Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Du Long Tùy Nguyệt
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.3 - Chương 92: Người Không Thể Đánh Giá Bằng Bề Ngoài, Nước Biển Không Thể Cân Đong
M
ọi người vào Từ Châu phủ, trước tiên tìm khách điếm để đặt chân.
Bọn Triệu Phổ dừng chân tại một khách điếm tên Thuận Bình, khách điếm này rất lớn, người cũng nhiều, bọn họ chỉ ở lại một đêm, ngày mai sẽ lên đường, đỡ phải trì hoãn lâu tại Từ Châu phủ này, làm lỡ hành trình.
Sau khi dàn xếp xong, Tiểu Tứ Tử vịn cửa sổ nhìn xuống dưới, “Phụ thân, Từ Châu Phủ náo nhiệt quá nga.”
“Ừ.” Công Tôn gật đầu, đi tới bên cửa sổ ôm lấy Tiểu Tứ Tử nhìn xuống dưới, lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa cốc cốc.
Công Tôn quay đầu lại, thấy Triệu Phổ đẩy cửa tiến vào, “Thư ngốc, Bàng Thái Sư nói mời khách dùng bữa, đi không?”
Công Tôn hơi híp mắt lại, “Ăn hôi à?”
Triệu Phổ bật cười, “Ừ.”
“Đi.” Công Tôn lập tức khoác cho Tiểu Tứ Tử một chiếc áo khoác cản gió, lại khoác cho Tiêu Lương một chiếc, sau đó dắt hai tiểu hài nhi cùng nhau theo Triệu Phổ ra ngoài.
Tới dưới lầu thì thấy mọi người đều ở đó, Công Tôn có chút hiếu kỳ, “Không ăn trên lầu sao?”
“Ai.” Bàng Cát cười cười khoát khoát tay, “Tiên sinh a, đã tới Giang Nam rồi, sao còn ăn ở trên lầu chứ? Chúng ta lên thuyền hoa ăn một bữa sảng khoái!” Nói rồi, Bàng Cát và mọi người cùng nhau nói nói cười cười đi tới bên bờ đê, lên một chiếc thuyền hoa.
Thuyền hoa này rất lớn, trên thuyền là một tửu lâu, bên trong truyền ra một làn hương cơm canh thơm phức.
Bàng Cát đi tới cửa thì có tiểu nhị ra đón, Bàng Cát nói, “Chúng ta có ngần này người, muốn một nhã gian, ngươi cứ phụ trách bưng những món ngon nhất lên là được, còn nữa, chúng ta cũng có tiểu hài nhi, mang vài món ngọt nổi danh của Từ Châu phủ lên đây.”
“Dạ được rồi! Gia!” Tiểu nhị vừa nhìn thì biết là đại gia có tiền, vội mời lên trên.
Công Tôn nhướng nhướng mi với Triệu Phổ, “Thật xa xỉ a.”
Triệu Phổ cũng cười, xoay mặt nhìn Bao Chửng, “Bao đại nhân, ăn của Bàng Thái Sư không sao chứ? Ngài là Bao Thanh Thiên a.”
Bao Chửng cười nói, “Tiền của hắn không phải đều là ăn hối lộ trái pháp luật mà có sao? Ta không ăn bớt của hắn, thật có lỗi với bách tính Khai Phong, cái này gọi là trả tiền cho dân.”
Triệu Phổ và Công Tôn đều bật cười.
Vào nhã gian, mọi người quan sát xung quanh, thật đúng là tráng lệ.
“Gia.” Tiểu nhị tiến đến vừa châm trà, vừa hỏi Bàng Cát, “Cần các cô nương hầu rượu không?”
“Ách…” Bàng Cát vừa nghe thì tròng mắt sáng rực lên.
“Khụ khụ.” Chỉ là không đợi lão nói, Bao Chửng đã ho khan một tiếng, hung hăng liếc mắt nhìn lão.
Bàng Cát bĩu môi, có chút mất hứng nói, “Ai nha, không cần, chúng ta là người đứng đắn.”
