Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phượng Tù Hoàng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.2 - Chương 90: Người Phàm Tục
N
gưng nụ cười, Sở Ngọc nghiêm sắc mặt nhìn Thiên Như Kính hỏi: “Ngoài thiên thư và vầng hào quang, …thần vật này còn có thể làm gì?”
Lần này, Thiên Như Kính không tiếp tục biểu diễn như nàng mong muốn. Có lẽ sau khi kinh ngạc vì phản ứng của Sở Ngọc, hắn đã trấn tĩnh lại, khôi phục vẻ lãnh đạm và thờ ơ trước câu hỏi của nàng.
Không nói? Không sao! Nàng sẽ có biện pháp khác!
Sở Ngọc nhún vai, lại cầm tờ giấy viết hai mươi sáu chữ cái tiếng Anh lên khua khua trước mặt Thiên Như Kính. Cùng với động tác của nàng, mắt hắn cũng chớp chớp theo.
Thiên Như Kính dù có bao nhiêu lãnh đạm, dù có bao nhiêu thờ ơ, thì hắn vẫn là một con người, làm sao có thể hoàn toàn siêu thoát vô ngã, không quan tâm đến bất kỳ điều gì!
Thấy bộ dạng này của Thiên Như Kính, Sở Ngọc khá cao hứng! Trông hắn thế này thuận mắt hơn nhiều so với kiểu thoát ly ra ngoài khói lửa nhân gian.
Tuy có vẻ như không biết gì về chuyện đời, nhưng Thiên Như Kính không phải như thế, mà chỉ là hắn không thèm quan tâm thôi. Người khác nghĩ gì làm gì, lòng hắn hiểu rất rõ. Hắn biết Sở Ngọc đang trêu đùa hắn, đợi hắn mắc câu. Động tác của nàng muốn nói, nàng biết rất rõ hàm nghĩa của các ký hiệu, hơn nữa còn muốn coi đây là điều kiện để trao đổi.
Nếu hắn muốn biết ý nghĩa của các ký hiệu, thì phải thỏa hiệp rất lớn với nàng, nhất định phải giải thích cho nàng biết rõ về sự kỳ diệu của thần vật.
Điều này quá nguy hiểm, là một giao dịch bất lợi!
Nhưng các ký hiệu đó, chính là câu đố bao đời nay đối với các thế hệ truyền nhân của Cẩm Vân sơn, đã trở thành nỗi băn khoăn khắc sâu trong lòng mỗi người thừa kế sư môn. Vậy mà không ngờ đến đời Thiên Như Kính, có thể nhìn thấy ánh rạng đông lấp ló ở đường chân trời.
Làm sao hắn có thể không động tâm?
Thiên Như Kính trong lòng đấu tranh dữ dội, còn Sở Ngọc thu lại tờ giấy viết chữ tiếng Anh, lãnh đạm nhìn hắn, không thúc giục cũng chẳng quấy rầy. Muốn Thiên Như Kính hạ quyết tâm không phải chuyện dễ dàng, dù sao đây cũng là việc trọng yếu với hắn, nàng muốn cho hắn có thời gian cân nhắc nên không thúc giục quá gấp gáp.
Lúc này, nàng không thể gấp gáp!
Hiện tại cả nàng và Thiên Như Kính đều có con át chủ bài. Con bài quan trọng của hắn phần lớn nằm trên chiếc vòng kia. Chiếc vòng đó còn chứa gì không, có công năng khác không, Sở Ngọc rất muốn biết. Mà át chủ bài của Sở Ngọc, là chính bản thân nàng.
Tuy chủ nhân chiếc vòng là Thiên Như Kính, nhưng có khả năng lý giải nội dung của nó, lại là Sở Ngọc.
Thiên Như Kính hoàn toàn không biết về lai lịch của Sở Ngọc, nhưng Sở Ngọc lại có thể đọc nội dung chiếc vòng, nên tạm thời ưu thế đang nghiêng về phía nàng.
Cân nhắc rất lâu, cuối cùng Thiên Như Kính mở miệng: “Để ta về suy nghĩ kỹ đã!” Hắn xoay người đi ra ngoài, lại quên mất đang đứng rất gần ngưỡng cửa. Khi hắn sắp va đầu vào cánh cửa, vầng sáng màu lam lại xuất hiện đánh văng cánh cửa ra, giúp hắn khỏi bị u trán.
