, Chương 173-174
hương 173: Chia rẽ
Lên phương Bắc, đầu tiên phải đi đường thủy rồi mới đi đường bộ, như vậy sẽ tiết kiệm một nửa thời gian so với nếu chỉ đi đường bộ
Hai nhà hội hợp, cùng đi về phía bến tàu
Vén rèm xe, Tần Thiên ngắm quang cảnh mùa thu bên đường. Giờ đã cuối thu, lá cây bên đường đã ngả sang màu vàng, gió lớn thổi qua, lá rụng như mưa. Có vài chiếc lá còn theo gió bay vào trong xe nàng. Nàng nhìn xe ngựa của Tạ Uyển Quân cách đó không xe, nhớ tới khi nãy hai bên gặp mặt nàng nói: “… Đã lâu không về thăm nhị thẩm, nhân cơ hội lên phương Bắc này thăm…”
Khi nói chuyện, nàng thản nhiên cười nói, đôi mắt hạnh lặng yên liếc về phía Tạ Đình Quân và Trang Tín Ngạn đang chào hỏi mà sáng rỡ động lòng người.
Rốt cuộc là về vấn an nhị thẩm hay là có mục đích gì khác? Tần Thiên nhìn chằm chằm chiếc xe kia mà bĩu môi. Xem ra, dọc đường đi đều phải đối diện với nàng… Nghĩ đến đây, Tần Thiên buông màn xe, quay đầu lại nhìn Trang Tín Ngạn vẫn luôn nghiêm chỉnh từ đầu tới giờ. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ cửa mà chiếu lên nửa gương mặt hắn khiến cho khuôn mặt hoàn mỹ của hắn càng thêm sáng rỡ.
Họa thủy, chính là họa thủy, ai nói chỉ có nữ nhân mới là họa thủy? Nam nhân nếu họa thủy thì lực sát thương còn hơn nữ nhân nhiều
Có thể khiến ột tiểu thư khuê các không để ý lễ nghi mà đuổi theo, so với cái gì mà quân vương giận dữ vì hồng nhan cũng không thua kém chút nào đi… Như là cảm nhận được ánh mắt của Tần Thiên, Trang Tín Ngạn theo bản năng quay đầu, hai người nhìn nhau, đều nhớ tới chuyện tối qua, không hẹn mà cùng đỏ mặt quay đầu, đều tự nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một người nghĩ: Nàng vẫn không để ý đến ta, nhất định là còn đang trách ta, rõ ràng đã đồng ý với nàng mà lại đường đột nàng, có phải nàng thấy ta như tiểu nhân ti bỉ?
Một người nghĩ: Vì sao hắn vẫn xa cách với ta, là vì tối qua ta ngăn hắn lại nên hắn không vui? Nhưng rõ ràng ta cũng không cố ý… Hơn nữa, rõ ràng là ta bị chiếm tiện nghi, hẳn người tức giận phải là ta mới đúng. Cũng không đến mức độ bắt ta đi dỗ hắn được? Thế thì quá mất mặt… Không được, không được, không thể chiều ý hắn quá được
Hai người đều có suy nghĩ riêng, không ai lên tiếng.
Ngoài xe, Tạ Đình Quân ruổi ngựa đi đến bên xe Tạ Uyển Quân rồi giữ ngựa bước chậm, phối hợp với tốc độ xe ngựa
-   Uyển Quân, Uyển Quân! Tạ Đình Quân gọi
Màn xe được đôi bàn tay mềm mại lặng lẽ xốc lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tạ Uyển Quân. Nàng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Đình Quân mà có chút chột dạ, vội nhìn xuống.
-   Ca ca
Tạ Đình Quân hừ lạnh một tiếng:
-   Nếu ngươi còn coi ta là ca ca ngươi thì hãy nghe lời ta đi
-   Ca ca, ngươi nói cái gì, Uyển Quân chỉ là muốn đi thăm thẩm thẩm mà thôi
Khi nói chuyện, Tạ Uyển Quân cũng không dám nhìn vào mắt huynh trưởng.
