Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tế Công Hoạt Phật
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 88: Thi Phật Pháp Ngầm Độ Hoa Vân Long
P
ho truyện Tế Điên này ghi lại những việc cứu khốn phò nguy ở thế gian của Tế Công. Những trung thần hiếu tử, nghĩa phu tiết phụ tất nhiên gặp nạn thành an; còn tặc quan nịnh đảng, dâm tặc ác bá rốt cục bị báo ứng. Dụng ý của người viết sách muốn cho người đời sửa ác tu thiện, khuyến thỉnh mọi người. Tỷ như trung thần nghĩa sĩ gặp nạn, người đọc đều hận mình không có cách gì cứu giúp ngay cho! Tại sao kẻ loạn thần tặc tử ai ai cũng muốn tru diệt họ? Đây là lẽ thường của nhân tâm, xưa nay đều như thế thôi. trịnh Thiên Phúc suốt đời làm ác, chung cuộc cũng là báo ứng, nhận lấy cái chết mơ mơ hồ hồ thôi. Hoa Vân Long cũng không nhìn rõ là ai, rẹt một cái khoa dao giết quách!
Người phụ nữ kia tưởng Hoa Vân Long là người đàng hoàng, lật đật bước tới cảm tạ:
- Cám ơn hảo hán đã ra tay cứu mạng. Tiểu phụ họ Lý, chồng họ Lưu. Tôi về thăm nhà cha mẹ, em chồng tôi là Lưu Tứ rước về nhà chồng. Cưỡi lừa đi qua cửa miếu bỗng gặp tên Hòa thượng dê này! Hắn ta trói chú em chồng tôi bỏ vào mái phòng Tây, rồi lôi tiểu phụ vào đây định cưỡng giam. May mắn được hảo hán giết chết hắn cứu giúp. Tiểu phụ bình yên trở về nhà, cả nhà cảm tạ ân đức ân công vạn bội!
Hoa Vân Long mỉm cười nói:
- Tiểu nương tử ơi, nàng nghe ta nói đây! Hòa thượng bị ta giết không phải là ai xa lạ. Ông ta là Vân trung quỷ Trịnh Thiên Phúc, anh kết nghĩa của ta đó. Ta vì không thấy rõ nên phải giết nhầm anh ấy. Chuyện đã như thế rồi, nàng cũng không cần phải đi đâu làm chị Hai chúng ta sẽ thành chồng vợ, tặng cho chú em chồng một nhát đi xuôi rồi chúng ta sống ung dung ở miếu này chẳng ổn lắm ru?
Người thiếu phụ nghe nói như thế biết là gặp phải bọn bất lương, bèn la toáng lên:
- Bớ người ta, mau cứu tôi với! Nó tính cưỡng gian tôi đây này!
Hoa Vân Long hăm:
- Nàng định la hả? La lên ta sẽ giết chết nàng!
- Ừ, giết ta đi. Thà chết còn sướng hơn!
Hoa Vân Long nhìn người thiếu phụ nhan sắc dễ coi, lòng tà xúc động, nhưng nói giết là giết không thể đừng được. Trong lúc còn đang lưỡng lự đó, bên ngoài bỗng có tiếng cười hà hà, nói:
- Hay cho Hoa Vân Long! Mi dám ở đây làm chuyện tồi tệ ấy chứ! Đáng tiếc là Dương đại ca phát thiếp lục lâm, truyền lục lâm tiễn, làm lễ ăn mừng ngươi giữ chánh giới dâm hoa! Bây giờ ngươi thật là mặt người dạ thú dám làm chuyện này. Để ta giết quách mi cho rồi!
