Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thần Mộ II
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 91: Ấp Trứng Trả Nợ
Đông Phương Trường Minh bất động, tầng không cạnh đó hoa tuyết phất phới, y bình tĩnh: "Không ngờ ngươi bước vào lục giai lĩnh vực trước, hôm nay ta không tránh khỏi cái chết nhưng ngươi không nên sai con rồng du côn đó cầm chân ta, vốn ta không định chạy." Y tỏ ra bi thiết, thở dài: "Sống có gì vui, thế giới này không còn gì đáng cho ta lưu luyến, chỉ bằng chết dưới tay người cùng thời đại."
Thần Nam trầm mặc, nhớ lại đại chiến lần trước, Đông Phương Trường Minh đã cầm chân Đỗ Hạo giúp hắn giảm bớt một phần áp lực để có cơ hội đấu một trận công bình với hắn.
Tuy y là sinh tử đại địch trong quá khứ nhưng hắn phát hiện được đối phương cũng có khí chất đặc biệt như mình, hơn nữa cả hai đều là người từ vạn năm trước, vì nguyên nhân đặc biệt nào đó mà sống lại, có thể coi là "cùng một hạng người."
Bất quá hiện thời y đang chán nản cực độ, chỉ khi chiến đấu y mới quên hết quá khứ, đó cũng là động lực sống duy nhất của y. Nhưng thấy Thần Nam vượt lên quá xa, y biết mình không còn hi vọng tranh đấu với địch thủ nữa.
"Đông Phương Trường Minh, ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi tiếp được ta một chưởng, ta sẽ chờ ngươi đạt đến lục giai, thất giai lĩnh vực." Thần Nam bay lên cao, hữu chưởng chầm chậm ép xuống: "Nếu ngươi không chết, hi vọng ngươi tra ra được chân tướng "thiên biến" vạn năm trước."
"Ầm."
Thần Nam ấn chưởng xuống, không quay lại mà lao vút lên trời, Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo theo sát hai bên, nhanh chóng khuất bóng.
Hơn mười vạn khán giả kinh ngạc vô cùng, một địa quật tối om rộng chừng ba trượng xuất hiện trước mặt họ, nhìn kỹ liền nhận ra hình dạng giống hệt một bàn tay khổng lồ.
Không hiểu Đông Phương Trường Minh bị hắn đánh tan thành tro bụi hai vùi sâu dưới địa quật mà mất tích khỏi tầm mắt khán giả. Hơn chục vạn người lặng ngắt, đó là sức mạnh vô địch của lục giai cao thủ! Mộng Khả Nhi thấy Thần Nam lướt qua trên không, sắc mặt phức tạp vô cùng, cuối cùng không nhẫn nại được mà xuất thủ.
Nàng đứng trên một cây phi kiếm, liên đài và chín cánh sen dưới chân bay lên, chụp lấy Thần Nam. Đài sen và cách sen phình to gấp trăm lần che kín một người, hai rồng rồi chầm chậm co lại, hóa thành hoa lôi tương đương nắm tay, triệt để giam giữ Thần Nam ở trong.
Sở dĩ nàng dám mạo hiểm xuất thủ bởi trước khi nàng đến dự trận chiến đế vương, mấy vị trưởng lão tu vi cao thâm mạc trắc của Đạm Đài thánh địa liên thủ thi pháo, truyền sức mạnh siêu tuyệt của họ lên đạo gia chí bảo ngọc liên đài.
Hiện tại thấy ngọc liên đài thật sự phong ấn được Thần Nam trong lúc hắn bất cẩn, vẻ mặt nàng thoáng hiện nét cười.
Tiểu công chúa đứng bên cả kinh: "A…Khả Nhi tỷ tỷ đúng là lợi hại, lại….bắt sống được Thần Nam, tốt quá rồi! Chúng ta phải dùng Thần thiết tỏa liên tròi hắn lại, dùng roi da quất một trăm cái, bôi hạt tiêu, sáp ong, mật ong lên người hắn, để Tiểu Ngọc từ từ xử lý hắn." Tiểu công chúa tà ác mỉm cười khoan khoái, không khác nào tiểu ác ma có cánh sau lưng, trên đầu mọc hai sừng.
"Bình."
