Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trùng Sinh Thành Hệ Thống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 90
T
hời Khanh cảm động, cậu bị kí chủ bệnh thần kinh nhà mình làm cảm động.
Lời này mà được nói ra vào thời điểm hai người vừa mới nhận thức, Thời Khanh chỉ có thể cười ha ha ha, ha hả a.
Nhưng hiện tại, cậu cảm động đến mức nước mắt đầm đìa nha.
Hức hức hức, ai dám nói kí chủ nhà cậu là bệnh thần kinh? Kí chủ nhà cậu ưu tú như thế! Ai dám nói kí chủ nhà cậu lãnh khốc vô tình? Kí chủ nhà cậu rõ ràng là ôn nhu như tri kỷ vậy, xúc động gần chết luôn hà.
Thời Khanh một bên gạt nước mắt, một bên nhanh nhẹn càn quét đống kỳ trân dị bảo đầy dưới đất kia, nhất thời cảm thấy bản thân mình thật sự quá hạnh phúc, hạnh phúc bao gồm luôn cả cái giường ngọc đường kính ba thước vuông ở góc động!
Mịe nó, thiệt là bự, phắc, thiệt nặng tay, thiệt quý giá!
Đây không phải là giường ngọc bình thường, bề ngoài của nó ôn nhuận nhẵn nhụi, xúc cảm tốt đến không thể tưởng tượng nổi, nhưng có tính chất rất là kỳ diệu, nó không chỉ phù hợp hình dáng người ngủ, mà còn có thể biến hóa tùm lum, dù cho xấu tính xấu nết lăn qua lộn lại cỡ nào nó cũng điều chỉnh theo được, quan trọng hơn nữa là nó đông ấm hạ lạnh, muốn nóng nó sẽ nóng, muốn lạnh nó sẽ lạnh, nằm ở trên đó ngủ một giấc thôi, cũng có thể tăng trưởng tu vi.
Thật sự là lợi càng thêm lợi!
Chỉ tiếc là đường kính ba thước thực sự hơi lớn, không bỏ vào trong không gian hệ thống được, Thời Khanh nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên nhanh trí, nhanh nhẹn lưu loát kéo đến phòng ngủ của cậu và Tần Mạc, đem cái đêm giường màu đỏ thẫm trải lên xong xuôi, càng cảm thấy quá chừng hoàn mỹ.
Gom mọi thứ nhét vào không gian hệ thống xong hết, Thời Khanh mới chân chó chạy đến bên người kí chủ, bộ dạng tựa như rét mướt đi tìm hơi ấm.
Tần Mạc nhìn cậu, cười khẽ: “Xoa thuốc cho ta đi.”
Thời Khanh vừa nghe thế thì mặt bắt đầu đỏ bừng.
Từ lúc cậu bị kí chủ làm cảm động xong, liền lăn ngay vào cửa hàng hệ thống, mua các loại thuốc bôi, thuốc uống, không phải là ít.
Dù sao Thời Khanh hiện giờ cũng là một thổ hào, không chỉ mua một đống thuốc này nọ, còn mua luôn cả thuốc mỡ trị sẹo.
Dĩ nhiên chữa trị vết sẹo đều là bôi ngoài da, Thời Khanh dũng cảm khí khái tiếp nhận công việc gian khổ này.
Lúc ban đầu nhìn thấy những vết sẹo này, cậu rất đau lòng. Trước ngực và sau lưng, tất cả đều chằn chịt đao thương, nghĩ đến tất cả cũng do cậu gây nên, trái tim cậu cứ nhéo nhéo lại nhéo, đau dữ dội..
Nghiêm túc cẩn thận thoa thuốc, Thời Khanh tâm tư vô cùng thuần khiết, thái độ đoan chính, ẩn chứa biết bao nhiêu hối hận và áy náy, trộn lẫn thành một biểu cảm vô cùng đặc sắc.
Vết thương tập trung ở nửa người trên, chứ không phải ở nửa người dưới, Thời Khanh nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa mới cúi đầu xuống, thì nhìn thấy đũng quần của kí chủ phồng lên thành cái lều nhỏ.
Cùng là nam nhân, sao mà không hiểu cơ chứ. ╮(‾▿‾)╭
Thời Khanh vội ho một tiếng, lại nghĩ tới trên người kí chủ có thương tích, tuy rằng thoạt nhìn đã không còn đáng ngại, nhưng tốt nhất nên nghỉ ngơi cho tốt, đừng có làm gì quá sức, nhất là … nhất là ấy ấy …
Cậu còn chưa kịp thoa xong, Tần Mạc đã nắm tay cậu, đặt lên trên túp lều nhỏ kia.
“Tiểu Khanh.”
“Ừm.”
“Ta hơi mệt.”
Thời Khanh khóc: quả nhiên kí chủ nhà cậu vẫn chưa khôi phục hẳn, đều tại cậu không tốt!
Tần Mạc nắm tay cậu, động vài cái: “Em động, được không?”
Thời Khanh lòng tràn đầy áy náy, kí chủ nói câu này, sao lại không thể cơ chứ?
Vì thế noi theo động tác của Tần Mạc mà giật giật, hiện giờ Thời Khanh ‘kinh nghiệm phong phú’, đối với việc này cũng có chút tâm đắc, nghiêm nghiêm túc túc lại sờ lại vuốt, thành công phát hiện đầu của lều trại tiên sinh càng ngày càng lớn.
Môi lưỡi dây dưa, bản thân Thời Khanh cũng bắt đầu động tình mà cọ xát, Tần Mạc vẫn ngồi, thanh âm phát ra càng khàn khàn: “Cởi quần áo.”
Thời Khanh nhanh chóng đem quần áo đáng ghét cởi ra, thuận tay giúp Tần Mạc luôn.
“Nào, ngồi lên.”
Thời Khanh hơi do dự một chút, mông đã bị đánh một cái “tét”.
Sau đó không dám do dự, trèo trèo bò lên, nhắm ngay đồ vật cứng rắn nóng cháy kia, chầm chậm trầm người xuống.
Chỉ tiếc này tư thế không thuần thục, thử vài cái, tuy nhiên vẫn vào không được, chỉ khiến bản thân càng dục hỏa đốt người, thuận tiện đem Tần Mạc biến thành thở dốc nặng nề.
Cuối cùng Tần Mạc chế trụ thắt lưng của cậu, dùng sức khai mở phía dưới, nương theo dịch trơn ướt át, gấp gáp ấn đi vào, còn mạnh mẽ đỉnh một cái, Thời Khanh không kềm nén được mà thét chói tai.
Không phải đau, mà là quá thích.
Lúc sau, Thời Khanh đã không còn đáng tin cậy nữa, cho dù Tần Mạc đã nói cậu phải tự động, nhưng nghiệp vụ của cậu không thuần thục, động vài cái thì mệt không còn sức lực, chà qua chà lại khiến cả hai càng không xong hơn.
Vì thế Tần Mạc ‘hơi mệt chút’ đành xuất sử ra tư thế tiêu hao thể lực bật nhất, nâng thắt lưng cậu lên, đâm vào rút ra, nâng lên cắm xuống, mỗi lần đều tinh chuẩn không sai lệch, sâu sâu rồi lại cạn cạn, khiến mỗ Thời Khanh chỉ biết run run rẩy rẩy mà phóng thích tận mấy lần.
—————
Có kinh nghiệm thoa thuốc lần này, lần kế… Tần Mạc lại nhắc tới muốn bôi thuốc, Thời Khanh liền có chút HOLD không nổi.
Nhưng mà cậu cũng không thể để kí chủ tự mình bôi thuốc!
Vì thế cậu đành đỏ mặt xăn tay áo.
Bởi vì đã thoa thuốc qua một lần rồi, vết sẹo đã tan đi ít nhiều, chỉ có một ít miệng vết thương nho nhỏ mang theo màu sắc tím sẫm, Thời Khanh thành thật bôi mỡ, thì xong việc, thế mà không hiểu sao tinh thần không thể tập trung được.
Lần trước tốt xấu gì cũng là hết sức chăm chú ‘bôi thuốc’. Nhưng lần này cậu thoa thoa lại liền thành vuốt vuốt.
Kí chủ nhà cậu dáng người thật là tốt a!
Tuy rằng trắng nõn, tuy nhiên cũng không gầy yếu, lồng ngực rắn chắc, tấm lưng rộng lớn, vân da phân minh, bụng còn có xương nhân ngư(*) kéo dài xuống dưới.
[Theo người TQ, xương nhân ngư biểu hiện cho việc có thân hình đẹp ==!! ]
Thời Khanh nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy lần này đến phiên chính mình dựng lều trại.
Chốc lát sau, hai người liền chuyển dời sang giường ngọc mà Thời Khanh vừa mới đem vào phòng ngủ.
Rồi sau đó nghiêm túc kỹ càng tỉ mỉ, như vậy như vậy như vậy, thử độ thử thoải mái của giường mới.
Sau khi xong xuôi mọi việc, Tần Mạc ôm Thời Khanh, hai người dính sát vào nhau cùng thở dốc.
Thời Khanh mơ mơ màng màng muốn ngủ, Tần Mạc hôn cậu một chút, hỏi: “Trước khi gặp được ta, em làm cái gì?”
Nghe được Tần Mạc nói, Thời Khanh cũng không nghĩ nhiều, đáp ngay: “Em hả? Vừa mới chết xong.”
“Hửm?”
Thấy Tần Mạc có hưng trí, Thời Khanh suy nghĩ một chút, cũng không thèm do dự mà nói ra hết, bản thân cậu ở kiếp trước rất đơn giản, nếu như không có căn bệnh ung thư hiểm ác kia lấy đi sinh mạng, cậu sẽ có một cuộc sống bình tĩnh an nhàn lại vô cùng thỏa mãn. Có cha mẹ yêu thương, có anh trai chiếu cố, gia đình hòa thuận, ăn mặc không lo, còn có chút tài nhỏ, bản thân tuy rằng không có chí lớn gì, nhưng mà không có tính xấu hay thói quen không tốt, học xong rồi đi làm, hẳn sẽ từng bước từng bước bình thản trôi qua hết cuộc đời.
Tuy nhiên, cậu lại chết.
Thời điểm mới vừa biết mình bị ung thư dạ dày, Thời Khanh thật sự cảm thấy đất trời như sụp đổ, nhưng vì tình yêu thương của người nhà, cậu muốn chống đỡ hết thảy, tuy nhiên cuối cùng cũng không kham nổi, nhắm mắt xuôi tai, ngược lại cũng xem như là một giải thoát.
Không phải nhìn thấy cha mẹ và anh trai rơi nước mắt, không làm cho bọn họ phải đau khổ.
Mà bản thân cũng không phải chịu đựng tra tấn đau đớn của bệnh tật nữa.
Cậu cho rằng cuộc sống của mình cứ như vậy mà kết thúc, nhưng không nghĩ tới sẽ gặp gỡ Tần Mạc.
Quay đầu nhìn về phía Tần Mạc, trong ánh mắt Thời Khanh là một mảnh sáng ngời, thật tốt, gặp được anh, thật tốt.
Nghe cậu nói xong, Tần Mạc hôn hôn cậu, trấn an vuốt cái cổ trắng nõn của cậu, để cậu đi vào giấc ngủ, chờ cậu ngủ say, Tần Mạc tựa vào đầu giường, đôi mắt đen sâu thẳm lại lâm vào trầm tư.
Tại sao Thời Khanh lại biến thành hệ thống?
Bởi vì chết sao?
Nhưng tại sao lại là y?
Còn có… Hệ thống rốt cuộc là cái gì?
Việc Thời Khanh bị khóa hồn kính khóa lại linh hồn khiến Tần Mạc nhận ra rằng, khế ước của y và Thời Khanh có lỗ hổng.
Giữa trung gian, có cái gì đó, mà y không thể nào chạm đến.
Lực lượng không biết, mang theo cảm giác nguy hiểm. Đồng thời, cũng không thể nào chưởng khống.
Mà điều này, lại là nghịch lân tối kị nhất của y.
Người ấy là của y, bất kì ai cũng đừng nghĩ tới việc cướp cậu đi, bất luận là cái gì hay người nào.
Chỉ cần là một tai họa ngầm, thì phải triệt để tiêu hủy.
Ngủ một giấc, lần thứ hai tỉnh lại, Thời Khanh đã thần thanh khí sảng, tinh thần tốt hơn nhiều.
Nhìn thấy cậu vui vẻ, Tần Mạc cũng muốn nói gì đó, nhưng rồi y vẫn không nói, chờ cậu ăn uống no đủ mới lên tiếng: “Tiếp tục nhiệm vụ kế tiếp đi.”
Thời Khanh liên tục gật đầu, hỏi trước: “Thân thể khôi phục hoàn toàn rồi sao? Không thành vấn đề sao? Chỗ nào cũng không đau sao?”
Bị một đôi mắt to nghiêm túc và lo lắng như vậy nhìn vào, Tần Mạc thật muốn tiếp tục làm cái việc xấu xa gì đó.
Tuy nhiên … đành phải nhịn xuống.
Y gật gật đầu nói: “Không có việc gì.”
Thời Khanh nhẹ nhàng thở ra một hơi bự, lúc này mới kích động đứng dậy, lôi kéo Tần Mạc cùng đi tới màn ảnh lớn.
Nghỉ ngơi trong thời gian dài như vậy, thật là có chút mong chờ nha, thế giới kế tiếp là cái gì nha?
Hai người cùng nhấn xuống cái nút, trên màn ảnh lớn rốt cuộc hiện lên tin tức của thế giới mới.
Bối cảnh giới thiệu vô cùng ngắn gọn, chỉ có một đoạn ngắn ngủn.
Thế giới khoa học kỹ thuật, nhân loại đột phá một thiết bị mũi nhọn, thành công sáng tạo ra bản thể phục chế của con người, cũng thuận lợi mở rộng ứng dụng, giá trị chế tạo rất rẻ tiền, sinh sản số lượng lớn, phổ biến rộng rãi, cơ hồ toàn thế giới đều sử dụng, tất cả công việc dơ bẩn, buồn tẻ, nhàm chán và tràn đầy nguy hiểm đều giao cho người phục chế làm hết.
Đây là một thế giới song song với địa cầu, lịch sử ở giai đoạn trước cơ hồ hoàn toàn tương tự, biến hóa phát sinh ở xã hội hiện đại, người phục chế ra đời và ứng dụng của nó khiến cho xã hội này bóp méo thành một bộ dáng hoàn toàn khác hẳn.
Thời Khanh nhìn phần giới thiệu xong, trái tim nhỏ bé bắt đầu không ngừng nhộn nhạo.
Cái này… Cái này… Là toàn thế giới ai cũng có phân thân thuật sao?
Cậu rốt cục đã được trải nghiệm cảm giác tốt đẹp ‘một phân thể làm việc, một phân thể học tập, một phân thể đi quét dọn, một phân thể nấu cơm, một phân thể đi chà WC’ hay sao?!
Mẹ kiếp, kí chủ anh ngàn vạn lần đừng hủy nhiệm vụ này nha!
Tui muốn đi, tui thích thích thích dữ lắm!
Cậu liếc trộm Tần Mạc một cái, phát hiện thần thái Tần Mạc quả nhiên ngưng trọng.
Gì đây, thật sự đang muốn buông tha nhiệm vụ hả?
Cậu cực kì hoảng hốt và rối rắm, Tần Mạc lại lướt qua cậu, trượt xuống phần phía sau, bày ra nội dung ở trang hai.
Thời Khanh quay đầu, thấy được một câu màu đỏ.
Nhiệm vụ này là nhiệm vụ của hệ thống, bắt buộc tiếp nhận, không thể hủy bỏ, nếu thất bại sẽ đem tất cả điểm hiện có + thêm 1000 khấu trừ hết.
Thời Khanh đột nhiên kinh sợ.
Điều kiện thất bại quá nghiêm khắc! Nếu mà điểm cơ bản + thêm 1000 rồi mới khấu trừ, chẳng khác nào tuột xuống con số âm, mà nếu số âm thì chắc chắn sẽ bị xóa bỏ!
Nhiệm vụ này, quá nguy hiểm!
Chính là một dòng chữ to màu đỏ chói lọi trên màn ảnh không thể nào xem nhẹ, bắt buộc tiếp nhận, không thể buông tha.
Đáy lòng Thời Khanh trầm xuống, nhiệm vụ của hệ thống, cậu chưa bao giờ nhìn thấy qua trên sổ tay hệ thống, tại sao lại có điều kiện nghiêm khắc như vậy?
Trong lòng cậu dậy sóng, mà đôi mắt Tần Mạc lại càng sâu hơn, khóe miệng lại thoáng giơ giơ lên.
Quả nhiên, bắt đầu lộ ra manh mối.
——— ————
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trùng Sinh Thành Hệ Thống
Long Thất
Trùng Sinh Thành Hệ Thống - Long Thất
https://isach.info/story.php?story=trung_sinh_thanh_he_thong__long_that