-   Ngươi xin nhị thúc xin cha mẹ cho ngươi, ta không làm gì được ngươi
Tạ Đình Quân lạnh giọng nói:
-   Có một điều, ngươi nhớ kỹ cho ta. Ngươi là tiểu thư trưởng nữ Tạ gia, ngươi không hề kém các tiểu thư nhà quan chút nào. Trong thiên hạ, nam nhân tốt cho ngươi không thiếu, không thể tùy tiện mà gây chuyện làm tổn hại thanh danh được. Cuối cùng đừng để bất đắc dĩ mà gả cho những kẻ không có mặt mũi gì, làm mất mặt Tạ gia ta
-   Ca ca, ngươi nói cái gì thế?
Mặt Tạ Uyển Quân đỏ bừng, vốn định cãi Trang công tử không phải là kẻ không có mặt mũi gì nhưng những lời này nói ra khác gì không đánh đã khai, lại cố nhịn mà nuốt ngược vào trong. Lại không nhịn mà mắt đỏ bừng.
Thấy muội muội mình luôn yêu thương như vậy, giọng Tạ Đình Quân không khỏi dịu lại, hắn cúi người, nhẹ giọng nói:
-   Ca ca cũng là muốn tốt cho ngươi, nghe lời ca ca nói đi. Hơn nữa người ra đã có thê tử, cho dù ngươi làm bình thê cũng chẳng được gì.
Tạ Uyển Quân đỏ mặt, buông rèm:
-   Ca ca nói năng bậy bạ, không nói với ca ca nữa
Từ lần trước gặp Trang Tín Ngạn, muội muội vẫn luôn có vẻ rất có tâm sự. Nghe nói phu thê Trang Tín Ngạn muốn cùng bọn họ lên phía Bắc, muội muội vốn không thích ra khỏi nhà bỗng nhiên đòi đi cùng thăm nhị thẩm. Tạ Đình Quân quen chuyện phong tình sao không nhìn thấu tâm sự tiểu nha đầu này nên mới phản đối. Ai nhờ muội muội lại dám nhờ Nhị thúc xin ình, có cha mẹ cho phép, hắn cũng chẳng nói được gì. Chỉ đành ngầm cảnh cáo muội muội.
Hắn tuy rằng muốn cướp vợ người nhưng cũng không muốn đổi muội muội cho đối phương
Vừa đi vừa nói chuyện đã đến bến tàu. Song phương đều xuống xe. Người hầu hai nhà đều thu dọn hành lý đưa lên thuyền.
Tạ Uyển Quân tuy rằng thỉnh thoảng lại nhìn lén Tần Thiên và Trang Tín Ngạn nhưng rốt cuộc cũng là tiểu thư học quy củ nên không dám tiếp cận hắn trước mặt mọi người
Vì để tiện đi lại, bọn họ đi thuyền của Tạ gia
Lúc trước, Tần Thiên sống ở thành thị, đi ra ngoài đều đi ô tô, tàu hỏa, máy bay, thuyền thì chỉ khi còn đi học cùng bạn bè chơi trong công viên, lúc ấy nàng chơi rất vui. Cũng không nghĩ thuyền ở cổ đại lắc lư quá mạnh. Lên thuyền chưa được bao lâu Tần Thiên đã nôn không ngừng, cảm giác như mật cũng muốn nôn ra, mặt mày xanh xao.
Nhìn Tần Thiên nằm trong phòng bất lực, Trang Tín Ngạn rất lo lắng, gọi đại phu đi theo đến, đại phu nói không sao, chỉ kê chút thuốc. Nhưng Trang Tín Ngạn vẫn lo lắng, thậm chí còn đề nghị để bọn họ rời thuyền, đi đường bộ
Tạ Đình Quân sao chịu cho bọn họ tách ra như vậy, hắn nói:
-   Đường bộ thứ nhất xa xôi, thứ hai nguy hiểm, Tần đương gia giờ không khỏe chỉ là tạm thời thôi, chỉ qua mấy ngày thích ứng thì ổn rồi. Trang công tử đừng lo lắng
Lại nhân cơ hội nói:
-   Phòng ở trên rung nhiều hơn, không bằng để Tần đương gia chuyển đến phòng dưới thì hơn
Chỉ cần là tốt cho Tần Thiên, Trang Tín Ngạn sẽ đồng ý ngay, liên tục gật đầu.
