Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cầm Đế (Thần Âm)
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 91: Sơn Lĩnh Cự Nhân
L
ực lượng thú nhân rốt cục cũng kiến thức được sức mạnh đáng sợ của Ải Nhân. Bọn họ tuy thân thể chỉ cao một thước, nhưng bả vai cực lớn với thực lực cường hãn. Bất luận sử dụng chiến chuỳ hay chiến phủ, mỗi nhát chém đều bộc phát dũng lực kinh người. Vô số tiếng oanh oanh không ngừng vang lên. Một khi giao chiến, hiển nhiên chiến sĩ cùng binh khí của Ải Nhân lập tức chiếm ưu thế.
Ải nhân chiến sĩ đập Hùng Nhân chiến sĩ một chuỳ, đầu tiên khải giáp trên người Hùng Nhân sẽ tổn hại, cho dù tháp thuẫn cũng gặp phải vết rách kinh người. Nhưng chiến chuỳ của Hùng Nhân đập vào khải giáp Ải Nhân, chỉ có thể trượt qua, đánh bay Ải Nhân chiến sĩ ra xa, căn bản không có cách nào làm tổn thương đến đối phương. Kinh khủng hơn là tài dụng búa của Ải Nhân, mỗi búa giáng xuống, nếu không bổ vào tháp thuẫn, có thể xả xuống kéo theo cả khối huyết nhục, tất nhiên sẽ làm Hùng Nhân trọng thương. Máu tươi tung toé đầy đất, cuộc chiến đã đến trạng thái thảm thiết. Đương nhiên, đây là về phương diện hùng binh. Ải nhân lợi dụng ưu thế địa hình, tạm thời tổn thất là rất nhỏ.
Dũng mãnh nhất chính là Lỗ Đặc Tư, cầm đầu tám gã Ải Nhân sử dụng song phủ, bọn họ đều là dũng sĩ trong dũng sĩ của Ải Nhân tộc, lực lượng dĩ nhiên vượt xa Ải Nhân bình thường. Trọng binh của thú nhân trước mặt họ đều không thể ngăn cản. Chỉ khi đánh đến nhóm Bỉ Mông cự thú, tình hình này mới tạm thời được chế trụ.
Đứng một bên lạnh lùng quan sát chiến sự, thực ra Mông Thác trái tim ứa máu! Đội Hùng Nhân trọng binh này đều đích thân một tay hắn dạy dỗ, nhưng lúc này chỉ có thể dùng chữ tổn thương thảm hại để hình dung. Nhìn từ thân thể mà suy, Hùng Nhân chiến sĩ rõ ràng mạnh hơn so với Ải Nhân, cho dù Ải Nhân chiến sĩ lực lượng rất lớn. Cuối cùng cũng không so sánh được với Hùng Nhân. Nhưng chênh lệch vũ khí và chiến giáp so với đối phương cực lớn. Địch nhân mặc chiến giáp, đích thực là một khối cương thiết tinh luyện, mà binh sĩ của hắn chỉ có một lớp kim chúc thô sơ cũng là thân thể, làm sao mà tránh khỏi thất bại được đây? Mông Thác trong lòng than thở quyết định của tù trưởng Sở La Môn vương. Nếu nhân sĩ dưới tay mình được trang bị vũ khí của Ải Nhân, vậy còn địch nhân nào có thể ngăn cản được cước bộ của đại quân thú nhân nữa đây? Hắn thậm chí còn ảo tưởng cả vóc dáng bản thân đang mặc bộ Bỉ Mông khải giáp Hoàng Kim rồi.
Chiến tranh quả là tàn khốc, đương khi hắn so sánh chiến giáp Hoàng Kim, Bỉ Mông cự thú tộc nhân đã tham gia cuộc chiến, cục diện nhất thời xảy ra thay đổi, Áo Lợi Phật cầm đầu, tám gã cự thú to lớn nghênh chiến với tám vị sơn khâu Ải Nhân. Ngăn cản bọn họ tiếp tục giết chóc Hùng Nhân. Mặt khác hai gã cuồng bạo Bỉ Mông, lại thành cỗ máy giết chóc.
Lợi trảo trăm thốn (tấc) từ cánh tay bắt đầu triển khai. Ải nhân trang bị đích thực tuyệt hảo, nhưng lại phải đối mặt với đối thủ thân cao mười thước, lực lượng so với cự thú thì vô cùng cường hãn, chênh lệch vũ khí cũng không cách nào sản sinh tác dụng. Da tay phủ đầy lông của Bỉ Mông cự thú thậm chí so với khải giáp của bọn họ còn cứng rắn hơn, lợi trảo lại phong nhuệ sắc bén như thế. Khi hai gã cự thú Bỉ Mông này trở thành nhân vật tiên phong trong đội hình Hùng Nhân, Ải Nhân phòng tuyến rút cục bị phá hỏng. Số lượng cùng ưu thế cũng đã hiển hiện rõ ràng.
Trong khi đội hình Hùng Nhân thành công chiếm được năm ngọn đồi, cuộc chiến nhất thời lại trở nên hỗn loạn. Mặc dù trước thương vong thảm trọng, nhưng lúc này quân đoàn Hùng Nhân tám ngàn binh, so với ba ngàn người bọn Ải Nhân, số lượng tuyệt đối chiếm ưu thế, huống chi còn có Bỉ Mông cự thú gia nhập.