“Ha hả, dạ dạ.” Tiểu nhị nhanh chóng chạy xuống dưới, Bàng Cát liếc nhìn Bao Chửng, Bao Chửng cười nhạt, “Ngươi không nghe nói gần đây có nữ hái hoa tặc sao? Cẩn thận khí tiết tuổi già khó giữ!”
“Gia, các vị cũng nghe qua chuyện hái hoa tặc sao?” Lúc này, tiểu nhị tiến đến dọn bàn, vừa nghe liền nói, “Thật khó lường, hái hoa tặc này rất hung hãn, có rất nhiều lão gia bị chà đạp rồi.”
Mọi người nghe xong cảm thấy mấy lời này lọt vào tai có vẻ không được tự nhiên.
Tiểu Tứ Tử hỏi Công Tôn, “Phụ thân cái gì là lão gia?”
Công Tôn tiến tới nhỏ giọng ghé vào lỗ tai bé nói, “Giống như Bàng Thái Sư.”
“Ngô?” Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Bàng Cát, tâm nói, nga, như thế này bảo là lão gia a.
Chỉ chốc lát sau, thức ăn được dọn lên, mọi người cùng nhau ăn.
“Hầy, lão Bao, ta thấy vùng Giang Nam này trù phú và nhộn nhịp lắm a.” Bàng Cát nói, “Chắc là không có tham quan nhỉ?”
Bao Chửng nhìn nhìn lão, “Muốn không có thì cũng là hôm qua không có, hôm nay ngươi đã tới rồi, không phải là có sao.”
“Ngươi…” Bàng Cát tức giận đến râu mép đều cong ngược lên, đành phải nhịn cúi đầu tiếp tục ăn.
“Phía nam này tương đối thái bình.” Âu Dương Thiếu Chinh nói, “Đúng rồi, thủy quân phía nam là Hà Trạch Văn quản lí phải không?” Nói, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường bưng chén rượu ý nghĩa bất minh cười cười, “Có lẽ.”
Tất cả mọi người có chút khó hiểu nhìn hắn, Triệu Phổ hỏi, “Thanh danh của Hà Trạch Văn coi như không tệ a, chẳng lẽ cũng giống như mấy người trước đây, hữu danh vô thực?”
“Không phải chứ.” Âu Dương Thiếu Chinh nhíu mày, “Đại Tống Triều này còn lại bao nhiêu quan tốt a.”
“Hà Trạch Văn tốt xấu gì thì ta không biết.” Bạch Ngọc Đường thản nhiên cười, “Nhi tử của hắn thật không dám khen.”
“Thiếu Soái Hà Đức Quảng?” Âu Dương Thiếu Chinh hỏi, “Danh tiếng cũng không nhỏ a.”
“Thiếu Soái… Hơi quá đề cao hắn rồi.” Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói, “Tiểu ác bá nghe hợp hơn.”
Tất cả mọi người giật mình không nhỏ, Bao Chửng nghe thấy cũng nhịn không được mà nhíu mày, hỏi, “Hà Đức Quảng chẳng lẽ làm nhiều việc ác?”
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, nói, “Thủy quân chưởng quản thủy vận (vận tải đường biển) của sông ngòi, đó là công việc béo bở, trên sông vùng Tùng Giang Phủ trộm cướp rất nhiều, đặc biệt là buôn muối.”
“Buôn lậu muối chính là trọng tội.” Bao Chửng nhíu mày, “Vậy mà có người dám buôn lậu muối ngay dưới mắt thủy quân?”
Bạch Ngọc Đường thản nhiên cười, “Cụ thể thì ta cũng không rõ ràng lắm, buôn lậu muối thì tính là gì… Còn có buôn bán sắt và đồng nữa kìa.”
“Có thật không?” Bàng Cát cũng nhảy dựng lên, “Đây chính là tử tội. Bọn chúng muốn làm gì?”