-   Chỉ là…
Tạ Đình Quân nhìn hắn cười nói:
-   Tầng dưới chỉ có một gian, chỉ đành để hiền phu phụ tạm thời tách ra. Nhưng Trang công tử yên tâm, Tạ mỗ nhất định sẽ sắp xếp người chăm sóc Tần đương gia chu đáo
Trang Tín Ngạn trầm mặt xuống, lẳng lặng nhìn Tạ Đình Quân một hồi. Tạ Đình Quân ung dung để mặc hắn nhìn. Một lát sau, Trang Tín Ngạn một lòng suy nghĩ vì Tần Thiên nên dù tiếc thế nào cũng chỉ đành gật đầu
Tạ Uyển Quân ở bên thấy Trang Tín Ngạn thương thê tử như vậy, trong lòng lại càng thêm có cảm tình tốt
Các huynh đệ trong nhà, ngoài những người còn chưa thành thân, những huynh đệ còn lại có ai ôn hòa, dịu dàng với thê tử như vậy. Tuy rằng hắn không nói nhưng nàng viết ra, bọn họ vẫn có thể trao đổi với nhau.
Trong đầu hiện ra một hình ảnh, dưới ánh đèn, hai người sóng vai tựa vào nhau, viết chữ trò chuyện, tuy không thể so với tài tử giai nhân trong tiểu thuyết nhưng còn say lòng người hơn.
Nghĩ nghĩ mà nàng không khỏi đỏ bừng mặt, vội cúi đầu
Cứ như vậy, đôi uyên ương này bị Tạ Đình Quân nhân cơ hội chia rẽ
Nhìn Tần Thiên chuyển đến tầng dưới, Tạ Đình Quân khẽ cười, hình như đến ông trời cũng giúp hắn.
Hai ngày sau, Tần Thiên lại bị cảm bị sốt. Chỉ cảm thấy mấy ngày này có rất nhiều người đến hỏi thăm nàng nhưng vì không ăn được gì, thân mình hư nhược, căn bản không lấy được tinh thần. Cũng không biết là ai đến ai không. Chỉ là trong giấc mơ, nàng luôn cảm nhận được có một bàn tay lạnh lẽo hoặc nắm tay nàng hoặc vuốt trán nàng, hoặc lấy khăn lau mặt cho nàng nhưng không có một tiếng động.
Nàng luôn cảm thấy người này là Tín Ngạn bởi vì nàng cảm nhận được hơi thở quen thuộc của hắn. Nhưng lúc nàng mở to mắt ra thì thấy không phải Thanh Liễu thì cũng là Thu Lan. Trong lòng thất vọng không thôi
Người này thực sự không để ý đến nàng cơ?
Lại mờ mịt chìm vào giấc ngủ
Khi cảm nhận được đôi bàn tay lạnh lẽo kia, Tần Thiên dùng hết sức mà mở mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Trang Tín Ngạn. Lúc này, vẻ mặt hắn tiều tụy, đang lo lắng nhìn nàng.
Trong lòng nàng dâng lên tình cảm dịu nhẹ khẽ nói:
-   Cuối cùng ngươi đã đến thăm ta, ta vẫn chờ ngươi…
Nói xong, chỉ cảm thấy sức cùng lực kiệt, lại ngủ thiếp đi
Đáng tiếc bởi vì mơ hồ mà Trang Tín Ngạn không thấy rõ, không hiểu nàng nói gì. Thấy giọt nước mắt rơi xuống khóe mắt nàng, hắn lại nghĩ nàng không muốn nhìn thấy mình, trong lòng khổ sở lại rời đi. Từ đó về sau không đến xem Tần Thiên, tránh để nàng bị bệnh mà còn bị tức giận.
Qua hai ngày, Tần Thiên thấy khá hơn nhiều, có thể miễn cưỡng ăn chút đồ ăn, người cũng tỉnh táo. Lúc này, có rất nhiều người đến thăm nàng, từ Từ chưởng quầy, Mã quản sự, Phạm Thiên thậm chí cả huynh muội Tạ Đình Quân, chỉ riêng hắn là không thấy đến. Nàng năm trên giường, trông mong nhìn cửa nhưng không hề thấy bóng dáng tuấn tú đó
-   Thu Lan, đã bao lâu rồi đại thiếu gia không đến đây?
Tần Thiên khẽ hỏi Thu Lan đang bón cháo ình
Thu Lan nghe vậy thoáng dừng tay:
-   Đã ba ngày chưa tới…
Sau đó định nói lại thôi
-   Sao vậy? Tần Thiên hỏi
Thu Lan buông bát cháo trong tay, ngồi cạnh Tần Thiên, thấp giọng nói:
-   Đại thiếu phu nhân, hai ngày nay ta mấy lần thấy Tạ tam tiểu thư tìm cơ hội tiếp cận thiếu gia, nhìn nàng…
Thu Lan cũng không nói thêm gì nhưng Tần Thiên đã hiểu ý của nàng. Tạ Uyển Quân vốn không thể so với Tạ Đình Quân, nàng tâm tư đơn thuần hơn nhiều, nghĩ gì điều viết trên mặt. Đến ngay cả Thu Lan cũng có thể nhìn ra được nàng có ý với hắn.
Thấy Thu Lan lại định bón cháo ình, Tần Thiên xua tay, ý bảo nàng không muốn ăn. Nàng nằm xuống, trùm chăn kín đầu, không nhịn được mà rơi nước mắt
Vô lương tâm… Nàng bị như vậy cũng không đến thăm nàng, nếu thực sự ngươi thích Tạ tiểu thư kia, ta sẽ… ta sẽ… Trong chăn, Tần Thiên lau nước mắt nghĩ thầm: ta sẽ mặc kệ ngươi
Đến đêm, Tần Thiên thực sự buồn chán, mặc quần áo ra cửa phòng, muốn lên boong tàu hóng gió
Vừa ra khỏi cửa đã thấy Trang Tín Ngạn đứng ở đầu thuyền, quay lưng về phía nàng. Gió đêm thổi tung quần áo hắn. Cũng thổi tung những ngọn đèn lồng treo trên cột buồm, khiến ánh sáng chiếu lên người hắn lay động
Đồ vô lại
Nhìn bóng dáng hắn, Tần Thiên vừa tức vừa hận, nhưng vẫn không nhịn được mà đến gần
Ta muốn hỏi hắn xem có lý do gì mà lại như vậy. Tần Thiên oán hận
Vừa đi được hai bước lại thấy Tạ Uyển Quân dẫn nha hoàn đi từ phía khác đến. Tạ Uyển Quân mặc chiếc màu vàng thêu hoa, váy hồng phấn, tóc búi xinh đẹp, cài cây trâm khổng tước vàng, thanh nhã nổi bật trong đêm, xinh đẹp động lòng người. Nàng không nhìn thấy Tần Thiên trong góc tối, nàng xách chiếc đèn lồng màu vàng vẽ hoa, mỉm cười đi đến bên Trang Tín Ngạn. Tần Thiên lùi lại mấy bước, ẩn qua một bên.
Nàng rất muốn xem, trong ba ngày này, bọn họ đã xảy ra chuyện gì!
Chương 174 Trứng thối
Trăng cong cong hình lưỡi liềm, nước sông lững lờ trôi.
Trang Tín Ngạn đứng đầu thuyền, nhìn dòng nước lấp lánh mà xuất thần
Nghe Hải Phú nói nàng đỡ hơn nhiều, đã có thể ăn được đồ, chỉ là tinh thần vẫn không tốt lắm. Hắn thực sự muốn đến thăm nàng. Nếu hắn đến nàng có tức giận không? Nếu hắn xin lỗi, nàng có tha thứ cho hắn không?
