Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bạn Thân Thì Sao? Vẫn Cứ Yêu!
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 91
B
uổi chiều mưa hôm ấy Thiên Huy nói với tôi Nhu Ngọc đã tìm được người hiến tủy phù hợp, một tháng nữa sẽ chính thức làm phẫu thuật. Lúc ấy tôi cũng không rõ mình vui hay buồn, mừng hay lo sợ, nhưng ít nhất Nhu Ngọc sẽ có cơ hội sống.
Tôi gật đầu coi như đã biết, lại thận trọng quan sát biểu tình trên khuôn mặt hắn. Tôi hỏi Thiên Huy sau khi Nhu Ngọc làm phẫu thuật xong có thể rời xa cô ấy ngay lập tức được không? Hắn chỉ cười lớn rồi không nói gì, có lẽ trong lòng đang cười nhạo tôi đa nghi.
***
Lần tiếp theo Tuyết Hoa liên lạc với tôi đã là 1 tuần sau. Không gọi webcam mà gọi điện thoại vì thế tôi không thể thấy nét mặt của nó, nhưng qua giọng nói tôi biết nó đang khóc.
Có ấm ức, có uất hận có mong nhớ tất cả đều chỉ nghe được qua tiếng khóc cách xa mình ngàn dặm. Tôi chẳng thể với tay đến đất Mĩ xa xôi ấy, chẳng thể bênh vực hay chia sẻ, cũng chẳng thể can thiệp vào những rắc rối của Tuyết Hoa.
Nếu không phải nó mệt mỏi cùng cực chắc chắn sẽ không gọi cho tôi mà khóc như vậy, nó luôn cố không để tôi lo lắng.
- Được rồi đừng khóc nữa tao không dỗ dành mày được.
"..."
- Xin lỗi, cuối cùng tao vẫn chẳng giúp được gì cả
"..."
- Sao vẫn còn khóc vậy ngoan nào ngoan nào
~ "..."
- Nếu không tao qua đấy sống với mày nhé?
" T...thật?"
- Ừ, cũng chỉ là đổi điểm đến thôi, để mày ở đấy một mình...tao đau lòng
Tôi tưởng Tuyết Hoa sẽ vui mừng chút đỉnh vậy mà nó khóc còn dữ hơn, không thể ôm nó vào lòng an ủi thật sự rất đau lòng.
***
Lại là một chiều mưa nữa, cẩm tú cầu trong bệnh viện nở theo một hàng thẳng tắp, nhợt nhạt ủ rũ, nhìn thế nào cũng thấy thê lương. Tiếng gót giày trên nền đá hoa lạnh lẽo vang khắp hành lang tĩnh lặng, tôi xách một giỏ hoa quả thong thả đi lên lầu.
Nhu Ngọc hẹn gặp tôi, dù không biết vì chuyện gì nhưng dù sao tôi vẫn đến.
Vừa mở cửa phòng một bóng người nhỏ nhắn lao đến ngã vào lòng tôi, hai tay hơi gầy ôm ghì lấy hông tôi mềm mỏng gọi
- Chị, chị đến rồi
- Nhu Ngọc?
- Mau vào đây, vào đây. Em cho rằng chị không đến cơ vậy mà chị còn đem theo quà nữa. Em không muốn ăn hoa quả nhưng dù sao vẫn cảm ơn chị.
Tôi bị xoay đến chóng cả mặt hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, dường như Nhu Ngọc đã trở lại như trước kia một cô bé hoạt bát vui tươi khiến người ta yêu mến. Có lẽ cô ấy vui vì tìm được người hiến tủy phù hợp, vui vì tìm được hi vọng sống. Như vậy cũng tốt.
Tôi ngồi nghe Nhu Ngọc huyên thuyên vài điều, về vài nhân viên y tá trong viện, về những người bệnh cô bé nhìn thấy, về cơn đau mà Nhu Ngọc phải chịu đựng, hay về sự chăm sóc của Thiên Huy.
Ở đây không có bạn lại không có ai trò chuyện cô ấy hẳn đã phát ngán.
Khi mà con người biết mình còn cơ hội sống họ sẽ không còn lo lắng bất an, sống trong rụt rè sợ hãi, những suy nghĩ dày vò trong tháng ngày bệnh tật quay đầu là quên họ hân hoan một cách kì lạ bởi đã trải qua sinh tử mới biết giá trị cuộc sống là đáng quý. Những ngày chịu đựng bệnh tật căn bản không phải sống càng không phải sống như con người.
***
Nhu Ngọc khua tay trước mặt tôi, réo gọi liên tục
- Chị Vy chị có nghe không đấy? ây dà đừng gọt nữa em cũng không có ăn táo đâu. Nói chuyện với em này, anh Huy bình thường cậy miệng cũng chẳng nói.
