Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Siêu Cấp Gia Đinh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 90: Ngưỡng Mộ Và Ghen Tị
T
hằng nhãi này quả là ngông cuồng, ở Túy Hương Lầu của ta lại còn dám như thế nói chuyện với ta, ta đường đường là Phan gia công tử, buôn bán kỳ tài, nói tên ra khiến ngươi sợ tè ra quần đấy, hắn hắng giọng, làm bộ nói:
- Ta chính là đại chưởng quầy của Túy Hương Lầu này, chính là nhị công tử của Phan gia, ngươi là ai?
- Ngươi hóa ra là đại chưởng quầy của Túy Hương Lầu Phan công tử à? Thất kính thất kính! Ta là gia đinh của Chu gia Trần Tiểu Cửu, ta có chuyện quan trọng, không tiếp ngươi nữa.
Trần Băng kéo dài giọng, hì hì cười nói.
Hắn không phải vì thân phận của Phan An mà cảm thấy sợ hãi, buồn cười, Chu lão phu nhân, Chung Việt, Diệp Ngâm Phong ai mà khí phách không bằng ngươi, ta còn không sợ nữa là, ta lại còn phải sợ ngươi cái tên miệng cọp gan thỏ, cầm gậy trong tay mà không dám tiến lên tỏ vẻ oai phong.
Ngươi thất kính cái rắm ý, xem cái bộ dáng thanh cao của ngươi, là ta thất kính ngươi mới đúng, Phan An nhìn Hồng Hạnh một cái liền tức giận, nha đầu này thật biết giả vờ giả vịt, ngày thường ra bộ thanh cao, lại còn giống như con cừu non nằm trong lòng người khác, thật là lẳng lơ à, hắn thở phì phì nói:
- Trần công tử, không biết công tử vì sao lại giữa đêm hôm khuya khoắt chạy đến phòng Hồng Hạnh cô nương, có ý gì chứ?
- Ta là đến mua xì dầu, không ngờ Hồng Hạnh cô nương lại không có xì dầu, ta liền lấy một lọ dấm, nhưng dấm chua quá, chua đến mức răng ta như muốn gẫy ra, Phan công tử có muốn nếm thử không?
Từ nét mặt nổi giận đùng đùng của Phan An, Trần Băng đã nhìn ra tên tiểu tử này đang ghen, nhưng ghen cũng là phí công, ai bảo ngươi bảo vệ không được giọt nước lung linh này chứ, hơn nữa nàng còn dùng bộ ngực của mình chà sát lên người mình suốt, khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy, gì còn tâm trạng nào để hàn huyên với Phan An nữa chứ.
Ngươi mua xì dầu cái rắm à. Phan An bị ăn một vố, biết rõ là Trần Tiểu Cửu đang trêu tức hắn, khuôn mặt tức giận biến thành trắng bệch, vết thương trên cánh tay càng ngày càng đau đớn.
- Ta là đến mua xì dầu, không biết Phan công tử đêm hôm khuya khoắc, dẫn theo một đám người mạnh mẽ như vậy xông vào khuê phòng của một cô gái yếu ớt, rốt cuộc là có dụng ý gì đây?
Trần Tiểu Cửu phản lại, sắc bén đáp lễ nói.
- Ta...Ta là đang đi tuần gần đây, đúng lúc nghe thấy âm thanh, đặc biệt đến xem tình hình của Hồng Hạnh cô nương.
Phan An chợt thấy đối diện tên gia đinh thân phận hèn mọn này, hắn không ngờ lại có cảm giác có chút đuối lý, sau khi trả lời lại thấy hối hận không kịp, mẹ kiếp, đây là địa bàn của ta, ta việc gì phải trả lời cái tên người ngoài nhà ngươi.
- Vậy thì quả là trùng hợp rồi, nhưng bây giờ không có việc gì rồi, đa tạ việc gặp gỡ tình cờ của Phan công tử, thời gian không còn sớm, kính mời công tử nghỉ ngơi sớm nhé, ta và Hồng Hạnh cô nương còn có việc phải làm đây.
