Chương 94
4(2)
” khanh nhi, ngươi đã trở lại, ngươi là chân chính đã trở lại, đại ca cảm giác hảo an ủi, hảo vui vẻ, khanh nhi, ngươi chờ một chút.” hắn buông ra, thân hình khẽ run.
Cái gì đó.
” khanh nhi, ngươi xem, ngươi xem, này mứt quả, chính là thứ trước đây ngươi thích ăn nhất. Mỗi khi đến chợ, khanh nhi rất thích quấn quít lấy đại ca đòi mua mứt quả cho ngươi ăn, hiện tại Đại ca mua đến đây, thật nhiều thật nhiều, cho ngươi.” lời thủ thỉ của hắn ấm áp tựa gió xuân, kéo bàn tay của Phương Thiến mang chút lạnh lẽo, nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay của nàng, nắm chặt tay nàng.
Phương Thiến tham luyến ấm áp trong tay hắn, tham luyến sự nghiêm trọng nhưng đầy ôn nhu của hắn. Nàng chậm chạp chưa động, không hề cử động, cũng không có nói chuyện.
” Làm sao vậy? Khanh nhi, thế nào lại không ăn?” loan ngọc thần chờ đợi nhìn nàng, rồi sau đó cười.” xem trí nhớ của đại ca, nha đầu ngươi chỉ sợ phiền toái, bàng, cua, chích tôm đều thích, đại ca lại cho ngươi ăn.” Nói xong, ném bịch mứt quả lại lên bàn.
Lấy ra trong đó một cây mứt quả, hắn bóc ra tờ giấy bọc bên ngoài, đem nhân quả ướt át, đỏ au đặt vào lòng bàn tay nàng.
” ăn đi, khanh nhi. Đại ca nghĩ, lâu rồi cũng chưa ăn mứt quả, chắc hẳn là quên mất hương vị rồi đi.” hắn trìu mến vỗ về đầu của nàng.
Phương Thiến nhìn chằm chằm mứt quả trong tay, dưới ánh mắt ôn nhu của Loan Ngọc Thần, nhẹ nhàng cắn một ngụm mứt quả. Mứt quả vừa cắn vào, lập tức có một hương vị ê ẩm ngọt ngào, quay về trên đầu lưỡi nàng.
Nàng không phải là thích ăn đồ ngọt lắm, liền buông mứt quả trong tay, không cắn tiếp miếng thứ hai.
Loan Ngọc Thần hơi kinh ngạc nhìn nàng.” không thể ăn sao? Khanh nhi.”
” không phải, thật sự ăn rất tốt. Chính là, Khanh nhi đã trưởng thành, không thể giống như thời điểm vẫn còn là hài đồng, tham ăn như vậy.” nàng thản nhiên kéo khóe miệng, má nhất điểm hồng sắc, đồng tử ôn nhuận như ngọc.
Loan ngọc thần ôn hòa cười yếu ớt, hắn nói:” ở trong mắt đại ca, khanh nhi vĩnh viễn không lớn, vĩnh viễn gầy yếu như vậy, cần người bảo hộ.” hắn từ ống tay áo lấy ra một chiếc khăn tay trắng, lau nước nước dính ở hai má Phương Thiến.”cùng trước đây giống nhau, ăn mứt quả, còn phải đợi đại ca lau đi dấu vết tham ăn của ngươi, tiêu diệt chứng cứ.”
Hắn nâng lên ngón tay, điểm trên mũi của Phương Thiến.
Đôi mắt lạnh nhạt của Phương Thiến, bỗng gợn sóng nhộn nhạo, xoay tròn.
Từ nhỏ đến lớn, đều là Loan Ngọc Thần che chở nàng, cưng chiều nàng, trí nhớ vẫn còn, chuyện cũ vẫn y nguyên, xẹt qua óc nàng.
Nàng Phương Thiến, ở hiện đại nhấm nháp sự thống khổ mà người thường không chịu được, trải qua địa ngục cuộc sống, nàng giết người, cũng bị nhân sát.
Nàng chưa từng có cảm thụ qua thế nào là cảm giác đơcj m] ôtj người sủng nịnh, được một người bảo hộ, chưa từng có, một ngày, một canh giờ, thậm chí là một phút đồng hồ, đều không có.
Loan Ngọc Khanh tuy rằng trải qua nhân gian đau xót, nhưng nàng ít nhất còn có một đại ca thủy chung yêu thương. Mà nàng Phương Thiến, cái gì cũng không có.
Nàng, trừ bỏ giết người, trừ bỏ nhiệm vụ, cũng là không có gì, ngoài hai bàn tay trắng.