“Đúng vậy, thủy quân đông nam tuy rằng nhân số không nhiều lắm, nhưng coi như là trọng binh, càn rỡ như vậy, không phải đang có suy nghĩ đại nghịch bất đạo nào chứ?” Bao Chửng hỏi.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Sinh ý của Hãm Không Đảo từ trước đến nay ta không quản, nếu đại nhân muốn hỏi, có thể tìm đại ca của ta, có điều thỉnh thoảng nhắc tới, đại ca cũng chỉ mắng một câu rồi phất tay bỏ qua.”
Một câu nói của Bạch Ngọc Đường, tâm tình ăn uống của mọi người cũng hơi hạ xuống.
Tiểu Tứ Tử ăn một phần cam sành nhưỡng cua cảm thấy mùi vị rất ngon, còn đang tìm một cái móng gà cho Thạch Đầu gặm, thấy mọi người không nói lời nào, thì hơi hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn… Đột nhiên…
“A!” Tiểu Tứ Tử kêu một tiếng.
Tất cả mọi người sửng sốt.
“Chuyện gì vậy?” Tiêu Lương khó hiểu hỏi bé.
Tiểu Tứ Tử chỉ vào cửa nói, “Quỷ quỷ.”
Mọi người xoay mặt nhìn ra cửa, đại môn chỉ khép hờ, ngoài cửa không hề có bóng người nào.
Công Tôn cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, quỷ quỷ gì?”
“Một quỷ quỷ mặc bạch y, hô một cái liền bay vèo qua.” Tiểu Tứ Tử nói.
Tất cả mọi người có chút khó hiểu, Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu nhìn nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ nhìn Tử Ảnh và Giả Ảnh đang ngồi dựa vào cửa, tất cả mọi người lắc đầu —— Không phát hiện a.
Võ lâm Trung Nguyên này, phỏng chừng cũng không mấy người có khả năng ẩn nấp được những người đang ngồi đây, bay tới thổi lui ngoài cửa mà không ai phát hiện.
Triệu Phổ cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, nhìn lầm rồi phải không?”
Tiểu Tứ Tử hơi dẩu mỏ, sờ sờ đầu, “Nhìn lầm rồi sao? Rõ ràng Tiểu Tứ Tử thấy có một màu trắng bay qua…”
Công Tôn cảm thấy có chút kỳ quái, Tiểu Tứ Tử tuyệt đối sẽ không nói dối, nói cách khác, hoặc là nhìn lầm, hoặc là, thật sự có vật gì đó bay qua.
Trong lòng mọi người cũng đều nghĩ như vậy, nếu là người bay qua, không có khả năng không bị phát hiện, nói cách khác… Nếu như thật sự có gì đó bay qua, vậy không phải là người?
“Khụ khụ.” Bàng Cát cảm thấy nổi da gà, nói, “Đừng nghĩ nữa, ăn ăn.”
Tất cả mọi người không nói, cúi đầu ăn.
Tiểu Tứ Tử thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn ra ngoài một cái, còn có chút mê muội, vừa nãy bé thấy rõ ràng mà.
Công Tôn thấy bé vẻ mặt mờ mịt, liền đút thức ăn vào miệng bé, Tiểu Tứ Tử ăn hai miếng, bèn đem chuyện ban nãy vứt sau đầu.
Sau đó, mọi người không tiếp tục bàn công sự, tùy thích ăn uống, tiếng ti trúc vang vọng bên ngoài, có vẻ náo nhiệt tường hòa.
Vừa ăn cơm, mọi người vừa luân phiên kính rượu cho Công Tôn.
Công Tôn cũng không quá rõ chuyện gì xảy ra, Bàng Thái Sư cứ kính rượu ép y uống, nói là đa tạ y cứu mạng của lão và thằng ranh nhà lão, hôm nay nhất định không say không về.
Công Tôn vốn không muốn uống, nhưng Tiểu Tứ Tử cứ luôn tay rót rượu cho y, đặc biệt tích cực.
Tất cả mọi người đều hiểu nhưng không nói, ngồi một bên nối giáo cho giặc.
Quả nhiên, đợi khi ăn cơm xong, Công Tôn đã đỏ ửng hai má, tựa hồ có chút mơ hồ.
Bàng Cát cảm thấy mỹ mãn ngồi xuống, Bao Chửng nhìn lão, nói, “Như vậy là được sao?”
Bàng Cát cười với Bao Chửng, nói, “Đây là Trúc Diệp Thanh, rượu này tác dụng chậm mà nặng, một hồi quay về, phỏng chừng sẽ hoàn toàn say.”
Bao Chửng nhướng mi một cái, trong đầu cân nhắc, say thì sao? Rượu hậu thổ chân ngôn (say rượu thì nói lời thật lòng), hay là rượu hậu loạn tính (say rượu thì làm bậy)? Đến lúc đó đừng say khướt rồi ngủ gật, vậy chẳng phải vẫn như cũ cái gì cũng làm không được sao?
Bàng Thái Sư thỏa mãn thanh toán tiền rượu, rồi cùng mọi người trở về. Triệu Phổ sợ Công Tôn uống rượu trúng gió sẽ đau đầu, cố ý lấy một mã xa, để y đi vào ngủ một giấc.
Triển Chiêu vốn định ôm Tiểu Tứ Tử đi, nhưng Tiểu Tứ Tử nói bé có chuyện rất quan trọng phải làm, rồi tiến vào trong mã xa của Công Tôn. Tiêu Lương muốn theo vào thì bị Tiểu Tứ Tử đuổi ra, còn bảo nó ôm Thạch Đầu, nhìn một cái cũng không cho, cũng không được nghe cái gì!
Mọi người trong lòng đều khó hiểu nhưng lại không thể hỏi, chỉ đành tiếp tục trở về.
.
Sau khi Tiểu Tứ Tử vào xe, thì chọt chọt Công Tôn, “Phụ thân.”
“Ân…” Công Tôn lúc này đã mơ mơ màng màng, y đã uống quá nhiều nên vừa mệt vừa buồn ngủ, Tiểu Tứ Tử hiểu rõ nhất, Công Tôn còn có một mao bệnh, đây là một bí mật, chỉ có Tiểu Tứ Tử biết mà thôi.
Chính là khi Công Tôn còn chưa hoàn toàn say, ngươi nói với y cái gì, y sẽ nghe cái đó.
Tỷ như có một lần, Tiểu Tứ Tử muốn mua một búp bê hình con hổ mập mạp, Công Tôn trả lời, nếu Tiểu Tứ Tử chép sách thì sẽ mua cho bé. Nhưng sau đó, Tiểu Tứ Tử cũng không chép, tối hôm đó, Công Tôn không biết vì sao lại uống hơi nhiều, tựa trên giường nghỉ ngơi. Tiểu Tứ Tử chạy tới ngồi bên cạnh Công Tôn, thầm thì nài nỉ trong miệng, “Phụ thân mua búp bê hổ hổ cho ta đi mà.”
Tiểu Tứ Tử nói hai câu, Công Tôn đột nhiên đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
Tiểu Tứ Tử khó hiểu đi theo, không ngờ Công Tôn chạy vào chợ, đập rầm rầm cửa của tiệm bán búp bê, mua cho Tiểu Tứ Tử búp bê con hổ, ôm về nhà. Mà càng thú vị chính là, sáng sớm hôm sau, khi Công Tôn tỉnh lại còn hỏi Tiểu Tứ Tử —— Búp bê hổ này ở đâu ra?
Thử làm như vậy vài lần, Tiểu Tứ Tử đã nắm giữ được một thói quen của Công Tôn, sau khi Công Tôn uống rượu đến mơ hồ, nói với y hai câu muốn y làm gì, y sẽ nhớ kỹ sau đó làm theo.