Ải nhân đệ nhất dũng sĩ Lỗ Đặc Tư quả thực rất mạnh, không hổ là thiên tài đích thực ngàn năm có một của Ải Nhân tộc, nhưng trước mặt hắn là Hoàng Kim Bỉ Mông a! Lúc này cũng chỉ có thể miễn cưỡng thủ hoà Áo Đa Phật. Hắn căn bản không dám bỏ cuộc chiến với Áo Đa Phật để quay sang đối phó với lũ hùng binh. nếu chỉ lo việc tiêu diệt Hùng nhân binh sĩ thì tên Bỉ Mông cự thú này còn gây tổn hại hơn nhiều. Đối với việc gây thương tổn cho binh lính thông thường, Áo Đa Lợi Phật hiển nhiên làm giỏi hơn hắn nhiều.Lúc này nơi hai người chiến đấu, chung quanh trăm thước đã không bóng người.
Bọn họ chiến đấu va chạm trực tiếp. Mỗi chưởng chạm nhau đều phát tán một vòng chưởng kình cường hãn. Ngay cả thân thể Hùng Nhân còn không chống đỡ nổi, huống chi là cơ thể nhỏ bé của Ải Nhân.
- Tuyệt, quá sướng, quá sướng.
Áo Đa Phật một quyền đánh bay Lỗ Đăc Tư, hưng phấn rống to. Kiểu dùng sức đối kháng trực tiếp này luôn luôn là trò Bỉ Mông cự thú thích nhất.
Sâu trong ánh mắt Lỗ Đặc Tư xuất hiện nét bi ai, sức công kích của hắn càng thêm cuồng bạo. Lúc này, trước mắt hắn chứng kiến không ít tộc nhân mất đi năng lực chống cự, bị hất tung lên. Bình quân hai ba gã Hùng nhân đánh một Ải Nhân, như vậy thì còn gì là chiến đấu? Ải nhân tộc vốn sống tại động huyệt này, ngoại trừ lão ấu yếu ớt bệnh tật không có khả năng tham chiến, tất cả Ải Nhân chiến sĩ đều đã có mặt. Nếu cứ tiếp diễn, sợ rắng đánh một trận hôm nay, Ải Nhân có nguy cơ diệt tộc.
Một tiếng rống giận dữ thê lương từ trong miệng Lỗ Đặc Tư phát ra, song chuỳ khởi toàn lực mà xuất, ngay cả Áo Lợi Phật cũng bị hắn chấn ngược vài bước, một đạo ngân quang trong từ trong cơ thể hắn bạo phát, trong nháy mắt tràn ngập toàn thân.
Áo Lợi Phật vội vàng xuất song chưởng, có đôi chút kinh ngạc tự nhủ:
- Đấu khí ư? vừa rồi đích thực có bảy phần giống.
Trong màn quang mang màu bạc, đột nhiên đại địa bắt đầu run rẩy, kịch liệt chấn động, tựa hồ như trong cơn động đất. Song phương đang chiến đầu đều bị đột ngột không khỏi hoảng sợ, ý thức đều quay lại nhìn theo hướng Ải Nhân Lỗ Đặc Tư.
- Cường đại huynh đệ a! Ta, Ải Nhân Lỗ Đặc Tư, thỉnh người trợ giúp, bảo hộ an nguy của Ải Nhân tộc.
Lỗ Đăc Tư đồng thời vung song chuỳ lên, nháy mắt quang mang màu bạc trên người hắn tăng vọt, điện quang nhắm hướng trước mặt xạ ra.
Áo Lợi Phật cũng không biết Lỗ Đặc Tư phát ra thứ ngân quang gì, nhưng hắn kinh ngạc nhận ra, không phải nhắm hướng mình phóng tới, mà nhắm hướng ngọn đồi bên cạnh. Ngọn đồi đó, vốn dĩ không cây không cỏ.
Ngân quang bao phủ ngọn đồi làm đất đá rung chuyển, đích thị, tựa hồ kéo đất rùng mình đứng dậy. Giải đất chấn động như hưởng ứng, cũng muốn đứng bật lên.
Cự đại cường lực dĩ nhiên tâm điểm tại nơi Lỗ Đặc Tư bao phủ ngân quang chậm rãi triển khai, hình thành một thân thể khôi vĩ, so với Áo Lợi Phật cao mười bảy thước còn phải ngước nhìn. Một thanh âm ôn hoà mà trầm ấm vang lên:
-Lỗ Đặc Tư, bạn của ta. Ngươi gặp phiền toái gì vậy?
Người khổng lồ, đúng vậy, nhất định là một người khổng lồ cao to không cách nào hình dung nổi. Thân cao ngoài năm chục thước, toàn thân bao trùm đều là nham thạch, hiện ra một cơ thể hoàn mỹ, theo hắn đứng lên, trên người vụn thạch tán lạc, xoay chuyển ánh mắt, đã hướng tới chỗ Lỗ Đặc Tư.
Người khổng lồ bộ dáng rất đơn giản, là tảng đá hay chính là do đá tạo thành, kì dị nhất, chính là trên đầu hắn chỉ có một con mắt thật lớn. Ánh mắt hắn rất nhu hoà, thậm chí còn có chút mông lung, dường như còn u mê chưa tỉnh.
-Đúng vậy, cường đại huynh, ta phải cầu ngươi đích thân trợ giúp, Ải Nhân tộc cũng trông cậy vào ngươi.
Lỗ Đặc Tư ánh mắt bộc phát hưng phấn, múa may đôi Bát Lăng Mai Hoa Lượng Ngân Chuỳ bắt chuyện với người khổng lồ.
Khủng bố cự nhân cúi đầu, quay lại nhìn cảnh chiến loạn xung quanh, thần sắc có chút bất nhẫn,
-Là thú nhân sao? Hừ...
Hắn xuất song chưởng ra, thân thể triển khai cực đại, thân hình lại cao thêm vài phần. Theo tiếng rống giận, đại địa kịch liệt run rẩy, bất luận là Hùng Nhân hay Ải Nhân, đều bị tiếng rống chấn ngã nhào. Chỉ có Bỉ Mông cự thú, tám gã sơn khâu Ải Nhân, cùng với Mông Thác ở ngoài xa còn có thể ổn định tại chỗ.