Sớm đã quen cùng nàng bên nhau sớm chiều, quen với nụ cười sáng lạn, ánh mắt sáng bừng của nàng. Mấy ngày nay không thấy, hắn như người mất hồn, làm gì cũng không có sức lực, tối ngủ cũng không ngon. Mấy lần hắn không nhịn được mà đi đến cửa phòng nàng nhưng lại không có dũng khí đi vào. Hắn sợ sự xuất hiện của mình sẽ khiến cho nàng tức giận, không có lợi cho bệnh của nàng
Chờ qua vài ngày, chờ nàng khá hơn một chút hắn nhất định phải thăm nàng, nhất định phải xin nàng tha thứ, về sau hắn nhất định sẽ tự quản mình, tuyệt đối sẽ không lại mạo phạm nàng.
Như vậy, nàng sẽ tha thứ cho hắn chứ?
Lòng hắn rất khó chịu bởi vì hắn ý thức được một sự thật. Mấy ngày rồi nàng vẫn không để ý đến hắn, hắn chịu không nổi. Nếu năm năm sau nàng rời đi, hắn phải làm sao? Phải sống như thế nào?
Bỗng nhiên, hắn cảm giác được bên mình sáng ngời. Theo bản năng, hắn tưởng Tần Thiên đến bên mình. Hắn ngạc nhiên, vui mừng quay đầu lại thì lại thấy là Tạ Uyển Quân
Sự thất vọng vô hạn dâng lên, cảm giác thất vọng khiến cho hắn căn bản cũng không rảnh nghĩ xem vì sao Tạ Uyển Quân lại xuất hiện ở bên cạnh hắn. Sắc mặt hắn trầm xuống, thản nhiên quay đầu. Lại nhìn về mặt nước tựa như Tạ Uyển Quân chưa từng xuất hiện bên hắn vậy
Tạ Uyển Quân có chút xấu hổ, nàng cũng không mong hắn có thể vui vẻ nhìn nàng. Ngày đó, nàng tránh ca ca, nghĩ mọi cách tiếp cận hắn, hắn đều dùng sắc mặt này đối xử với nàng. Thản nhiên, xa cách, có cả một bức tường không thể thấu hiểu nhau. Nhưng nàng thấy hắn với ai cũng vậy, chỉ riêng với Tần Thiên và Hải Phú mới có hơi khác. Nhớ tới khiếm khuyết của hắn thì cũng không khó hiểu. Nàng nghĩ, có lẽ hắn đã quen một mình
Nàng biết bất luận là cha mẹ hay ca ca cũng sẽ không để cho nàng lấy một người đã có thê tử, lại không trọn vẹn. Nàng cũng không nghĩ xa như vậy. Nhưng sau lần gặp đó, nàng vẫn luôn nhớ tới hắn, ngay cả trong mơ cũng mơ thấy hắn. Nàng muốn gặp hắn, ở bên hắn cho nên chỉ cần có cơ hội gặp hắn thì nàng sẽ nghĩ mọi cách để được gặp.
Cho dù chỉ nhìn hắn như vậy cũng đủ để nàng thấy thật vui vẻ
Trên đời sao lại có nam tử tuấn tú như vậy? Tạ Uyển Quân si mê nhìn hắn, cảm thấy hắn không có chỗ nào là khó coi, đến ngay cả những đốm râu lốm đốm ở cằm hắn cũng thật hấp hẫn
-   Tiểu thư, tiểu thư
Nha hoàn Điệp Nhi thấy nàng thất thố như vậy thì vội nhắc nhở. Điệp Nhi nhìn quanh, cũng may đêm đã khuya, chung quanh không có ai, tuy đây là thuyền của Tạ gia nhưng để hạ nhân thấy cũng không tốt
-   Tiểu thư, chúng ta đi thôi, nếu để nhị thiếu gia biết thì nhất định sẽ trách phạt ta. Điệp Nhi kéo áo nàng
-   Ca ca đã ngủ rồi, không việc gì phải sợ
Tạ Uyển Quân đáp, vất vả lắm mới có cơ hội được tiếp cận hắn, nàng sẽ không buông tay, cho dù hắn không để ý tới nàng, không nói chuyện cùng nàng. Chỉ cần ở bên hắn như vậy thôi, lẳng lặng nhìn hắn cũng đủ khiến nàng vui vẻ
Thấy cảnh này, Tần Thiên không khỏi mếu máo, thầm nghĩ: Là tiểu thư khuê các sao lại không hiểu quy củ như vậy. Đêm khuya vắng người lại đi gặp riêng một nam tử đã thành hôn
Nhưng nàng cũng biết, cái gọi là quy củ chỉ có thể ước thúc hành vi của con người chứ không thể ước thúc lòng người, nếu không, cũng sẽ không có từ “Bỏ trốn”.
Nàng lại nhìn về phía Trang Tín Ngạn, oán hận nghĩ: Ngươi cũng thật là, người ta tuy là chủ động nhưng chẳng lẽ ngươi không biết tránh đi sao? Muộn thế này còn tỏ ra nguy hiểm gì chứ! Còn không mau trở về phòng!
Nhưng thấy hắn thủy chung không để ý tới Tạ Uyển Quân thì trong lòng cũng thoải mái hơn một chút
Đến khi nàng định tiến lên, chấm dứt việc bọn họ gặp gỡ thì bỗng nhiên thấy Tạ Uyển Quân lấy giấy bút ra, nhanh chóng viết gì đó. Tần Thiên ngẩn ra, lui về, muốn xem cho rõ
Đáng tiếc bóng đêm rất tối, không rõ là nàng viết cái gì. Lại thấy rõ bút trong tay nàng không phải là bút than nàng phát minh ra mà là bút kẻ mi của nữ tử. Loại thuốc này chỉ có trong một cửa hàng bán son phấn nổi tiếng ở kinh thành mới có bán, vẽ mi còn đẹp hơn bột vẽ nhiều, giá cũng rất đắt. Chỉ một chiếc bút dài bằng ngón tay cũng mất 10 lạng bạc
Mà vị Tạ tiểu thư này dùng loại bút này để viết chữ, mười lạng bạc có thể viết được mấy chữ.
Tần Thiên thầm líu lưỡi.
Bên kia, Tạ tiểu thư viết xong đưa cho Trang Tín Ngạn xem, xuất phát từ lễ tiết, Trang Tín Ngạn cúi đầu đón lấy đèn lồng rồi nhìn thoáng qua. Tần Thiên vốn nghĩ rằng hắn sẽ  không để ý tới nàng nhưng không ngờ Trang Tín Ngạn đón lấy tờ giấy, cẩn thận nhìn rồi lấy giấy bút trong người viết vội cái gì đó sau đó đưa cho Tạ Uyển Quân xem.
Tạ Uyển Quân tươi cười, nàng nhìn Trang Tín Ngạn, khuôn mặt dưới ánh đèn chiếu vào mà sáng rỡ, tình ý triền miên khiến tim Tần Thiên trầm xuống. Nàng không nhịn được mà nắm chặt tay áo.
Bên kia, Tạ Uyển Quân đọc những lời Trang Tín Ngạn viết thì mỉm cười, lại viết gì đó đưa cho Trang Tín Ngạn. Trang Tín Ngạn nhìn nhìn rồi cũng cười
Nụ cười này chỉ khi đối diện với nàng hắn mới có, dịu dàng, vui mừng nhưng giờ hắn lại cười với nữ tử khác.
Thế này có nghĩa là gì? Có phải là bất kể là ai, chỉ cần không chê hắn, đồng tình với hắn, có thể cho hắn sự ấm áp thì hắn đều thích?
Nàng cắn chặt môi, dứt khoát xoay người
Ta không để ý đến hắn nữa, mặc kệ hắn đi. Hắn thích ai thì kệ hắn, hắn thích cười với ai thì cũng kệ hắn. Hắn vốn chẳng là gì của ta. Ta không cần quản, ta không thèm. Chờ qua năm năm, ta cầm tiền chạy lấy người, ta có thể buôn bán, làm bà chủ, ta còn có Thái phó bá bá, ta còn sợ không sống yên ổn sao?