Tâm hồn băng lãnh của nàng, giờ phút này thế nhưng sinh ra ghen tị, ghen tị Loan Ngọc Khanh, ghen tị nàng có được đại ca bảo bối sủng nịch thân tình.
” đại ca, nếu khanh nhi không phải là khanh nhi, đại ca còn có thể vẫn sủng ái khanh nhi sao? Đại ca cảm thấy là khanh nhi tốt, khanh nhi hiện tại vẫn tốt?” ánh mắt nàng tràn đầy hi vọng, cảm xúc không nghĩ lộ ra ngoài, không nghĩ lại bị loan ngọc thần thấy, lại vô ích.
Nàng lo sợ suy nghĩ không yên, truyền đến Loan Ngọc Thần.
Loan Ngọc Thần ôn nhu cười, vỗ vỗ đầu của nàng.” nha đầu ngốc, vô luận khanh nhi biến thành bộ dáng gì nữa, đại ca vĩnh viễn là đại ca, vĩnh viễn ở đây, vĩnh viễn yêu thương khanh nhi, vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ không bỏ lại khanh nhi một mình.”
” đại ca.” cảm xúc của Phương Thiến đã không thể khống chế lý trí nàng, nàng chạy đến ôm lấy Loan Ngọc Thần, gắt gao ôm lấy hắn.
Nước mắt thanh lương, không nói gì dừng ở trên vai hắn, thậm vào quần áo hắn, đến vai hắn, cũng làm chấn động tâm hắn.
” khanh nhi, ngươi khóc?” hắn bối rối nhìn phương thiến, ngón tay gạt đi nước mắt trong suốt nơi khóe mắt nàng.
Từ khi nàng thay đổi, hắn thấy nàng, vô luận ở khi nào, vô luận ở trường hợp gì, vô luận đối mặt là người nào, nàng vẫn lạnh tanh như vậy, giống như sinh ra đã không có cảm xúc.
Nay, thấy nàng nước mắt lưng tròng, hắn thật sự bị chấn động.
” khanh nhi, có phải đại ca nói sai nói cái gì? Khanh nhi, thực xin lỗi, đều là đại ca không tốt, ngươi đừng khóc.” hắn không biết phải làm thế nào cho phải. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần nàng nhất khóc, hắn liền hoàn toàn bị động, chỉ có thể tùy ý cho nàng nắm mũi hắn đi. Vô luận nàng đưa ra điều kiện gì, hắn đều không chút do dự đáp ứng.
Lúc này đây, khanh nhi vừa muốn hướng hắn đưa ra điều kiện sao? Nàng yêu cầu nội dung rất khó sao?
Loan ngọc thần thương tiếc nhìn chằm chằm đôi mắt đẫm lệ mê ly của nàng, nhìn nước mắt nàng, càng nhỏ giọt càng lợi hại, hai hàng lông mày đẹp của hắn gắt gao dựng lên.
Mặc kệ, mặc kệ yêu cầu gì, mặc kệ khanh nhi của hắn nói cái gì, hắn toàn bộ đáp ứng là được.
” khanh nhi, đừng khóc. Nói ra đi, ngươi muốn đại ca làm cái gì, nói ra đi, nói ra, đại ca nhất định thay ngươi đi làm.”
Loan Ngọc Thần ôn nhu nói, trong lòng hắn, tiểu muội muội này, luôn vĩnh viễn ở vị trí cao nhất.
Nàng, Phương Thiến thật sự là rất choáng váng, đại ca như vậy, tương lai hẳn sẽ không có một ngày bỏ nàng lại. Nàng thế nhưng còn ghen tị Loan Ngọc Khanh, quên mất mình vừa mới thừa nhận, từ nay về sau, nàng chính là Phương Thiến, cũng là Loan Ngọc Khanh. Như thế nào lúc này, liền toàn quên.
Nàng, trên mặt tươi cười, chậm rãi tràn ra.
Tiếng cười xuất phát từ nội tâm, làm cho người nàng toàn bộ tản ra ôn nhu, sáng lạn làm người ta không mở mắt nhìn thẳng được.
Nàng cười khẽ, nâng bàn tay đẩy chiếc mũi cao thẳng tuấn tú của Loan Ngọc Thần.
” đại ca, thiến nhi lúc này đây không có khác yêu cầu, thầm nghĩ đại ca hảo hảo mà ngồi, hảo hảo uống một chén trà xanh Thiến nhi pha.” nàng giơ tay nhấc chân, nhanh như kiếm.
Phi Khuynh Thiên Hạ Phi Khuynh Thiên Hạ - Khinh Trần Như Phong