Chương 85: Bách Anh Chiến Lữ Bố (4)
ữ Bố một kích suýt nữa đánh trúng Quan Vũ cũng may mà nàng ta nhanh tay dùng Thanh Long Yển Nguyệt đao đỡ được.
- Các ngươi sao lại lắm mồm thế hả, ầm ĩ quá đấy …
Lữ Bố lúc này từ trên lưng của ngựa Xích Thố nhảy vọt lên cao. Từ thân thể của nàng ta tỏa ra thứ ánh sáng trắng sáng giống như ngọc ngà bảo thạch vậy. Lữ Bố cả người còn đang lơ lửng trên cao, nàng ta ngưng trọng, tích tụ sức lực, rồi từ trên cao mà bổ xuống một kích, kích này nhắm vào Quan Vũ mà “tạm tránh” Trương Phi.
- Nhị tỷ, cẩn thận. Đừng ngồi trên lưng ngựa mà đỡ chiêu này, ngựa không thể chịu nổi áp lực lớn như thế đâu.
Trương Phi nói xong liền quất ngựa của mình chạy đến chỗ của Quan Vũ, nàng ta dùng sức kéo mạnh nhị tỷ của mình ra khỏi lưng ngựa, cả hai đều văng xuống đất, nhưng bọn họ xuống tấn, trụ thế vững vàng. Ngay sau đó bọn họ cũng giương Trượng Bát Xà Mâu và Thanh Long Yển Nguyệt đao để nghênh đón chiêu kích của Lữ Bố.
Một kích của Lữ Bố từ trên cao đánh xuống dường như mang theo cả tiếng sấm sét đì đùng. Một luồng chiến đấu khí bùng phát, bủa vây lấy Trương Phi và Quan Vũ giống như ánh sáng của một khối bảo thạch lớn đang nuốt trọn họ vậy. Nhưng cái luồng ánh sáng này không tản mác mà nó ngưng đọng thành một luồng sáng sắc nét, nện thẳng xuống binh khí của Quan Vũ và Trương Phi.
“Keng”
Họa Kích đánh vào Thanh Long Yển Nguyệt đao và Trượng Bát xà mâu vang lên một tiếng keng ngân vang như tiếng long ngâm vậy. Đồng thời ánh kim quang của long đao, xà mâu va chạm với Họa Kích liền nổ tung ra tạo thành những tia sáng, mảnh sáng nhỏ bay khắp cả bầu trời, phát tán ra bốn phía như ngàn vạn mũi kim vàng vậy. Nhìn chúng cũng giống như ngàn vạn mặt trời nhỏ cũng nhau tỏa sáng, khiến cho người quan sát phải chói hết cả mắt, độ sáng quá lớn và đột ngột khiến cho mắt không kịp điều tiết được nên chảy cả nước mắt nữa.
Tôn Vũ cũng bị ánh sáng ấy làm cho chói mắt, cảm thấy không thể nhìn trực tiếp được. Anh ta phải để bàn tay ngang chân mày làm thành mái che, cho mắt nhìn đỡ bị chói.
Đòn vừa rồi của Lữ Bố đánh từ trên cao xuống nên trọng lực dĩ nhiên là rất lớn, nhưng Quan Vũ và Trương Phi cũng liên thủ cho nên Lữ Bố vì phản chấn nên bị hất lên cao, nhưng nàng ta không hề bị thương một chút nào cả. Lữ Bố ở giữa không trung giống như một con mèo nhỏ, uốn mình một vòng rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất không chút vấn đề gì cả. Và nghệ thuật hơn, Lữ Bố lại rơi đúng lên lưng của Xích Thố. Lữ Bố vừa hạ thân xuống lưng ngựa thì đột nhiên nàng ta thu lại ánh sáng trên người, kể cả vầng hào quang quanh Xích Thố cũng được thu lại rồi. Và bây giờ nàng giống như một cô bé rất đỗi bình thường.
Nàng ta không thèm nhìn trực tiếp mà liếc mắt sang phía Quan Vũ và Trương Phi hừ lạnh nói:
- Các ngươi mau lui binh cho ta, ngày mai ta trở lại nếu như các ngươi còn ngoan cố không chịu rút lui … Ta sẽ đánh tung các ngươi lên trời … Hắc hắc.
Lữ Bố nói xong liền vỗ vào lưng ngựa. Con ngựa Xích Thố lập tức tung vó chạy theo hướng tây đi về phía Hổ Lao quan.
Lữ Bố đi rồi sao? Còn Quan Vũ và Trương Phi thì ra sao rồi đây.
Tôn Vũ rất quan tâm tới Quan Vũ và Trương Phi, ánh ta phóng mắt nhìn ra đấu trường quan sát thì thấy Quan Vũ và Trương Phi như hai pho tượng trong tư thế giơ đao và mâu trong tư thế chống đỡ Họa Kích của Lữ Bố. Nhưng nhìn kĩ lại thì thân thể của họ thì đã trượt trên mặt đất rồi. Cố gắng lắm hai nàng ấy mới gắng gượng để ngồi được dậy, miệng thì trào máu tươi … Tình cảnh nói chung là hết sức thê thảm.
Thất bại!