Tiểu Tứ Tử thấy có thời cơ, bèn len lén tiến đến, may mà vật nhỏ còn thông minh biết phòng ngừa, đây là bí mật của phụ thân, không thể nói cho người khác, nếu không sau này mọi người dùng biện pháp này đối phó phụ thân thì sao? Vậy không phải không tốt sao?!
Tiểu Tứ Tử đi tới bên cạnh Công Tôn, suy nghĩ một chút, nên nói thế nào nhỉ? Có! Tiểu Tứ Tử tiến đến bên tai Công Tôn thấp giọng nói, “Phụ thân, sau khi trở lại, phải cùng Cửu Cửu gạo nấu thành cơm nha!”
Tiểu Tứ Tử nói hai lần, thấy Công Tôn mơ mơ màng màng gật đầu, thì cười hì hì ngồi bên cạnh, chờ ngày mai cơm chín thì có thể làm hỉ sự, đối với cái gì mà gạo nấu thành cơm bé cũng không rõ ràng lắm, nói chung muốn thành thân thì trước tiên phải nấu cơm!
.
Từ thuyền hoa đến tửu lâu là một đoạn đường, tới khách điếm rồi, Triệu Phổ trước tiên đỡ Công Tôn về phòng, Tiểu Tứ Tử nắm vạt áo của Triển Chiêu, “Miêu Miêu, đêm nay Tiểu Tứ Tử ngủ với ngươi.”
Triển Chiêu ôm lấy bé, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, chỉ cần Thạch Đầu không mò lên giường hắn quấy rối thì không sao.
Thạch Đầu ngồi trong lòng Tiêu Lương, liếc trái liếc phải ngắm Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, đêm nay ăn đậu hủ của ai thì tốt hơn nhỉ? Ai nha, thật hạnh phúc.
.
Đêm đó, Triệu Phổ lấy khăn ấm lau mặt cho Công Tôn, thấy Công Tôn ngủ say thì có chút thất vọng, ngẫm lại cũng phải, Bàng Cát quá chén Công Tôn có ích lợi gì? Thứ nhất Công Tôn không có khả năng đầu hoài tống bão, thứ hai… Chính mình lại không thể thừa dịp y say khướt mà làm xằng bậy, thư ngốc này cũng thật là, uống say thì ngủ, một chút tình thú cũng không có.
Đang suy nghĩ, đột nhiên, Triệu Phổ thấy Công Tôn ngồi bật dậy.
“Thư ngốc?” Triệu Phổ có chút sững sờ, hỏi, “Chuyện gì vậy?”
Công Tôn ngồi một hồi, đột nhiên đứng lên, mở cửa đi ra.
“Thư ngốc?” Triệu Phổ đuổi theo, chỉ thấy Công Tôn nhanh chân đi xuống lầu, Triệu Phổ vừa đuổi theo vừa hô, “Ai, ngươi đi đâu vậy a?”
.
Trong căn phòng sát vách, Tiểu Tứ Tử vừa ngâm chân xong, đang chuẩn bị đến bên vách tường nghe trộm, thì lại nghe được tiếng của Triệu Phổ.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, cũng mở cửa đi ra ngoài xem.
“Chuyện gì vậy?” Triển Chiêu hỏi Âu Dương Thiếu Chinh mới vừa đi ra.
“Không biết, Công Tôn tiên sinh đột nhiên bỏ chạy.” Tất cả mọi người nghi hoặc, đồng thời nghĩ đến —— Không phải là Triệu Phổ đã làm gì chứ…
Nghĩ tới đây, thì thấy Bao Chửng cũng đi ra, hỏi, “Có phải đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta, ta đi xem.” Tử Ảnh chạy xuống dưới lầu, trong miệng lầm bầm, “Nhưng chắc Vương Gia không làm gì đâu, muốn làm thì đã sớm làm rồi.”
Mọi người xuống dưới, thì thấy Công Tôn vọt đến trong viện, vào táo phòng (bếp đun).
