Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mộ Phần Trái Tim
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.4 - Chương 7
H
ạ Nghị kích động, dùng sức hôn cô, dùng một loại cảm xúc mãnh liệt mà phức tạp, cọ sát trên môi cô, đưa lửa nóng xâm nhập vào miệng cô, vô cùng thân thiết tận tình dây dưa. Tay anh lướt qua đường cong mềm mại trên thân thể cô, dừng trước ngực đẫy đà, chọc ghẹo chơi đùa cách lớp quần áo, đồng thời cũng dùng dục vọng ở phía dưới mình vỗ về phía trong đùi cô.
Thật ra, anh vẫn có cảm giác với cô, trong chuyện giường gối, thân thể anh khát vọng cô, cho dù trong quá khứ quan hệ có lạnh lùng, thâm thể lại thành thật hơn trái tim. Đặc biệt bây giờ, anh rất muốn cô, ngày đó cô chạy thoát một lần, đau đớn thân thể và khát vọng tích tụ lại, rất muốn thoả mãn.
Ngược với xúc động của anh, Dư Vấn vẫn cứng ngắc, cô nắm chặt tay, như đang nhẫn nhịn gì đó. Vì thế, cho dù dục vọng có dâng lên trong thân thể, Hạ Nghị vẫn chỉ có thể từ từ.
Trong ấn tượng, mỗi lần anh ân ái với Hạ phu nhân, gần như đều là cô chủ động, nhưng người được hưởng thụ, thật ra vẫn là anh, lúc này đây, anh quyết tâm cho cô một đêm hoàn mỹ nhất.
Anh rời khỏi môi cô, ngón tay nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán cô sang bên, tóc Hạ phu nhân đã dài hơn trước kia, ngũ quan thoạt nhìn càng thêm động lòng người, hương vị hơn rất nhiều phụ nữ khác. Anh cúi người xuống, khẽ cẩn thận hôn lông mày của cô, lông mi dài, chiếc mũi khéo léo, vô số nụ hôn nhỏ như mưa, rơi xuống mặt cô từng hạt, từ dịu dàng đến điên cuồng.
Trong tình ái, anh là cao thủ bách chiến bách thắng, mãi luôn biết cách gợi lên cảm giác ở phụ nữ, huống chi anh rất quen thân thể Hạ phu nhân, biết rõ từng điểm mẫn cảm ở cơ thể cô, biết làm thế nào để cô nhạy cảm.
Anh trườn xuống cổ cô, uốn lượn xuống, để lại dấu vết của mình. Nụ hôn của anh tạm dừng ở vị trí ngực cô, anh cũng không vội cởi áo cô, chỉ dùng đầu lưỡi cách lớp vải dệt, từ từ dùng lưỡi ẩm ướt liếm láp quấn quýt nhai dứt vật xinh đẹp của cô.
Dư Vấn căng người, vừa tắm xong nên cô cũng không mặc áo ngực, dưới sự trêu chọc như thế của anh, đóa hoa hồng đẫy đà kia thở gấp run rẩy. Chỉ là, trong thân thể cô như có hai linh hồn, một linh hồn dưới nhiệt tình của anh dần bùng nổ bản năng nữ tính, mà một linh hồn khác, dù có tận tình đến đâu, cũng giống như con rắn độc lạnh giá cuốn lấy cổ cô, cho dù dùng sức để thở, cô vẫn thở không nổi, làm cho cô cho dù nóng toàn thân, trái tim vẫn lạnh, lạnh đến mức máu tươi quay cuồng trong mạch máu cũng đều đóng băng.
Năm ngón tay anh chạy theo da thịt bóng loáng của cô, thậm chí dịu dàng đi xuống thăm dò thủy triều mềm mại. Băng và lửa, không khí trong phòng sôi trào, tia lửa gần như phát nổ. Ngay khi anh chuẩn bị đưa tay cởi áo cô, có thể dễ dàng thâm nhập vào chỗ sâu mềm mại kia, cô không nén nổi nữa, đẩy mạnh anh ra.
Có kinh nghiệm một lần, lần này, Hạ Nghị ép chặt mình, cũng không bị đẩy xuống giường.
“Em không muốn!” Cô không suy nghĩ liền lên tiếng.
Triệu Sĩ Thành nói đúng, hành động của cô rất tệ, nếu cô là diễn viên thành công, chắc cô nên diễn tiếp, xảy ra quan hệ nước chảy thành sông với Hạ Nghị, để anh nghĩ đã nắm chắc cô.
Nhưng mà, cô không làm được. Vừa rồi trong đầu cô hiện lên từng hình ảnh, như kim đâm vào cô, đau đến muốn nôn. Cô không diễn nổi!
“Dù sao, em không nhớ gì cả, không nhớ em và anh mến nhau thế nào, kết hôn ra sao, trong trí nhớ của em, chúng ta chỉ là bạn bè, thân mật như thế, khiến em cảm thấy không thể thích ứng được!” Thời gian vài giây, cô đã tỉnh táo lại, trấn định tự nhiên.
“Hạ phu nhân, tin anh, chúng ta rất thân mật, bảy năm trước em đã không còn là xử nữ nữa.” Biểu hiện rất kháng cự của cô, hình như còn có dáng vẻ lo lắng khi họ xảy ra lần quan hệ đầu tiên, khiến anh không nhịn được bật cười, lại cảm thấy thầm mất mát.
Anh có thể sâu sắc cảm giác được, trí nhớ của cô thất lạc, đồng thời tình cảm với anh cũng suy giảm.
“Hạ phu nhân, đừng lo lắng, anh hứa, cho dù có mạnh đến đâu, em cũng sẽ không đau!” Anh tiếp tục đùa giỡn hài hước.
Anh lại muốn nghiêng qua, bởi vì, anh thật sự nhớ ngày đó, ít nhất khi đó cảm thấy cả trái tim cô thuộc về anh, khiến anh kháng cự đồng thời cũng thích ý và kiêu ngạo.
“Đợi chút!” Dư Vấn vẫn đẩy anh.
“Không muốn chờ!” Anh từ chối rất kiên quyết.
“Bình tĩnh một chút, đừng khiến em cảm thấy hôn nhân của chúng ta không ấm áp, cái gì cũng phải bắt đầu từ từ!” Cô lại đẩy anh ra.
Tên đã lên dây, nhưng mà anh cứng lại, “Có ý gì?”
“Chẳng phải chúng ta bắt đầu không đúng sao? Anh không cẩn thận với em, vừa đúng em lại là xử nữ, cho nên anh phát huy tinh thần kỵ sỹ, cuối cùng quyết định chịu trách nhiệm?”
Như là một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, bị những lời này của cô làm sợ, độ ấm toàn thân anh cũng giảm nhanh.
“Hạ phu nhân, em nhớ ra gì rồi?” Không càn rỡ nữa, anh trở nên thật cẩn thận.
“Vừa rồi… em nhớ ra một đoạn ngắn mơ hồ, về lần đầu tiên chúng ta lên giường, ngày đó mọi người chúng ta đều quá say, tiếp theo liền…” Cô dừng lại, đánh giá xuống, “Tình yêu giữa chúng ta rất loạn, bắt đầu cũng rất tệ!”
Anh đông cứng. Trí nhớ của cô ngồi tên lửa à? Lập tức từ thời trung học nhớ đến thời đầu yêu nhau, tiếp theo cô lập tức nhớ đến việc hủy hôn, vậy chẳng phải…
Không, anh cần thời gian, anh phải thi chạy cùng thời gian, không thể làm cho cô nhớ lại nhanh như thế!
“Nếu muốn bắt đầu một lần nữa, anh phải làm theo em nói! Chúng ta dựa theo trình tự bình thường đi, trước nắm tay, tăng tình cảm rồi hôn môi, sau đó mới lên giường!” Cô là cao thủ đàm phán, lợi dụng ưu thế bản thân cùng với nhược điểm của đối phương, hơn nữa, không dễ dàng thỏa hiệp.
“Được rồi!” Chỉ là, suy nghĩ một chút, anh cũng không tranh cãi nữa, lại thở dài rồi đứng dậy, đi tắm nước lạnh hạ nhiệt độ. Đối với sự phối hợp của anh, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, đúng lúc này, di động anh đặt trên giường cũng vang lên. Dư Vấn cầm lấy thì vừa thấy, đúng thế, khóe môi cô khẽ nhếch. Thật sự là tới sớm, không bằng tới khéo.
Cô nhàn nhã tựa lưng vào thành giường, nhận điện thoại:
“Anh Nghị, khi nào thì anh đến?… Em sợ lắm, hình như con bị phẫu thuật dọa, máy đo thai cũng rung không ngừng, anh có thể đến giúp em không?” Từ trong di động truyền ra giọng nói bất lực của Hiểu Văn.
“Hiểu Văn, cô tìm anh Nghị có chuyện gì không? Anh ấy đang tắm!” Dư Vấn nói rõ ràng.
Không ngờ cô sẽ nhận điện thoại, đầu kia điện thoại đóng băng. Loảng xoảng một tiếng, ngay sau đó lập tức cúp máy. Khóe môi Dư Vấn nhếch rất cao, bàn chân trần trụi của cô dẫm xuống đất, đi đến toilet, vừa ấn lại số.
“Hạ tiên sinh, anh muốn ra ngoài không, vừa rồi có điện thoại đấy?” Cô gõ cửa phòng tắm.
Hiển thị trên di động, đã kết nối được.
“Hạ phu nhân, đừng gõ cửa lúc đàn ông đang tắm, em mà khiêu khích anh, anh sẽ lại muốn ăn em đấy, đến lúc đó đừng trách anh là bá vương thô bạo với em!” Trong tiếng xối nước, truyền đến tiếng chọc ghẹo vô lại của anh.
“Vậy cuối cùng anh có muốn trả lời điện thoại không?” Cô nhấc cao di động.
“Mặc kệ nó, dù ai thì cũng phải chờ đến sáng mai!” Anh vừa tắm rửa, vừa hoàn toàn thất vọng.
Cô nở nụ cười, một lần nữa bước về phòng ngủ:
“Hiểu Văn, làm sao đây nhỉ? Anh ấy bây giờ đang tắm, nhận điện thoại cũng khó! Trên thực tế, anh ấy còn rất “kích động”, đi ra ngoài sẽ dọa người đấy.” Cô trấn định trình bày, chỉ đổi lấy yên lặng từ đầu kia điện thoại.
“Tống Dư Vấn, là cô cố ý.” Thật lâu sau, Hiểu Văn mới nhỏ giọng nói.
Biết rõ là đối phương cố ý, nhưng vẫn bị đả kích đến đau lòng khó nhịn, thủ đoạn của Tống Dư Vấn thật sự rất inh.
“Cô nghĩ nhiều rồi, đây là cuộc sống vợ chồng bình thường, tôi nào có cố ý?” Nhưng mà, Dư Vấn lại cười thành tiếng.
Cuộc sống vợ chồng bình thường? Trái tim Hiểu Văn lại như bị đánh một quyền.
“Sao lại không cố ý? Cô muốn trả thù tôi, Thụy Thụy đã chết, con của tôi lại có thể giữ lại, cho nên cô không cam lòng!” Đạo lý này cô cũng biết, nhưng mà, cô vẫn bị ân ái của vợ chồng họ xúc phạm tới.
Cô khốn khổ trên giường bệnh như thế, ngay cả lật người cũng chẳng dám, sợ đụng đến con, nhưng anh lại đang… tìm thú mua vui… Cô nào có thể không thương tâm? Nào có thể kìm chế, không biết tủi thân?
Bởi vì hai chữ Thụy Thụy, nụ cười ở khóe môi Dư Vấn đông lại.
“Dư Vấn, Thụy Thụy chết đi tôi cũng rất đau lòng, nhưng xin hãy tin tôi, tôi không có ý định hại chết Thụy Thụy! Là tai nạn, đó là ý trời!” Hiểu Văn đỏ mắt nhấn mạnh, lại giải thích.
Cô vô tâm hại người, cho dù cho cô lá gan lớn như con trời, cô cũng không dám tổn thương một sinh mệnh nhỏ bé ngây thơ.
“Thụy Thụy chết, tôi cũng xấu hổ, tôi nguyện ý lặng lẽ rời đi! Dư Vấn, cho dù con của tôi có sinh ra cũng không uy hiếp địa vị của cô, cho nên, có thể xin cô buông tha cho tôi được không?” Hiểu Văn thật tình khẩn cầu.
“Đỗ Hiểu Văn, tôi thấy thật lạ nhé, cô ình là gì? Vợ bé sao?” Dư Vấn lạnh lùng hỏi.
Tình yêu thật sự có vĩ đại như vậy, vĩ đại đến mức cô ta nguyện ý tạm nhân nhượng như vậy vì lợi ích toàn cục?
“Cô bảo tôi buông tha cho cô, cô nói sẽ không uy hiếp đến địa vị của tôi, nhưng tôi thấy lạ ghê, vì sao đến nay tôi còn chưa nhận được “thư từ bỏ” tạm biệt gia đình tôi của tôi? Cô như thế, bảo tôi tin thành ý của cô thế nào, sẽ không phá hỏng gia đình tôi lần nữa ư?” Cô kiên quyết không nhắc đến hai chữ Thụy Thụy, Đỗ Hiểu Văn không xứng nhắc đến Thụy Thụy của cô!
Hiểu Văn bị nghi ngờ, sắc mặt trắng bệch một trận. Đúng, cô không muốn rời khỏi Hạ Nghị, cho dù lại giãy dụa và thống khổ thế nào, luôn có một phần hy vọng xa vời.
“Đỗ Hiểu Văn, cho dù cô muốn làm thiếp, tôi cũng không hứng thú làm đại tỷ của cô! Sau này Hạ Nghị mãi chỉ biết có mình tôi thôi, anh ấy sẽ hết lòng với gia đình, đối tốt với tôi, cho nên dù cô có sinh một trăm đứa, vẫn không có tư cách trở thành đối thủ của tôi.”
Trong giọng nói quá tự tin của cô, Hiểu Văn bị kích thích phát run. Cô thua rồi, cô căn bản không phải là đối thủ của Tống Dư Vấn.
“Anh Nghị không thương cô, Thụy Thụy không còn, anh ấy chỉ còn áy náy với cô thôi.” Hiểu Văn chỉ còn một vũ khí này
“Vậy thì sao? Tôi muốn anh ấy áy náy!” Dư Vấn ngang nhiên nói.
Hiểu Văn thở một hơi lạnh.
Dư Vấn cười lạnh, gằn từng tiếng mạnh mẽ tuyên bố, “Đỗ Hiểu Văn, tôi nói cho cô biết, dù là anh ấy yêu hay áy náy, Hạ Nghị vẫn mãi không vì cô mà bỏ tôi! Mà cô, ít nằm mơ đi! Đồ thuộc về Tống Dư Vấn tôi, dù có hỏng hay tàn, tôi cũng sẽ không hào phóng dâng cho kẻ khác đâu!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mộ Phần Trái Tim
Đản Đản 1113
Mộ Phần Trái Tim - Đản Đản 1113
https://isach.info/story.php?story=mo_phan_trai_tim__dan_dan_1113