Tuy rằng tự nói với mình như vậy nhưng lòng lại quặn đau, nước mắt không khống chế được mà trào dâng
Nàng trở về, lúc sắp đến phòng thì đột nhiên dừng lại. Nàng dùng tay áo, ra sức lau nước mắt, bỗng nhiên xoay người, bước nhanh về phía Trang Tín Ngạn.
Nàng thấy Trang Tín Ngạn đang đứng đó viết cái gì với Tạ Uyển Quân, Tạ Uyển Quân nhìn hắn cười, trong ánh mắt tràn ngập nhu tình.
Tần Thiên trong lòng vừa tức vừa đau, bước cũng càng nhanh. Nàng vọt tới bên cạnh Trang Tín Ngạn. Trang Tín Ngạn như cảm nhận được gì, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy nàng thì bất ngờ, vui sướng. Nhưng khi thấy rõ sắc mặt nàng thì sự vui mừng như ngưng lại.
Tần Thiên vọt tới trước mặt hắn, dùng sức đẩy hắn. Cái đẩy này cơ hồ là dùng hết sức lực của nàng, đẩy hắn lảo đảo. Cũng may phía sau có lan can, nếu không lúc này chỉ sợ đã bị nàng đẩy xuống nước.
Trang Tín Ngạn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Tần Thiên, đã thấy mặt nàng tái nhợt, khóe mắt rưng rưng.
-   Trứng thối! Trứng thối. Ta không bao giờ để ý đến ngươi nữa
Nàng nhìn hắn, trong mắt đầu sự phẫn nộ, nước mắt rơi xuống. Nàng lau nước mắt, lại nhìn hắn một cái rồi xoay người chạy đi.
Từ đầu tới cuối nàng đều không nhìn Tạ Uyển Quân lấy một lần
Để lại Trang Tín Ngạn và Tạ Uyển Quân đang ngây như phỗng
Trang Tín Ngạn ngơ ngác nhìn bóng Tần Thiên, trong đầu tràn ngập câu nói của nàng: “Ta không bao giờ để ý đến ngươi nữa”
Hắn cảm thấy rất khó chịu, nàng ghét hắn như vậy sao? Hắn không thể chịu đựng được, vo nát quyển vở lại. Hắn cũng bất chấp mọi thứ, vội đuổi theo Tần Thiên.
Trên khoang tàu chỉ còn lại chủ tớ Tạ Uyển Quân. Một trận gió thổi tới, đèn lồng treo trên buồm lay động vô cùng, bỗng nhiên rơi xuống khoang tàu, lăn mấy vòng rồi tắt ngấm. Trên khoang chỉ còn lại ánh sáng mỏng manh từ chiếc đèn lồng trên tay Tạ Uyển Quân, chiếu lên khuôn mặt khó hiểu của nàng
-   Đã xảy ra chuyện gì?
Nàng ngây ngốc hỏi Điệp Nhi ở bên. Điệp Nhi cũng không hiểu ra sao, ngơ ngẩn lắc đầu. Hai người quay về phòng
Chờ Tạ Uyển Quân đi rồi, Tạ Đình Quân lại đi từ một góc tối khác ra, hắn đi theo muội muội, chính là muốn xem giữa muội muội và Trang Tín Ngạn có gì xảy ra. Nếu Trang Tín Ngạn thực sự có ý không an phận với muội muội thì hắn sẽ dạy dỗ Trang Tín Ngạn cẩn thận. Cũng không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng kia
Trong bóng đêm, mắt hắn lóe sáng. Hắn nghĩ nghĩ rồi đi về phía phòng Tần Thiên.
Bên này, Tần Thiên một đường chạy vội về phòng, lúc xoay người đóng cửa thì lại đụng phải Trang Tín Ngạn. Hắn nhìn nàng, vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt đau đớn
-   Ngươi còn tới làm gì? Cút đi, cút đi!
