Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Xuy Bất Tán Mi Loan
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 89
C
hương 89: Tiên hạ thủ vi cường
Ngày giữa mùa hè bầu trời tối muộn, mãi cho đến giờ Dậu hoàng hôn mới thật sự tối, vạn vật mông lung.
Yến Nghênh Mi và Thượng Trụy vẫn chậm chạp chưa về, nghĩ là nàng sắp chia tay nên trong lần gặp mặt cuối cùng này, chẳng những muốn cùng song thân nói rõ tình hình cụ thể, lại muốn ở lại bên Yến phu nhân nói thêm mấy lời lưu luyến chia tay mà không nỡ rời đi, vì thế mà chậm trễ cũng là chuyện thường tình.
Bạch Thế Phi tự cho là đúng dùng xong bữa tối, trong lúc rảnh rỗi, vẫn như cũ bước thong thả đi về phía thư phòng, nô bộc đang trực thắp mấy chung đèn đặt lên bàn thư án, làm cho gian phòng tỏa ra ánh sáng vàng cam nhu hòa, hắn từ trên kệ bên cạnh tiện tay chọn lấy cuốn ‘Tùy Đường gia thoại’, lười nhác tựa vào ghế, chậm rãi lật xem, chờ đợi người trong lòng trở về.
Không có người quấy rầy, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, bấc đèn cầy dần cạn, thỉnh thoảng vang lên tiếng trang sách được lật nhanh qua.
Ước chừng qua nửa canh giờ, bên ngoài vẫn không có động tĩnh.
Bạch Thế Phi buông quyển sách xuống, đứng dậy thong thả đi ra khỏi cửa phòng, bên ngoài hàng cột trong sân vườn ánh trăng so với ngày thường có phần ảm đạm hơn, hắn hơi ngửa đầu nhìn, trên bầu trời mặt trăng bị một tầng mây đen che khuất, nàng tiên ánh trăng tỏa ra xung quanh một quầng sáng mờ nhạt, sắc đỏ nhàn nhạt mang theo vàng lục, nhìn lại cực kỳ quỷ dị, dường như trong mơ hồ lộ ra hung hiểm.
Trong lòng hắn không hiểu sao lướt qua một tia bất an, quay đầu phân phó Bạch Kính: “Ngươi ra ngoài cửa lớn nhìn xem các nàng trở về chưa, nếu còn không thấy bóng kiệu ở trên đường, ngươi lập tức trực tiếp đến Yến phủ đón Tiểu Trụy về ngay”.
Bạch Kính vâng lời rời đi, lúc đến góc rẽ lại gặp Đặng Đạt Viên.
“Công tử.” Đặng Đạt Viên vội vàng tới, “Chu Tấn sai người gửi thư về.”
Bạch Thế Phi hơi kinh ngạc, cùng hắn đi vào thư phòng, dưới ánh nến mở thư ra xem xét, thế nhưng lại là bút tích của Hạ Nhàn Phinh, khiến hắn có chút bất đắc dĩ mà cười khổ, đem lá thư đưa cho Đặng Đạt Viên, “Không ngờ nàng ấy lại che giấu tình hình thực tế với Thái hậu”.
Đặng Đạt Viên xem xong, cũng có chút ngoài ý muốn: “Nàng ấy sửa lại danh mục cùng lợi nhuận trong sổ sách ư?”
Với tính tình kiêu căng của Hạ Nhàn Phinh lại chấp nhận rước lấy họa sát thân đẩy mình vào nguy hiểm, có thể thấy nàng yêu được rất sâu đậm.
Bạch Thế Phi nhất thời không lên tiếng.
“Công tử! Công tử!” Bên ngoài truyền đến giọng Bạch Kính bối rối cũng với tiếng bước chân lộn xộn.
Ngực Bạch Thế Phi nhảy lên, ngẩng đầu nhìn thẳng ra cửa thư phòng, Bạch Kính dẫn theo một gã nô bộc chạy vào phòng, nô bộc kia có lẽ cũng đã lén lút chạy rất lâu, lúc này dừng lại, liền thở gấp không ra hơi.
“Đại phu nhân sai tiểu nhân chạy… chạy về trước báo… thông báo với Công tử…”
Bách Kính thấy hắn nói chẳng thành câu, nóng nảy, liên tục không ngừng xen vào: “Trụy tử bị Thái hậu cưỡng ép tiến cung rồi!”
