Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 88: Tiểu Bạch Chạy Mau
C
ố Khanh khoanh tay ngồi trên ghế salon, trong nhất thời nghĩ mãi không ra.
Đối diện là một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ xinh đẹp, ánh mắt nhìn anh dịu dàng, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kiên định.
Anh cho rằng chỉ cần bật video phát ra hình ảnh 3D của Hứa Mộ Triều mẹ mình và chiếu lại phim phóng sự về virus zombie thì họ nhất định sẽ đi cùng mình. Nhưng anh không ngờ đến, sau khi họ tin tưởng và chấp nhận thân phận của mình, đáp án của ông bà ngoại vẫn là từ chối.
“Chúng ta không đi đâu. Cháu ngoan, cả đời này ông làm nhân viên phòng cháy chữa cháy quen rồi. Nếu như loài người thật sự gặp phải tai họa lớn thì đó cũng là vận mệnh đã định trước của chúng ta.” Ông ngoại Hứa Cảnh Hàng nói.
“Cháu ngoan, con đau lòng cho cha mẹ, thương tiếc ông bà ngoại.” Bà ngoại nhìn chàng thanh niên, dịu dàng nói”Nhưng chúng ta cũng có cha mẹ, và những bạn bè thân thiết khác. Bảo chúng ta bỏ lại bọn họ, đi đến một trăm năm sau thì chúng ta không nỡ.”
Đối mặt với cảnh tượng chết chóc kia, ban đầu hai ông bà cũng rất kinh ngạc, sau đó biểu hiện lại trấn tĩnh dị thường. Cố Khanh rất khâm phục, nhưng trong lòng vẫn âm thầm tính toán.
Anh dùng máy đi ngược thời gian của cục du hành vũ trụ, vốn là muốn dẫn ông ngoại và bà ngoại về thời đại của mình, tạo cho mẹ sự bất ngờ nho nhỏ. Nhưng bây giờ ông bà ngoại lại kiên quyết không đồng ý. Vậy thì ít nhất anh cũng phải giúp bọn họ sống sót ở thời đại này.
Anh rời khỏi nhà họ Hứa, từ từ đi xuống lầu. Dưới ánh đèn đường lạnh lẽo, người thiếu nữ tha thướt đứng yên.
Đó là bánh bao nhỏ An An đứng trong gió rét chờ anh.
Khi anh nhìn thấy nửa khuôn mặt của cô dưới ánh đèn, anh hơi ngẩn ngơ. Có lẽ đã quen nhìn dáng vẻ không tim không phổi, không sợ trời không sợ đất của cô. Cho nên giờ phút này, khi thấy cô cúi đầu phục tùng, an tĩnh dịu dàng, thậm chí đôi mắt ánh lên vẻ đau thương nhìn vào căn hẻm nhỏ yên tĩnh, anh lại cảm thấy không quen.
“Bánh bao.” Anh đi tới, không hề bất ngờ khi nhìn thấy cô quay đầu lại thật nhanh, hai mắt sáng ngời.
Có lẽ mùa đông phương Nam quá lạnh, anh vừa mới nhích đến gần cô, cũng cảm giác khí lạnh phả vào. Đến gần nữa lại phát hiện môi cô hơi trắng bệch. Chỉ có điều dường như điều đó cũng không thể ảnh hưởng đến vẻ vô tư nhí nhảnh của cô.
“Sao rồi, sao rồi?” Cô hỏi rất thân thiện “Ông ngoại và bà ngoại anh chịu theo anh đi không?”
Anh im lặng một chút “Nói ra rất dài dòng. Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm.”
Một tháng sau, Cố Khanh cự tuyệt yêu cầu đưa Bạch An An về bên cạnh cha mẹ. Giữ cô ở lại, tiếp tục làm việc lặt vặt. Song qua vài ngày, sau khi Bạch An An biết được kế hoạch thật sự của anh, lập tức tỏ vẻ dốc sức phối hợp.
