Truy Tìm Sự Thật epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 65
ột công ty trung gian của Nicolas Creel đứng trên một khu đất rộng hơn bốn cây số vuông ở hạt Albemarle- bang Virginia, nếu chạy xe hơi thì chẳng mấy là tới được đại học Virginia thân yêu của Thomas Jefferson. Đây là một trang trại, có các chuồng ngựa nuôi để lấy ngựa đua và gây giống. Nơi này còn nuôi cả gia súc, trồng trọt một số loại cây, có một dinh thự lớn đến mức đủ thoải mái chứa trong đó nhiều Monticello (Monticello hay còn gọi là Thomas Jefferson House là đồn điền chính của tổng thống thứ ba của Hoa Kỳ là Thomas Jefferson). Creel tới đây hôm nay, chiếc trực thăng của hắn cũng đưa Dick Pender tới để bàn và thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch.
Hai gã đàn ông ngồi ở chiếc bàn họp nhỏ trong một căn phòng cách âm và an toàn tuyệt đối trước bất kỳ thiết bị nghe trộm nào. Pender hỏi: "Vợ ông có cùng ông từ nước ngoài trở về không?"
"Không. Giờ mối quan hệ đó chấm dứt rồi".
Bây giờ Người đẹp thế giới vẫn ở miền nam Pháp và chuẩn bị nhận các giấy tờ liên quan tới ly dị, Creel thầm nghĩ. Mà dám cá là khi chuyện này xảy ra cô ta vẫn đang trần như nhộng. Creel thoáng băn khoăn làm thế nào cô vợ xoay xở được với khoản "trợ cấp" năm triệu đô-la mỗi năm trong vòng một thập kỷ tới theo điều khoản đã ký trước khi cưới. Hừm, ít nhất cái sở thích để trần cũng giúp cô ta bớt được ít tiền mua sắm quần áo. Rồi Người đẹp thế giới hoàn toàn biến khỏi tâm trí Creel.
"Tôi hiểu".
Pender nhận thấy bản vẽ thiết kế trên bàn. "Xây dựng một cung điện lớn khác ở đâu đó chăng?"
"Không, một trại mồ côi ở Italia".
"Phạm vi quan tâm của ông chưa bao giờ ngừng làm tôi ngạc nhiên, ông Creel".
"Tôi vui khi được nghe thế", tay tỷ phú lạnh lùng đáp.
"Một bài báo của James đã vượt xa tất cả những gì chúng ta đã làm", Pender nói thêm. "Trước đây tôi chưa bao giờ chứng kiến hoạt động của giới truyền thông như vậy. Chưa bao giờ".
"Hãy đợi tới khi chúng ta hoàn thành câu chuyện cho cô ta"!
"Để tôi xem nhé, câu chuyện đó gồm vấn đề người Trung Quốc sở hữu Công ty Phượng hoàng", Pender nói và liếc nhìn tập tài liệu của hắn. "Và các file cho thấy rằng Công ty Phượng hoàng đứng sau Hiểm họa đỏ đã được tìm thấy trong toà nhà nhưng cảnh sát đã ỉm đi nhằm ngăn chặn một cuộc khủng hoảng mang tính quốc tế". Gã đàn ông đọc to những điều ấy như thể hắn đang đọc bảng kê hàng tạp hoá. Rồi Pender nhìn lên và mỉm cười. "Tôi có thể nói rằng đó là một màn diễn cực kỳ xuất sắc. Ông chưa bao giờ đạt mức xuất sắc hơn thế, tôi không dùng lời khen ấy một phần vì nghĩ tới những gì ông đã đạt được trong quá khứ".
"Tình hình đòi hỏi không dưới mức ấy, Dick", Creel nói giọng sắc lạnh. "Chừng nào anh sẽ cho chúng xuất hiện?"
"Nói ra là nó sẽ tràn ngập trên Internet. Chỉ sau năm phút là mọi hãng tin lớn đều quắp chặt nó trong bộ vuốt nhỏ tham lam của họ".
"Anh chắc là họ sẽ không giữ lại chứ? Tức là cố xác minh mọi thứ ấy?"
Pender bật cười. "Xác minh à? Trong ngày hôm nay, thời đại này sao? Ai quan tâm đến chuyện xác minh điều gì đó? Tất cả là tốc độ. Kẻ nào đến trước là kẻ nói lên sự thật, ông biết điều đó, bất kỳ kẻ nào đang sống cũng biết thế".
"Thế thì làm đi. Ngay bây giờ!".
Pender dùng chiếc BlackBerry của mình bấm đúng một từ. Phóng. Vừa bấm hắn vừa đọc to từ ấy. "Tôi nghĩ từ này phù hợp với ai đó trong lĩnh vực quốc phòng", hắn nói.
"Hay đấy", Creel hờ hững nói.
Hai gã làm việc suốt vài giờ rồi Pender khoá cặp.
"Tiếp theo là gì?" Hắn hỏi tay tỷ phú.
"Thêm một lần đặt chân xuống đất", Creel đáp. "Chúc chuyến bay tốt đẹp trở lại D.c. Ồ Dick này, khi chúng ta ký hợp đồng chính thức với Nga và Trung Quốc, tôi tin rằng sẽ có một khoản tiền thưởng lớn đợi anh đấy".
Pender không giấu nổi sự sung sướng. "Chỉ là thực hiện công việc của tôi thôi mà".
"Ồ, thế nghĩa là anh không muốn nhận khoản thưởng đó à?"
Cả hai gã cùng cười, Pender hơi lo lắng một chút.
"Cảm ơn ông Creel".
Sau khi Pender đi khỏi, một cánh cửa khác dẫn vào phòng họp bật mở. Caesar ngồi xuống đối diện ông chủ.
"Tất nhiên anh vẫn biết James đang ở đâu", Creel nói. Đó không phải câu hỏi.
Gã kia gật đầu. "Đang ẩn trốn ở London, nhưng sau khi chăm lo cho Lesnik, chúng tôi vẫn theo sát cô ả".
"Aron Lesnik. Ta không bao giờ tin những kẻ làm mọi việc vì những lý do không có lợi cho bản thân. Anh chẳng thể biết khi nào chúng có thể làm việc đúng thêm lần nữa và cuối cùng khiến anh khốn đốn".
"Hắn rất điên vì chuyện ông già bị bọn xô-viết giết, cái đó thì chắc chắn rồi. Vậy là ông muốn chúng tôi khử tay Shaw này?"
"Không. Ít nhất là vẫn chưa muốn. Nếu tôi là tay đánh cược - đôi khi tôi thế đấy nhé - tôi sẽ nói rằng sẽ tới thời điểm câu trả lời cho câu hỏi đó là có".
"Còn James thì sao?"
"Cô ta đã hoàn thành phần việc của mình, tôi chẳng thấy lý do nào giữ cô nàng lại để tham gia việc gì nữa. Cô ta đã tiết lộ phần liên quan tới Nga trong bài báo của mình, như vậy giải pháp đã khá rõ rồi". Hắn nhìn Caesar đầy hàm ý.
"Không dùng polonium-210 đâu", Caesar phản đốỉ. "Thứ đó khó chơi, lại mất thời gian mới kiếm được".
"Thật ngu ngốc nếu phải nói rõ điều này". Creel ngả người về phía trước và nhìn thẳng vào hai mắt Caesar. "Nhưng có một lần, một tay bất mãn người Bulgaria tên là Georg Markov thật mỉa mai là bị giết ở London bằng chính thứ đó đấy. Tôi tin rằng anh biết rõ câu chuyện đó chứ?"
Caesar cười hiểm độc. "Vâng".
"Thế thì làm đi".
Creel phẩy tay, Caesar biến mất nhanh như khi hắn xuất hiện.
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật