Thiên Châu Biến epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 23: Tà Ma Biến (3)
Ở một nơi xa, Bạch Cửu thật vất vả mới lao ra được khỏi vòng vây của đám Thiên Lang, nghe được một tiếng hổ gầm tràn đầy uy nghiêm, không khỏi làm cho linh hồn rùng mình một cái, thiếu chút nữa theo bản năng lại tiểu ra trong quần, “May mà chạy trốn mau, tiếng hổ gầm này rõ ràng có mùi vị của Tông cấp Thiên thú a! Thượng Quan Băng Nhi chết chắc, đáng tiếc, cô nàng thật là xinh đẹp.”
Cái gì gọi là Hổ khiếu sơn lâm, trong phút chốc, tất cả những con Thiên Lang còn lại trên mặt đất, thân thể run rẩy kịch liệt, từng đạo thanh mang tựa như đang sống từ trong mồm đám Thiên lang bay ra, trong nháy mắt giống như hải nạp bách xuyên tụ tập đến bên cạnh Chu Duy Thanh, bị hắn nuốt thẳng vào miệng. Khí lưu màu xám đen nồng đậm lại lần nữa dẫn phát xương cốt trên người Chu Duy Thanh phát ra âm thanh liên tiếp nổ đùng đùng. Mà những con Thiên Lang kia vừa mất Thiên lực lại trực tiếp mất mạng ngay tại chỗ.
Ở trong thế giới của Thiên thú, năng lực này người ta gọi là: Hiến tế. Những đầu Thiên Lang này không chịu nỗi uy áp mãnh liệt mà Chu Duy Thanh sinh ra khi gầm thét, tinh thần của bọn chúng hoàn toàn sụp đổ, trực tiếp hiến tế năng lượng quý giá của bản thân mà chết.
Thời điểm Chu Duy Thanh phát ra tiếng gầm thét, tứ chi Thiên Lang Vương liền mềm nhũn. Ngay sau đó, nó không hề do dự mà quay đầu chạy mất. Đáng tiếc, hiện tại nó không thể chạy nữa rồi. Chu Duy Thanh vừa mới cắn nuốt năng lượng của gần một trăm con Tùng Lâm thiên Lang, làm sao có thể bỏ qua cho nó?
Màn đêm đen như mực không hề có bất cứ một tia sáng nào, Thiên Lang Vương chỉ cảm thấy toàn thân căng như dây đàn, mười hai đạo Hắc Ám Chi Xúc cuối cùng cũng đã tóm chặt lấy thân thể của nó.
Cho dù là dưới tình trạng Tà ma biến, lấy Thiên lực Nhất châu của Chu Duy Thanh cũng không thể kéo một con Tôn cấp thiên thú đến trước mặt mình được, tuy nhiên ngăn cản nó đào tẩu thì cũng có thể.
Thiên Lang Vương liều mạng giãy dụa, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc trên người. Nó quả thật đã thoát được rồi, nhưng trong một khắc nó vừa thoát ra kia, thì một đôi huyết mâu lạnh băng đã xuất hiện trước mắt nó.
Lại thêm một chiêu Phong Chi Trói Buộc bao trùm lấy Thiên Lang Vương. Vừa mới cắn nuốt Phong hệ Thiên lực của gần một trăm đầu Thiên Lang, Thiên lực của Chu Duy Thanh đã hoàn toàn vượt qua Thiên Lang Vương, tuy chỉ có thể sử dụng kỹ năng của Nhất châu cấp bậc, nhưng lúc này cũng đã quá đủ.
Thiên Lang Vương vất vả lắm mới tránh thoát được trói buộc, thì một lần nữa thân thể nó lại cứng ngắc, mà lúc Chu Duy Thanh xuất Phong Chi Trói Buộc ra thì hữu chưởng đã hung hăng vỗ lên đầu của nó.
Quang mang lôi điện lấp lóe, chính là Chưởng Tâm Lôi Bạo.
Tiếng nổ ầm ầm vang theo, Thiên Lang Vương nhất thời kêu một tiếng thảm thiết, toàn thân rung động, trên người nó đã bảo bao phủ một tầng lôi xà màu lam.
Thiên Lang Vương không hổ là một con Thiên thú Tôn cấp, tuy nó bị khí tức trên người Chu Duy Thanh chấn nhiếp, nhưng muốn giết nó cũng không hề dễ dàng. Nhận toàn bộ lực công kích của Chưởng Tâm Lôi Bạo dữ dội của Chu Duy Thanh, mà nó cũng chỉ toàn thân tê dại, thậm chí là chỉ mơ hồ một chú mà thôi. Nếu như là dưới tình huống bình thường, cho dù là trạng thái Tà ma biến, Chu Duy Thanh cũng không thể giết được đầu Tôn cấp Thiên thú này.
Nhưng Chu Duy Thanh còn có cái chân phải quỷ dị kia, trong lúc hắn đánh ra một chưởng ấy thì đồng thời chân phải tà ma kia cũng giơ cao lên, rồi chém mạnh xuống giống như một chiếc cự phủ màu đen to lớn.
Trong quá trình chém xuống, cũng không phải là gót chân hay lòng bàn chân đánh hướng xuống phía dưới, mà là mũi chân, cước bộ chẳng khác gì một mũi tiêm kích màu đen.