“Ai, công tử, ngài làm gì nha?” Tiểu nhị hơi kinh hách nhìn Công Tôn, chỉ thấy y cầm một cái sàng làm bằng trúc, xúc gạo vào, sau đó đi tới thùng nước múc nước vo gạo… Vo xong, Công Tôn đem gạo và nước đổ vào trong nồi, kéo một băng ghế ngồi trước bếp lò, cầm một cái quạt hương bồ quạt quạt.
…
Chờ mọi người đi đến, chỉ thấy Triệu Phổ dựa vào cạnh cửa, khoanh tay nhìn Công Tôn, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Chuyện gì vậy a?” Bàng Cát tiến đến hỏi.
Triệu Phổ đối mọi người “Suỵt” một tiếng, mọi người yên tĩnh, chợt nghe được tiếng Công Tôn bên trong quạt gió, vừa quạt vừa lầm bầm nói khẽ, “Gạo nấu thành cơm…”
“A…” Tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh, Bàng Cát mở to hai mất, “Vương Gia, Công Tôn tiên sinh đây là đang ám chỉ với ngươi sao?”
Triệu Phổ ngửa mặt nhìn trời một chút, nói, “Ân… Phỏng chừng là không phải đâu.”
Nói xong, tất cả mọi người vô thức quay đầu lại, nhìn Tiểu Tứ Tử đang ôm Thạch Đầu đứng phía sau nhìn lén.
Triệu Phổ ngoắc Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, qua đây.”
Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu xoay người bỏ chạy.
“Cận Nhi?” Tiêu Lương đuổi theo, phía sau mọi người đại thể đã minh bạch, đều có chút bất đắc dĩ mà thở dài, quả nhiên có liên quan tới vật nhỏ này.
Triệu Phổ lắc đầu, đi tới vươn tay cầm lấy cây quạt trong tay Công Tôn ném sang một bên, hai tay nhấc bổng y lên, ôm lấy xoay người đi ra.
Công Tôn còn giãy dụa, trong miệng nói thầm, “Còn chưa có chín.”
“Chín rồi.” Triệu Phổ đành phải dỗ dành, “Chín, chín đến độ muốn chết luôn.”
Công Tôn còn chưa tin, trong miệng lóng ngóng nói, “Thật nha?”
“Ân, rất thật.” Triệu Phổ bế y vào trong phòng, đặt lên giường, đắp chăn.
.
Trong viện mọi người hai mặt nhìn nhau, đều nhanh chóng tản đi.
.
“Cận Nhi.” Trong phòng, Tiểu Lương Tử bắt được Tiểu Tứ Tử đang định chui vào trong chăn, hỏi, “Ngươi vừa làm gì Công Tôn tiên sinh nha?”
Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ, không nói một tiếng, biết mình lại gây rắc rối, nhưng, quả thực là Cửu Cửu bọn họ nói phải nấu cơm mà.
“Hửm?” Tiêu Lương nhìn bé.
Tiểu Tứ Tử lại ghé sát vào lỗ tai Tiêu Lương nói một lần, Tiêu Lương nghe xong dở khóc dở cười, nói, “Cái kia… không đúng a.”
“Không đúng chỗ nào?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu hỏi.
Tiêu Lương tiến qua thì thầm hai câu bên tai Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử bừng tỉnh đại ngộ, “Nga… Là như vậy a?!”
“Đúng.” Tiêu Lương gật đầu, lúc này, chợt nghe được sát vách có tiếng mở cửa kẽo kẹt, Tiêu Lương chạy ra nhìn, chỉ thấy Triệu Phổ đi ra, dường như muốn xuống lầu tìm gì đó giúp Công Tôn giã rượu.
“Cận Nhi.” Tiêu Lương ngoắc Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử vội chạy ra, lại chui vào phòng Công Tôn.
Lúc này, Công Tôn vẫn chìm trong trạng thái mơ hồ, Tiểu Tứ Tử bò lên giường Công Tôn, vội vã nói bên tai Công Tôn, “Phụ thân, hãy lưu manh Cửu Cửu nha!” Nói xong, xoay người xuống giường bỏ chạy.
