Truyền Kiếm epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 83: Dược Viên
RUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 3: Đầm Lầy Mê Vụ
Chương 83: Dược viên
Dịch giả: bin7121
Biên tập: nhatchimai0000
Mấy người Tô Tử Tùng khẽ giật mình, sau đó tỏ ra trạng thái sợ hãi lẫn vui mừng, không ngờ vị cao thủ thần bí này lại hào phóng như vậy, tiện tay liền xuất ra mười cái kiếm nang, quả nhiên là cao nhân!
“Kiếm hữu, cái này… không tốt sao? Chúng ta vô công.” Tô Tử Tùng lưỡng lự.
“Bảo các ngươi cầm thì các ngươi cứ cầm đi.” Mạc Vấn không kiên nhẫn khoát tay áo.
Lúc này Tô Tử Tùng mới lần nữa bái tạ nói: “Đa tạ kiếm hữu đã tặng.”
Mấy nữ đệ tử Băng Nguyệt cung lập tức vui mừng lấy mười kiếm nang. Mạc Vấn nhìn về phía Tô Tử Tùng: “Còn có chuyện gì?”
Tô Tử Tùng cắn cắn môi, từ trên người lấy ra một vật cầm trên lòng bàn tay giơ ra trước mặt Mạc Vấn.
“Kiếm hữu, kiếp nạn lần này của chúng ta đều bởi vì linh bài này mà ra, nếu như không có đạo hữu, chúng ta đã bị… cho nên linh bài này chúng ta không dám hưởng một mình, muốn mời kiếm hữu đi cùng chúng ta về phía trước.”
Mạc Vấn nhìn thoáng qua, bên trong đúng là thẻ kim loại màu đen, nhìn không ra tính chất của nó, bên trong ẩn chứa một cỗ linh lực Thủy thuộc tính tinh thuần.
“Đây là vật gì?”
Tô Tử Tùng ngẩn ngơ sau đó vội vàng giải thích: “Đầm Lầy Mê Vụ từng là một di chỉ Cổ Kiếm Tông, bên trong còn sót lại rất nhiều cung điện động phủ được bảo tồn hoàn hảo, nhưng những nơi đó cũng có cấm chế hộ sơn phong tỏa. Mà linh bài này là thẻ bài của đệ tử Cổ Kiếm Tông lúc trước còn sót lại, có thể mở ra cấm chế ở một chỗ đặc thù.”
Ánh mắt Mạc Vấn lóe lên: “Làm sao các ngươi biết được linh bài này có thể mở ra cấm chế ở ở chỗ đó?”
Tô Tử Tùng lật linh bài lại, bên trên có khắc một chữ theo phong cách cổ xưa. Mạc Vấn có thể nhận ra chữ kia, đó là một chữ “Luyện”.
“Căn cứ theo kinh nghiệm của tiền bối Kiếm sư, thì chữ trên linh bài mang ý nghĩa khác nhau. Chữ ‘Luyện’ này, có lẽ chính là chỉ nơi Luyện Khí.”
“Luyện Khí…” Trong lòng Mạc Vấn khẽ động, Luyện Khí tất nhiên cần tài liệu linh thiết, có lẽ có thể tìm được mấy khối Cao giai tài liệu, để tiếp tục rèn luyện thể chất của mình.
Hắn gật đầu nói: “Được, ta đi cùng các ngươi.”
Tô Tử Tùng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, nàng mời Mạc Vấn có hai nguyên nhân, một là vì báo ân, hai là vì lôi kéo thêm một người giúp đỡ. Băng Nguyệt cung các nàng lần này ở bên trong Đầm Lầy Mê Vụ thực lực yếu kém, Lam Kiếm môn là chỗ giao hảo duy nhất cũng phản bội các nàng, nếu như không có cường viện, chuyện như hôm nay sau này có thể sẽ tiếp diễn. Dù sao mỗi một linh bài đều đại biểu cho một bảo tàng phong phú, không có người môn phái nào là không động tâm…
Đoàn người không trì hoãn thời gian mà nhanh chóng đi sâu vào đầm lầy thăm dò.
Nơi đây tương đương với phía bên trong ao đầm, các loại di tích kiến trúc cũng nhiều, nhưng tất cả đều bị tàn phá nặng nề, không có giá trị thăm dò, hơn nữa trên đường thỉnh thoảng xuất hiện vài bộ xương bị phong hóa ăn mòn, giống như muốn nói nơi đây đã từng một thời huy hoàng.