Một tiếng phù nhẹ vang lên, mũi chân Chu Duy Thanh đã mạnh mẽ phá vỡ cái đầu cứng rắn của Thiên Lang Vương, huyết quang bắn tung tóe. Thân thể Chu Duy Thanh lùi về phía sau, hai tay chống xuống, cả người nghiêng nghiêng dựng lên, chân phải hắn cũng từ cái đầu của Thiên Lang Vương rút ra, đồng thời một đạo thanh mang ngưng tụ bay ra, so với Tùng Lâm Thiên Lang bình thường lại càng cô đọng hơn vài phần. Đạo thanh quang kia bị Chu Duy Thanh cắn nuốt một khắc, thân thể khổng lồ của Thiên Lang Vương cũng đổ xuống ầm ầm.
Thân thể Chu Duy Thanh nhẹ nhàng hạ xuống đất, nhưng lần này không hề có một tiếng động vang lên. Không biết là do cắn nuốt nhiều Phong hệ Thiên lực quá hay không mà trên thân thể hắn ngoài đạo khí lưu màu xám đen lại còn xuất hiện thêm một tầng thanh quang nhàn nhạt.
Lúc trước, nơi đầy còn là một đám sói tru, nhưng chỉ mấy khắc sau, cũng đã biến thành một mảng huyết tinh. Bao gồm cả Thiên Lang Vương, Bầy Tùng Lâm Thiên Lang đã không còn một con nào sống sót, tất cả đã được Chu Duy Thanh tiễn về với mẹ.
Thượng Quang Băng Nhi lúc này đã đứng lên, ngơ ngác đưa mắt nhìn tràng biến hóa trước mặt, sự run sợ phát ra tận sâu thẳm linh hồn nàng, tình huống Tà ma biến của Chu Duy Thanh thật đáng sợ. Thật ra thì, từ đầu đến cuối, hắn phóng xuất ra lực lượng cũng không tính là rất mạnh, nhưng khí tức trên người hắn lại làm cho đám Thiên Lang không dám phản kháng, cuối cùng lại liên tục dựa vào mấy cái kỹ năng hạn chế biến thái cùng chân phải tà ma quỷ dị để đánh chết đầu Thiên Lang Vương. Toàn bộ kết quả này vốn là không thể nào có được.
Nàng mặc dù không nhìn ra được cái kỹ năng Thôn Phệ của Tà ác thuộc tính, nhưng nàng cũng hiểu được Chu Duy Thanh đã mượn Thiên lực của đám Thiên Lang để bổ sung vào cho bản thân. Nếu không, căn bản là không thể nào thành công đánh chết được đầu Thiên Lang Vương. Hắn làm sao làm được? hắn làm sao có thể mượn lực lượng của đám Thiên thú?
Xong… Trong đầu Thượng Quan Băng Nhi bây giờ chỉ có xuất hiện ý niệm như vậy. Theo bản năng, nàng liền nhắm chặt hai mắt lại, chết trên tay hắn so với chết bởi đám Thiên Lang ấy thì vẫn tốt hơn nhiều.
Nhưng là, sau một lúc nàng vẫn không cảm giác được sự thống khổ truyền đến, Thượng Quan Băng Nhi chỉ cảm thấy toàn thân căng thẳng, cả ngươi cũng đã dán chặt vào một lồng ngực nở nang, săn chắc, hơi thở thô bạo, tà ác phả lên mặt nàng. Lực lượng có chút quá lớn làm cho xương cốt toàn thân nàng ê ẩm, tiếng hít thở mãnh liệt kéo dài bên tai nàng, nhưng lực lượng không làm cho nàng có cách nào kháng cự được lại không có hành động gì tiếp theo.
Dại ra một lát, Thượng Quan Băng Nhi liền phục hồi lại tinh thần, hắn không có giết ta? Điều này làm sao có thể? Vừa rồi rõ ràng hắn bị tà ma hóa a! Nếu không làm sao có thể giết hết đám Thiên Lang kia?
Khuôn mặt của nàng dán chặt lên lồng ngực của Chu Duy Thanh, lồng ngực của hắn lạnh như băng, cảm giác lành lạnh không ngừng truyền vào cơ thể nàng. Hơi thở tà ác, thô bạo không ngừng chạy dọc thân thể hắn.
Hai mắt mở to ra, Thượng Quan Băng Nhi thấy ma văn da hổ trên người Chu Duy Thanh vẫn di động như cũ, nhưng cũng đồng thời nhạt hơn.
Hiệu quả của Tà ma biến yếu bớt? Nguyên nhân chẳng lẽ là do ta? (tự sướng)
Phát hiện này làm cho Thượng Quan Băng Nhi hết sức vui vẻ, theo bản năng giơ hai cánh tay lên, cũng không để ý hắn đang làm mình bị đau, trở tay ôm eo Chu Duy Thanh thật chắc, dùng âm thanh thanh thúy mà kiên định gằn từng chữ:
“Tiểu Béo Tỉnh Lại…”
“Tiểu Béo Tỉnh Lại…”
Nàng không ngừng lặp lại những lời này, hơn nữa còn ra sức ôm chặt lấy hắn, dùng thân thể truyền hơi ấm sang cho hắn…
Thiên Châu Biến Thiên Châu Biến - Đường Gia Tam Thiếu Thiên Châu Biến