Ở đây, Tiểu Tứ Tử còn giữ lại một chút tư tâm, bé nghĩ, nếu như để phụ thân mình bị Cửu Cửu lưu manh, vậy không bằng để phụ thân lưu manh Cửu Cửu.
Tiểu Tứ Tử vội vã chạy ra, vừa lúc đụng phải Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đang lên lầu.
“Tiểu Tứ Tử.” Triển Chiêu ôm lấy Tiểu Tứ Tử, Bạch Ngọc Đường nhìn vào trong phòng, hỏi, “Làm gì đó?”
“Không có.” Tiểu Tứ Tử nhìn nơi khác, không nói.
Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, cũng đành chịu, ôm tiểu gia hỏa kia về phòng.
.
Triệu Phổ đến trù phòng lấy một chén canh hạt sen ngân nhĩ, bưng lên cho Công Tôn giã giã rượu.
Đi vào trong phòng, thì thấy Công Tôn đã ngồi dậy.
Triệu Phổ đóng cửa đi qua, bưng canh ngồi bên cạnh Công Tôn, hỏi, “Tỉnh rồi hả?”
“Ân…” Công Tôn ngước mắt, nhìn Triệu Phổ.
“Uống thứ này giã rượu.” Triệu Phổ cười nghĩ, nếu như để Công Tôn biết mình vừa làm cái gì, ngày mai cái mông Tiểu Tứ Tử chắc chắn sẽ sưng vù.
Triệu Phổ múc một muỗng canh đưa tới bên khóe miệng Công Tôn, nói, “Há mồm.”
Nhưng Công Tôn chỉ nhìn Triệu Phổ chằm chằm.
“Sao vậy?” Triệu Phổ hỏi y.
Công Tôn chớp chớp mắt, đột nhiên, vươn tay nâng cằm Triệu Phổ lên, cười tủm tỉm, “Hì hì.”
Triệu Phổ thiếu chút nữa làm rơi cái chén, mở to hai mắt nhìn Công Tôn, “Thư ngốc, ngươi sao vậy?”
Công Tôn giật lấy cái chén, ngẩng mặt, ừng ực một hơi uống cạn chén canh hạt sen ngân nhĩ, sau đó ném chén ra xa… Loảng xoảng một tiếng, chén rơi vỡ nát.
.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sát vách nghe được động tĩnh, liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra?”
Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai.
“Có muốn đi xem không?” Triển Chiêu hỏi xong, chợt nghe Tiểu Tứ Tử nói, “Đừng đi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu vuốt ve, nói thầm trong miệng, “Ngày mai, phụ thân có thể cùng Cửu Cửu thành thân rồi.”
“A…” Triển Chiêu hít sâu một hơi, hỏi, “Như vậy không tốt a.”
“Ta thấy rất tốt đó chứ.” Bạch Ngọc Đường nói, “Dù sao có Bao đại nhân ở đây, Công Tôn không thích, cứ để Bao đại nhân đem Triệu Phổ đi chém là xong.”
Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ, hai người suy nghĩ một chút, đều đứng dậy đi tới bên tường, lắng nghe động tĩnh sát vách.
.
Bên kia, Bàng Cát dán sát lỗ tai bên tường, nói, “Ai, lão Bao, lấy ột cái chén!”
.
Triệu Phổ nhìn Công Tôn đang híp mắt ngó mình chằm chằm, hỏi, “Thư ngốc? Ngươi muốn làm gì?”
“Hì hì.” Công Tôn đi lên phía trước, nắm áo Triệu Phổ, nói, “Lưu manh ngươi!”
“A…”
Triệu Phổ chợt nghe sát vách có một tiếng hít không khí đồng loạt truyền đến, bất đắc dĩ thở dài, sao mà đồng thanh vậy a?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Du Long Tùy Nguyệt
Nhĩ Nhã
Du Long Tùy Nguyệt - Nhĩ Nhã
https://isach.info/story.php?story=du_long_tuy_nguyet__nhi_nha