Sở Ngọc đứng sau lưng hắn nhìn thấy cảnh này, nhướn mày, lòng thầm ghi nhớ: Thiên Như Kính hoàn toàn không phải người đặc biệt bất phàm gì, cũng có lúc va đầu vào cửa. Vừa rồi tinh thần hắn hoảng hốt, không kịp phản ứng với vật cản phía trước, như vậy, vầng hào quang có thể tự động phát ra.
Nhìn bóng dáng Thiên Như Kính xa dần, Sở Ngọc mới thở ra một hơi thật dài, thả lỏng cơ thể, cả người mệt mỏi uể oải không muốn nghĩ đến bất cứ thứ gì.
Nàng ngồi ngẩn ra một lúc, thì Ấu Lam tới hỏi nàng có muốn dùng cơm không, Sở Ngọc mới nhận ra đã đến trưa. Nàng đóng lại cánh cửa vừa bị đánh lung lay, quay người trở vào phòng ngủ. Nhìn chiếc giường, Sở Ngọc như không còn xương cốt, nằm nhào xuống vùi mặt vào tấm chăn mềm mại.
Nàng nhắm mắt, không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì, lặng im trong bóng tối, có ảo giác như bị cả thế giới vứt bỏ.
Nắm chặt góc chăn, bờ vai nàng run nhè nhẹ.
Nàng nhớ nhà quá!
Nàng đã kiên quyết tự an ủi mình, tất cả đã qua, đã là quá khứ, muốn tiến về phía trước thì không thể luyến tiếc những gì đã qua. Những ngày vừa rồi nàng cũng cố gắng nỗ lực hết sức vì tương lai, có ngẫu nhiên nhớ lại quá khứ cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, chỉ cười trừ mà thôi.
Nàng cho rằng mình đã buông xuôi, hóa ra không phải vậy. Hai mươi bốn năm quá khứ, hoàn cảnh sống quen thuộc đã khắc sâu trong tâm hồn nàng, làm sao có thể dễ dàng gạt bỏ! Hôm nay nhìn thấy vòng tay của Thiên Như Kính, một lần nữa nhắc nhở nàng – nàng không thuộc về nơi này!
Bị nỗi cô đơn khủng khiếp tận đáy lòng đang bủa vây, cả cơ thể nàng dường như không còn sức lực. Ý nghĩ về cuộc sống sau này rất rõ ràng minh bạch, nhưng lúc này nàng không còn thiết bất cứ điều gì!
Hôm nay giao đấu với Thiên Như Kính, bề ngoài có vẻ nàng đã chiến thắng, và thực tế đúng là nàng chiếm ưu thế, nhưng sao Sở Ngọc chẳng hề thấy vui vẻ! Quay lại thu dọn chiến trường, nội tâm nàng lại thương vong thảm hại, không thể nào ngăn chặn cảm giác cô độc khiến toàn thân rét run. Nơi này không phải là thế giới của nàng, nàng không có gì để gắn bó hay lưu luyến, vắt óc bày mưu tính kế, cũng chỉ để sống sót, kéo dài mạng sống mà thôi!
Sắc trời chuyển tối dần, Sở Ngọc vẫn nằm trên giường không nhúc nhích. Cả người nàng chìm dần trong bóng tối. Mãi cho đến khi cả căn phòng tối om, Sở Ngọc mới chậm rãi ngồi dậy, thấy bụng kêu “ọc ọc”.
Sở Ngọc nói không muốn ai quấy rầy, nên đến giờ ăn tối, thị nữ cũng không dám gõ cửa. Từ sáng đến giờ chưa ăn cơm, nàng thấy đói đến mức da bụng sắp dính vào lưng.
Định gọi thị nữ đến, nhưng nghĩ lại, Sở Ngọc quyết định tự đi tìm cái ăn. Bước xiêu vẹo ra khỏi cửa, nàng ra ngoài, cứ đi, rồi lại đi.
Ban đầu định đi chỗ nào, nhưng bất tri bất giác cứ loạn cả lên, đến khi nàng phục hồi tinh thần, thì nhìn thấy rừng trúc thanh u tĩnh mịch. Nàng đang ở trong Mộc Tuyết viên.
