Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Siêu Cấp Gia Đinh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 89: Thiếp Ca Chàng Xướng
T
rên tay Phan An cầm một cây gậy lớn, mai phục bên ngoài phòng của Hồng Hạnh cô nương.
Luôn dõi theo những ánh đèn trong phòng, rất lâu rồi hắn không hoạt động gân cốt rồi, cũng đang cảm thấy ngứa ngáy, chỉ đợi ngọn nến cuối cùng bị thổi tắt, liền cầm gậy khua múa mà lao vào, cho tên tiểu gia đinh này một trận nhớ đời.
Đột nhiên ánh nến cuối cùng cũng bị thổi tắt, Phan An thầm thở dài, cái con bé này cuối cùng cũng đến lúc ấy ấy rồi.
Tam hổ tử cảm thấy rất hưng phấn, thấy có cơ hội thi thố tài năng đã tới, hắn dẫn theo đám huynh đệ lao về phía trước, nhưng từ trong cửa sổ lao ra một bóng đen, khiến bọn chúng sợ phát khiếp.
Phan An thấy người mặc áo đen kia trong tay vẫn cầm một con dao găm sáng lóa, vội vàng nói:
- Tô hổ tử, bắt thích khách!
Hắn cũng dựa vào chút võ vẽ học được dăm ba ngày, lao lên đầu tiên, muốn lập công đầu.
Tâm hổ tử vội vàng thay đổi phương hướng, rồi quay lại truy sát.
Không ngờ kẻ mặc áo đen kia lại không có chút gì là sợ hãi, nghênh đón Phan An trước, không cần tốn nhiều sức lực chặn được chiếc gậy trên tay hắn, rồi nhanh như chớp vung dao chém một cái vào cánh tay của hắn, rồi lại dùng lực khóa tay trái của hắn.
Tam hổ tử nghe thấy hai tiếng răng rắc, thầm nghĩ không hay rồi, cánh tay của thiếu gia bị bẻ gãy rồi, ta phải mau chóng chạy thôi.
Hắn thấy kẻ mặc áo đen lao tới, vội vàng tìm một chỗ nào đó mà né tránh.
Kẻ áo đen như một trận gió bay đi lúc nào không biết, Tam hổ tử giả bộ dặn dò huynh đệ đuổi theo, nhưng mà làm sao có thể truy đuổi được chứ?
Phan An cố chịu đau đớn, ôm lấy cánh tay rồi lao vào phòng, lại nhìn thấy Hồng Hạnh cô nương đang ôm chặt Trần Tiểu Cửu trong tay không chịu buông tay.
Hắn bắt được hai kẻ thông dâm, không khỏi càng thêm ghen tị, hai người các ngươi quả nhiên là làm việc chó má kia rồi, cái tên tiểu gia đinh kia có gì hay ho chứ? Cần tiền cũng không có, thân phận cũng chẳng ra gì, bản thiếu gia thì ngay ở đây, cái gì cũng có, chỉ cần cởi quần là có thể chiến rồi, đỡ tốn thời gian và sức lực, hơn nữa lại là thiếu gia giàu có tuấn tú nữa chứ. Nhưng ngươi lại thích cái kẻ thấp xấu nghèo hèn kia, quả thật làm ta tức chết đi được.
Hắn nhìn đôi cẩu nam nữ đang như vậy, trong lòng cảm thấy rất đau đớn, hắn ôm lấy cánh tay nói:
- Hồng Hạnh cô nương, xảy ra chuyện gì đó? vừa nãy kẻ bị mặt chạy ra ngoài cửa sổ là ai vậy?
Nhắc tới kẻ bịt mặt kia, trong lòng hắn lại càng tức giận, mình đúng là đen đủi, đêm nay đến để bắt kẻ thông dâm, không ngờ kẻ thông dâm thì không bắt được, lại bị kẻ bịt mặt nào đó chém toạc cánh tay, cái này phải nói lý với ai được đây?
Tuy Hồng Hạnh có nhiều tuyệt học, những kẻ phàm phu tục tử như Phan An và đám thuộc hạ của hắn xảy ra chuyện gì ngoài kia nàng nghe rất rõ ràng, thầm cười, cái tên Phan An này đúng là, thích xem vào chuyện của người khác.
Nếu ta muốn trộm người thì chắc cũng phải xin chỉ thị của ngươi sao? Đúng là nực cười.
Nàng thấy Phan An hùng hổ tức giận lao vào, vội vàng tỏ vẻ đáng thương lau nước mắt nói:
- Phan công tử đến thật đúng lúc, người phải bảo vệ nô gia mới được!
Nhưng đôi tay vẫn đang ôm lấy người Trần Tiểu Cửu không chịu buông ra.
Trong lòng Phan An càng thêm tức giận, nhìn ngươi như vậy thì có gì để ta phải bảo vệ chứ hả? Ngươi chẳng phải đang quấn lấy tên tiểu gia đinh kia ấy ấy đó là gì.
Phan An quay đầu nháy mắt cho Tam hổ tử tiến công, Tam hổ tử biết ý, biết thiếu gia muốn hắn xử tên nhãi Trần Tiểu Cửu này, hắn vung gậy lên lao tới.
Lại nghe thấy tiếng khóc nóc sướt mướt của Hồng Hạnh:
- Vừa nãy có một kẻ bịt mặt xông vào, muốn rạch mặt của nô gia, may là có Trần công tử ở đây ra tay cứu giúp, đánh cho kẻ bịt mặt đó phải bỏ chạy, nhưng Trần công tử vì muốn bảo vệ cho ta nên cũng đã bị thương!
Nói xong liền gục đầu vào vai Trần Băng mà khóc.
Tam hổ tử vung gậy lên vốn định lao lên đánh chết con chó má Trần Tiểu Cửu kia, nhưng khi nghe Hồng Hạnh cô nương nói vậy, liền khựng lại, không thể nhúc nhích, chiếc gậy đó chẳng thể nào vung đánh tới được.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy lạnh hết sống lưng, thầm thấy mình may mắn vì vẫn chưa xuống tay.
Nói đùa, tên tiểu gia đinh này mà có thể đánh cho tên bịt mặt kia phải bỏ chạy. Còn sự lợi hại của kẻ bịt mặt kia thì hắn đã được lĩnh giáo rồi, biết mình chẳng đáng cái móng tay của tên bịt mặt đó.
Nếu cây gậy này mà đánh xuống, sẽ có hậu quả gì đâu, không cần nói cũng đã biết rồi.
Hắn vội ném cây gậy xuống, tiến lên ân cần hỏi thăm nói:
- Trần công tử đúng là anh hùng, Tam hổ tử đến muộn rồi, mong anh hùng lượng thứ!
Phan An đứng một bên thấy vậy càng thêm tức giận, mẹ kiếp ta bảo ngươi đánh người chứ không bảo ngươi đến đó mà nịnh hót, mới có thế mà ngươi đã gọi hắn là anh hùng rồi, mẹ kiếp đúng là phục ngươi thật đó.
Nhưng hắn cũng nghe được Hồng Hạnh cô nương vừa nãy nói rồi, trong lòng cũng đành thở dài bất đắc dĩ, trách bản thân không bằng người, vậy thì còn trách được ai nữa?
Trí lực của Trần Băng vô cùng siêu quần, khi hắn thấy một vị quý công tử mang theo một đám tùy tùng vô duyên vô cứ mà lao tới, trong lòng cũng biết là xảy ra chuyện gì, hóa ra tên tiểu tử này đến đây để bắt kẻ thông dâm.
Lúc hắn thấy tên tùy tùng nhe răng múa vuốt lao vào hắn định đánh, trong lòng hắn vô cùng tức giận, đã bật nút mở côn điện ra rồi, chuẩn bị cho tên này một cú nhớ đời, nhưng Hồng Hạnh cô nương nói ra khiến hắn sững sờ ra đó, coi như đã cứu tên tùy tùng kia một mạng rồi.
Kẻ ngốc thì có cái phúc riêng, Trần Tiểu Cửu thầm cảm thán.
Câu này đồng thời thích hợp với bản thân hắn, hắn vẫn được Hồng Hạnh cô nương ôm chặt lấy, cảm giác này khiến cậu nhỏ của hắn không thể kiềm chế được.
Hắn rất cảm động, lúc hắn kêu đau đớn, Hồng Hạnh không vội vã mà đuổi theo để truy đuổi kẻ bịt mặt kia nữa mà lưu lại rất quan tâm săn sóc hắn.
Điều này chứng tỏ bản thân đã chiếm được cảm tình của Hồng Hạnh cô nương rồi, tuy rằng cái mầm mống này có mọc rễ nẩy mầm, nở hoa kết trái hay không thì đều phải dựa vào thủ đoạn sau này của hắn.
Khi hắn nghe thấy những công lao chiến đấu với kẻ bịt mặt kia đẩy hết cho hắn, trong lòng rõ ràng hiểu được những suy nghĩ của nàng, đương nhiên hắn muốn cô nàng xinh đẹp đầy đặn quyến rũ này giữ cái bí mật đó, hơn nữa cái tiếng tăm anh hùng cứu mỹ nhân nó oai phong thế nào, sau này tin này được truyền ra bên ngoài, chẳng phải được tiếng thơm đó sao?
Hắn vộ vàng ôm chầm lấy Hồng Hạnh cô nương vào lòng, đưa tay khẽ vuốt lưng nàng nói:
- Hồng Hạnh, không phải sợ hãi nữa, chỉ cần có ta ở đây, những kẻ ác nào thì cũng sẽ tránh xa không dám lại gần đâu.
Hồng Hạnh bị Trần Tiểu Cửu ôm chặt vào lòng, trong lòng cũng thấy không yên, nghe thấy câu nói Hồng Hạnh rất ngọt ngào từ miệng hắn nói ra, người Hồng Hạnh thấy nổi hết da gà và như muốn buồn nôn vậy, tê dại hết cả người.
Nàng chưa bào giờ cảm nhận được khi bị một người đàn ông ôm chặt như thế này, tuy hiện tại chỉ là phim giả nhưng làm thật, nhưng cảm nhận hơi thở của đàn ông và mình gần nhau như vậy, khiến nàng cũng có chút khó xử, nàng cũng đã thử vài lần nhẹ nhàng rời khỏi cái ôm của Trần Tiểu Cửu, nhưng không ngờ Trần Tiểu Cửu càng ôm chặt hơn, tuy nàng chỉ cần phát chút lực cũng có thể quật ngã được tên tiểu tử này, nhưng trong lòng cũng có chút lưu luyến cái cảm giác khó tả này.
- Công tử, ta sợ lắm!
Nàng cũng rất phối hợp diễn xuất với Trần Tiểu Cửu, bàn tay cũng luồn ra đằng sau véo Trần Tiểu Cửu một cái, như muốn nói với hắn là buống ta ra đi.
Tuy Trần Tiểu Cửu đau đớn, nhưng cơ hội được mỹ nhân lọt vào lòng khó khăn như vậy, hắn càng ôm chặt Hồng Hạnh cô nương hơn, thề son sắt nói:
- Hạnh Nhi, nàng đừng khóc, tên thích khách kia bị đa đánh trọng thương rồi, sẽ không dám tới đây nữa đâu, nàng cứ yên tâm.
Hồng Hạnh cô nương khóc lóc và gật đầu, toàn thân run rẩy, đôi gò bồng đầy đặn và trắng nõn của nàng cá chà sát vào thân mình của Trần Tiểu Cửu, khiến Trần Tiểu Cửu sướng như muốn phát điên.
Cảnh tượng tê tái đó khiến Phan An tức muốn chết, hai kẻ này ôm ấp nhau như chốn không người vậy, chỉ biết trách bản thân mình võ công quá kém cỏi không có cách gì cho hai tên cẩu nam nữ này một trận được.
Hắn đang định há mồm nói, nhưng lại nghe thấy Trần Tiểu Cửu nói:
- Các... các ngươi là ai vậy? Còn đứng như cột điện ở đó làm gì vậy? Không cút hết ra ngoài đi.
Phan An tức tới mức đắng họng không nói được gì, vẻ mặt tím ngắt.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Siêu Cấp Gia Đinh
Tử Vi
Siêu Cấp Gia Đinh - Tử Vi
https://isach.info/story.php?story=sieu_cap_gia_dinh__tu_vi