Tần Thiên phát điên, kéo hắn ra ngoài. Lúc này, nàng quên biến những lời chính mình đã nói đêm động phòng. Chính nàng đã nói, chỉ cần hắn thích thì không cần hỏi nàng, cứ tiếp nhận người đó là được.
Lúc này nàng chỉ nghĩ: “trứng thối, sao ngươi có thể vừa đối xử với ta như thế mà xoay mặt đã cười với nữ tử khác. Nam nhân cổ đại quả nhiên chẳng ai tốt lành gì”
Nhưng Trang Tín Ngạn hơn nửa năm này vẫn luôn luyện võ, thân thể cường tráng hơn nhiều, không phải nàng muốn đẩy là đẩy được
Tần Thiên thấy mình toát mồ hôi mà hắn lại không chút sứt mẻ, còn dùng ánh mắt vô tội nhìn nàng, lúc tức giận mà không nhịn được khóc òa
-   Trang Tín Ngạn ngươi đúng là trứng thối
Tần Thiên vừa khóc vừa mắng:
-   Ta bị ngươi lừa, còn tường rằng ngươi là người tốt, thì ra chỉ là nhất thời, ngươi là đồ sói đội lốt cừu!
Nếu ngay từ đầu hắn tỏ vẻ như Tạ Đình Quân thì nàng… nàng sẽ không thích hắn…. Đáng ghét, hắn lúc nào cũng tỏ vẻ thanh thuần, khiến nàng bất tri bất giác mà đánh mất tim mình
Nàng vốn là người ân oán phân minh nhưng lần này nàng nên tìm ai tính sổ?
Nàng càng nghĩ càng khổ sở, nước mắt càng nhiều. Bên cạnh, Trang Tín Ngạn chưa từng thấy nàng khóc như vậy bao giờ, nhất thời hoảng loạn, không biết nên làm gì
Hắn đi đến bên bàn, cầm vở định viết nhưng bút than vừa rồi bị Tần Thiên đẩy mà không biết rơi đi đầu. Hắn không tìm được bút, vội vô cùng, muốn nói lại không biểu đạt được ý tứ trong lòng, hắn gấp đến độ cứ a a a rồi đi lại trong phòng
Thấy hắn hoảng như vậy, Tần Thiên có chút mềm lòng. Nàng lấy bút than trong người ra, đặt trước mặt hắn:
-   Ta xem xem ngươi định nói gì
Trang Tín Ngạn cầm bút, viết vội: “Nàng đừng giận, về sau ta tuyệt đối sẽ không như vậy”. Hắn nhắc tới chuyện đêm đó, hắn nghĩ Tần Thiên lại tức vì chuyện đó.
Tần Thiên nhìn thoáng qua, oán hận:
-   Đây đều là lời nói dối của nam nhân. Ta sẽ không tin đâu
Nếu lại có người không chê hắn, đối tốt với hắn, hắn sẽ lại thích người ta?
Trước kia hắn chưa xuất hiện, mọi người không biết hắn tài giỏi. Nay ai cũng biết hắn có thể làm ăn, còn có thể sao chế ra cống trà, giá trị con người sớm đã thay đổi. Nếu giờ Đại phu nhân muốn cầu hôn cho hắn chỉ sợ chẳng ai cự tuyệt
Thấy nàng như thế, Trang Tín Ngạn rất hoảng, không biết nên biểu đạt thế nào. Trong lúc vội vàng, tính tình mất bình tĩnh, hắn xé quyển sổ làm đôi, ném xuống đất
-   Ngươi còn cáu với ta!
Tần Thiên tức đến giậm chân, chỉ ngươi biết xé, ta sẽ không biết xé sao
Nàng chặt nửa quyển sổ dưới chân lên, vốn định xé tan trước mặt hắn nhưng bỗng nhiên nàng lại bị chữ viết trên sổ làm ngừng tay.
Nàng biết, đó là lời khi nãy hắn trao đổi với Tạ Uyển Quân.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân