Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Những Kẻ Phiêu Lưu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển V: Thời Trang Và Chính Trị - Chương 1
D
ax bước ra khỏi Cao uý tối cao Hoa Kỳ ở Tokyo, trễ nải chào lại hai người lính đứng nghiêm chào. Một nhóc bán báo đi qua, ôm chồng Sao và Vạch số mới với hàng tít to đùng trên trang nhất về một trận đánh lớn ở Triều Tiên. Dax nhìn qua con phố đông đúc tới Hoàng cung khi Mèo Bự bước tới.
"Chúng ta về nhà chứ?"
Dax gật đầu. "Về thôi. Họ không cần chúng ta nữa".
"Họ chẳng bao giờ cần chúng ta cả".
"Tổng Thống hứa gửi tới một tiểu đoàn. Nếu ông giữ lời…."
"Tổng Thống hứa nhiều lắm. Giờ thì chiến tranh Triều Tiên gần như đã chấm dứt. Tổng Thống mới của Mỹ sẽ đem lại hoà bình và chúng ta vẫn không phải đánh nhau".
"Vẫn chưa đủ chiến tranh cho anh à?"
Mèo Bự nhún vai. "Thì người đàn ông còn làm cái quái gì nữa? Anh ta chơi gái hoặc chơi trò đánh nhau, và trò nọ làm cho trò kia hay hơn".
Dax nhìn lại Hoàng cung. "Không rõ Nhật hoàng nghĩ gì ở trong ấy. Đối với ông ta, nó như nhà tù hơn là một lâu đài".
"Ông ta may đấy, họ còn để cho sống. Nhưng tôi chắc là nếu suy nghĩ thì ông ta chỉ tiếc có một điều. Đấy là đã không thắng". Mèo Bự lấy hộp thuốc ra, cuốn một điếu. "Giờ thì ông ta chỉ là thánh thượng của hoa và bướm của mình thôi".
"Về khách sạn đi. Tôi muốn quẳng bộ quân phục này quá, ngán cái trò lính tráng của đội quân không hề tồn tại lắm rồi".
Quân đội có tồn tại. Dax nhận ra điều đó vào hôm anh cưới Amparo. Nhưng không phải để xuất khẩu.
Sáng hôm đó, lính tráng đã xếp thành hàng trước nhà anh, trên con đường dẫn tới nhà thờ, nơi lễ cưới sẽ diễn ra. Con đường mà họ sẽ đi qua, trên chiếc xe bọc thép của Tổng Thống, để đến lâu đài của ông, nơi tiệc cưới được bày biện, rồi mới ra sân bay. Những người lính thậm chí còn đứng hai bên đường băng, nơi chiếc máy bay Mỹ đã được thuê nguyên chuyến, đang chờ để đón Dax và Amparo đi hưởng tuần trăng mật.
Nguyên khu hạng nhất của máy bay đã được sắp xếp lại như một phòng khách. Có nhiều ghế bành đặt quanh, hai ghế dài có thể sử dụng như giường đặt sát bức tường ngăn. Có một bàn đánh bài, nhiều bàn cà phê nhỏ đặt cạnh các ghế bành và một quầy bar. ở phía đối diện là phòng thay quần áo, và phòng vệ sinh riêng.
Cô tiếp viên trong bộ đồng phục màu xang bước vào khoang của họ. "chúng ta sẽ đến Mexico City sau bốn giờ nữa. Nếu cần gì, xin các vị bấm chuông gọi tôi".
"Cô nói người hầu của tôi đến nhé?"
"Vâng".
Amparo nhìn Dax. "Em phải ra khỏi thứ trang phục này. Trời nóng nực đã dán nó vào em như hồ ấy".
Dax gật đầu rồi đứng lên. "Anh đến chào cơ trưởng".
Khi trở lại, khoảng nửa giờ sau, nah thấy cả khoang tối om, rèm cửa buông phủ. Trong ánh sáng mờ tỏ, anh thấy Amparo trong chiếc áo ngủ lụa đang nằm trên ghế dài. Mắt cô nhắm nghiền và chai champagne đã hết nửa đặt trong xô đá.
Dax nhìn vợ. Chiếc áo lụa dính vào da thịt, rõ là bên trong không có gì nữa. Anh cởi áo khoác và thấy cô đang nhìn anh.
"Em cứ tưởng anh sẽ không trở lại nữa, và đã nghĩ là mình sẽ phải bay đến Mexico City một mình".
Khi đó anh mới để ý thấy tay cô đang dịch chuỷên giữa hai đùi, dưới chiếc váy ngủ. "Em làm gì thế?"
Amparo cười. "Em chuẩn bị cho anh đây".
Anh cáu kỉnh gạt tay cô ra rồi đưa hai ngón tay mạnh mẽ của mình vào cô. Em vẫn chưa biết là khi nào anh muốn em thì anh sẽ tự làm cho em sẵn sàng à?"
Một tiếng kêu nghẹn lại trong cổ cô rồi cô dướn mạnh lên. Bằng tay kia anh ấn cô xuống cho đến khi mắt cô lại mở ra và nhìn vào mắt anh.
"Đối với anh, em không là công chúa, mà là vợ anh".
"Vâng, vâng" Amparo ôm choàng lấy anh. "Anh là chồng em và em là nô lệ của anh. Không có anh, em chẳng là cái gì cả, thậm chí không phải là một người đàn bà nữa".
Anh nói như đe. "Nhớ lấy".
"Em nhớ" cô điên dại kêu lên "Em sẽ nhớ! Giờ thì cho em cái của anh đi, trước khi em chết vì khoảng cách giữa chúng ta!"
