Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ngự Phật
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 88: Nhập Thế
Â
n Mạc quay đầu lại mỉm cười với Khổng Uyên, sau đó tặng cho Khổng đại thiếu một quyền, chỉ thấy Khổng đại thiếu vẽ lên không trung một đường cong tuyệt đẹp, bóng dáng càng ngày càng nhỏ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành một ngôi sao vụt lóe lên rồi biến mất.
Tiểu Phượng Vũ bị dọa cho sợ hết cả hồn, chạy vụt ra khỏi sân như một làn khói đi tìm Khổng Uyên đã bị đánh bay, để lại Ân Mạc vẫn đứng ngẩn người trong sân như trước.
Mặc dù đã cho Khổng Uyên một quyền, nhưng lời của hắn, lại giống như một cái đinh ghim vào trái tim Ân Mạc. Hắn thích Hoa Liên? Làm sao có thể.
…
Ân Mạc biến mất, biến mất không dấu vết.
Chờ đến khi Hoa Liên đi ra ngoài, chỉ thấy một Lưu Ly đường mới dựng được một nửa, còn cả Khổng Uyên với bộ mặt rõ ràng không cân xứng, cùng với Tiểu Phượng Vũ đang cố gắng chữa thương cho Khổng Uyên nhưng lại càng gia tăng thêm độ sưng cho gương mặt của hắn.
Nàng không hỏi Ân Mạc đã đi đâu, coi như đến giờ hắn chưa từng xuất hiện. Khổng Uyên dù mặt đầy tò mò, chần chừ rồi do dự nhưng vẫn không hỏi, với tính khí kia của Hoa Liên, nếu như nàng không muốn nói, cho dù có hỏi rách lưỡi nàng cũng sẽ không nói.
Cũng may, lúc Tiểu Chỉ quay về, Lưu Ly đường đã được dựng lại không sai biệt lắm. Tiểu Chỉ không tức giận, chỉ là bị kiến trúc kim quang lấp lánh kiểu mới này làm cho hết hồn.
Tiểu Phượng Vũ kiên quyết rằng, nhà mới nhất định phải sáng lấp lánh, đây chắc là tập tính của tộc Hỏa Phượng, Khổng Uyên nói không lại nàng, đành phải làm theo yêu cầu của nàng.
“Thế này, không quá khoa trương đấy chứ?” Nhìn pho tượng Phượng hoàng lửa đang giương cánh như chuẩn bị bay trên nóc nhà, Tiểu Chỉ có chút khó xử hỏi Hoa Liên. Cũng không biết pho tượng kia làm từ cái gì, từ xa nhìn lại, giống hệt như một con Hỏa phượng thực sự vậy, xung quanh bao phủ một tầng ánh lửa nhưng lại không có nửa phần độ nóng.
“Tin ta đi, thế này chưa phải là quá khoa trương đâu.” Hoa Liên vỗ vỗ vai Tiểu Chỉ, nếu không phải do nàng hết sức can ngăn, Tiểu Phượng Vũ đã định dựng một tòa cung điện ở chỗ này rồi. Như thế này thì vẫn còn nằm trong phạm vi chấp nhận được của nàng, chứ nếu thực sự dựng một tòa cung điện lên thì đó mới gọi là đặc sắc.
Lưu Ly đường lại khôi phục vẻ hơi ồn ào như trước, vẫn có thể tính là những ngày tháng bình yên, trong điếm lại có thêm hai trợ thủ. Phần lớn thời gian Tiểu Chỉ đều bị giữ lại phủ Thành chủ.
Cứ cách hai ngày, Tiểu Chỉ lại chạy về, sau đó lại bị Quân Hầu quang minh chính đại khiêng ra khỏi Lưu Ly đường. Đối với chuyện này, Hoa Liên tỏ vẻ lực bất tòng tâm, đâu còn cách nào khác, làm ăn ở thành Nam Khê sơn này, không thể đắc tội với thành chủ được, hy sinh một Tiểu Chỉ mà giúp mọi người đều hạnh phúc là điều tất yếu.
Quân Hầu là một nam nhân giỏi chiếm đoạt, vốn thời gian còn lại cho hắn cũng chẳng còn nhiều, quả nhiên đúng như Hoa Liên dự đoán, hắn chẳng kiềm chế được bao lâu.
Có điều, nhìn mặt mày Tiểu Chỉ thêm phần quyến rũ, tâm trạng cũng ngày càng tốt, Hoa Liên cũng vui thay cho nàng.
Bọn họ trời sinh là yêu quái, từ khi ra đời đã bắt đầu tu luyện, trên căn bản không có ai hiểu được, tại sao phải tu luyện, tại sao phải sống lâu như vậy. Không có mấy yêu quái hiểu được tình cảm, cho dù sau này từ từ có tình cảm, cũng sẽ dần dần bị quên lãng qua những năm tháng dai dẳng sau này.
Người phàm sinh lão bệnh tử cũng chỉ có vài chục năm, nhưng lại trải qua đủ loại tình cảm mà yêu quái không thể nào cảm nhận được, thực ra thì, bọn họ mới là những người đáng để hâm mộ nhất.
Tu luyện đến cùng là vì cái gì đây? Cho dù bản lĩnh thông thiên, đồng thọ với trời đất thì sao chứ? Nàng không hiểu, càng nghĩ càng không hiểu.
Hoa Liên cảm thấy bản thân dường như đã đụng phải cảnh lặng. Vô luận nàng có tu luyện thế nào, tu vi vẫn dừng lại ở Yêu Soái kỳ giữa, không có bất cứ tiến triển nào.
Hoặc có lẽ, tâm cảnh của nàng có vấn đề.