Ngay khi mọi người đi đến một phế tích đình viện giữa sườn núi, một thân ảnh đột nhiên hiện ra phía trước bọn họ, hơn nữa còn đi rất nhanh về phía này.
Tô Tử Tùng lập tức ra hiệu cho đệ tử Băng Nguyệt cung dừng lại, cầm Linh kiếm lên tay.
“Đừng vội! Đừng vội! Tại hạ không có ác ý!” Người nọ hô hào từ rất xa, dừng lại ở nơi cách mọi người hơn mười trượng.
Người này ước chừng ba bốn mươi tuổi, hai má hóp lại, bộ râu dài phía trên làm cho khuôn mặt tương đối dễ nhìn. Y chắp tay với chúng nữ Tô Tử Tùng nói: “Tại hạ là Nghê Hướng Phi của Vân Kiếm môn nước Tấn, bái kiến các vị sư tỷ… Còn có vị sư đệ này.”
Ánh mắt Nghê Hướng Phi dừng lại trên người Mạc Vấn một chút, nhưng nhanh chóng bỏ qua, mặc dù có chút kì quái khi không nhìn thấu tu vi Mạc Vấn, nhưng tuổi tác đối phương không lớn, tu vi cũng có thể cao quá được.
Trong lòng Mạc Vấn có chút phiền muộn, tên Nghê Hướng Phi này đối đãi khác biệt cũng quá rõ ràng đi? Người khác đều là sư tỷ, mà đến lượt mình thì lại là sư đệ?
“Ngươi có chuyện gì không?” Tô Tử Tùng không lạnh không nhạt nói, vừa mới có một hồi kinh nghiệm kiếp nạn khắc cốt minh tâm, bây giờ đối với bất kì nam nhân nào cũng không có hảo cảm, đương nhiên là ngoại trừ Mạc Vấn.
“Chư vị là đệ tử Băng Nguyệt cung của nước Yên a? Đây nhất định là Băng Nguyệt cung Tô tiên tử rồi, tại hạ cùng với mấy vị sư đệ tìm được một tòa Dược Viên, không biết làm sao mà cấm chế ngăn cản không thể nào tiến vào bên trong, muốn mời chư vị sư tỷ hợp lực cùng nhau đi bài trừ cấm chế.”
Mấy người Tô Tử Tùng từ khi lấy lại được kiếm nang, liền thay đổi lại quần áo của Băng Nguyệt cung, tất cả đệ tử của kiếm môn có chút lai lịch đều có thể nhận ra. Với tư cách là Đại sư tỷ Băng Nguyệt cung, thanh danh của Tô Tử Tùng cũng không quá kém nhiều lắm so với các đại đệ tử của các kiếm môn có uy tín lâu năm.
Tô Tử Tùng hừ lạnh một tiếng với Nghê Hướng Phi: “Không có linh bài tương ứng, cấm chế của Dược Viên đâu phải chuyện Linh Kiếm sư Kiếm Mạch kỳ chúng ta có thể bài trừ?”
Nghê Hướng Phi mỉm cười: “Tô sư tỷ an tâm chớ vội, Dược Viên chỗ này cũng không phải là của tông môn, căn cứ vào vị trí thì có thể đoán nó thuộc về một vị nội đệ tử của Kiếm Tông, cường độ của cấm chế có hạn, hơn nữa lại không có quan hệ gì đến cấm chế hộ sơn của Cổ Kiếm Tông, cho dù cuối cùng có bài trừ thất bại thì cũng sẽ không dẫn động cấm chế hộ sơn đánh tới.”
Tô Tử Tùng do dự, nếu quả thật đúng như lời Nghê Hướng Phi nói, có lẽ đáng để thử một lần, nhưng ánh mắt nàng lại hướng về phía Mạc Vấn phía sau. Thế nhưng động tác này trong ánh mắt liếc mắt đưa tình của Nghê Hướng Phi thì nó trở thành trưng cầu ý kiến của sư muội đồng môn.
Mạc Vấn khẽ gật đầu, có người mang đến chỗ tốt thì không cần phải bỏ qua, người này là đệ tử Vân Kiếm môn tên gọi Nghê Hướng Phi cũng chỉ là Kiếm Mạch hậu kì, tương đương với Yến Dương Thiên, Phong Thiên Tầm. Nếu có chuyện bí mật bên trong, chém giết đối phương cũng chỉ là sự việc trong nháy mắt. Hơn nữa có chư nữ Băng Nguyệt cung giúp đỡ, hắn có thể đem kiếm thức công kích của mình phát huy đến mức tận cùng, chỉ cần cho hắn đủ thời gian, chém Linh Kiếm sư Kiếm Mạch kỳ như giết con sâu cái kiến.
Nhận được sự cho phép của Mạc Vấn, Tô Tử Tùng liền có quyết định bèn nói với Nghê Hướng Phi: “Được, chúng ta đồng ý hỗ trợ. Thế nhưng sau khi đi vào lấy được vật phẩm thì phân chia như thế nào?”
Trên mặt Nghê Hướng Phi lộ ra vẻ vui mừng: “Việc này xin Tô tiên tử cứ yên tâm, chỉ cần phá vỡ cấm chế, nhất định sẽ không bạc đãi chư vị tiên tử. Chỉ là mấy vị sư đệ của ta còn đi mời một chút giúp đỡ, cụ thể phương pháp phân phối phải đợi mọi người đến đông đủ mới trao đổi.”
Tô Tử Tùng nhẹ gật đầu, Nghê Hướng Phi nói hợp tình hợp lý, hơn nữa nghe đối phương còn có mời người khác, trong lòng càng thêm yên tâm.
“Mời chư vị tiên tử đi theo ta.”
Nghê Hướng Phi vội vàng nhiệt tình dẫn đường, trong lời nói trực tiếp bỏ qua Mạc Vấn.
Sau nửa canh giờ, mọi người xuất hiện tại một lối vào sơn cốc, mà phía sau bọn hắn chính là một phế tích đình viện.
Ở lối vào sơn cốc đã có hơn mười Linh Kiếm sư chờ, trong đó có bốn người mặc quần áo và trang sức giống Nghê Hướng Phi, có lẽ đều là đệ tử Vân Kiếm môn, mà còn lại có một ít người quần áo và trang sức khác nhau, tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ, nhìn thì chắc hẳn là thuộc về các môn phái khác nhau.
Những người này vừa nhìn thấy mấy người Tô Tử Tùng, con mắt ai nấy đều sáng ngời. Cho dù chưa biết đến mấy người Tô Tử Tùng, thì dáng người lồi lõm linh lung càng làm cho bọn họ mơ màng, huống hồ nhan sắc đệ tử Băng Nguyệt cung có thể nào kém đây?
“Đại sư huynh, sao huynh đi lâu như vậy?” Một gã đệ tử Kiếm Mạch hậu kỳ Vân Kiếm môn lập tức ra chào đón, nhưng con mắt của gã vẫn liếc nhìn về phía thân thể mấy người Tô Tử Tùng.
Nghê Hướng Phi cười ha ha: “Hướng Phong sư đệ, mấy vị này là tiên tử Băng Nguyệt cung nước Yên, ta cố ý mời đến đây giúp chúng ta bài trừ cấm chế.”
“Thì ra là tiên tử Băng Nguyệt cung, tại hạ là Thẩm Hướng Phong, đệ tử đời thứ ba của Vân Kiếm môn nước Tấn.” Linh Kiếm sư tên gọi Hướng Phong kia lập tức chuyển sang khuôn mặt tươi cười.
“Tốt rồi, hiện tại mọi người đã đến đông đủ, việc này không nên chậm trễ, chúng ta bắt đầu động thủ thôi.” Nghê Hướng Phi nhìn mọi người rồi bảo, trong lúc nhất thời khí thế đại đệ tử của một phái tán phát ra.
Mạc Vấn yên lặng đánh giá toàn bộ, ngoại trừ hắn và năm nữ nhân Băng Nguyệt cung, tổng cộng có mười ba người. Vân Kiếm môn năm người, có hai gã Kiếm Mạch hậu kỳ, hai gã Kiếm Mạch trung kỳ, một gã Kiếm Mạch sơ kỳ, tám người còn lại có một gã Kiếm Mạch hậu kỳ, hai gã Kiếm Mạch trung kỳ, ngoài ra còn lại đều là Kiếm Mạch sơ kỳ.
“Nghê kiếm hữu, sau khi phá vỡ cấm chế, đoạt được lợi ích thì phân chia như thế nào?” Chính là một gã Linh Kiếm sư Kiếm Mạch trung kỳ trong tám người kia nói.
Nghê Hướng Phi liếc tên kia một cái rồi cười nhạt: “Chỗ này là do Vân Kiếm môn chúng ta phát hiện, cho nên Vân Kiếm môn muốn năm phần, còn lại năm phần chư vị có thể tự thương lượng.”
Những người còn lại đều nhíu mày, nhưng cũng không có dị nghị gì, Nghê Hướng Phi nói không sai, nơi đây đúng là Vân Kiếm môn phát hiện nên đòi năm phần là rất hợp lí.
“Băng Nguyệt cung chúng ta muốn hai phần.” Tô Tử Tùng bảo.
Đang mang lợi ích tông phái trên mình, khiêm nhượng là một hành động ngu ngốc. Thế nhưng nàng cũng không giở công phu sư tử ngoạm, nhìn vào thực lực Băng Nguyệt cung bọn nàng chiếm hai phần cũng không quá phận.
“Trường Xuân cốc chúng ta muốn một phần.” Chính là một gã Linh Kiếm sư Kiếm Mạch trung kỳ nói, phía sau y thị còn có ba gã quần áo và trang sức giống với mình đều là Linh Kiếm sư Kiếm Mạch sơ kỳ, có lẽ cũng thuộc cùng một tông phái.
“Ta muốn một phần.” Lần này là tên Linh Kiếm sư Kiếm Mạch hậu kỳ kia, gã có một thân một mình, nói xong liền im lặng, ngồi ở đằng xa nhắm mắt dưỡng thần.
Chín phần đã có chủ, chỉ còn lại một phần, ba người còn lại trong đó có một nhóm hai người đều là Kiếm Mạch sơ kỳ, mà tên còn lại cũng là một mình, có thực lực Kiếm Mạch trung kỳ. Hai phe liếc nhìn nhau đều tỏ vẻ chỉ cần nửa phần.
“Tốt rồi, có vẻ như đã phân chia ổn thỏa, vậy chúng ta bắt đầu.” Nghê Hướng Phi đi đến miệng hang nói: “Chúng ta đã dò xét sơ bộ qua, cấm chế nơi này là một loại cấm trận hệ Thủy cổ xưa ---- Tam Nguyên Thanh Ba trận, công thủ nhất thể, nhưng bởi vì đã qua nhiều năm, công dụng công kích của cấm trận đã mất, chỉ còn có công dụng phòng thủ, hơn nữa uy lực cũng yếu bớt đi nhiều, cho nên chỉ cần chúng ta liên thủ oanh kích, đủ để phá vỡ cấm trận này.”
“Vậy còn chờ gì nữa? Hiện tại bắt đầu đi thôi!” Một gã đệ tử Trường Xuân cốc nói.
Nghê Hướng Phi nhìn gã đó một cái rồi không lý gì đến nữa, y tiếp tục nói: “Tam Nguyên Thanh Ba trận chính là cấm trận dùng Tam Nguyên linh thủy chi khí trong thiên địa làm căn cơ, bị công kích tổn thương sẽ tự động thu nạp Thái Âm, Huyền Âm, Chân Âm Tam Nguyên linh thủy chi khí trong thiên địa bổ sung, bởi vậy một khi chúng ta đã bắt đầu công kích thì không thể ngừng lại, cho nên ta quyết định chia mọi người ra thành hai tổ, thay phiên nhau oanh kích cấm trận. Chư vị có dị nghị gì không?”
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
“Vậy thì tốt, hiện tại ta bắt đầu chia ra. Vân Kiếm môn chúng ta cùng với Trường Xuân cốc một tổ, Tô tiên tử, làm phiền các ngươi Băng Nguyệt cung cùng các kiếm hữu khác một tổ.”
“Được.” Tô Tử Tùng nhẹ gật đầu.
Nghê hướng phi cười cười thỏa mãn, nhẹ gật đầu với mấy vị sư đệ của mình, năm tên đệ tử Vân Kiếm môn đồng thời mở ra kiếm nang, lấy ra vài chiếc bình ngọc tinh xảo.
“Chư vị, đây là Dưỡng Khí đan của Vân Kiếm môn chúng ta, công dụng có thể khôi phục kiếm khí. Mỗi người một lọ, chờ lúc kiếm khí hao hết có thể phục dụng.”
Truyền Kiếm Truyền Kiếm - Văn Mặc