- Haha có lẽ...
Tôi cười cho qua chuyện, chỉ khi không vừa lòng hắn mới im lặng thôi chứ bình thường hắn nói nhiều đến mức tôi chỉ muốn khâu cái mỏ hắn lại.
Tôi đặt đĩa táo đã gọt sạch sang một bên, đưa một miếng cho Nhu Ngọc cô bé thở dài nhận lấy, cắn một miếng nhỏ rồi thôi.
Tuy hôm nay Nhu Ngọc rất vui vẻ nhưng thần sắc thực sự không tốt lắm, môi nhợt nhạt cũng không tô thêm lớp son, tóc vén gọn ra sau hơi rối tung, trên cổ tay trái còn quấn một lớp vải trắng hơi nhuốm đỏ rất dễ chú ý.
- Tay em bị thương?
- À cái này sao? Hôm qua lúc trốn ra ngoài chơi có một tên say rượu làm loạn trong bệnh viện, em tò mò đến xem nên bị hắn cầm mảnh thủy tinh cắt vào tay. Cũng may là anh Huy đến kịp, chị biết không? Lúc đánh cho tên đó một trận anh ấy cực kì soái.
- Ừ về sau cẩn thận chút.
Nhu Ngọc ngoan ngoãn gật đầu.
Bên ngoài một người phụ nữ bước vào, vẻ ngoài khá trẻ nhưng lại toát ra khí chất cao ngạo quyến rũ. Người phụ nữ đó liếc nhìn tôi rồi lại nhìn Nhu Ngọc cất giọng
- Bạn con?
- Liên quan gì tới mẹ?
Nhu Ngọc ở trên giường gắt lên như con nhím xù lông phòng vệ. Người phụ nữ không nói gì thêm đặt khay thức ăn lên bàn, cầm lấy bình nước rồi đi ra ngoài. Từ đầu đến cuối đều xa cách.
Hẳn đấy là mẹ Nhu Ngọc hai người họ có phần giống nhau, tôi cũng không tiện hỏi, dù sao đối với chuyện gia đình Nhu Ngọc khá nhạy cảm.
Nhu Ngọc từ từ bình ổn tâm tình nhanh chóng chuyển sang tươi cười với tôi
- Khả Vy, lần này em phải cảm ơn chị.
- Vì sao?
- Vì chị cuối cùng cũng chịu để cho em và Thiên Huy ở bên nhau.
- Em... Nói gì?
- Anh Huy chẳng lẽ chưa nói gì? Ha, có lẽ thế thật.
Tôi nhìn nụ cười khẽ nhếch bên môi Nhu Ngọc một loại dự cảm không lành dấy lên.
***
Tôi thích Thiên Huy, thích từ lần đầu gặp mặt. Khi còn nhỏ chữ "thích" đó thật sự rất đơn thuần, chỉ là trẻ nhỏ cảm mến nhau. Lớn thêm chút nữa cuộc sống của tôi vẫn quay quanh hắn, không có người nào có thể xem chân vào quỹ đạo ấy. Cho tới một lúc nào đó mà chính bản thân tôi cũng không biết tôi đã hoàn toàn thích hắn hoặc hơn cả thích.
Hắn là mối tình đầu, là sự đơn phương của thanh xuân, là bạn thân, là thanh mai trúc mã.
Loại tình yêu này trước nay chỉ đẹp, chỉ là hồi ức chứ không dễ thành. Nhưng tôi lại rất cố chấp thậm chí là bướng bỉnh, nếu không phải hắn thì sẽ không là ai khác, đây là một loại mặc định từ trước.
***
Nhu Ngọc nói Thiên Huy đồng ý ở bên cô bất kể là cuộc phẫu thuật có thành công hay không. Điều này đồng nghĩa với việc hắn từ bỏ tôi. Nhu Ngọc còn nói rất nhiều nói xin lỗi, rồi lại nói cảm ơn nói tôi thành toàn cho họ, lại nói tôi buông tay sẽ tốt hơn
Trò cười này sao lại kéo tôi vào chứ? Chẳng thú vị gì cả, tôi nhàn nhạt đáp lại Nhu ngọc
- Chị không biết em định giở trò gì nhưng chị không có hứng thú với lời nói một phía của em
- Tức là nếu Thiên huy nói chị sẽ tin?
- Em nói xem
- Em cứ cho rằng Thiên Huy đã nói với chị, cho rằng chị đồng ý để em và anh ấy ở bên nhau. Trong tình yêu đến trước hay đến sau thì có gì quan trọng? Ngay từ đầu em cũng không sai, nếu tính ra chị mới là người chen chân vào. Lần này em không phải cầu xin chị, cũng không cần chị thương hại hay đồng cảm, dù sao Thiên Huy cũng đã đồng ý ở bên em.
