Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tịnh Thủy Hồng Liên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.2 - Chương 91: Tiện Dân Tương Xứng.
N
gày hôm sau, thời tiết âm trầm, bầu trời âm u với những đám mây thật thấp. Mộ Dung Bạc Nhai không biết đi đâu rồi, đã hai ba ngày chưa xuất hiện. Hoàng Linh Vũ mấy ngày nay xem rất nhiều thư tịch không tránh khỏi buồn chán, nên liền tìm Lộ Thị Tửu, cầu hắn dẫn mình ra ngoài tùy tiện đi dạo.
Lộ Thị Tửu vốn định tuyệt không đáp ứng, ngặc nỗi Hoàng Linh Vũ bày ra trò một khóc hai nháo ba thắt cổ, ồn ào tới mức hắn sống không bằng chết, cuối cùng thà gánh trách nhiệm nặng bằng trời, đi tới nhà nông gia gần đó mượn một chiếc xe bò, tha Hoàng Linh Vũ đi.
Thật ra cũng coi như miệng lưỡi Hoàng Linh Vũ lợi hại, lúc đầu khi y chạy trốn, đối mặt với Mạc Xán và đám Bằng Tổ xuất ngôn dơ bẩn, cho dù Lộ Thị Tửu không chạy ra tự sát nhiễu loạn quân tâm, thì thêm một lúc nữa cũng sẽ có người bị bức tới mức hỏa thăng ba trượng mà hành vi thất thường.
Lộ Thị Tửu không cam lòng, nhưng vẫn phải tìm trong mấy bộ diện cụ cực kỳ trân quý mà mình lén giấu trước kia ra một cái cho Hoàng Linh Vũ mang lên, mới dám đặt y lên xe bò chất đầy củi đốt, suốt đường ngâm nga đi vào Lạc Bình kinh. Lộ Thị Tửu đương nhiên sẽ không bỏ qua người khác, vì sự liên quan trọng đại, mấy đồng bạn Côn Tổ cũng bị kéo đi theo sau bảo vệ.
Yến Hàn chiến lửa tuy khởi, nhưng dù sao tiền tuyến xa xôi, trong Lạc Bình Kinh vẫn tràn đầy náo nhiệt, cửa tiệm hai bên đường đứng thẳng, tuy mái hiên nhà thấp lùn, nhưng cũng đều nhóm lửa làm ăn.
Lộ Thị Tửu chu miệng tràn đầy bực dọc ngồi trước xe bò điều khiển, Hoàng Linh Vũ cười híp mắt ngồi ở đuôi xe, hai chân bị xe xốc nảy làm run lắc, nếp nhăn trên diện cụ cũng run run theo nụ cười của y. Đây là lần đầu tiên từ khi Hoàng Linh Vũ đến đây được tiếp cận quan sát quốc đô Đại Yến như thế. Năm ngoái y cũng từng được sống tại đây mấy tháng, nhưng đều là bị Mộ Dung Bạc Nhai kéo vào thâm cung diễn vai một thái giám.
Suốt mấy ngày nay suốt đêm xem sách, Hoàng Linh Vũ đã xem rất nhiều điển tích, cũng hiểu được hành vi của các vị ‘tiền bối’, qua mấy ngàn năm, thế giới không có thay đổi gì quá lớn.
Người dân vẫn ngu muội, áp bức vẫn cường đại. Giống như hành tẩu trên đường, trong không khí đều có một lưới trùm vô hình, gia tăng rất nhiều bó buộc và áp lực cho con người. Người ở đây sinh sống lâu cũng đã quen rồi, nên không cảm thấy không thích ứng được, cho dù có hơn phân nửa người có thể nhịn mãi nhịn mãi sống qua ngày. Chỉ có người giống Hoàng Linh Vũ, giống vị ‘tỷ tỷ người động núi’ đó, và còn những vị ‘tiền bối’ dấy lên chiến loạn, mới sẽ cảm thấy áp bức khó chịu.
Thế giới này vốn đã không có công bằng hoàn toàn, Diêm Phi Hoàng năm đó tranh đấu rồi mất đi cả tính mạng của mình, nói ra thật sự rất oan uổng.
Ngàn năm sau, nếu có người trọng sinh tới, có phải còn gặp phải dạng tử biệt như ‘đại tỷ người động núi’ và ‘xương khô động núi’ không? Có phải sẽ đưa ra chọn lựa quyết tuyệt máu tanh như ‘đại tỷ người động núi’ không?
Dấy lên chiến hỏa, lật đổ quyền uy, đảo chuyển mù quáng.
Vì để dễ cho người qua lại, các cửa tiệm đều không treo biển hiệu lắc lư, nhưng cũng có những thanh ngang của riêng mình, đại khái là chờ buổi trưa mặt trời rọi sẽ phủ bố lên che nắng.
Hoàng Linh Vũ nhìn cảnh tượng nhộn nhịp, nghĩ tới không bao lâu nữa sẽ bị dấu ngựa chạy loạn thay thế, phát hiện bản thân thế nhưng không hề cảm thấy áy náy, bất giác cũng bắt đầu giở khóc giở cười với sự lãnh huyết của mình.
__
Có lẽ nói vô ích rồi, mục đích cuối cùng là vì muốn tìm chút chuyện để làm, những chuyện xưa cũ đó đã bắt đầu khởi lại, hiện tại y nhất định phải tìm một chút chuyện để tiêu hao tâm lực, mới không chìm sâu vào khốn quẫn của chuyện xưa. Còn về đại đạo lý thế này thế nọ, chỉ là tiện thể mà thôi.
Lúc này, sau lưng truyền tới tiếng cồng chiêng gián đoạn, xe bò cũng đã dừng lại, y quay đầu nhìn, chỉ thấy Lộ Thị Tửu nghiêng mặt nhíu mày, nhìn thẳng vào con đường phía trước, phía trước tụ tập một hàng người, giống như gà bay chó sủa.
“Hoàng tộc xuất tuần.” Lộ Thị Tửu giải thích. “Pháp lệnh vừa công bố vào đầu hạ, hoàng tộc xuất tuần, trên đường không cho phép có người qua lại quan sát, người không thể tránh kịp, thì phải thi lễ ngũ thể chạm đất, cho đến khi đội quân đi không còn bóng dáng.”
“Làm sao đây?” Hoàng Linh Vũ hỏi.
Lúc này người đi đường khắp nơi chen chúc trên con đường không mấy rộng rãi, xe bò di chuyển cũng không tiện, xem ra tránh không kịp rồi.
Lộ Thị Tửu rút trên cổ ra cái tiêu nhỏ, thổi nhẹ vài lần, nhưng không có tiếng.
Hoàng Linh Vũ nhớ tới có vài loại sáo tiêu phát ra âm thanh người không thể nghe thấy, nhưng miêu cẩu cầm điểu lại nghe thấy rất rõ ràng, nhớ ra Mộ Dung Bạc Nhai có không ít ám tiêu cứ điểm trong kinh, nuôi những động vật có thể phân biệt loại ám tiêu này, vì vậy tiến hành thông tri cảnh báo.
Lộ Thị Tửu thổi xong, đánh giá Hoàng Linh Vũ từ trên xuống dưới, thấy y bất động thanh sắc, cuối cùng vẫn hỏi: “Ngươi không hỏi ta làm gì sao?”
“Ngươi sẽ không nói. Côn Tổ không phải làm tình báo sao, chuyện trong tổ chức cũng có thể tùy tiện nói cho người khác?” Hoàng Linh Vũ giả ngu: “Huống hồ có lúc, biết càng nhiều chết càng sớm.”
Quả nhiên không qua bao lâu, bốn phía có một vài người vây lại. Hoặc là cước phu quải gánh hoặc là hán tử khuân đồ, cũng có nữ tử tay cầm sọt trúc mua rau trở về, hành động của những người này không phải bắt mắt lắm, nhưng Hoàng Linh Vũ đã có sự lưu tâm, nên dưới sự quan sát tỉ mỉ quả nhiên có thể phát giác.
… Mộ Dung Bạc Nhai có những người này bang trợ, có lẽ có thể thuận lợi sinh tồn.
Đội ngũ hoàng tộc xuất hành đã không xa, người chạy nhanh chen ra được thì không còn bóng dáng, người chạy không kịp không chen nổi thì phủ phục xuống hai bên đường, phía trước trở nên an tĩnh, hải triều an tĩnh nhanh chóng lan truyền, không bao lâu, ngay cả phía sau cũng không có âm thanh.
Hoàng Linh Vũ trượt xuống xe, tay chân chạm đất, ngay cả đầu cũng đều quy quy củ củ đặt lên phiến đá.
Xa dư của đương triều hoàng tử không ngờ cũng là xe bò. Nhưng hai con bò này, có thể tìm khắp triều dã cũng chỉ có vài con, cũng có lẽ đây là gia súc chuyên môn nuôi dưỡng để kéo tọa giá của hoàng thất. Hai con bò thân hình cự đại, gấp đôi đồng loại bình thường, càng quý hiếm hơn là, trên người chúng không có một cọng lông tạp nào, nhất thể trắng tuyết tinh khiết. Trên cổ trước ngực cột dây thừng thô màu đỏ, chiếc xe sau lưng được rèm trúc phủ kín, chỉ có thể thấp thoáng thấy được một người an tĩnh ngồi trong đó.
Đại khái là vì làm nổi bật thân phận khí độ của hoàng thất, hàng xe bò hộ giá đi rất chậm rãi, hai con bò to mỗi khi đi một bước đều có tiếng chuông ngân lên. Ngồi trên xa dư là Mộ Dung Sí Diệm. Hắn phải đến phía tây tế nguyệt đàn, cho nên hiếm khi mặc bộ lễ phục tế triều nền trắng tơ vàng, mái tóc dài xõa sau lưng, mà phần sau thì xếp chỉnh tề thành hình nửa vòng tròn ở bên cạnh đầu gối. Vì trang phục phiền toái, chỉ có thể ngồi an tĩnh ở đó như con rối, vô cùng nhàm chán nhìn ra cảnh vật ngoài cửa sổ.
Mục quang hắn tùy ý quét qua người các thảo dân, ‘lệnh tránh đi’ mới được ban bố vào đầu hạ, bách tính phủ phục đầy đất vì không hiểu quy củ, ngay cả một đại lễ đơn giản cũng đều hành ra đủ mọi dạng, có người còn thật sự để miệng hôn đất, có hán tử thô lỗ thậm chí còn nằm bệt xuống đất thành hình chữ ‘đại’.
Đội ngũ càng đi càng gần, quá trình này rất chậm rãi, chân Hoàng Linh Vũ không tiện, hành đại lễ này càng thêm khó chịu, cũng chỉ có thể thầm kêu khổ liên tục, vừa liều cái mạng già kính cẩn phủ phục. Không dễ gì mới đợi được tiếng chuông xe bò càng đi càng gần, tiếp theo như nguyện phiêu qua đỉnh đầu, thầm nói coi như cuối cùng cũng chịu được qua cửa này. Ai biết có người lại chọn ngay vị trí ở trên đầu y mà thấp giọng phân phó: “Dừng xe.”
Âm sắc này quen thuộc như thế, Hoàng Linh Vũ sao có thể không nhận ra? Một người có gương mặt đa hình đa dạng, thanh âm đa hình đa dạng như dung mạo, thanh âm này từng mê mang, điên cuồng, lãnh khốc, hôm nay nghe được giữa ban ngày, lại chỉ có sự ưu nhã thuần túy.
Lộ Thị Tửu quỳ ngay bên cạnh, nghe động tĩnh này, thầm kêu không tốt, nhưng vì không biết đối phương muốn làm gì, chỉ có thể tạm thời yên lặng chờ đợi.
Đoạn thời gian này dường như trôi qua rất lâu, trên thực tế vẫn chưa tới nửa nén hương.
Hoàng Linh Vũ liếc mắt nhìn thấy, một đôi ủng bố trắng tơ vàng sạch sẽ không dính một hạt bụi đặt xuống ở bên phải cách y hai bước. Lộ Thị Tửu quả thật đã căng cứng thần kinh, những người của Côn Tổ ở tứ phía chỉ đợi một tín hiệu của hắn sẽ lập tức giải cứu Hoàng Linh Vũ đi.
Nhưng Mộ Dung Sí Diệm chỉ dừng xe nghỉ ngơi một lát, đi bốn năm bước gì đó ra xa, sau đó đi chếch lại, nhẹ nhàng đặt chân giữa những thân thể quỳ dưới đất, cong lưng, cúi người, nhẹ giọng nói; “Đây là nạng của ngươi?”
____
Thì ra mục quang của hắn chỉ là bị đôi nạng bên cạnh người trung niên thu hút. Âm thanh đó tựa như dịu dàng, lại phản phát sự hỗn loạn trong đêm đánh đàn ở hoàng cung. Ngũ vị tạp trần trong lòng Hoàng Linh Vũ khó thể nói hết. Người trong cuộc vẫn còn mê muội, thì y lại thanh lãnh bàng quan.
Có lẽ trong lòng Mộ Dung Sí Diệm còn có mấy phần thiện lương, nhưng sớm muộn, cũng sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tịnh Thủy Hồng Liên
Cuồng Ngôn Thiên Tiếu
Tịnh Thủy Hồng Liên - Cuồng Ngôn Thiên Tiếu
https://isach.info/story.php?story=tinh_thuy_hong_lien__cuong_ngon_thien_tieu