình trà có chất kịch độc Đoạn Trường thảo sẽ vô cùng tai hại cho hắn.
Bởi vì đem qua chính hắn tới tửu quán gọi bình trà đem về phòng cho Tần Bảo, không thể nào chối cãi được.
Tào Can chôn chân tại chỗ đứng nhìn Tần Bảo chờ xem phản ứng ra sao.
Trông thấy sắc diện bất bình thường của Tào Can, Tần Bảo hết sức ngạc nhiên.
Chàng nhìn Tào Can lo lắng:
- Kìa, Tào sư huynh làm sao vậy? Sư huynh có bệnh gì hay không, sao sắc mặt tái xanh như vậy?
Tào Can lúng túng:
- Ngu huynh... ngu huynh... À, huynh chào Tần nhị đệ. Nhị đệ tới sớm...
Tần Bảo ngắt lời:
- Tiểu đệ tới đây sớm gọi cửa để hỏi Tào sư huynh một chuyện xem thế nào.
Tào Can kêu khẽ thầm:
- Chết rồi! Gã đã khám phá ra trong bình trà có kịch độc Đoạn Trường thảo.
Hắn lắp bắp:
- À... Tần nhị đệ tới gặp ngu huynh... có chuyện gì. Hay là chúng ta...
Tần Bảo nhìn Tào Can thong thả:
- Tiểu đệ tới đây gặp Tào sư huynh muốn biết đêm qua có phải sư huynh đem bình trà vào đặt trên bàn trong phòng của đệ hay không? Xin huynh hãy nói cho đệ biết.
Tào Can lại than khẽ:
- Trời hại ta rồi... Gã đã biết ta bỏ kịch độc trong bình trà nên mới nói như vậy.
Hắn tái xanh cả mặt, nói lắp bắp:
- Bình trà đó ngu huynh... ngu huynh bình trà đó...
Tần Bảo tươi cười:
- Tiểu đệ tạ ơn Tào sư huynh đã đem bình trà đó cho đệ uống nên mới...
Tào Can chặn lời:
- Sao? Tần nhị đệ uống rồi sao?
Tần Bảo chậm rãi:
- Cũng nhờ bình trà của Tào sư huynh, tiểu đệ mới còn sống gặp sư huynh, bằng không đệ đã chết rồi.
Chàng hỏi:
- Có phải Tào sư huynh đã bỏ thần đan vào bình trà đó phải không?
Tào Can ấp úng:
- Thần đan...
Tần Bảo nói mau:
- Đêm qua sau khi tiểu đệ tỉnh rượu vào lúc nửa đêm, ngồi trên giường nghĩ ngợi viễn vông, chợt nhớ tới mười viên Bồi Ngươn Chân Dương của lão đại kỳ nhân Đô Dị Tẩu tặng cho lúc trên đỉnh núi Tây Nhạc, đệ uống hết mười viên đó, với ý định tăng cường nội lực, nào ngờ không bao lâu trong tim gan của đệ như có trận lửa thiêu, mắt mờ tai điếc, đệ hốt hoảng tưởng mình trúng kịch độc lo sợ khôn cùng, cơn khát lại dấy lên, bỗng thấy bình trà đặt trên bàn, đệ uống hết sạch, uống xong, đệ nằm mê man không biết gì cả, chừng trời đã sáng, đệ tỉnh lại tất cả trở lại bình thường, hình như nội lực tăng thêm chừng hai mươi nam, đệ hoài nghi Tần sư huynh có bỏ thần đan gì đó trong bình trà hóa giải nhiệt độ khủng khiếp trong cơ thể của đệ do mười viên Bồi Ngươn Chân Dương đệ đã uống quá nhiều, quên đi lời dặn dò của lão đại nhân Đô Dị Tẩu...
Chấp hai tay trước mặt Tào Can, Tần Bảo cung kính:
- Vì vậy, tiểu đệ sang đây vạn tạ công ơn cứu mạng của Tào sư huynh...
Chợt hiểu ra, Tào Can kêu thầm:
- Trời hại ta rồi! Ta quả là ngu ngốc. Ta không ngờ bỏ kịch độc Đoạn Trường thảo trong bình trà lại cứu mạng gã khỏi chết vì gã uống linh đan nhiều quá, nếu ta không đem bình trà bây giờ gã đâu còn đứng đây đa tạ.
Hắn cố gượng gật đầu lia lịa:
- Phải... phải... Chính ngu huynh có bỏ một viên linh đan trong bình trà đem vào phòn Tần nhị đệ, vì sợ đêm qua nhị đệ quá say sẽ bị nhiễm phong sương. Viên linh đan đó gọi là “Xu Độc Hoàn”, công hiệu như thần, vì vậy nhị đệ uống vào là hóa giải nhiệt độc trong tức khắc.
Nhìn Tần Bảo nhận ra chỉ có một đêm mà thần thái khác thường, dĩ nhiên nội lực đã gia tăng gấp bội, Tào Can nghe như có ai xé nát cả tâm can, cơn phẫn hận dâng lên cùng cực trong lòng, ánh mắt tia ra một thứ ánh sáng ghê sợ.
Hắn hận người và lại hận mình, vì âm mưu hãm hại Tần Bảo từ mấy ngày qua đã bất thành, lại còn giúp kẻ tình thù gia tăng nội lực.
Tào Can tự hiểu ra nếu hiện giờ hắn xuất thủ đấu với Tần Bảo chưa chắc gì hắn chống nổi một chiêu, bằng như muốn ám kích chỉ sợ e cũng thảm bại.
Nếu hắn thảm bại tất nhiên cái mộng chiếm đoạt Mộ Anh sẽ thành mây khói.
Tào Can nghiến thầm:
- Được rồi, nay ta không giết được ngươi bằng kịch độc Đoạn Trường thảo, ta cũng còn diệu kế khác. Ta sẽ đưa ngươi tới vùng cấm địa của Đoạt hồn giáo cho tên Thái Quân giáo chủ hạ sát ngươi.
Nghĩ vậy, trong long Tào Can tỉnh táo trở lại, sắc diện tươi tỉnh như bình thường.
Hắn bảo Tần Bảo:
- Tần nhị đệ, chúng ta hãy lên đường cho sớm, diên trì nơi đây sẽ gặp chuyện bất trắc.
Tên tiểu nhị dắt hai con tuấn mà từ trong chuồng ra. Tần Bảo, Tào Can lên ngựa ruổi dong...
o O o
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tiểu Sát Tinh
Giả Cổ Long
Tiểu Sát Tinh - Giả Cổ Long
https://isach.info/story.php?story=tieu_sat_tinh__gia_co_long