Sao lại đến chỗ này nhỉ?
Sở Ngọc lắc đầu cười, định quay người rời đi, nhưng khóe mắt nhìn thấy bệ đá cách không xa, nơi Dung Chỉ thường xuyên nằm. Nàng thấy lòng khẽ động đậy, không nhịn được bước đến.
Bệ đá bóng loáng lạnh buốt, Sở Ngọc đưa tay sờ sờ, thấy không có bụi bẩn nên yên tâm nằm lên. Bệ đá tuy có những chỗ cứng gồ ghề, nhưng lại có phần lõm vừa khít với lưng. Nàng vừa ngủ dậy rất thư thái, mà cảm giác lành lạnh cũng không thấy khó chịu, giống như ngâm mình trong nước. Hèn gì nàng thường thấy Dung Chỉ nằm tựa trên tảng đá này!
Đêm mùa hạ, gió mát mà không lạnh, ấm mà không hanh, Sở Ngọc nằm xuống rồi chẳng muốn động đậy nữa. Nàng nhắm mắt, lại mơ mơ màng màng ngủ một lúc. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cảm giác hơi khác thường, Sở Ngọc mở mắt. Nàng mơ hồ nhìn thấy trong bóng đêm, Dung Chỉ cả người y phục trắng như băng tuyết, đang đứng bên cạnh nàng.
Hắn chăm chú nhìn nàng bằng đôi mắt sâu không thấy đáy, mang ý vị cười mơ hồ. Sở Ngọc lại không hề cười. Nàng nhìn hắn, bỗng nhiên mở miệng: “Dung Chỉ, ta không được vui! Lúc ngươi không vui, thường làm gì?”
Dung Chỉ hơi ngẩn người, dường như vấn đề nàng hỏi khiến hắn hơi bất ngờ. Hắn ngẫm nghĩ một lát, rồi mỉm cười nói: “Ta cũng không biết nữa! Không vui thì cứ để không vui đi, nhưng có lẽ gặp người khác sẽ vui hơn! Thường thường ta đánh cờ, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn!”
Sở Ngọc cười cười, im lặng.
Dung Chỉ thấy nàng không nói gì nữa, hắn cũng mỉm cười rồi rời đi.
Sở Ngọc không giữ hắn lại, cũng không nhìn theo bóng lưng hắn mà chỉ lẳng lặng nằm, ngửa mặt nhìn trời. Theo những khe hở kẽ lá, nàng có thể nhìn thấy những chấm xanh sáng li ti trên nền trời đen thẫm, không gian hoàn toàn vắng lặng.
Những ngày qua nàng phí tâm sức cân nhắc từng bước thận trọng, chỉ bởi vì nàng không có thực lực, không có sự bảo vệ. Nếu nàng có thể đổi vị trí cho Thiên Như Kính, có vầng hào quang từ vòng tay hộ thân, nàng muốn đi đâu cũng được, thì sao phải lo nghĩ nhiều như thế!
Sở Ngọc thầm ước, giá nàng có được chiếc vòng tay đó thì tốt biết bao! Tối thiểu nhất, nếu có kẻ muốn giết nàng, vầng hào quang sẽ bảo vệ nàng tránh mọi thương tổn. Mà tư liệu lịch sử trong đó cũng sẽ giúp nàng nắm chắc cục diện, biết chính xác ai sẽ cướp ngôi trong tương lai, chứ không phải một mình cô độc chậm rãi lần mò như bây giờ.
Nhưng việc này là không thể, Thiên Như Kính coi trọng chiếc vòng như vậy, hầu như không có cách nào lấy được từ tay hắn.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, trong rừng trúc thanh u tĩnh mịch bỗng có mùi thơm phức, là mùi thức ăn hấp dẫn mê người. Sở Ngọc nhíu mày, nghĩ đến điều gì đó, liền bước ra phía rừng. Nàng nhìn thấy Dung Chỉ đang đang ngồi trên chiếu, trước mặt là một đống lửa, trên đó đặt một chiếc nồi. Mùi thơm tỏa ra từ nồi canh đang sôi sùng sục.
