Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
My devil! Don't go
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chap 91: Trở Về Tiffa.
T
ôi và Chitocùng khoát trên người đầm maxi voan (màu xanh biển của tôi và màu hồng của cô ấy), dài tới gối, cổ vuông, tay áo lửng, chít eo.
- Ở đâu ra anh có cái thứ sến súa này?! - tôi trừng mắt nhìn Ajita - Đừng nói với em nó có sẵn trong phòng y tế?
- Không. Là của cô trực phòng y tế lúc trước. Sau khi nghỉ làm rồi cô ấy không lấy nó đi, nên anh cất vào tủ, nghĩ sẽ có lúc cần.
- Hừm, tin nổi chắc. Quá hư cấu. - tôi bĩu môi.
Tiếng chuông báo hiệu hết giờ ăn trưa vang lên. Ơ... hết giờ rồi mới thấy đói, nãy giờ cứ rề rà ở đâu đấy, thật là...
- Đi ăn đi. - Chito nói rồi túm tôi đi mất. Ren và Ajita thở dài đi theo sau, thầm ngưỡng mộ cái nguồn năng lượng tràn trề của hai con nhỏ đang tung tăng phía trước bất kể trời đất.
Cả căn tin còn lại mỗi bốn chúng tôi đột nhiên thật rộng lớn... thích thật, cảm giác tự do tự tại.
- Ăn đi.
Ren và Ajita đem đến hai khay thức ăn.
Tôi và Chito mắt sáng rỡ, nhào vào ăn, nhưng đang ăn thì tôi giật thót, quay đi chỗ khác hắt xì rõ to... sau đó là một tràn dài những cơn hắt xì.
Tôi có cảm giác mũi tôi sắp nổ tung đến nơi, nóng nóng, xốn xốn khó chịu chết được!
- Bệnh rồi à?
- Có lẽ dị ứng với... hắ... hắt xì...! Bụi phấn... hắt xì.
- Lát nữa sang phòng y tế anh đưa ấy viên thuốc, không cẩn thận lại cảm.
Tôi không nói gì nữa, dù đói cũng chẳng có cảm hứng muốn ăn?!
...
Tôi cúp hết buổi chiều, ngồi tám chuyện trên trời dưới đất với Chito. Ren và Ajita đột nhiên bỏ đi đâu đó. Hai anh chàng này dạo gần đây thật là có nhiều hành tung bí ẩn quá. Chito thì cứ ra sức gặng hỏi tôi bị gì mà cả người toàn bụi phấn, tôi cứ cố tình đánh trống lảng.
Chito cuối cùng cũng thở dài bỏ qua cho tôi.
Tôi trở về lớp học sau khi tiếng chuông báo hết giờ... khi cả lớp không còn ai hết. Tôi chậm rãi đi lại chỗ ngồi của mình, xách cặp lên... hừm... có gì đó không ổn. Tại sao cái cặp của tôi lại nặng đến vậy?
Tôi đặt nó xuống bàn, mở dây kéo ra, bên trong là một đống quà, cùng với tập sách của tôi. Cùng với nó là một tấm thiệp màu hường thơm phức. Tôi nuốt nước bọt mở ra xem, liệu đây có phải thư khủng bố, và mấy hộp quà kia có phải chứa bom?
Tôi trừng mắt nhìn dòng chữ nắn nót hoa hòe kia: 'Gửi Yuki thân mến,...' Ôi... con mắt của tôi có vấn đề à?! 'Mình thay mặt cả lớp viết thư này với mong muốn có thể xin lỗi cậu.' Sặc... tôi chết vì tức cười mất! Cái bọn lớp này cũng có trò mình và cậu á? 'Mình chân thành đó, sự việc khó chịu từ trước đến nay đều là do tụi mình bị áp lực gia đình và trường học, nên đã không chịu được mà đổ hết lên người cậu. Những món quà này cũng là tụi mình muốn xin lỗi cậu, hy vọng cậu bỏ qua cho tụi mình nha.
Kí tên...'
Tôi vò nát tờ giấy rồi vứt nó đi như giấy lộn. Còn đống quà đó,... điểm đáp là thùng rác ngay cửa lớp. Tôi vác ba lô lên vai đi thẳng ra khỏi lớp không một lần quay lại.
- Yuki, cậu làm gì mà lâu vậy. - Chito chờ tôi mòn mỏi không nhịn được tò mò lên tiếng.
- Không có gì. Cậu về trước đi, tớ phải qua Tiffa rồi. - tôi mỉm cười, đồng thời giơ tay tạm biệt Chito.
Tôi tiến lại gần Ren, hắn đang cầm cái ô vàng truyền thuyết ngoái người về sau nhìn tôi. Thấy tôi lại gần, hắn nắm lấy tay tôi, còn ngang nhiên lồng những ngón tay dài của hắn vào tay tôi. Chuyện này thật quá là công khai rồi! Người khác nhìn vào lại nói này nói nọ!
Không được! Tôi mau chóng giật lại, nhưng hắn khỏe quá... Hừm... lại lên cơn, vậy là hôm nay tôi phải chịu trận nữa... chính là chịu những cái nhìn xỉa xói đâm chọt đầy khó chịu từ những bà cô em gái trên đường.
Chito nhún vai cười khẩy chui vào dưới ô của Ajita, cười cười nói nói, cùng anh nhẹ nhàng sánh bước trên đường. Ren à... mau nhìn cặp đôi bên kia mà học hỏi đi, có ai lại bạo lực với bạn gái như hắn không?? Không! Chỉ duy nhất và một mình hắn!!!
Tôi thở dài thườn thượt đến tám thước. Thây mặc kệ, mưa vẫn còn lớn, màn mưa trắng còn dày lắm, chắc chẳng có ai để ý đâu.
Vậy mà đang đi, Ren còn làm một hành động rất chi là nổi bật!!! Hắn đẩy cả cây dù sang tôi, đột nhiên quay sang ôm chầm lấy tôi... tôi mắt tròn mắt dẹt chả hiểu cái mô tê gì!!! Thì... "rào..."
Và tôi đã hiểu... Cả người Ren ướt như chuột lột bởi nước mưa... mà bắt nguồn là từ những vũng nước dưới đất. Ô tô đi ngang làm văng nước tung tóe... thật chẳng ra thể thống gì nữa.
Ren đỡ hết nước cho tôi... sao hôm nay lại trượng nghĩa đến như vậy nhỉ?! Dễ thương quá...
Cả người hắn ướt mèm, hơi đẩy tôi ra, hắn nói khẽ:
- Em cứ dùng ô thoải mái.
Ren nói rồi lẳng lặng chỉnh ô cho tôi, sau đó tự mình đi dưới mưa, như đang rửa trôi nước bẩn ban nãy. Tuy vậy, hắn vẫn thò tay lồng bàn tay mình vào bàn tay tôi. Tôi giật mình nhìn sang hắn chỉ thấy khóe môi hắn hơi nhếch lên, cười mà như không cười. Hành tung của Ren lâu lâu cũng thú vị thật. Đáng yêu phết!
...
May cho Ren, chỉ đi một đoạn ngắn đã đến Tiffa, cái may thứ hai, hôm nay người trông quán lại là chị ấy. Chị cho Ren mượn phòng tắm và khăn, còn quần áo thì lấy đồng phục nhân viên mặc.
Ren bước ra từ trong nhà tắm, quần áo xộc xệch, nút áo chẳng thèm gài cho đủ, áo thì ngoài quần, đầu tóc bù xù, ươn ướt nước còn chưa lau cho khô, trên vai là cái khăn tắm, cơ mà nhìn max men, cực chất. Ầy... thật là mất máu chị em phụ nữ. Từ khi hắn bước ra ngoài tìm tôi, toàn bộ ánh mắt trong quán lúc này kể cả nam lẫn nữ đều nhìn hắn như idol.
- Anh làm gì thế? - tôi liếc một lượt cái thứ ham trai trong quán rồi cau mày tiến lại gần Ren - Gây chú ý à?
Ren chẳng nói gì mà cười khì, khiến tim người ta càng đập nhanh hơn nữa. Bộ đồng phục vốn rất bình thường này chẳng hiểu sao khi mặc vào người Ren lại trở nên quyến rũ đến vậy a, mọi hành động của hắn bây giờ cũng đều trở nên rất kích thích người nhìn.
- Lau giúp anh.
Thấy tôi ngẩng người ra nhìn mình, hắn cười khẩy, chỉ chỉ lên đầu mình.
Tôi bĩu môi giễu cợt hắn. Tay đưa lên, kéo cái khăn trùm kín đầu hắn ra sức vò, tôi áp mặt gần hắn dặn dò:
- Cẩn thận cảm đấy ngốc ạ!!
Khuôn mặt cả hai chúng tôi gần như chạm nhau, thoắt ẩn thoắt hiện qua cái khăn bông. Tôi tình cờ ngước nhìn Ren.
Ánh mắt Ren đáp lại trên môi tôi, miệng hắn khẽ vẽ thành nụ cười. Tôi nhíu mày khó hiểu, Ren đã vươn tay phủ cái khăn lên đầu của tôi và cả hắn, cúi xuống hôn phớt qua môi tôi, rồi quay đi, tự đưa tay lên vò tóc mình...
Ơ... đây là... là gì? Chúng tôi vừa hôn nhau trước mặt cả quán, nhất là khi họ đang nhìn chằm chằm vào mình?!! Ren à...
Rốt cuộc là hắn muốn làm khó làm dễ, muốn trêu cho tôi tức chết, hay hắn cảm thấy cuộc sống bình thường chán quá, muốn tạo dấu ấn, tạo scandal, tạo sóng gió mới chịu à?!!! Điên tiết thật đấy nhé!!!
'Leng keng' - tiếng chuông cửa quán kéo mọi người ra khỏi cơn mộng mị, tất cả ánh nhìn ngay lập tức theo phản xạ hướng về nơi vừa phát ra âm thanh trong trẻo kia.
Ồ... cái tên đó. Hắn ta tiến thẳng đến chỗ tôi, mỉm cười.
Tôi nhìn hắn bằng nửa con mắt, dù đây là đối tượng tôi phải quan sát và tiếp cận.
- Hôm nay mới đi làm lại à? Tôi tìm cô từ hôm trước đến giờ.
Tôi nhếch môi, hắn ta sững người, ôi... tôi biết là tôi cười cũng rất quyến rũ, thua kém gì Ren đâu:
- Thích tôi đến vậy à!?
- Tôi chỉ thích những người quan tâm đến mình.
- Ảo tưởng. - tôi bĩu môi rồi quay lưng đi.
Thấy tôi tiến về phòng thay đồ, hắn ta lên tiếng:
- Cái đầm đó rất hợp với cô đấy. Thay ra làm gì?
Sự tình là cái đầm maxi kia vẫn yên vị trên người tôi vì nãy giờ chưa thay ra, hắn ta là đang khen tôi à?
- Tôi biết.
Tôi khó hiểu nhướn mày, không quên phun thêm một câu tự sướng mới quay đi lần nữa. Tôi nghe tiếng hắn ta cười nhẹ... hừ... tên bệnh hoạn! Cả đời hắn chắc chẳng biết làm gì ngoài trêu ghẹo con gái nhà lành người ta, trong đó có tôi.
Cánh cửa phòng thay đồ vừa đóng sập lại, tôi đã giật mình khi bên phải mình là một bóng đen thù lù...!!
Tôi gần như hét toáng lên.
Ren đứng thẳng, hơi ngã người về phía sau, tựa lưng vào bức tường cạnh cánh cửa, hai tay hắn cho vào túi quần nhìn men vô đối. Đôi mắt hắn lạnh lùng nhìn tôi... quét một lượt từ trên xuống dưới, hắn phun ra một câu lạnh nhạt:
- Từ giờ trở đi không bao giờ được mặc cái đầm này nữa.
- Tại sao?
Ren không đáp, lặng lẽ quay đi bước ra khỏi phòng... ơ... máu gia trưởng nổi lên à?!! Sao tôi lại phải nghe lời hắn chứ! Tôi là tôi, hắn là hắn, tôi là của hắn sao lại phải nghe lời hắn!!!
Dù nói vậy, tôi vẫn vào trong thay bộ đồng phục của quán. Ơ... ban nãy chẳng lẽ là hắn ghen ư?!! Vậy nếu bây giờ tôi mặc bộ đồ này ra ngoài, tên đó cũng khen tôi hợp với nó, chẳng lẽ Ren cấm tôi mặc luôn đồng phục ư?! Cái tên rõ dở hơi mà!!
Tuy nhiên, trong tâm thì chửi mắng hắn, thật ra tôi thấy Ren như vậy cũng rất là dễ thương. Khuôn mặt hắn lúc này lạnh lạnh lùng lùng cũng chỉ muốn che dấu cái ngượng ngập và nóng nảy trẻ con của mình thôi.
Tên kia, hôm nay nhuộm mái tóc mình đỏ ửng, dựng ngang dựng dọc rất là nổi loạn. Tôi lại là người hắn ta yêu cầu đến phục vụ... tên này hình như rảnh rỗi không có gì làm đến trêu ghẹo tôi á?!
- Dùng gì?!
- Em. - hắn ta cười khẩy chống tay lên bàn, cằm gác lên tay.
- Ok. Một ly cafe với tiêu, anh còn muốn dùng gì kèm không?! - tôi lạnh nhạt hỏi tiếp, tay cầm bút để sẵn trên sấp giấy note như chuẩn bị viết gì đó dài dòng lắm.
- Tên em là gì?!
- Một bánh dâu, ok, chờ chút. - tôi hí hoáy viết vào tờ giấy note rồi dán thẳng vào trán hắn.
Tôi trề môi khinh bỉ rồi bỏ đi. Hắn ta mới cười cười lấy tờ giấy note ra, trên đó võn vẹn vài chữ thật lớn: "ĐỒ KHÙNG"
- Thú vị thật.
Hắn ta cười đểu nhìn theo bóng tôi đi đến bàn pha chế.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
My devil! Don't go
baohan399
My devil! Don't go - baohan399
https://isach.info/story.php?story=my_devil_don_t_go__baohan399