Trong đầu ầm vang một tiếng, những lời này nổ vang khiến hắn như hồn phi phách tán ngay tại chỗ, có chút choáng váng qua đi rất nhanh lại bị trống rỗng mờ mịt thế chỗ, không khống chế được mạnh mẽ kéo gã nô bộc kia qua, sắc mặt Bạch Thế Phi trắng bệch như tờ giấy: “Chuyện xảy ra bao lâu rồi?!”
Lực tay mạnh mẽ thoáng chốc làm vạt áo gã nô bộc bị xé rách một đường, đôi mắt hắn như ẩn chứa gió bão lại tràn ra băng hàn càng dọa người, hai chân gần như không chạm đất nô bộc kinh hồn táng đảm, lắp bắp nói: “Giờ Dậu, thời điểm cuối giờ Dậu, bắt đầu giờ Tuất…”
Bạch Thế Phi nhanh chóng nhìn về phía Đặng Đạt Viên: “Giờ là giờ gì?!”
“Lúc tiểu nhân tới đây, đã qua khỏi giờ Tuất hai khắc”.
Mi dài nhanh như chớp lóe lên một vòng sợ hãi, Bạch Thế Phi bỗng nhiên buông tay ra: “Tính mạng Hoàng thượng giờ phút này có thể nói là nguy hiểm chỉ trong sớm tối!”
Đặng Đạt Viên và Bạch Kính đều quá sợ hãi, nô bộc kia lảo đảo lui ra phía sau, nghe vậy lại chịu không được kinh hãi, thân thể mềm nhũn toàn bộ ngã xuống đất ngất đi.
“Bạch Kính ngươi mau chóng vào cung! Cẩn thận đem Hoàng thượng từ trong điện Phúc Ninh cứu ra!” Theo tình hình này, cung Khánh Thọ tất nhiên thủ vệ dày đặc, trực tiếp đi tới chỗ của Lưu Nga hiển nhiên đã không kịp, chỉ có thể khẩn cầu trời cao phù hộ Triệu Trinh bình an vô sự, như vậy Thượng Trụy có lẽ còn một đường sống!
Ánh mắt xoay chuyển cực nhanh, Đặng Đạt Viên lập tức kề bên tai Bạch Kính, nói thầm vài câu.
“Sau khi kiếm vệ trong phủ xông vào cung Khánh Thọ, nếu ngươi có thể cứu được Hoàng thượng ra khỏi điện Phúc Ninh, lập tức đến cung Khánh Thọ phối hợp với hắn”. Hàng loạt câu từ nhanh chóng được phun ra lúc đến chữ cuối cùng bỗng nhiên dừng lại, cằm Bạch Thế Phi cứng ngắc như đao khắc, gương mặt ngay lúc này chỉ trong chớp mắt trở nên thần kỳ bình tĩnh, ngay cả ngữ điệu nghiêm khắc cũng thành mềm nhũn, nhẹ nhàng như từ nơi xa truyền tới, “Nếu Tiểu Trụy… xảy ra chuyện gì, tối nay ngươi hãy khiến cả cung Khánh Thọ chôn cùng nàng”.
Tình thế nguy cấp, Bạch Kính nửa chữ cũng không thêm, thân hình nhoáng một cái đã xuyên qua cửa sổ bay vút ra.
“Đặng Nhị, gọi người chuẩn bị ngựa!”
Bạch Thế Phi quát xong, lập tức bước đi, lúc nhấc chân lên dưới gối lại mềm nhũn, nếu không phải kịp thời vịn lấy bàn trà bên cạnh, thiếu chút nữa đã quỳ rạp xuống đất, trong lồng ngực sợ hãi khôn cùng xen lẫn đau đớn bén nhọn quấn quít lấy, tựa như người đang sống sờ sờ bị xé thành nhiều mảnh nhỏ, bàn tay bóp chặt nổi lên gân xanh khiến các đốt ngón tay trở nên trắng, chỉ có thể dùng cách này lấy lại tự chủ.
Sau khi Đặng Đạt Viên nhắn nhủ cho nô bộc ở ngoài cửa liền quay đầu lại, thấy thế âm thầm kinh hãi, chưa bao giờ thấy qua hắn lúng túng như vậy trước mặt người khác, mặc dù bản thân cũng sâu sắc cảm thấy lo lắng, nhưng vẫn thử mở miệng an ủi: “Công tử đừng quá lo lắng, còn chưa biết Thái hậu gặp Trụy cô nương để làm gì”.
Có lẽ Lưu Nga chỉ muốn hạ thấp uy thế của hắn, cảnh cáo hắn một chút mà thôi?
Bạch Thế Phi miễn cưỡng trấn tĩnh lại, cực nhanh giống như ngày thường đi ra ngoài.
“Nếu Hạ Nhàn Phinh không nói dối, như vậy tài lực to lớn của Bạch thị có lẽ còn có mấy phần uy hiếp, Thái hậu đối với ta có khả năng còn có ít nhiều kiêng kị, bởi vì nếu ta không tiếc dốc hết gia tài ra bằng bất cứ giá nào cùng bà ta liều mình để cá chết lưới rách, cho dù không thể khống chế đuổi được dòng họ Triệu thị của bà ta ra khỏi hoàng cung, thì cũng sẽ tạo thành một trận đại loạn, vị trí Thái hậu của bà ta có khả năng sẽ không ngồi được thư thái ổn định như vậy nữa”. Đến lúc đó khói lửa nổi lên bốn phía, thiên hạ sẽ không còn là thiên hạ của bà ta, hắn không sợ ngọc đá cùng vỡ, bà ta lại chưa hẳn sẽ dại dột cầm giang sơn trong tay mà quăng đi cùng hắn lưỡng bại câu thương.
Nếu thật như vậy hắn còn chưa đến mức quá lo lắng, cho dù Lưu Nga bắt Thượng Trụy vào trong cung, cũng chưa chắc sẽ dễ dàng đối xử này nọ với nàng, có khả năng tối đa chỉ muốn dùng Thượng Trụy làm con tin để áp chế hắn nghe theo mệnh lệnh mà thôi.
“Mà nếu những người thân cận đã biết Hạ Nhàn Phinh đưa đi chính là sổ sách giả, tức là Thái hậu cũng không chân chính hiểu rõ tiền tài quyền lực của Bạch thị đến cùng có bao nhiêu to lớn, rất có khả năng sẽ cho rằng Bạch phủ ta chỉ đơn giản như trước đây, khó bảo đảm bà ta sẽ không giống như trước kia xem nhẹ ta, cho rằng ta vẫn như cũ không đủ gây sợ”.
Trong sân trước đồng loạt xuất hiện mười ba con tuấn mã tráng kiện đứng thẳng, trong đó có mười hai kiếm sĩ mặc áo đen võ công cao cường ngồi bên trên, một đám kiếm sĩ nắm chặt chuôi kiếm trong tay sắc mặt nghiêm túc, cầm chặt dây cương vận sức chờ phát động.
“Bây giờ ta chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào việc Hoàng thượng vẫn còn sống tốt, khiến Thái hậu có lòng kiêng kị, mà bà ta cũng còn chưa biết thân phận thật sự của Tiểu Trụy”. Bạch Thế Phi rất nhanh túm lấy dây cương của con ngựa trắng đầu lĩnh, tung mình nhảy lên, tâm tư càng thêm trĩu nặng vô cùng lo lắng giọng nói cũng đã trầm khàn đi rồi, “Nếu Thái hậu biết rõ Tiểu Trụy đang ở trong tay bà ta là con gái của Lữ Di Giản, mà Hoàng thượng không chết, vậy thì Tiểu Trụy phải chết là điều không thể nghi ngờ”.
Lưu Nga tất sẽ hiểu lầm, thần tử đắc lực của mình Lữ Di Giản từ lâu đã cùng Bạch Thế Phi hắn và Triệu Trinh âm thầm hợp mưu… Càng đừng nói đến nàng đối với hắn sớm đã có nhiều ảnh hưởng không thể nhịn được nữa, lúc này càng phát hiện thần tử tín nhiệm nhất của mình đã phản bội, hai đòn đả kích lớn đánh vào làm sao có thể không dậy nổi sát khí.
Mà bất kể là ra tay với hắn hay Lữ Di Giản, đều không bằng giết một Thượng Trụy, cực kỳ có hiệu quả.
“Giá! Giá…”
Tuyết câu hí một tràng dài, nhanh như sấm chớp cất vó nhảy lên, phía sau hắn hai đường tuấn mã, tiếng ngựa hí vang xông thẳng lên trời.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Xuy Bất Tán Mi Loan
An Ninh
Xuy Bất Tán Mi Loan - An Ninh
https://isach.info/story.php?story=xuy_bat_tan_mi_loan__an_ninh