Dung Chỉ cắt vài miếng nấm bỏ vào nồi canh, giương mắt nhìn nàng cười, ánh mắt như muốn nói: biết thế nào nàng cũng ra mà!
Sở Ngọc thấy hơi khó chịu, định xoay người rời đi. Nhưng mùi thơm sực nức cứ len lỏi vào mũi, nhắc nhở nàng về tình cảnh đói khát lúc này. Lại nhìn thấy Dung Chỉ cầm thìa khuấy đảo trong nồi, lộ ra những miếng sườn và thịt hầm nhừ, nàng liền thay đổi hướng đi, tiến về phía hắn. Thật là không có tiền đồ!
Mong có người mắc câu, mắc câu thì mắc câu đi! Dân dĩ thực vi thiên, người ta coi ăn là trời, thua ông trời cũng chẳng phải chuyện gì quá mất mặt!
Dung Chỉ chuẩn bị hai cái bát, lấy một cái bát múc ít canh, lại còn múc thêm một miếng thịt to rồi đưa cho Sở Ngọc. Hắn vẫn không nói gì mà chỉ cười. Sở Ngọc vốn dĩ hơi buồn bực, nhưng lúc này không nhịn được cũng bật cười, nhận lấy cái bát: “Đa tạ!”
Đêm hè ăn canh thịt, ăn xong cả người nóng lên, tuy hơi khó chịu nhưng no bụng thỏa mãn. Sở Ngọc chăm chú nhìn cái bát không, bỗng nhiên ngước mắt nhìn Dung Chỉ, lại cười nói: “Đa tạ!”
Lúc trước là đa tạ canh thịt, còn bây giờ đa tạ Dung Chỉ.
Đống lửa trước mặt cháy rất đượm, cả người nóng bừng bừng nhưng Sở Ngọc không muốn rời đi. Vừa ăn canh thịt, cũng chân thật ấm áp như hơi lửa nóng, khiến nàng cảm thấy rất yên ổn. Mọi nỗi buồn phiền lúc ban chiều, giống như một làn khói bụi chậm rãi phiêu tán đi.
Thật ra nàng là một người phàm tục tầm thường, không làm được chuyện gì sẽ thấy lòng canh cánh, luyến tiếc, uể oải. Nhưng để làm nàng vui lên cũng cực kỳ đơn giản, ví dụ như chỉ cần một bát canh thịt nóng sốt, có thể xua tan mọi rét lạnh cô độc.
Thân thể nóng lên, đáy lòng cũng ấm áp dần lên.
Không có nhà, không sao, nàng sẽ tạo dựng một cái nhà! Không có người thân, không sao, nàng có thể tìm thấy ở ngay nơi đây có người quan tâm đến mình!
Chậm rãi, nhưng hoàn toàn có thể!
“Dung Chỉ” Đặt bát xuống, Sở Ngọc khẽ gọi tên hắn, nhưng lại không nói nên lời.
Dung Chỉ cũng đặt bát xuống, nhích người sát lại chỗ nàng, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng. Trong đôi mắt phẳng lặng như nước bỗng có đốm lửa nhấp nháy, mang ý cười dịu dàng: “Ta sẽ không rời đi!”
Hắn nói dường như không đầu không đuôi, nhưng nàng biết hắn muốn trấn an nàng. Nhưng nàng vẫn không nhịn được hỏi: “Nếu vô cùng nguy hiểm thì sao?” Lòng bàn tay tê tê, cảm thấy không thoải mái, Sở Ngọc định rút tay ra.
Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười, giữ tay nàng, lần lượt chạm vào từng ngón tay thon dài của nàng rồi cầm lấy: “Cũng sẽ không!” Lòng bàn tay dán lên lòng bàn tay, da thịt vuốt ve da thịt, bàn tay hắn với lực vừa phải, ấm áp, kiên định.
Thanh âm phát ra như một lời thề.
Gió đêm mát mẻ, phảng phất có hơi ẩm man mác. Sở Ngọc không kìm lòng được trợn tròn mắt, tim đập như trống dậy.
Dồn dập.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phượng Tù Hoàng
Thiên Y Hữu Phong
Phượng Tù Hoàng - Thiên Y Hữu Phong
https://isach.info/story.php?story=phuong_tu_hoang__thien_y_huu_phong