Mexico City, Miami, New York, Rome, London, Paris, Lisbon. Ba tháng liền. Rồi về nhà. Đấy là tuần trăng mật ầm ĩ nhất trong năm. Họ tới đâu cũng bị cánh nhà báo, cánh nhiếp ảnh vây hãm. Hầu như chẳng có tờ báo hay tạp chí nào trên thế giới không đưa tin, đưa ảnh họ.
Ở Rome, là tấm hình nổi tiếng của Amparo, đang quỳ hôn chiếc nhẫn của Giáo hoàng, mớ tóc vàng từ trong chiếc mạng đăng ten xoã xuống trước ngực, cặp mắt ngước lên trong khi ông nhìn xuống cô mỉm cười hiền hoà.
Sau đó, trong căn VIP ở Hassleng Hotel, anh trêu cô "Anh không biết là em lại mộ đạo thế".
"Có đâu".
Anh ném tờ báo buổi tối ra. Bức ảnh đăng ngay trang nhất. "Trông em như đang ở trạng thái cực lạc vậy".
Cô chợt cười "Đúng thế".
"Sao cơ?"
"Ông ấy thật trong sáng, đấy là điều thú vị nhất mà em chưa từng nghiệm trải".
Dax lắc đầu. "Anh sẽ không bao giờ hiểu được đàn bà".
Amparo hôn vào má anh. "Đừng cố hiểu thì hay hơn".
Dax xoay mặt cô lại. "Em không thay đổi là bao kể từ khi còn là một bé gái mà anh biết".
Nhưng Paris mới là nơi Amparo thực sự trở lại với chính mình. Tất cả các thành phố khác đều thú vị, nhưng đấy vẫn chỉ là nơi của khái niệm giống đực và khoan hoà với giống cái. Paris mới là thành phố của đàn bà. Ngay bầu không khí cũng như mang trong nó hương vị nước hoa mà thậm chí không mùi hôi hám nào át đi nổi. Nét phong nhã, vẻ đẹp và cả nhịp sống đều mang nữ tính.
Amparo phát hiện ra Paris và Paris phát hiện ra cô. Cô là loại đàn bà thuộc về nó - kiêu kỳ, độc đoán, với cặp mắt to sôi nổi của con gái cùng đôi môi gợi tình và đòi hỏi của người đàn bà của thế giới. ở đâu cô cũng là trung tâm của hấp dẫn và mời mọc. Trong bữa tối. Trong nhà hát. Ngay cả những nhà may cổ kính và hãnh tiến nhất họ cũng cúi rạp để cố làm vừa lòng cô.
Có lần, Dax lặng lẽ đứng sang bên, khi Amparo tắm trong ánh đèn, và một giọng quen thuộc lọt vào anh. "Cô ấy rất đẹp".
Anh quay lại, mỉm cười. Giselle đưa tay ra. Anh hôn lên hai má cô, kiểu Pháp. "Cảm ơn. Nom em dễ thương quá".
Giselle nhẹ lắc đầu. "Không được như cô ấy. Đã có những nếp nhăn quanh miệng và mắt em".
"Bậy, em vẫn đẹp như xưa".
"Đừng dối em, Dax" cô cười. "Em là dân chuyên nghiêp. Mặt em là cả sự nghiệp của em".
"Thế thì chỉ mình em trông thấy những nếp nhăn ấy thôi. Thế gian mù cả mất rồi".
Giselle nhìn về phía Amparo. "Anh có hạnh phúc với cô ấy không, Dax? Có phải cô ấy là người anh mong muốn không?"
"Anh hạnh phúc".
"Anh không trả lời trọn vẹn câu hỏi của em".
Anh lặng lẽ nhìn cô.
"Thôi được" lát sau cô nói. "Em không có quyền hỏi".
Người hầu bưng đến khay champagne. Dax đưa một ly cho cô. Anh nâng ly của mình lên. "Chúc cho những người đầy quan hoài".
Cô cạn ngay rồi nói "Em phải đi".
"Nhưng em vừa mới đến mà?"
"Em quên là còn một cuộc hẹn khác." Có dấu vết của những giọt nước mắt trong mắt cô. "Trước khi anh rời Paris, em muốn gặp anh lần nữa". Dax toan trả lời, nhưng cô giơ tay ngăn anh lại. "Không phải như thế này, mà ở nhà em. Anh vẫn biết đường đến đấy…vào các buổi sáng mà".
Amparo len ra khỏi nhóm của cô, bước tới. "Anh vừa nói chuyện với ai thế?"
"Giselle d Arcy, ngôi sao điện ảnh".
"Em biết" cô sốt ruột. "Cô ta là thế nào với anh?"
Dax lạnh lùng. "Bọn anh yêu nhau trong chiến tranh".
"Anh không nghĩ đến việc gặp lại cô ấy đấy chứ?"
Anh cười. "Không thật nghiêm chỉnh. Nhưng em đã nhắc đến thì đấy cũng không phải là một ý tồi".
"Nếu làm thế, em sẽ giết anh". Cô thì thầm dữ dằn. "Cô ta vẫn yêu anh lắm".
Anh chỉ cười. Nhưng anh đã không gặp Giselle.
Ba ngày sau khi họ về đến Corteguay, quân đội Bắc Triều Tiên vượt vĩ tuyến 38.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Những Kẻ Phiêu Lưu
Harold Robbins
Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins
https://isach.info/story.php?story=nhung_ke_phieu_luu__harold_robbins