Một tháng trôi qua, hai người đứng ở một ngọn núi hoang thâm sâu không có người ở của một thôn tại Hồ Nam. Đối mặt với thành quả công việc, hai người vô cùng hài lòng.
Suy nghĩ Cố Khanh rất đơn giản. Anh nhất định phải để ông bà ngoại sống sót ở đây. Cho nên anh đào một căn hầm trú ẩn tại nơi rừng sâu núi thẳm, bên trong chứa lương thực và nước ngọt dùng được hai năm, bên ngoài anh cũng khai khẩn sẵn một mẫu ruộng.
Nơi này địa thế bí mật hiểm trở. Anh đoán chừng dù cho virus Zombie bộc phát, cũng sẽ không tìm đến nơi khỉ ho cò gáy này. Nhưng cũng phòng ngừa trường hợp bất trắc, anh cũng thiết lập nhiều cạm bẫy ở bên ngoài. Trong đó cạm bẫy cuối cùng chính là, nếu như Zombie chạm đến, lập tức sẽ có khí độc tràn khắp đỉnh núi, ngăn cản bất cứ Zombie nào đến gần. Còn bên trong hầm trú ẩn, sẽ không bị ảnh hưởng.
Còn lại, trước đêm virus Zombie bộc phát, anh sẽ đánh xỉu hai ông bà, ném vào đây.
Đến lúc này, công việc của Bạch An An cũng chuẩn bị kết thúc.
Chỉ có điều từ đầu đến cuối, cô không hề đề nghị Cố Khanh dẫn cô về một trăm năm sau, hoặc là thỉnh cầu anh cho cô đến nơi này tị nạn. Cố Khanh vốn tưởng rằng cô sẽ nói, nhưng cô hoàn toàn không mở lời. Chỉ có điều trước khi từ biệt với Cô Khanh, cô hỏi anh hỏi xin anh ít chất độc và một khẩu súng.
Sau khi Bạch An An rời đi, mấy tháng cuối cùng Cố Khanh ở lại thời đại này, cuộc sống cũng trở nên thanh nhàn yên tĩnh. Anh đi đến đại học thăm mẹ mình. Hứa Mộ Triều trước khi tai nạn xảy ra, vẫn còn mở quán vỉa hè ở trường học, mua đi bán lại sách cũ và sản phẩm điện tử second hand. Thiếu nữ tóc dài thoải mái ngồi bệt dưới đất. Nhìn thấy anh, còn mỉm cười nghịch ngợm “Ơ kìa, em trai, mua mp3 second hand giá rẻ nè!”
Anh vô ý thay đổi lịch sử. Huống chi, nếu lịch sử có liên quan đến Hứa Mộ Triều không biết thay đổi sẽ tạo ra hậu quả gì.
Sau vài lần lén lút đến thăm mẹ, anh lại đi tham quan rất nhiều nơi ở đại lục. Hóa ra, trước khi virus Zombie bộc phát, vùng đất này lại xinh đẹp đến vậy.
Rời khỏi Cố Khanh không gì làm không được, Bạch An An cũng không cảm thấy ủ rũ. Trên thực tế, thời gian của cô cũng rất gấp rút, bận rộn đến mức ngoài trừ đêm khuya mọi người đã yên lặng ngủ say, cô căn bản không có thời gian để nhớ đến anh.
Cô thẳng thắn nói với cha mẹ cuộc gặp gỡ ly kỳ của mình, cũng không hề bất ngờ với sự chất vấn của cha mẹ. Thậm chí họ còn hoài nghi trạng thái tinh thần của cô. Đối với hành động cô về quê mà không tìm được công việc, lại càng tức giận hơn.
“Virus Zombie?” Cha cô giận đến run người “Có phải con đã đọc mấy cái sách tầm phào quá nhiều hay không? Lập tức quay về Bắc Kinh ngay cho cha.”
“An An! Rốt cuộc là sao vậy? Ba mẹ tạo điều kiện cho con thi đậu đại học danh tiếng, bây giờ con lại như vậy!” Mẹ cô tức giận đến rơi lệ.