Hoa Vân Long nghe nói, rút dao hờm sẵn nhìn ra bên ngoài ba người đang đứng sẵn. Người thứ nhất mình cao tám thước, tam đình đầy đặn, đầu đội khăn đoạn xếp màu lam, mình mặc tiễn tụ hào cùng màu, lưng thắt dây tơ, mang giày đế mỏng, bên ngoài khoác áo cừu màu lam. Mặt như than đỏ, đôi mắt lấp lánh dưới đôi mày đôi, lông tay màu đen, ba chòm râu đen phất phơ trước ngực. Người này chính là Phi tiên hỏa tổ Tần Nguyên Lượng. Người thứ hai mình cũng cao tám thước, đội khăn tía, mặc tiễn tụ bào màu tía, ngoài choàng áo cừu anh hùng màu xám lục. Mặt xanh bóng, cặp chân mày đỏ như chu sa trên đôi con mắt long lanh, lông tay màu đỏ, bộ râu quai nón đỏ bó quanh cằm. Người này tên là Lập địa ôn thần Mã Diêu Hùng. Người thứ ba mặc áo trắng, gương mặt trắng đẹp đẽ ưa nhìn. Người này tên là Dương Thuận, trác hiệu là Thiên lý thối, chính là em chú bác với Oai trấn bát phương Dương Minh. Ba người này từ phủ Do Châu trở về. Dọc đường nghe đồn Hoa Vân Long hái hoa gây án ở Lâm An, họ nghĩ: "Đâu có lẽ! Hay thiên hạ đồn nhầm chăng? Dương đại ca đã tổ chức ăn mừng Hoa Vân Long giữ chánh giới dâm hoa rồi, hắn đâu có thể làm việc bất tuân vương pháp như thế?". Hôm nay ba người vừa đi đến ngoài tường của ngôi chùa Cổ Phật này, nghe bên trong có tiếng phụ nữ la:
- Cứu tôi với! Nó muốn hiếp tôi nè!
Ba người đều là trang nghĩa hiệp, giữa đường thấy việc bất bình chả tha thì làm sao bỏ qua được. Dương Thuận nói:
- Hai vị huynh trưởng nè! Bên trong có tiếng phụ nữ la cầu cứu đó, chắc là chùa này có vị tăng nhân nào làm chuyện phi pháp đây. Chúng ta hãy vào xem thử!
Ba người cất mình nhảy vào bên trong dò xét, gặp đúng lúc Hoa Vân Long đang định giở trò đồi bại. Tần Nguyên Lượng nói:
- Hoa Vân Long, mi còn làm chuyện đồi bại này ư?
Hoa Vân Long rút dai ra, nhìn thấy ba người, hổ thẹn quá hóa giận, cười nhạt nói:
- Hay cho ba tên tiểu bối này, dám xen vào việc của nhị thái gia chớ! Hôm nay, nhị thái gia cho bọn mi về chầu tiên tổ hết!
Ba người rút dao xông tới. Hoa Vân Long trong bụng nghĩ: "Bọn nó ỷ đông áp đảo ta, ta không hạ độc thủ chắc không xong". Nghĩ rồi đỡ bậy một dao đoạn nhảy ra khỏi chùa. Ba người kia đời nào chịu bỏ, cũng chạy theo bén gót. Nào ngờ Hoa Vân Long đã rút hai mũi phi tiêu. Thấy Tần Nguyên Lượng nhảy theo trước, chân chưa chấm đất, Hoa Vân Long vẫy tay một cái, phi tiêu vèo trúng trên đầu vai. Mã Diêu Hùng chạy ra theo cũng lãnh lấy một phi tiêu ở vai trái ngã té xuống đất. Dương Thuận thấy vậy, tức giận hét:
- Hay cho Hoa Vân Long! Mi dám dùng độc phiêu sát hại hai anh ta, phen này ta quyết thí mạng với mi mới được!
Nói xong rút dao nhắm ngay đầu Hoa Vân Long chém tới> Hoa Vân Long sử dụng thức "Đáy biển mò trăng", bước tới một bước khoa dao đón đỡ. Dương Thuận thu dao lại nhắm yếm tâm Hoa Vân Long quét quạ Hoa Vân Long tràn mình tránh khỏi, lại ngay huyệt mạch môn củ Dương Thuận điểm tới. Dương Thuận thu dao rùn cổ tay lại phạt vào cổ Hoa Vân Long. Dương Thuận đang lúc giận, ra dao mỗi lúc một nhanh, toàn những đòn trí mạng. Hoa Vân Long đỡ bậy một dao bỏ chạy ra ngoài. Dương Thuận đời nào chịu bỏ, chạy theo hét:
- Hoa Vân Long, mi chạy đi đâu?
Vừa hét vừa rượt theo. Được mấy bước, nghe Hoa Vân Long vẫy tay một cái, hô: - Phiêu nè!
Dương Thuận lật đật tràn mình né qua, nhưng vẫn thấy độc phiêu còn nằm trên tay Hoa Vân Long. Dương Thuận còn đương ngạc nhiên thì Hoa Vân Long phất tay một cái và hô: - Trúng nè! Dương Thuận chưa kịp né tránh, phiêu đã ghim vào huyệt hoa cái. Dưong Thuận la "ôi chao" một tiếng rồi ngã lăn ra đất. Hoa Vân Long cười ha hả một trận rồi nói:
- Ba thằng tiểu bối này, nhè nhị thái gia mà động thủ chớ! Tụi bay tài cán bao nhiêu mà cũng đòi xưng là anh hùng? Ngày hôm nay quả thật tụi bây "thiên đường có nẻo không tìm đến, địa ngục không thông cứ tiến vào". Chớ trách nhị thái gia đây kết thúc tánh mạng tụi bây quá độc ác nhé!
Nói xong, Hoa Vân Long định đưa dao chém xuống, bỗng nghe trước mặt có tiếng hét:
- Cái thằng chết tiệt này! Hoa vân Long, mi ở đây hả? Hòa thượng ta kiếm ngươi biết bao lâu mà không gặp, phen này đừng hòng chạy nữa nhé!
Hoa Vân Long ngó trực lên, quả là Tế Điên. Hắn sợ đến hồn bất phụ thể, quay đầu cố chạy như giông như gió, bán sống bán chết, bất kể phương hướng. Sau hắn, sau hắn tiếng giầy cỏ cứ lẹp xẹp, lẹp xẹp đuổi theo mãi. Hoa Vân Long cố chạy thục mạng đến trời tối mịt, không còn nghe tiếng giầy cỏ đuổi theo nữa mới dám ngừng bước. Ngoái đầu nhìn lại không thấy Tế Điên theo sau, hắn mới an lòng. Hắn đã mệt nhoài, gân cốt rã rời, mồ hôi ra ướt đẫm. Thấy trước mặt có một khu rừng, Hoa Vân Long tiến vào đó dựa gốc cây ngồi nghỉ, thở dài một tiếng, trong lòng bồi hồi nghĩ: "Nếu mình không làm mấy chuyện bậy bạ đó thì đâu có khốn khổ như thế này? Đi đâu quan lính cũng vây bắt, ngồi không yên chỗ, ngủ không yên giấc, thật không còn có đất dung thân!". Nghĩ đến đó hắn buồn bực quá, ngồi dựa gốc cây mắt nhắm nghiền, tâm trí mơ hồ, dường như ngủ mà chẳng phải ngủ. Hắn thấy mình đang đi về phía trước, ở bên đường có một cổng lớn treo lồng đèn, có vẻ như nhà giầu có. Hán nghĩ thầm: "Mình đã chạy quá mấy quán cơm rồi, bây giờ vừa đói lại vừa khát, sao không đến nhà này xin nghỉ đỡ một đêm, xin nhờ một bữa cơm". Nghĩ như thế rồi bèn đến trước cổng, vừa định kêu cửa thì thấy từ bên trong đi ra một vị lão trượng đầu đội khăn tiêu diêu viên ngoại bốn góc, mình mặc áo cừu viên ngoại màu lam, lưng thắt dây tơ, chân mang vân hài vớ trắng. Mặt như trăng rằm, mặt mũi hiền từ, tuổi quá lục tuần, bộ râu quai nón tua tủa trước ngực, nghi biểu khác phàm. Hoa vân Long bước tới vái dài, nói:
- Thưa lão trượng, tôi là khách lỡ đường, không gặp hàng quán, dám xin lão trang chủ vui lòng giúp cho tá túc một đêm và một bữa cơm, ngày mai xin đi sớm.
Vị lão trượng kia ngước mắt nhìn rồi hỏi:
- Xin hỏi quý khách họ chỉ Cùng đi với những ai?
- Tôi họ Hoa, Vân Long đáp, chỉ đi có một mình thôi!
- Xin mời quý khách vào trong.
Hoa Vân Long tiến vào phòng khách. Khách sảnh này là nhà ba gian day mặt về hướng Nam, trông rất u nhã. Lão trượng nói:
- Xin mời quý khách ngồi.
Hoa vân Long nói:
- Xin được lãnh giáo quý tánh của lão trang chủ.
- Tôi họ Hồ.
Vừa nói xong, gia nhân đưa trà lên, lão trượng khoản đãi rất cung kính. Bỗng có gia nhân vào thưa:
- Thưa viên ngoại, hôm nay là ngày sinh nhật của nhị viên ngoại, rất đông khách khứa chờ viên ngoại đến uống rượu.
Lão viên ngoại nói:
- Thưa khách quan, tôi có chút việc phải đi, không thể bồi tiếp khách quan được. Lát nữa chúng ta sẽ gặp lại. Khách quan cứ tự nhiên cho!
Nói rồi day qua dặn gia nhân:
- Phải dọn cơm rượu thết đãi khách quan cho cần thận chu đáo nhé!
Gia nhân đáp: - Vâng ạ!
Hoa vân Long cũng nói:
- Lão trượng có việc xin cứ tự nhiên.
Sau khi lão trượng đi rồi, gia nhân dọn cơm rượu lên. Hoa vân Long nhìn lại: các thức ăn đều là những thứ mình vốn ưa thích, nên ăn uống rất thích thú. Cơm rượu no nê xong, Hoa Vân Long tự nghĩ::Vị trang chủ này chưa từng gặp mặt ta bao giờ mà tiếp đãi như vậy quá trọng hậu!". Còn đang cảm khích trong lòng thì nghe bên ngoài phòng có tiếng bước chân và có tiếng hỏi:
- Ơ, lão viên ngoại có trong phòng không?
Hoa Vân Long nghe tiếng ấy rất thanh tao, rõ ràng là tiếng của người nữ, cũng không tiện đáp lại. Bỗng thấy chiếc rèm vén lên, hắn ngước nhìn ra quả là trước mặt một trang quốc sắc thiên kiều bá mị. Tóc mây khéo tếch quanh đầu, tai đeo hoa lá trúc mình mặc áo hồng bạc để lộ áo trong màu lục, chân đi cung hài bé xíu. Thật là mày ngài mắt phụng, miệng hạnh má đào, trăm nét càng nhìn càng đẹp. Hoa Vân Long nhìn sững không chớp mắt, hắn tự nghĩ: "Từ ngày ta sanh ra tới nay, chưa gặp người con gái nào đẹp như vầy". Mới nghĩ như vậy thì nghe cô gái "a" lên một tiếng, vụt bỏ rèm xuống và mắng:
- Tên đàn ông mọi rợ này ở đâu dám tới đây? Cũng không báo trước một tiếng nữa!
Mắng rồi quay mình bỏ đi. Hoa Vân Long vốn là một tên dâm tặc hái hoa, dâm tâm phát động, đứng phắt dậy ôm chặt cô ta chạy thẳng ra sau viện, lên Bắc thượng phòng, vén rèm thả xuống, bèn nghiêm mặt lại mắng:
- Hoa Vân Long, mi thật là mật lớn bằng trời mà! Đừng tưởng việc làm của mi mà không ai biết? Mi hãy xem kìa!
Theo tay chỉ, Hoa Vân Long thấy trên vách tường quả đúng là bài thơ mình đề ở Tần tướng phủ. Hắn nghĩ thầm: "Quái lạ! Cô gái này làm sao biết tên ta là Hoa Vân Long kìa?". Vừa định hỏi, thì cô gái lấy tay chỉ ra ngoài, nói:
- Tế Điên đến kìa!
Hoa Vân Long ngoái đầu ngó lại, thấy Tế Điên khệnh khạng bước tới. Hắn sợ đến hồn bất phụ thể...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tế Công Hoạt Phật
Đồ Khùng
Tế Công Hoạt Phật - Đồ Khùng
https://isach.info/story.php?story=te_cong_hoat_phat__do_khung