Ngồi trong phòng luyện đan, Hoa Liên nhìn thẳng vào chiếc lò luyện đan trong tay, bên trong tản ra một luồng hương thơm ngát thấm vào tận ruột gan, đan độc Huyền cấp thượng phẩm, giờ đối với nàng mà nói, luyện chế không có nửa phần khó khăn. Hoặc có lẽ đúng như lời sư phụ đã nói, nàng trời sinh đã hợp để đi theo con đường này, một đan sư có thể trước sau vẫn vững vàng không bị sức mạnh của đan độc mê hoặc, mới có thể tiến xa hơn.
Đột nhiên lò luyện trong tay dừng lại, ngọn lửa màu đỏ đột nhiên biến mất, nắp lò bật lên cao, một con bướm nhẹ nhàng bay ra từ trong lò luyện đan.
Hoa Liên vươn tay, con bướm kia chậm rãi đậu lên bàn tay nàng, hóa thành một viên thuốc màu đỏ. Đây là đan độc do nàng luyện chế, Túy Hồng Trần.
Không phải là loại đan độc có tính công kích gì lớn, nhiều lắm là khiến người ta nhìn thấy ảo giác mà thôi, nhìn thấy ảo giác mà mình mong muốn được thấy nhất.
Đúng vào lúc nàng đang định cất viên Túy Hồng Trần kia đi, viên thuốc màu đỏ đột nhiên biến mất trên tay nàng. Ngẩng đâu lên, đột nhiên thấy trước mặt có thêm một người.
“Sao ngươi lại ở đây?” Nhìn thấy Ân Mạc khiến nàng có chút kinh ngạc, nhịp tim không khỏi tăng lên mấy nhịp.
“Túy Hồng Trần?” Viên thuốc kia lại hóa thành bướm trong lòng bàn tay hắn, giang cánh muốn bay, nhưng không tài nào nhúc nhích.
Hoa Liên hé miệng, không phát ra thanh âm nào. Lần đầu tiên thấy hắn xuất hiện một cách chật vật như vậy, mặt đầy râu ria lởm chởm, tóc tai bù xù. Thì ra là, nam nhân có dễ nhìn đến mấy, mặt đầy râu ria cũng khó mà khiến người ta tiếp nhận.
Há mồm, viên Túy Hồng Trần kia rơi vào trong miệng hắn. Bởi vì cảnh giới chênh lệch, cho nên ảo giác mà thứ đan độc này tạo ra trên người Ân Mạc cũng không quá dài, chỉ vài nhịp thở mà thôi.
Cho dù vậy, chắc cũng đủ rồi.
Nàng không biết Ân Mạc đã nhìn thấy ai, chẳng qua là trong khoảng thời gian ngắn ngủn đó, ánh mắt của hắn trở nên… rất dịu dàng. Sự dịu dàng mà nàng chưa từng thấy bao giờ.
Hoa Liên quay đầu đi, cảm giác trong miệng có chút đắng chát, chắc là do đã ở chỗ này quá lâu rồi, nàng nên ra ngoài đi dạo một chút. Nửa năm rồi, không biết bên ngoài có phải vẫn gió tanh mưa máu như trước không đây.
“Sao ngươi lại ở đây?” Thu hồi lò luyện đan xong, Hoa Liên đứng dậy hỏi.
“Ta vẫn luôn ở đây.” Ân Mạc nhìn Hoa Liên, trong cặp mắt đen như có vô số vì sao đang lóe lên.
Hoa Liên dừng lại một chút, đẩy cánh cửa đá của phòng luyện đan ra, “Vậy cứ tiếp tục ở đó đi.” Cạch một tiếng, cửa đá bị khép lại, nàng đi rồi.
“Vẫn còn tức giận?” Ân Mạc nhìn chằm chằm cánh cửa đá đang khép chặt, có chút khổ não vò đầu. Nếu như giờ phút này ở đây mà có người, sợ là sẽ chẳng ai cảm thấy đây là một vị cao tăng.
Lần này, Ân Mạc đột nhiên xuất hiện, lại đến lượt Hoa Liên mất tích.
Nàng để lại một tờ giấy, nói là muốn quay lại Đại Hoang sơn xem một chút. Nhưng nửa tháng sau, Khổng Uyên nhận được tin tức từ Đại Hoang sơn, Hoa Liên không hề trở về đó.
Kết quả, người cứ thế mà mất tích.
Cũng may vì chuyện Thương Tình cướp đoạt cây Nhân Sinh quả đã bị truyền ra ngoài, cho nên gần đây, Linh Lung cung bị cả Tu Chân giới gây áp lực, nàng ta căn bản không còn lòng dạ nào để đi tìm Hoa Liên gây phiền toái. Chuyện này cũng khiến cho đám Tiểu Chỉ thấy hơi yên tâm, Khổng Uyên cũng không lo lắng quá, vận may của Hoa Liên dù hơi kém một chút, nhưng sự tự vệ của nàng thì không có vấn đề gì.
Khi Hoa Liên rời khỏi thành Nam Khê sơn, vốn định trở về Đại Hoang sơn một chuyến, nhưng được nửa đường, nàng lại nhận được tin tức về Linh Lung cung từ đám thủ hạ mật thám của Phong Biệt Tình, nên đổi chủ ý.
Nàng quyết định nhập thế, nếu tu vi không thể nào tăng lên, trong lòng lại có chướng ngại, không bằng đến nhân gian một chuyến, có lẽ sẽ giảm bớt được tình trạng của nàng bây giờ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngự Phật
O Trích Thần
Ngự Phật - O Trích Thần
https://isach.info/story.php?story=ngu_phat__o_trich_than