Cự nhân ánh mắt loé sáng, thanh âm trầm trầm bình tĩnh truyền khắp toàn trường:
-Thú nhân các ngươi, xin mời lập tức rời đi, đừng nên ảnh hưởng đến sinh tồn của Ải Nhân.
Áo Lợi Phật giận dữ hừ một tiếng,
- Tại sao?
Thân thể khổng lồ kia cũng không làm cho hắn sợ hãi, thân là Hoàng Kim cường giả, hắn hẳn nhiên không yếu nhược. Thân thể cao lớn tịnh không có nghĩa là năng lực cũng tương đương. Cùng lúc phát ra phẫn nộ nghi vấn, hắn đồng thời song chưởng mở rộng, kim quang hiển lộ, Hoàng Kim lợi trảo trăm thốn nháy mắt bắn ra, kim quang màu vàng tựa như kim sắc hoả diễm khởi phát. Thân là kẻ mạnh nhất thú nhân quân đoàn, đối mặt với cường đại địch nhân, hắn không chút do dự hướng đến địch nhân khiêu chiến. Lúc này Ải Nhân dũng sĩ Lỗ Đặc Tư đứng bên mới biết thân thể Hoàng Kim mạnh mẽ vô bỉ trước mặt mình còn chưa xuất toàn lực trong lúc đấu với hắn. Trong lòng không khỏi giật mình, quả nhiên không hổ danh là chủng tộc vô địch a!
Nguyên vì cự nhân xuất hiện đả kích dữ dội chiến ý của thú nhân quân đoàn, nay lại động nộ bộc phát, kim sắc hoả diễm của Hoàng Kim Bỉ Mông, một lần nữa thiêu đốt đấu chí của họ.
Độc nhãn cự nhân trong mắt toát ra một tia kinh ngạc:
-A, nguyên lai là tộc nhân của Tử Tinh nhất tộc, khó trách dám đến quấy nhiễu sự an bình của ta. Ta báo cho ngươi biết,không biết lí do gì, nhưng lãnh địa này là của ta. Cho các ngươi thời gian nửa giờ triệt tẩu. Ta không muốn cùng thú nhân động võ. Nhanh.
Mông Thác đứng ở xa vẫn nhất nhất không lên tiếng, nhưng trong lòng lại hơi có nghi vấn, gã khổng lồ thân cao quá năm chục thước này là ai? Trong ấn tượng của hắn, tựa hồ Ải Nhân tộc không có kẻ nào mạnh vậy a! Đột nhiên, ở sâu thẳm tiềm thức của hắn xuất hiện một ý niệm, trái tim kịch liệt co thắt một cái, không phải là hắn sao...
Trong khi Mông Thác còn nghi hoặc trong lòng, sắp nghĩ ra được, thì bên kia Áo Lợi Phật đã động thủ.
Không một người nào có khả năng xúc phạm tôn nghiêm của Bỉ Mông, bị đối thủ miệt thị trước mặt, Áo Lợi Phật đã phẫn nộ cực độ. Kim hoàng sắc hoả diễm càng cháy kịch liệt, thân thể to lớn của hắn đột ngột bắn lên không trung hơn mười bảy thước, thẳng hướng cự nhân phóng tới, hữu cước xuất ra, trầm trọng nhắm vào nơi nhỏ nhất trên thân mình cự nhân - đỉnh đầu.
Cự nhân nhất nhất không động, chỉ bình tĩnh nhìn Áo Lợi Phật, tuỳ ý lãnh cự cước thiểm diệu lấp lánh Hoàng Kim quang mang đang nhắm vào đại đầu mình.
Oanh- -hữu cước toàn lực của Hoàng Kim Bỉ Mông một kích đả trúng đầu cự nhân. Áo Lợi Phật tự tin, đừng nói là đá, cho dù là kim cương thạch, một cước của hắn cũng có thể nghiền đối phương thành phấn. Nhưng khi chân phải chính thức chạm vào đại đầu đó, hắn mới biết là mình sai rồi. Đồng thời trong lòng mới cảm giác quái dị, cảm giác như vô lực đả kích thạch trụ này vậy.
o O o
Thời gian trong nháy tựa hồ như bị đóng băng lại vậy, bắp đùi phải tráng kiện của Áo Lợi Phật lúc này đã hoàn tòan nằm yên trên vai của người khổng lồ.
Người khổng lồ nọ không thèm động đậy lấy một chút nào, yên lặng đứng thản nhiên giống như một quả núi chắn ngang ở đó. Ánh mắt nhu hòa lặng lẽ nhìn thẳng vào Áo Lợi Phật, nhạt giọng bảo:
-Phòng ngự thì ngươi tuyệt đối không bằng ta!
Thạch đầu khổng lồ nọ chậm rãi đưa cánh tay phải như cái cột đá lên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào người Áo Lợi Phật, chỉ nghe thấy một tiếng "bịch" trầm nhẹ, cả thân thể to lớn của Hoàng Kim Bỉ Mông Áo Lợi Phật giống như một viên đạn bắn văng ra ngoài.
-Sức mạnh ngươi cũng không bằng ta!
Gã thạch đầu khổng lồ này lúc nào cũng bảo trì thái độ lãnh tĩnh giống như là một pho tượng, nhưng đến lúc này thì đại quân thú nhân cũng đã bắt đầu hiểu ra chỗ đáng sợ của "Pho tượng đá" ấy. Tất cả đều bị thực lực kinh khủng của hắn chấn nhiếp, đứng yên không dám động, ngay cả việc cấp cứu đồng bọn bị thương cũng không dám.