Nhu Ngọc nhìn tôi, vẫn là vẻ đáng yêu ngây thơ thường ngày. Tôi "Ha" một tiếng, cảm thấy đến cười nhạo cũng chẳng đủ sức. Hoàn toàn không muốn ở đây cãi nhau với Nhu Ngọc vì vậy tôi xách túi ra về.
Ở bên Thiên Huy lâu như vậy ít nhất giữa tôi và hắn phải có lòng tin với nhau, chẳng có lí gì lại để lời nói vô căn cứ của người thứ 3 xen vào. Tôi tin Thiên Huy sẽ không bỏ rơi tôi, cũng như tin vào khoảng thời gian giữa tôi và hắn không phải vô nghĩa. Hơn nữa hắn không phải món hàng nói nhường là nhường nói bỏ là bỏ.
- Chị không tin phải không?
- Đúng, không tin. Chỉ dựa vào em?
Tôi ném cho cô ấy một cái nhìn thách thức, là tự tin cũng được là kiêu ngạo cũng được. Nhu Ngọc ngẩng đầu chớp mắt hỏi
- Vậy chị hỏi anh ấy đi, hỏi anh ấy chọn ai? Chúng ta cược một ván hỏi anh ấy sẽ đi cùng với chị hay là ở bên em. Nếu anh ấy đồng ý ở bên chị, yên tâm em sẽ biết mất không còn chút dấu vết, còn nếu không phiền chị rời đi cho.
Rõ ràng cô ấy rất tự tin như thể cô ấy mới là người chiếm ưu thế tuyệt đối còn tôi chỉ đang đợi làm trò hề.
Tôi xoay người ra cửa, từ giờ phút nhìn thấy thiên Huy đứng bên ngoài tôi đã nhận ra có gì đó không ổn. Hắn đứng đó không biết từ khi nào, đi ngang qua tôi thẳng đến phía vòng tay đang vươn ra của Nhu Ngọc, cô như một con mèo nhỏ ôm lấy hông hắn nũng nịu.
Thật sự rất chướng mắt.
Không hiểu sau khi hắn bước vào như vậy tôi lại thấy sợ hãi, là trực giác mách bảo hay là linh cảm? Hắn ở ngoài đó bao lâu? Đã nghe được những gì? Tại sao lại im lặng?
Tôi cứ sững người chờ Thiên Huy giải thích điều gì đó, điều gì đó mà tôi hi vọng sẽ nghe được từ hắn nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, căn phòng này bị một lớp sơn trắng nhợt nhạt nuốt chửng.
Sau cùng là Nhu Ngọc lên tiếng trước
- Anh chưa nói gì với Khả Vy?
- Vẫn chưa
Thiên Huy gật đầu, chỉ nghe thấy âm thanh khô khốc của hắn không thấy được biểu tình trên mặt, hắn quay lưng về tôi, từ đầu đến cuối đều không nhìn một lần.
Tôi hít sâu một hơi bình tĩnh nói
- Cho tớ một lời giải thích.
-...
- Sao vậy? tớ chỉ muốn cậu nói xem đang xảy ra chuyện gì mà cũng khó thế sao?
-...
- Vậy được. Tớ hỏi cậu, giữa tớ và Nhu Ngọc cậu chọn ai?
Thiên Huy vẫn không trả lời, tiến thêm một bước ôm lấy Nhu Ngọc áp cô vào lồng ngực mình, như thể sợ tôi sẽ nổi giận làm tổn hại đến người kia.
Mưa ngoài kia nhỏ dần rồi bị tiếng cười của tôi lấn át. Chua xót, mỉa mai, phẫn nộ, nghi ngờ, đau đớn đủ lại tư vị hỗn tạp trong lòng.
Tốt lắm, bạn trai tôi đang có ý đồ tạo phản muốn bỏ tôi để chạy theo người tình bé nhỏ. Xô máu chó này bà đây cự tuyệt.
Tôi bước nhanh về phía Thiên Huy giằng mạnh hắn ra khỏi Nhu Ngọc túm lấy cổ áo kéo xuống, phẫn nộ hỏi.
- Trịnh Thiên Huy, cậu có gì để nói không? Từ bỏ tớ hay từ bỏ cô ta?
Mẹ kiếp tưởng im lặng là có thể xong chuyện sao? Tôi lại dễ bị bắt nạt như vậy?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bạn Thân Thì Sao? Vẫn Cứ Yêu!
Ren
Bạn Thân Thì Sao? Vẫn Cứ Yêu! - Ren
https://isach.info/story.php?story=ban_than_thi_sao_van_cu_yeu__ren