Bạch An An yên lặng bị cha mẹ mình đưa lên tàu hỏa về Bắc Kinh. Lại yên lặng bước xuống tàu, len lén trở về quê nhà. Nhưng lần này, cô quyết định giấu cha mẹ mình.
Cô gọi điện thoại cho mấy người bạn thân nhất, gọi cho Diệp Tử. Nhưng bọn họ cũng không tin, bọn họ còn nói cô điên rồi; Hoặc là trả lời ừ ừ cho có lệ. Bọn họ cũng rất quan tâm cô, nhưng không ai tin tưởng cô.
Cuối cùng, cô chỉ có thể một mình đeo một chiếc ba lô dụng cụ thật lớn, cẩn thận tỉ mỉ đi vào trong vùng núi sâu của quê mình.
Cô vẫn nhớ khi còn bé đã từng vào núi săn thú với ba, trên đỉnh núi cao chót vót, có rất nhiều sơn động. Trải qua cuộc sống hoang dã không cách nào tưởng tượng được suốt mấy ngày. Rốt cuộc cô đã tìm được một cái hang núi lớn. Cô thầm nghĩa may mà bây giờ là đầu xuân, rắn còn chưa ra khỏi hang, nếu không cặp chân của cô cũng không đủ cho nó cắn.
Ban ngày, cô sợ bị người khác phát hiện, chỉ có thể lén đi chặt cây vào ban đêm, xây dựng chỗ tránh nạn cho mình. Trên người cô còn có mấy trăm ngàn nhân dân tệ Cố Khanh cho. Cô đặt mua tất cả dụng cụ sinh hoạt, và rất nhiều gạo ở thị trấn nhỏ dưới núi. Vì sợ bị những người khác phát hiện, cô chỉ có thể vác từng túi từng túi gạo lên núi, chỉ vác gạo hai tuần lễ cô đã mệt mỏi kiệt sức.
Cô sẽ không làm ruộng. Hơn nữa, đất đai hiện tại không phải muốn lấy là lấy được. Nhưng cô mua sẵn rất nhiều hạt giống và ít dụng cụ trồng trọt. Cô nghĩ chỉ cần lúc đó cha mẹ chịu theo mình vào núi, bọn họ sẽ trồng trọt sống qua ngày.
Cô đào một số bẫy nhỏ ở xung quanh hầm trú ẩn. Một tháng theo Cố Khanh, cô đã học được rất nhiều. Chưa đầy hai tháng nữa thôi, sẽ là lúc bùng nổ virus Zombie. Cô tạm thời che bẫy lại, khi nào gần đến lúc, cô sẽ bắt đầu dùng đến chúng. Cô quý trọng cất giấu khí độc anh cho. Còn khẩu súng, cô chôn trong sơn động.
Có lúc cô nghĩ, nếu như mình cầu xin Cố Khanh, anh ta có thể mang mình trở về một trăm năm sau hay không.
Cô không nắm chắc gì cả. Con người của Cố Khanh thoạt nhìn hay nói hay cười. Nhưng khi anh ta lạnh lùng thì thật ra còn vô tình hơn bất cứ ai. Mà quan hệ của bọn họ, cũng chỉ giới hạn là cấp trên và cấp dưới hỗ trợ lẫn nhau thôi.
Huống chi cô còn có cha mẹ, bạn bè của mình. Nếu như muốn cô bỏ lại bọn họ sống một mình thì cô không làm được.
Thỉnh thoảng, cô cũng sẽ nhớ đến Cố Khanh. Nhớ đến ngày đầu tiên gặp anh, anh đứng trước cỗ máy thời gian đã vỡ tan tành. Anh đứng trong ánh đèn, dáng người cao lớn, đôi mắt lạnh lùng.
Anh thật giống hoàng tử. Cô thầm nghĩ.
Đáng tiếc, cô chỉ là một cô bé bình thường đến không thể bình thường hơn, cô không phải là công chúa.