Tiếng nổ vang vọng, hoa lôi nhanh chóng phình ra, sau cùng bung nở, cánh hoa văng đi bốn phương tám hướng. Thần Nam đã đánh bật cấm chế của đạo gia chí bảo mà thoát thân.
"A…" Tiểu công chúa kêu lên kinh hãi, đoạn nhanh chóng đưa tay bịt miệng.
Mộng Khả Nhi càng kinh hãi, không ngờ Thần Nam lại phá được cường tuyệt trận pháp do mấy vị trưởng lão liên thủ lập ra.
Thần Nam không nói tiếng nào, nhanh chóng mở nội thiên địa nhốt cả hai vào, đương nhiên Hổ vương Tiểu Ngọc cũng chung số phận.
"Ha ha ha…" Tử Kim thần long cười vang y hệt một lão yêu quái, nói với hai nữ tử vừa bị nhốt vào nội thiên địa: "Vừa nãy các ngươi nói gì chúng ta đều nghe thấy, liên tưởng tà ác của ta là…grào…hay không thể tả được."
Thần Nam nhanh chóng phong bế nội thiên địa, nhảy lên lưng Tử Kim thần long nói: "Chúng ta đến Côn Luân Yêu tộc thánh địa."
Long Bảo Bảo nghe thế liền nuốt nước bọt ừng ực, bập bẹ cất tiếng: "Tuy mới rời khỏi mấy ngày nhưng đúng là nhớ nơi đó quá."
Khán giả ở ngoài xa chỉ có vài ba tu luyện giả tu vi cao thâm nhìn ra tình huống, đa số mải nhìn bàn tay dấu ấn của khổng lồ đến ngây ngẩn, hồi lâu mới bật lên tiếng hô động trời.
Đế vương chi chiến đã hạ màn, Thần Nam đương nhiên trở thành Đông thổ thanh niên đệ nhất cao thủ, giành được vương miện đế chiến.
Hắn và hai con rồng nhanh chóng bay về núi Côn Luân.
Côn Luân sừng sững, khí thế hùng vĩ, màu trắng bạc trộn với màu xanh biếc. Từ xa nhìn lại, núi Côn Luân ánh lên màu biếc, xuân ý nồng nàn, từ lưng núi trở lên đinh lại mênh mang tuyết trắng.
Trong núi kì hoa dị thảo đưa hương thơm ngát, các loài trân cầm dị thú tung tăng, không thẹn là nơi động thiên phúc địa.
Hắn và hai con rồng không phải mới đến lần đầu, nhanh chóng tìm được tọa tiêu của Yêu tộc thánh địa, lướt lên đỉnh núi tuyết, giữa tiếng gió lành gào rú, Tử Kim thần long đưa Thần Nam bay xuống vách đá.
"Vù", thiên địa biến ảo, cảnh vật hoàn toàn bất đồng với băng tuyết thế giới bên ngoài, khắp nơi non xanh nước biếc, chim hót hương đưa mĩ lệ như tiên cảnh thế ngoại đào viên.
Tiểu long xem chừng không thoải mái lắm, ngoan ngoãn leo lên vai Thần Nam, hắn biết tiểu quái vật này vì gây họa mà phải trốn đi, thành ra mới ra vẻ ngây thơ như bây giờ.
Tử Kim thần long kêu vang: "Long đại gia về rồi…"
Nhưng đáp lại là hàng tràng mắng chửi:
"A… con rồng khốn kiếp lại quay về, giấu hết mọi thứ đi."
"Xui thật, con rồng vô lại đáng chết quay lại làm gì."
"Con rồng đáng ghét xấu xa lại đến gây họa cho chúng ta!"
……
Tử Kim thần long vừa ngượng vừa phiền muộn, không ngờ nó lại trở thành kẻ không được hoan nghênh đến thế, bất quá nên trách nó quá ảo tưởng, lẽ ra phải sớm nghĩ ra tình hình.
Thấy Tử Kim thần long trở thành cái bia châm chích, Long Bảo Bảo chớp mắt mỉm cười, cảm giác mình không đến nỗi sa vào cảnh khó xử như con rồng du côn, bập bẹ lên tiếng: "Đại đức đại uy Thiên Long Bảo Bảo đã về…"
"Cái gì? Ở đâu? Nhất định phải bắt tên tiểu quái khốn kiếp ấy lại."
"Mau đến đây, bắt con rồng xấu xa trộm thánh vật lại."
……
Tiểu long rụt cổ lại. Tử Kim thần long cười vang: "Vẫn là bản thần long tử tế hơn ngươi."
Hắn và hai con rồng chầm chầm đi vào sâu trong Côn Luân Huyền giới, vùng thiên địa này bất kể địa hình nào cũng thấy kì hoa dị thảo, cảnh sắc mĩ lệ như mộng như ảo, quả là mảnh đất lành chốn thế ngoại.
Đi được chừng hai chục dặm, một dãy đình đài lầu các xuất hiện giữa vùng non nước, đó là nơi yêu tộc sinh sống.
"Soạt", một đám đông yêu quái vây quanh, đồng thanh kể tội hai con rồng đến nỗi nước bọt văng tung tóe, thiếu điều xông lên liều mạng. May mà toán yêu quái này trời sinh đã nể sợ thần long bằng không đã có cảnh đổ máu. Đương nhiên cũng nhờ Đoan Mộc phái người đến truyền lệnh muốn gặp Thần Nam, mới giải cứu hai con rồng khỏi khó xử.
Sơn cốc xanh rờn, lâu đài điện vũ, nước chảy liu riu dưới cầu.
Trong một tòa đình đài có một thân ảnh xanh mờ mờ đứng yên, chính thị đại yêu ma Đoan Mộc lâu ngày không gặp. Thân ảnh chầm chậm bay lên, lao xuống tựa một gò núi.
"Chàng trai trẻ đúng là khiến người ta kinh ngạc, chỉ mấy tháng không gặp, cậu đã đột phá đến lục giai cảnh giới, quả là khó tin."
Thần Nam liên tục chối rằng mình may mắn, khách khí một hồi mới xin lỗi Đoan Mộc rằng hắn quản giáo không nghiêm, suýt nữa khiến tiểu long hủy mất yêu chủ tương lai của Côn Luân, mong lão bỏ qua.
Đoan Mộc bật cười: "Ha ha…cậu đến đây ta đã đoán ra, tất nhiên trứng của thần điểu Phượng Hoàng vẫn an nhiên vô dạng, ta không truy cứu nữa. Bất quá lần này các vị không đến, ta cũng sai người ra ngoài tìm các vị bởi có một việc cần các vị giúp."
Long Bảo Bảo suýt nữa phạm đại sai lầm, ít nhiều cũng thấy áy náy bèn hỏi: "Có việc gì cần bọn ta giúp?"
Đoan Mộc cười ha hả: "Quả thật cần tiểu thần long người giúp đỡ."
Long Bảo Bảo quỷ quái có thừa, cảm giác có chuyện không ổn, nhìn Đoan Mộc với vẻ cảnh giác, cặp mắt to tròn lại chớp chớp, ấp úng: "Ta có bản lãnh gì đâu, cứ tìm con lươn kia kìa, lão vẫn thường bảo ta vô năng."
"Chuyện là thế này, à, cần thần long ấp nở trứng của thần điểu Phượng Hoàng."
"Vù, vù."
Hai con thần long nháy mắt đã mất tích, chạy không dám ngoái lại.
"Lão tặc đáng ghét." Giọng nói bập bẹ của Long Bảo Bảo cất lên.
"Lão yêu ma đáng chết". Giọng con rồng du côn vang lên càu nhàu.
Hai con rồng tuy ở ngoài xa ôm đầy lòng oán hận nhưng tiếng than vãn lại bị Thần Nam và Đoan Mộc loáng thoáng nghe được.
Thần Nam chỉ thấy lão yêu ma quả khiến người ta tắt tiếng, lại cần thần long ấp nở trứng của thần điểu Phượng Hoàng, chuyện này…không phải trò đùa sao! Phượng Hoàng là thần điểu, rồng là thần thú, hai đàng không có mảy may quan hệ! Hơn nữa yêu cầu Long Bảo Bảo hoặc con rồng du côn yên tâm ấp trứng, có khác nào đang đùa cợt.
Bất quá, hắn biết lão yêu ma xưa nay cẩn trọng, nhất định có thâm ý
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thần Mộ II
Ngô Biển Quân
Thần Mộ II - Ngô Biển Quân
https://isach.info/story.php?story=than_mo_ii__ngo_bien_quan