Đây là loại sức mạnh gì chứ? Đối với một kích toàn lực của Hoàng Kim Bỉ Mông cũng không thèm động đậy lấy một chút, chỉ có thể dùng hai từ "kinh khủng" để hình dung mà thôi.
Mông Thác nuốt khan một ngụm nước bọt, thân thế nhoáng lên, chỉ sau mấy lần điểm chân đã đến trước mặt thạch đầu khổng lồ nọ. Áo Lợi Phật bị đánh văng ra đến lúc này cũng chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Bằng vào lực phòng ngự thân thể siêu cường của mình hắn cực kì tự tin, thế nhưng thạch đầu trước mặt này lại gây cho hắn một cảm giác không thể công kích, khả năng chiến thắng càng trở nên vô vọng.
-Xin hỏi, ngài là ai?
Thân là thống soái tam quân, Mông Thác biết mình không được để lộ ra một chút thần sắc lo ngại nào.
Thạch đầu cự nhân không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, lạnh lùng nói:
-Thời gian nửa canh giờ cũng không dài, hi vọng các ngươi không phạm phải sai lầm. Đi đi thôi. Ta không muốn hai tay nhiễm máu tanh!
Mông Thác chăm chăm quan sát từng li từng tí trên thân thể Cự đầu Thạch nhân này, dường như muốn từ đó tìm ra điểm yếu của đối phương. Đúng lúc này, cự đầu nọ bỗng nhiên ngẩng mặt lên quan sát bầu trời phía trên.
Ở đây, Cự đầu Thạch nhân cao năm mươi trượng này tự nhiên đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, cho nên việc hắn tự nhiên đờ đẫn nhìn lên bầu trời lập tức thu hút ánh mắt của mọi người nhìn theo hướng đó. Chỉ thấy trên bầu trời có hai chấm đen đang bay lại gần, càng lại gần càng hiện rõ đó là hai người đang từ phía Khâu Lăng bay đến.
Cự nhân nở nụ cười:
-Là tự nhiên khí tức. Xem ra ở đây dù không có ta cũng không có chuyện gì. Lỗ Đặc Tư, bằng hữu của Ải Nhân các ngươi tới rồi!
Hắn vừa dứt lời, trên không trung hai đạo nhân ảnh nọ đột nhiên tăng tốc, trong chớp mắt đã đến trước mặt mọi người. Nhìn lại mới thấy rõ hai người bay đến là hai nhân loại, một nam một nữ.
Nữ tử thân vận trường bào xanh biếc, dung nhan tuyệt mĩ, khí chất cao quý tự như thần nữ từ cửu thiên hạ phàm vậy. Mỗi động tác nhỏ của nàng đều cực kì ưu nhã, vóc người thon thả, cao ráo đến mức hoàn mĩ, eo nhỏ chân dài, mỗi đường nét trên cơ thể đều cực kì mị hoặc. Trên khuôn mặt kiều mị đó là đôi mắt cũng màu xanh biêc đang mở to quan sát cục trường, trong đó dường như có vài phần mệt mỏi.
Nhục thể phi hành? Rốt cục đây là loại lực lượng gì? Nếu không có thực lực tuyệt đối không thể tự do phi hành trên không trung.
Nghe cự nhân nói xong, lại nhìn thấy nữ tử xinh đẹp này vừa hạ xuống, toàn thân phát tán quang mang tím nhạt, Mông Thác trong lòng thở dài một cái, hắn biết, lần hành động này đã hoàn toàn thất bại.
Bên cạnh nữ tử nọ là một nam nhân có chút kì dị, vóc người cao ráo, thân vận ma pháp bào màu trắng tinh khiết không chút khí chất phàm tục. Mái tóc dài đen nhánh xõa dài trên vai, diện mạo anh tuấn xuất trần, khí chất vừa ưu nhã lại vừa cao quý, so với nữ tử bên cạnh cũng không kém chút nào. Hai người đứng chung một chỗ trên bầu trời giống như một đôi tình nhân hoàn mĩ nhất của Long Khi Nỗ Tư đại lục. Hai người bay xuống giữa chiến trường của chiến sĩ hai tộc Thú nhân và Ải nhân. Trong ánh mắt của cự nhân lẫn các Bỉ Mông cự thú, bọn họ mới là mục tiêu đáng chú ý nhất lúc này.
Đôi cánh hỏa hồng sau lưng biến mất, trong ánh mắt của Diệp Âm Trúc hiện lên nét kinh ngạc. Hôm đó, An Nhã phát hiện ra tung tích quân đội thú nhân đang di động về phía sau, hai người cơ hồ không chút ngừng nghỉ, ngày đêm kiêm trình đi tới. Từ ngoài xa đã nghe thấy từng tràng âm thanh va chạm mãnh liệt. Nhưng từ khi còn phi hành trên bầu trời, điều thu hút sự chú ý của cả hai người chính là Cự đầu Thạch nhân khổng lồ nọ.
Diệp Âm Trúc rõ ràng cảm giác được một đạo khí tức sắc bén từ cự nhân nọ đang quét qua người mình và An Nhã, dù chỉ là thoáng qua nhưng cũng khiến hắn có cảm giác như bị bóc trần vậy. Tuy rằng không có áp lực cường đại nhưng lại khiến nội tâm của hắn sinh ra chút giao động.
Lỗ Đặc Tư có chút nghi hoặc quan sát đôi nam nữ trước mặt này, hắn tự nhiên không hoài nghi lời của cự nhân nọ. Hắn đã bảo đó là bằng hữu của Ải Nhân tộc thì nhất định là như vậy, nhưng trong trí nhớ của hắn thì Ải Nhân tộc dường như không có loại bằng hữu này!
-Các ngươi là ai?
Lỗ Đặc Tư nghi hoặc hỏi An Nhã và Diệp Âm Trúc.
An Nhã mỉm cười hỏi lại:
-Lỗ Đặc An tộc trưởng đâu?
Lỗ Đặc Tư ánh mắt tối sầm lại:
-Cha ta vừa qua đời không lâu. Ngài là bằng hữu của cha ta sao?
Ánh mắt đang vui vẻ của An Nhã chợt hiện lên nét bi thương, giật mình nói:
-Lỗ Đặc An tộc trưởng qua đời rồi ưh? Xin lỗi. Ta vô ý lại khiến cho ngươi bi thương!
Lỗ Đặc Tư buồn bã nói:
-Không có gì. Cha vì Ải Nhân tộc mà vất vả cả đời. Năm mươi năm trước mắc bệnh mà qua đời.
An Nhã thở dài một tiếng:
-Vậy ngươi là tiểu Lỗ Đặc Tư rồi. Cha ngươi trước kia có nhắc tới ngươi vài lần, còn nói ngươi là thiên tài khó gặp của Ải nhân tốc. Ta tin tưởng với sự lãnh đạo của ngươi Ải Nhân tộc nhất định tái hiện lại huy hoàng thuở xưa.
Đúng vậy, Ải nhân này chính là Lỗ Đặc Tư - Ải Nhân đệ nhất dũng sĩ, cũng là tộc trưởng đương nhiệm của Ải nhân tộc.
-Ngài tột cùng là ai?
Lỗ Đặc Tư nghe thấy An Nhã nhắc tới cha hắn, trong lòng lập tức tăng thêm vài phần tôn kính.
An Nhã trả lời:
-Ta và cha ngươi quen biết từ hơn hai trăm năm trước. Không biết hắn có nhắc với ngươi người tinh linh a di này không?
Vừa nói nàng vừa vén mái tóc dài lên, để lộ ra đôi tai nhọn hoắt đặc trưng của tinh linh tộc.
-A! Ngài nhất định là An Nhã a di mà cha hay nhắc tới!
Lỗ Đặc Tư kinh hãi hô to lên một tiếng, vội bước nhanh tới thi lễ với An Nhã. An Nhã đỡ lấy bờ vai rộng rãi của hắn nói:
-Ngươi năm nay chắc đã trăm tuổi rồi, thời gian trôi qua thật quá mau ah! Chúng ta giải quyết vấn đề trước mắt đã rồi nói chuyện sau. Lúc đi qua đây ta phát hiện tung tích quân đội thú nhân, vội vàng đuổi theo, may mắn là đến vừa kịp lúc.
Vừa nói nàng vừa đưa mắt nhìn vào Hoàng Kim Bỉ Mông Áo Lợi Phật.
Cự đầu Thạch nhân vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng:
-Các ngươi còn không đi, chẳng lẽ muốn ta động thủ mới chịu ưh?
Mông Thác trong lòng buồn bực đến cực độ, Tinh linh mĩ nữ trước mắt này tuyệt đối không phải là loại dễ đối phó, nhưng mà tên cự đầu Thạch nhân kia lại càng đau đầu hơn nhiều. Hơn nữa còn có tên nam nhân trẻ tuổi cùng đến với Tinh linh mĩ nữ nọ vẫn yên lặng từ nãy tới giờ. Mỗi người trong bọn họ đều tạo cho hắn một áp lực cực lớn, nhưng chẳng lẽ lại triệt thoái như vậy ưh? Đối mặt với địch nhân chưa đánh mà đã lui thì không phải là phong cách của thú nhân tộc chiến sĩ, hơn nữa nếu như vậy mà trở về thì làm sao ăn nói được với Sở La Môn vương đây?
Diệp Âm Trúc chợt ngẩng đầu lên nói:
-Xin hỏi, ngài chính là Sơn Lĩnh Cự Nhân sao?
Trong khi An Nhã và Lỗ Đặc Tư nói chuyện hắn thủy chung vẫn dồn sự chú ý lên người khổng lồ nọ. Đột nhiên cất tiếng nói khiến cho mọi người xung quanh đều hoảng sợ.
Có lẽ các Ải Nhân và Thú Nhân bình thường không biết Sơn Lĩnh cự nhân là gì, nhưng là người thừa kế Tinh Linh vương tộc huyết mạch, An Nhã làm sao mà khôgn biết được. So với Hoàng Kim Bỉ Mông Áo Lợi Phật với Mông Thác thì còn hiểu biết hơn nhiều.
Sơn Lĩnh cự nhân, là một trong tứ đại thần thú trong truyền thuyết của Thú nhân tộc - là Đồ Đằng cường đại nhất của Lôi Thần bộ lạc. Người này tự xưng là Con của Lôi Thần, bài danh thứ ba trong tứ đại thần thú, nổi danh bởi phòng ngự lực siêu cường và công kích lôi điện cực kì kinh khủng.
Cự nhân này hiển nhiên không nghĩ tới việc Diệp Âm Trúc vừa mở miệng là đã nói ra chân thân của hắn, con mắt độc nhất ánh lên tia kinh ngạc:
-Nhân loại kia, ta từ trên người ngươi thấy được khí tức của một bằng hữu. Mau nói cho ta biết ngươi là ai?
Mặc dù không trực tiếp trả lời Diệp Âm Trúc, nhưng với thái độ như thế cũng có thể coi là hắn đã mặc nhiên thừa nhận thân phận Sơn Lĩnh cự nhân của mình.
Sắc mặt Mông Thác lúc này đã đại biến, Hoàng Kim Bỉ Mông Áo Lợi Phật bên cạnh đang phẫn nộ cũng trở nên cứng đờ. Cho dù hắn có tự mãn tới đâu cũng không dám nghĩ tới chuyện so sánh bản thân với thần thú cấp mười - Sơn Lĩnh cự nhân!
-Rút quân!
Mông Thác từ ngoài xa sau khi xác nhận được thân phận của cự nhân nọ lập tức không chút do dự ra lệnh lui quân.
Diệp Âm Trúc thản nhiên nói:
-Các ngươi có thể đi, nhưng các Bỉ Mông cự thú thì phải lưu lại. Bạn của ta, ta cần triệu hoán ngươi.
Quang mang màu trắng tinh khiết trong nháy mắt tỏa ra tràn ngập không gian, ánh mắt cũng không có gì mãnh liệt, khí tức tỏa ra cũng không quá mạnh. Vậy nhưng Sơn Lĩnh cự nhân nọ lại kinh hãi hô lên một tiếng:
-Đồng đẳng bổn mạng khế ước!
Một thân ảnh màu tím cao lớn khôi vĩ từ trên người Diệp Âm Trúc từ từ hiện ra, chắn ngang trước mặt hắn. Khuôn mặt rắn rỏi, mái tóc dài màu tím tung bay, cơ nhục sung mãn tràn ngập trên từng tấc thân thể, cùng với cặp mắt màu tím thâm thúy sâu sắc. Đây chính là người đứng đầu trong Tứ đại thần thú, là hậu thế duy nhất còn tồn tại của Tử Tinh Bỉ Mông.
Tử vừa hiện ra, trong đầu lập tức nhận được đầy đủ các tin tức mà Diệp Âm Trúc thông qua linh hồn kết nối truyền đạt cho hắn. Hắn không ngẩng đầu lên nhìn Sơn Lĩnh cự nhân bên cạnh mà lạnh lùng hừ một tiếng, khí tức bá đạo lập tức tràn ngập hiện trường.
Một cỗ uy nghiêm vô hình trong nháy mắt đã lan tràn trong không khí, loại khí thế này tuyệt đối không thể hình dung nổi. Tất cả thú nhân vừa nghe thấy tiếng gầm giận dữ của hắn cơ hồ cùng lúc quỳ xuống, bọn họ căn bản là không có cách nào chịu được áp lực lớn như vậy. Ngay cả kẻ có thực lực mạnh mẽ như Hoàng Kim Bỉ Mông Áo Lợi Phật cũng không ngoại lệ.
Mặc dù Tử mới chỉ là Thần thú cấp chín nhưng khí tức của hắn lại là của Tử Tinh Bỉ Mông cấp mười cực kì cường đại. Cho dù là chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư có ở trước mặt hắn cũng phải sinh ra sợ hãi.
Lúc này, vừa nghe thấy tiếng gầm của Tử Tinh Bỉ Môgn, tất cả các Bỉ Mông cự thú đều đồng loạt quỳ xuống, ngay cả Hoàng Kim Bỉ Mông Áo Lợi Phật cũng không thể di động lấy một bước. Sơn Lĩnh cự nhân cũng giật mình thối lui một bước, trong mắt tràn ngập nét kinh ngạc.
Tử Tinh vừa xuất hiện đã chấn nhiếp toàn trường.
o O o
Luận về vóng dáng cao thấp, Tử thậm chí còn kém một gã Hùng nhân bình thường, nhưng lúc này, hắn đã là tâm điểm của toàn trường. Hai tay chắp ra sau, lẳng lặng đứng đó, Tử lãnh tĩnh như băng, Bỉ Mông cự thú, trước mặt Tử, ngay cả một chút phản kháng cũng không có. Đối với thú nhân bị khí tức của thần thú áp chế, căn bản ý niệm phản kháng trong đầu cũng không phát ra nổi.
Tử dời mục quang về phía Mông Thác,
-Về nói La Môn vương chuyển lời đến Lôi Thần vương, Chiến Thần vương, Tử Tinh trở về, không lâu nữa, ta sẽ tìm bọn họ. Món đồ đó của ta, ba gã đó đã giữ lâu quá rồi.
Uất khí đè nặng trong lòng nhiều năm, bùng phát dữ dội. Tử đã không cần che dấu sự tồn tại của mình. Lúc này tại Cầm thành, hắn căn bản không sợ bị tam đại thú nhân bộ lạc phát hiện ra. Tử Tinh Bỉ Mông cường đại trở về, đầu tiên phải có khí thế chấn nhiếp như thế này.
Mông Thác ngán ngẩm rút quân, mang theo đám hùng nhân và lang nhân đi, hôm nay hắn bị một lần đả kích thật quá lớn, hắn đương nhiên biết hai chữ Tử Tinh có ý nghĩa gì. Trong một ngày, đột ngột nhìn thấy hai vị thần thú đại nhân trong truyền thuyết. Hắn cảm giác trái tim lúc này run rẩy vì nguy hiểm, chỉ hi vọng có thể mau chóng về tới Sở La Môn, đem hết thảy nói lại với Sở La Môn vương Á Đa Ni. Hắn có thể dám chắc, Sở La Môn vương nhất định sẽ không trách phạt mình. Thử hỏi, đối mặt với hai vị thần thú cấp mười, ai còn có thể thủ thắng?
Mười vị Bỉ Mông cự thú tự nhiên nán lại. Gặp được Bỉ Mông vương chính thức trong truyền thuyết, bọn họ làm sao có thể rời đi đây?
Áo Lợi Phật lãnh đạo đám Bỉ Mông cự thú, đồng thời hướng tới Tử quỳ xuống thi lễ.
-Tham kiến Tử đế.
Khi Tử vừa xuất hiện, hắn đã xác nhận được thân phận đích thực của Tử. Uy thế nhiếp nhân của Tử Tinh Bỉ Mông không cách nào giả mạo, mặc dù trong lòng chấn động, nhưng đối với Tử Tinh Bỉ Mông, Bỉ Mông tộc nhân đều không có ý niệm phản kháng trong đầu.
Tử thản nhiên gật đầu, nhưng thân thể lại chuyển hướng tới cạnh Sơn Lĩnh cự nhân,
- Sơn Lĩnh cự nhân bằng hữu, ta tên là Tử.
Sơn Lĩnh cự nhân đối với chiến tranh cự thú hoàn toàn bất đồng, không giống như Cách Lạp Tây Tư mạnh mẽ nọ, ôn hoà đáp trả:
-Ngươi hảo, Tử Tinh Bỉ Mông tôn kính, ta gọi là Minh.
Tử khó khăn lộ ra một tia cười hiếm hoi.
-Minh, hiện tại không phải lúc nói chuyện địa vị với nhau. Bạn ta sử dụng triệu hồi thuật, ta không thể nán lại lâu, ta nghĩ, chúng ta sẽ có cơ hội gặp sau. Bây giờ ta phải đi rồi.
Minh cảm thán than:
-Thật không nghĩ tới, tứ đại thần thú ngoại trừ ta ra, vẫn còn có ngươi tồn tại. Đích thực, chúng ta nhất định sẽ có cơ hội trao đổi. Không biết người đặt chân ở địa phương nào, khi về ta sẽ đi tìm ngươi.
Tử vuốt cằm đáp:
-Không chỉ mình ta tồn tại, Chiến Tranh Cự Thú cùng Kim Giáp Cấm Trùng cũng tồn tại. Minh, bạn ta còn nán lại một thời gian, về chuyện của ta, ngươi có thể hỏi hắn. Hắn sẽ nói cho ngươi nơi toạ lạc của ta. Gặp lại sau.
Bạch sắc quang mang lại nổi lên, Tử thân hình lùi lại sau, dung nhập vào thân trước của Diệp Âm Trúc, hướng Hoàng Kim Bỉ Mông Áo Lợi Phật trầm giọng nói:
-Khi ta vắng mặt, các ngươi nhất nhất phải nghe theo Âm Trúc, các ngươi có thể xưng hô hắn là Cầm Đế. Mệnh lệnh của hắn, cũng là lệnh của ta.
Quang mang chợt loé, thân thể của Tử tại giữa làn ánh sáng trắng sữa dung hợp với Âm Trúc không còn thấy đâu nữa.
-Được, ta nhất định tuân theo mệnh lệnh của ngài.
Áo Lợi Phật cẩn trọng hướng tới Diệp Âm Trúc nói.
Mãi đến khi thân ảnh của Tử biến mất, Bỉ Mông cự thú mới hoàn hồn, hô hấp trở lại bình thường. Một bên tham chiến, dưới đám đông Ải Nhân, có vẻ có chút hưng phấn. Bỉ Mông cự thú mặc dù là binh chủng thú nhân cường đại nhất, nhưng Hoàng Kim Bỉ Mông thực lực cũng không sai biệt lắm, ai cũng không phục. Nhất là mấy vị tự xưng là Hoàng Kim Bỉ Mông vương so cùng Bỉ Mông cường giả, cho nên làm cường đại Bỉ Mông tộc chia ra làm ba đại bộ lạc. Quần long vô thủ, như rắn mất đầu, chính là căn bệnh trầm trọng nhất. Bây giờ thì khác, Tử Tinh Bỉ Mông trong truyền thuyết mới chính là Bỉ Mông Vương a! Có Tử Tinh Bỉ Mông lãnh đạo, Bỉ Mông cự thú cần gì phải dựa vào thú nhân bộ lạc. Tử Tinh Bỉ Mông, trong truyền thuyết đích thị là thú hoàng, nếu có một ngày hắn thống nhất thú nhân tộc, đương nhiên, Bỉ Mông cự thú sẽ chính thức trở thành thú nhân hoàng tộc.
Lỗ Đặc Tư vốn chỉ để mắt tới An Nhã, nhưng những lời cuối Tử nói trước khi rời đi làm hắn lập tức chú ý đến người thanh niên anh tuấn khí chất tao nhã trước mặt. Tử Tinh Bỉ Mông hắn tự nhiên có nghe nói qua, thần thú chi vương so với Sơn Lĩnh cự nhân còn mạnh hơn. Nhìn Diệp Âm Trúc nhất thời thêm vài phần trọng thị.
-Lỗ Đặc Tư, còn không mau mời khách nhân vào tộc nghỉ ngơi? Mọi chuyện ở đây kết thúc rồi.
Sơn Lĩnh cự nhân hảo tâm nhắc nhở.
Lỗ Đặc Tư lúc này mới phản ứng.
-Đúng vậy, vô ý quá, tại ta sơ suất. An Nhã a di, còn có vị huynh đệ này, xin theo ta.
Nghe hắn xưng hô, Diệp Âm Trúc không nhịn được cười, mình gọi An Nhã tỷ tỷ, hắn gọi là An Nhã a di, rồi lại gọi mình là huynh đệ, tựa hồ có chút rối loạn a.
Quang mang hùng hậu nồng nặc màu nâu đất, từ trên thân mình Minh phát ra, thân thể cao đến năm mươi thước của hắn kịch liệt co rút, trong chốc lát đã biến thành một gã nhân loại cao hai thước rưỡi.
Nhìn qua, Minh ước chừng trên dưới hai mươi tuổi, tóc ngắn màu vàng sẫm, cơ thể bao trùm một tầng áo giáp màu hoàng thổ, tướng mạo có chút trung hậu, nhưng ánh mắt tịnh không chậm, lại nhìn Diệp Âm Trúc cùng An Nhã, cười khổ nói:
-Lâu rồi không hoá thành hình người. Thực sự có chút miễn cưỡng.