Cho nên, một tháng trước khi đại dịch Zombie bùng nổ, khi cô tỉnh lại trong hầm trú ẩn của mình, thấy Cố Khanh chẳng biết đã xuất hiện lúc nào, cô kinh ngạc đến không thể khép miệng.
“Anh, anh, sao anh ở đây?” Cô chỉ vào anh, giống như bắt gặp tội phạm vậy.
Cố Khanh nhìn cô thiếu nữ đã thay trang phục mùa xuân thướt tha yêu kiều, tâm tình khá vui vẻ. Anh chỉ vào hầm trú ẩn đơn sơ, bình tĩnh nói “Cô làm cái hầm trú ẩn sơn trại này à? Khổ sở mấy tháng chỉ làm ra được thế này thôi sao?”
Bạch An An vốn vui mừng vô cùng, nhưng khi nghe kiểu chỉ trích bề trên như thế thì lập tức bùng nổ “Tuy nhỏ nhưng đầy đủ, anh có hiểu hay không? Tôi đã cố lắm rồi, tôi là sinh viên lại học khoa văn. Lại không có huyết thống của người ngoài hành tinh.”
Anh rất hài lòng với phản ứng xù lông của cô. Anh nhìn cô cười, lại thấy cơn tức giận đang bùng nổ của cô thì kết luận “Nói sau đi, cái sơn trại này cũng là một cái hầm trú ẩn có một không hai trên đời đấy, hừ.”
“Cho tôi cốc nước.” Anh nghênh ngang ngồi xuống băng ghế “Cả đường không có uống nước, sắp chết khát rồi đây.”
“Anh… bay đến ư?” Cô kinh ngạc mang nước qua cho anh.
Anh trừng mắt nhìn cô ‘Ngồi xe lửa.” Được rồi, thật ra anh chỉ muốn sai bảo cô thôi.
Sau khi anh nghỉ ngơi năm phút. Bạch An An đột nhiên hiểu ra, kinh ngạc nhìn anh “Sao anh lại tìm được nơi này? Đúng rồi, lần trước, sao anh lại tìm được tôi trong trụ sở hộp đêm Hậu cung?”
Rốt cuộc cũng hỏi xong.
Anh lời ít ý nhiều “Điện thoại di động của cô.”
Cô mở to mắt “Anh dùng GPRS để định vị tôi á?”
Anh hất cằm lên nhìn cô “Không, tôi gắn máy nghe trộm vào điện thoại đi động của cô.”
Nói đùa, với tính cách của Cố thiếu gia, dù đi đến một thời đại xa lạ, cho dù sai bảo một Tiểu Bạch ngây ngô cũng sẽ chuẩn bị thật tốt.
Cô bừng tỉnh, nhưng ngay sao đó lại nhìn anh đầy hoài nghi “Không phải là…. tôi nói gì làm gì, anh cũng nghe được chứ?” Đi nhà cầu, lẩm nhẩm vân vân? Ôi, ôi, ôi!
Cố Khanh khinh thường trả lời “Tôi chỉ nghe có lựa chọn thôi. Em cho rằng tôi rãnh rỗi lắm à.”
Cho nên, mới có thể nghe được cô gọi cho rất nhiều người, nhưng luôn thất vọng cúp máy; Nghe được cô bị cha mẹ trách mắng, khổ sở khóc to; Nghe được cô cò kè mặc cả với người bán hàng trong chợ, sau đó cười khoái trá; Nghe được cô linh tinh lang tang bận rộn trong góc nào đó, chuẩn bị nơi tránh nạn của mình; Nghe được cô ngồi một mình trong hang núi vào đêm khuya đọc thuộc lòng Trường Hận Ca, Mại Thán Ông. Thậm chí còn đọc cả số Pi để xua đi nỗi cô đơn và sợ hãi.
Những việc này, nếu như là người khác, sẽ chẳng thể hấp dẫn được sự chú ý của Cố thiếu gia. Nhưng nếu như là của Bánh Bao làm, một Bánh Bao không tim không phổi, một bánh bao sau khi bay lên bầu trời, đã nói cho anh biết. Cô vốn không có ước mơ, nhưng cô gặp được một người ngoài hành tinh, từ đó cuộc sống của cô sẽ vĩnh viễn khác biệt với những người khác.