Dám đuổi ta đi? Ở địa bàn của ta dám đuổi ta đi? Còn có vương pháp không hả? Phan An tức sùi bọt mép, bọn họ còn làm việc gì chứ, ngoài việc ôm ôm ấp ấp nhau.
Hắn nhìn Trần Tiểu Cửu, lại nhìn Hồng Hạnh, do dự không biết nên làm thế nào bây giờ.
Hai tay Hồng Hạnh sau lưng véo eo Trần Băng một cái, khiến hắn đau điếng người, suýt nữa thì hét thành tiếng.
Nàng vào Túy Hương Lầu lâu như vậy rồi, rất hiểu uy danh của Phan An ở Túy Hương Lầu, không có một người nào có thể khiến hắn quẫn bách như thế, không ngờ Trần Tiểu Cửu lại là khắc tinh của hắn, trong lòng có chút buồn cười.
Nàng hiểu được tâm tư Phan An đối với nàng rất hâm mộ ghen tị, Trần Tiểu Cửu đối chọi gay gắt với hắn, đối với nàng không có lợi gì, mặc dù nàng không hề sợ Phan An, nhưng nàng lại cần thân phận này để xử lí một số bí mật, quan hệ giữa hai người giống như mưa thuận gió hòa là tốt nhất.
Nàng đưa ánh mắt phong tình nhìn Trần Tiểu Cửu, trong mắt tràn đầy vẻ u oán, ánh mắt đó giống như chờ đợi một người chồng từ rất lâu rồi mới về.
Trần Tiểu Cửu lộ ra ánh mắt mê mẩn, tuy hắn biết trong ánh mắt chứa đựng sự thèm khát chỉ là giả tạo thôi. Hắn biết Hồng Hạnh cô nương chỉ là đưa một tín hiệu cho hắn thôi, hắn cười hi hí, không chút tình nguyện buông tay nàng ra.
Hồng Hạnh nhăn nhó thoát khỏi vòng tay của hắn, có vẻ ngượng ngùng đi ra cửa, nói với Trần Tiểu Cửu và Phan An:
- Phan công tử, Trần công tử, cũng không còn sớm nữa rồi, hôm nay nô gia lại gặp phải kinh hãi, tinh thần mệt mỏi, xin mời hai vị công tử vè nghỉ ngơi sớm.
Lời nói này vừa nói ra, Phan An cảm thấy sảng khoái hẳn, cánh tay bị thương nên hắn không có cách nào giằng co gì với Trần Tiểu Cửu nữa, tốc chiến tốc thắng là tốt nhất.
Trần Tiểu Cửu nghiền ngẫm nhìn tháng qua Phan An, trong lòng thầm nghĩ, tên tiểu tử này tuy là tài tử trong lĩnh vực kinh doanh, nhưng luận lòng dạ, thì không thể sâu xa như Chu công tử được.
Hắn đá mắt nhìn Hồng Hạnh rồi cùng Phan An vội vàng đi ra ngoài.
Trên suốt đường đi, hai người không ai nói câu nào, Phan An tức giận đến mức không thèm nói chuyện với Trần Tiểu Cửu, còn Trần Tiểu Cửu thì lại không thèm nói chuyện với hắn, cho đến khi đi ra hoa viên phía sau của Hồng Hạnh, mỗi người đi một ngả.
Đương nhiên, Phan An vội vã đi băng bó vết thương, lại còn phải tìm lang trung đến nắn lại cánh tay nữa.
Còn Trần Băng hiện tại cũng không kịp nghĩ việc giữa Chung Việt và Diệp Ngâm Phong, gió lạnh thổi qua, Trần Băng tỉnh táo lại rất nhiều, hiện tại hắn có chút lo lắng Đan Nhi tiểu ma đầu không biết nghe lời.
Cô nàng kích động này vừa rồi cũng bị thương, có khả năng bị gẫy xương sườn, nếu như không phải hắn nhanh nhẹn giả vờ bị thương, Đan Nhi rất có khả năng bị Hồng Hạnh báo thù.
Hắn trong lòng giờ phút này có chút sốt ruột, vội vội vàng vàng bước nhanh về, hắn muốn xác định Đan Nhi có an toàn trở về nhà không?
Hắn đi xuyên qua một khu rừng rậm, một bóng đen thoáng cái đã lôi hắn vào trong, hắn giật mình, đang định dùng côn điện dí vào người hắn một cái, người đó lại vội vàng bịt miệng hắn lại, yếu ớt nói:
- Tiểu Cửu, ngươi đừng hét, ta là Đan Nhi.
Tiểu Cửu nghe giọng nói quen thuộc, trong lòng vui mừng, Đan Nhi không việc gì là hắn vui mừng rồi, nhưng quay đầu lại nhìn, cả người Đan Nhi đẫm máu tươi, cả người đều màu đen, từ trên xuống dưới chỉ còn hở mỗi đôi mắt to sáng nhìn về phía trước.
- Đan Nhi, nhìn thấy ngươi là ta yên tâm rồi, ngươi bị thương chỗ nào, ta kiểm tra cho.
Trần Băng thấy cả người đầy máu, vô cùng lo lắng nói.
- Cái đồ đểu này lại còn giả vờ giả vịt quan tâm ta!
Đan Nhi ra hiệu tay, cảnh giác nhìn xung quanh một lúc rồi nói:
- Không có gì lớn, xương sườn của ta bị gẫy rồi, rất đau.
Trần Băng nhìn bộ dáng yếu ớt của nàng, biết nàng đang tỏ ra cứng rắn thôi, rõ ràng vết thương ở xương sườn không hề nhỏ, nếu không thì đã không đau đớn như vậy, vội vàng hỏi:
- Cả người đầy máu thế này là sao, ngươi chém giết cùng với ai rồi?
- Sao mà nói nhiều thế?
Đan Nhi yếu ớt nói:
- Đây đều không phải máu của ta, mấy cái tên chó săn của Phan gia cứ đeo bám ta, bị ta đâm thương mấy gã, không lấy mạng của bọ họ là phá lệ khai ân rồi.
Đan Nhi cũng thật dã man, không cần phải hỏi, vết thương của Phan An nhất định là Đan Nhi làm, trong lòng hắn không khỏi thấy sảng khoái, cô gái nhỏ này coi như là vì hắn làm một chuyện tốt.
- Tuy nhiên, sau khi ta trốn ra, có 4 gã áo đen võ công cao cường luôn đi theo ta, trên đường đi xảy ra giao tranh, sau lưng ta bị trúng một chưởng, có chút không lấy được lực, liền trốn trong cánh rừng nhỏ này, không ngờ trùng hợp ngươi lại đi qua đây.
- Bốn người áo đen?
Trần Tiểu Cửu trực giác hơi có chút hoài nghi bốn người áo đen liệu có phải là bốn tỉ muội Xuân Hạ Thu Đông.
Đan Nhi nhìn ra hoài nghi của hắn, cười lạnh nói:
- Ngươi không cần nghĩ nữa đâu, chính là bốn tỷ muội Xuân Hạ Thu Đông lẳng lơ ngồi trên đùi ngươi, bọn họ mặc dù che kín mặt, ta vẫn có thể nhận ra được.
- Không ngờ bọn họ cũng biết võ công?
Trần Tiểu Cửu hổ thẹn, trong lòng vô cùng kinh ngạc, bí mật của cái cô nàng Hồng Hạnh này quả là không ít.
Đột nhiên, Đan Nhi lại bịt miệng của hắn lại, thân mình đè thấp, cảnh giác nhìn phía trước.
Trần Tiểu Cửu nhìn về phía trước, dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy mờ mờ phía trước hơn 20m có bóng 4 người đang lao đến.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Siêu Cấp Gia Đinh
Tử Vi
Siêu Cấp Gia Đinh - Tử Vi
https://isach.info/story.php?story=sieu_cap_gia_dinh__tu_vi