Lỗ Đặc Tư dặn dò mấy tên sơn khâu Ải Nhân một chút, lúc này mới gọi ra một người, hai tay thủ thế, dẫn mời Diệp Âm Trúc cùng An Nhã theo hướng Khâu Lăng. Diệp Âm Trúc cũng không quên dặn Hoàng Kim Bỉ Mông Áo Lợi Phật, bảo hắn cùng tộc nhân chờ đợi tại chỗ.
Diệp Âm Trúc dẫn đầu đoàn người, không khỏi nhịn được bị cỗ Khâu Lăng nỏ xa khổng lồ hấp dẫn. Vài cỗ nỏ xa đã chứa sẵn nỏ tiễn, không cần hỏi, đây chính là vũ khí giết chóc a! Kết cấu tinh xảo phi thường, mỗi bộ phận đều nhìn không ra chút thô tháo nào, trong lòng than thầm, xem ra lần này được mở mắt rồi.
Xuống khỏi Khâu Lăng, Diệp Âm Trúc lúc này mới nhìn ra, phía dưới Khâu Lăng có rất nhiều huyệt động, những động huyệt này không cao, tối đa cũng chỉ khoảng hai thước tả hữu. Diệp Âm Trúc với An Nhã còn có thể miễn cưỡng thông qua, chỉ khổ Minh, cho dù hắn đã hoá thành hình người, thân thể cũng trên hai thước rưỡi, chỉ tới thặt lưng, cực kì thống khổ, theo sau ba người hướng đến trong huyệt động.
Lỗ Đặc Tư đi tới một bên, cảm kích hướng tới An Nhã nói:
-An Nhã a di, cảm ơn hai người viện trợ. Lúc nguy nan nhất của Ải Nhân tộc, được hai người trợ giúp làm ta cảm kích vô cùng.
An Nhã mỉm cười đáp:
-Chúng ta đã làm gì đâu. Cho dù không có bọn ta, có Minh trợ giúp, thú nhân cũng không thể làm thương tổn các ngươi.
Lỗ Đặc Tư trong mắt toát ra một tia lo lắng.
-Minh đích thực cường đại, nhưng hắn chỉ có một mình. Sở La Môn dù sao cũng là một trong tam đại thú nhân bộ lạc. Đại quân thú nhân hơn mười vạn, trong đó không ít cường giả, nếu bọn họ lại phái đại quân đến đây, tuyệt không dễ đối phó. Minh vốn chậm, hơn nữa ngoại trừ lôi điện, hắn không có nhiều thủ đoạn công kích. Sơn Lĩnh cự nhân vốn dĩ nổi tiếng vì năng lực phòng ngự. Ta chỉ sợ cơ nghiệp tổ tiên bị huỷ trong tay, thật thấy hổ thẹn với tổ tiên.
An Nhã an ủi:
-Đừng nói vậy, Lỗ Đặc Tư ngươi vốn đã xuất sắc phi thường rồi. Cha ngươi trước kia thường nói với ta ngươi là niềm kiêu hãnh của ông. Ta tin tưởng ngươi có thể thống lĩnh Ải Nhân tộc ra khỏi khốn cảnh. Huống chi, nơi này vốn không phải chỗ ở lâu dài. Lúc đầu ta đã nói với cha ngươi, đây là lãnh địa của thú nhân, các ngươi có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào.
Một bên nói, Lỗ Đặc Tư dẫn đường, bọn họ đã đi vào sâu trong huyệt động. Diệp Âm Trúc quan sát thấy, nơi này huyệt động có rất nhiều ngã rẽ, hơn nữa đại bộ phận đều hướng xuống lòng đất mà đi. Một vài Ải Nhân nhỏ bé không ngừng xuyên qua huyệt nội, tựa hồ có chút bận rộn. Các Ải Nhân này hiển nhiên không thích hợp chiến đấu, đại đa số còn rất ít tuổi.
Sâu trong động huyệt, nơi này có một chỗ rộng bằng một căn phòng, ước chừng khoảng trăm mét vuông, nhìn qua có chút trống trải, một cỗ tửu hương nồng nặc đưa đến. Ngoại trừ một cái giường, chung quanh trang sức cũng chỉ là vài cỗ binh khí. Trong đó dĩ nhiên chiến phủ là chính. Mới thấy, cuộc sống của Ải Nhân đích thực đơn giản phi thường.
Lỗ Đặc Tư lấy từ trên tường xuống một bầu rượu, ngửa đầu thưởng thức liệt tửu, ánh mắt chuyển hướng Diệp Âm Trúc, nói:
-Vị huynh đệ này, ngươi có muốn uống một chút không?
Diệp Âm Trúc lắc đầu, đáp:
-Cám ơn, không cần đâu, Lỗ Đặc Tư tộc trưởng, chúng ta lần này đến đây chỉ muốn mời Ải Nhân các người hỗ trợ.
Lỗ Đặc Tư sửng sốt:
-Hỗ trợ?
Diệp Âm Trúc đáp:
-Đúng vậy, chúng ta muốn mời các Ải Nhân đại sư tạo giúp một món đồ vật.
Lỗ Đặc Tư nhìn An Nhã, lại nhìn Diệp Âm Trúc, trầm giọng nói:
-Cái này sợ rằng không được.
o O o
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cầm Đế (Thần Âm)
Đường Gia Tam Thiếu
Cầm Đế (Thần Âm) - Đường Gia Tam Thiếu
https://isach.info/story.php?story=cam_de_than_am__duong_gia_tam_thieu