Đột nhiên Cố thiếu gia cảm thấy lòng nhân từ của mình trỗi dậy.
Cho nên, vào lúc cô nghiến răng nghiến lợi tức giậc vì chốn ẩn náu riêng tư của mình bị xâm phạm, Cố Khanh đột ngột mở miệng “Tôi sẽ dẫn cô về thời đại của tôi.”
Như vậy, cô có thể tiếp tục sống sót.
Dĩ nhiên, chuyện này chỉ là vì tôi có lòng từ bi, chứ không có nguyên nhân gì khác.
“…Tại sao?” Cô ngây ngô hỏi lại.
“Cô đừng suy nghĩ nhiều.” Anh thản nhiên nói “Tôi chỉ thấy cô rất đáng thương. Đến thời đại của tôi rồi, tôi sẽ sắp xếp việc làm cho cô, sống một cuộc sống bình thường.”
Anh đứng lên “Đi thôi. Tàu không gian vẫn còn ở Bắc Kinh.”
Cô không nhúc nhích.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười “Cám ơn anh. Tôi không đi.”
Anh nhướng mày nhìn cô. Anh hoàn toàn không nghĩ đến, bánh bao nhỏ lại cự tuyệt sự giúp đỡ của mình. Cô muốn làm gì? Cô thật sự dự định sẽ trốn trong hầm trú ẩn cả đời ư? Cô cũng bị chúng bạn xa lánh rồi, vẫn còn cố chấp kiên trì đến vậy sao?
“Hoàng tử rất tốt…” Cô lẩm bẩm “Nhưng tôi còn có ba mẹ, còn có bạn bè. Tôi không thể bỏ bọn họ lại.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt kiên định “Cám ơn anh rất nhiều. Tôi rất vinh hạnh khi được biết anh. Nhưng tôi sẽ không đi. Đây là thời đại của tôi, đây là cuộc sống của tôi. Mọi người đều sẽ chết, những ít nhất hãy để tôi được chết ở quê hương mình, ở thời đại của mình.”
Sau khi rời khỏi hầm trú ẩn của Bạch An An, Cố Khanh vẫn lưu luyến ở quê nhà cô, dạo quanh xã nhỏ một vòng rồi âm thầm đưa ra quyết định.
Anh lập tức tìm tới nhà cô, đá văng cửa ra, không mời mà tự vào.
Trong phòng khách, có người đàn ông trung niên và một người phụ nữ có dáng vẻ rất giống cô. Bọn họ kinh ngạc nhìn Cố Khanh. Trước khi bọn họ kịp đặt câu hỏi, anh đã trực tiếp rút súng ra nhắm về phía cha An An.
“Tôi không được nhẫn nại cho lắm.” Anh lấy một bức ảnh nhỏ từ trong túi áo ra. “Xem xong thứ này, dù tin hay không, cũng hãy theo tôi đến hầm trú ẩn An An xây dựng cho hai người.” Cuối cùng, không biết vì sao anh lại bồi thêm một câu. “Đừng mắng cô ấy, đừng khiến cô ấy đau lòng.”
Đừng khiến cô ấy thương tâm khổ sở, cô độc kiên trì.
Tuy tôi đã cho cô ấy biết trước những bi kịch này, khiến cho những tháng ngày thanh xuân còn lại của cô ấy chẳng thể vui vẻ được nữa.
Để lại hai vợ chồng nhà họ Bạch ôm đầu khóc rống trong nhà, Cố Khanh đi xuống tầng, bỗng nhiên anh cảm thấy cứu như vậy cũng chẳng đi tới đâu.
Cô còn có người bạn tốt tên Diệp Tử, Diệp Tử còn có cha mẹ của mình, bạn tốt của cô không chỉ có một người; vừa nghe cha mẹ cô nói, họ còn muốn cho cha mẹ, anh em họ hàng xuống hầm trú ẩn. Bạch An An vất vả lắm mới xây được căn hầm trú ẩn bé nhỏ đó, về cơ bản không thể chứa tới nhiều người sống như vậy.
Nếu bọn họ xây hầm trú ẩn khác, chỉ sợ động tĩnh quá lớn khiến chính phủ chú ý, mà tài nguyên Bạch An An dự trữ lại có hạn, không thể cung ứng cho cuộc sống của nhiều người như vậy, kết quả sẽ thành thế nào? Bạch An An nhu nhược sẽ phải chịu thiệt.
Hơn nữa, sống cả đời trong một căn hầm trú ẩn ngột ngạt, cuộc sống khủng bố đó liệu cô có còn cảm thấy vui vẻ?
Bánh bao luôn nhiệt tình sẽ trở nên ỉu xìu.
Nhưng trên đời này có cha mẹ nào không thương con.
Hai ngày sau, Cố Khanh nhận được điện thoại của cha mẹ Bạch An An.
“Cố tiên sinh.” Cha Bạch An An dùng giọng cầu xin. “Cậu rất quan tâm tới con gái tôi. Nếu được, có thể xin cậu dẫn nó trở về thời đại của cậu được không?” “Tôi từng đề nghị nhưng cô ấy đã từ chối.” Cố Khanh hơi ngập ngừng. “Cô ấy nói muốn ở lại cùng mọi người.”
“Đứa nhỏ này……” Phía đầu dây bên kia, giọng nói quật cường của cha An An hơi khựng lại, còn có phần nghẹn ngào.
“Cố tiên sinh.” Cả cha và Bạch An An đều có tính cố chấp giống nhau. “Xin cậu đánh ngất nó mang đi. Chỉ cần nó còn sống, tôi và mẹ nó nguyện ý làm mọi việc vì ngài. Chỉ cần nó còn sống.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, giọng nói bình tĩnh của Cố Khanh truyền tới: “Bác không cần làm gì cả. Chỉ cần mọi người tận lực sống sót. Tôi sẽ dẫn cô ấy đi.”
Bạch An An cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ dài.
Trước khi nằm mơ, cô còn đang ngồi trước cửa sơn động đốt nến đọc quyển sách nói về cày ruộng. Một lát sau, cô từ từ nhắm mắt lại, cô lại nhìn thấy một vệt ánh sáng dài, ánh sáng màu bạc rực rỡ, không phân rõ đầu đuôi. Cô nhìn bầu trời sao trôi vụt ra phía sau, cô nhìn thấy thân thể bị chôn vùi trong hố đen vũ trụ.
Sau đó, cô có cảm giác mình được trở về chiếc giường lớn ở nhà, vùi mình trong chăn đệm mềm mại. Quanh mùi phảng phất hương thơm tươi mát.
Cô mở mắt ra.
Cô không biết mình đang ở đâu, cô chỉ nhìn thấy ánh sáng mơ hồ. Rèm cửa sổ dày che đi mọi thứ, chỉ có một bóng dáng cao gầy quen thuộc đứng trước cửa sổ đang từ từ quay người lại.
“Em có thể yên tâm.” Anh thấp giọng nói. “Tôi tìm được di tích khu hầm trú ẩn một trăm năm trước. Cha mẹ em đã để lại di ngôn, bọn họ sống đến hơn bảy mươi tuổi. Bọn họ muốn em sống thật vui vẻ.”
Bỗng chốc, mặt Bạch An An thấm đẫm nước mắt.
Một cánh tay mạnh mẽ mà dịu dàng chậm rãi ôm cô vào lòng. Giọng nói của anh vẫn bình tĩnh giống như xưa, còn thoáng mang theo ý cười.
“Khóc cái gì?” Anh xoa rối mái tóc cô. “Bánh bao nhỏ, em còn có anh mà.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục
Đinh Mặc
Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục - Đinh Mặc
https://isach.info/story.php?story=duc_vong_cua_ke_chinh_phuc__dinh_mac