Như vậy mười tám lộ chư hầu với hơn một trăm danh tướng, bốn mươi ba vạn đại quân đã thất bại trước hai con người là Lữ Bố và Điêu Thiền
Viên Thiệu nhìn thấy kết cục đó liền thở dài ngao ngán, chỉ trong có giấy lát mà trông nàng ta già đi đáng kể, trông như bà lão bảy mươi vậy. Viên Thuật thì sợ hãi đến há mồm trợn mắt, chân tay rụng rời mà ngồi phịch ngay xuống đất.Tào Tháo thì cứ nheo nheo con mắt như thường lệ không biết bà ta đang nghĩ gì đây. Đào Khiêm thì thở dài não nề:
- Đại Hán … Không cứu được nữa rồi.
Lúc này Lưu Bị cũng đã thu lại võ tướng kĩ “Thống khốc”, nàng ta chạy tới bên Quan Vũ và Trương Phi, hốt hoảng hỏi hai em:
- Hai em bị thương thế nào? Có nặng lắm không.
- Không sao đâu đại tỷ à … chỉ là toàn thân cảm thấy mệt mỏi, như không còn chút sức lực nào cả, có lẽ chỉ cần nghỉ ngơi ít ngày là sẽ khỏe ngay thôi mà
Quan Vũ cười khổ nói:
- Trong một thời gian ngắn sắp tới đây, muội không thể dẫn đường cho đại tỷ và tam muội được rồi.
- Khụ!
Trương Phi ho ra một búng máu, nàng ta vẫn nói oang oang:
- Không có tỷ dẫn đường thì ba chúng ta sẽ càng đỡ phải đi những đoạn đường oan uổng rồi. Càng tốt còn gì.
Còn nói được oang oang như thế, thì xem ra thương thế của hai nàng cũng không nghiêm trong lắm. Lữ Bố quả nhiên là giữ đúng lời hứa hạ thủ lưu tình.
Lưu Bị nhìn thấy hai em như thế thì đau lòng lắm, nàng ta nói:
- Đều là do ta đã sai cả, nên mới khiến cho hai muội bị thương thế này, còn Lữ Bố kia thì vẫn không thể làm gì được nó. Thôi! Chúng ta hãy về doanh trại nghỉ ngơi, trị thương trước đã. Mọi chuyện để tính sau đi.
Quan Vũ nghe đại tỷ nói vậy thì như nghĩ ra điều gì đó, nàng ta vuốt râu nói:
- Đại tỷ à, chúng ta cần nhanh chóng dời khỏi nơi này ngay thôi. Vừa rồi đại tỷ xuất võ tướng kĩ “Thống khốc”, khiến cho tất cả các chư hầu đều phải hiển lộ thực lực thật sự của mình. Vì thế chắc chắn bọn họ sẽ không dung thứ cho võ tướng kĩ đáng sợ của tỷ đâu. Giờ đây nếu như chúng ta trở lại quân doanh thì Viên Thiệu nhất định sẽ mượn cớ để giết hại chúng ta đấy.
Trương Phi cũng nói:
- Đại tỷ à, nhị tỷ nói có lý đấy, muội thấy con mụ Viên Thuật đó chẳng ưa gì chúng ta cả. Nên chẳng tốt lành gì đâu, thôi chúng ta cứ đi thôi.
Vì Quan Vũ và Trương Phi đều đang bị thương nên Lưu Bị phải đỡ họ lên ngựa. Ba người lại đi theo con đường mòn trước tiến vào trong rừng. Chỉ chốc lát sau đã không còn thấy bóng dáng của họ đâu nữa.
Thất bại!
Tôn Vũ quả thực không thể tin được, Lữ Bố vì sao mà lợi hại như thế chứ? Trong “Tam quốc diễn nghĩa” của La Quán Trung, Lữ Bố bị tam anh (Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi) liên thủ đánh cho đại bại cơ mà. Vậy mà trong cái thế giới này Lữ Bố quả thật mạnh tới mức không tưởng. Trăm vị tướng lĩnh cùng xuất kích cũng không thể nào thắng được Lữ Bố. Cái thế giới này đúng là quá điên rồ. Như vậy sau này lịch sử sẽ diễn biến ra sao đây.
Lẽ nào quốc hiệu Đại Hán sẽ phải đổi thành “Ma” hay sao? Còn niên hiệu sẽ thành “Phùng Ma”? Cái này, cái này không phải là quá vô lý hay sao?
Điêu Thuyền đã dùng “Khuynh Đảo Chúng sinh” khiến cho tất cả bốn mươi ba vạn binh sĩ phải gục ngã, và phải một hồi lâu sau đó, bọn họ mới có thể khôi phục được một chút khí lực, tuy chưa thể cầm gươm cầm giáo được nhưng cũng đã có thể đi lại được rồi. Viên Thiệu hạ lệnh cho toàn quân nhanh chóng trở về doanh trại. Đồng thời triệu tập gấp chủ tướng của mười tám lộ chư hầu tới chủ trướng để thương nghị xem nên làm gì bây giờ.
Bên trong soái trướng lúc này mười tám lộ chư hầu đều đã có mặt, ai nấy cũng đều ủ rũ não nề.
- Hơn một trăm tướng lĩnh của chúng ta địch không nổi Lữ Bố, còn dùng bốn mươi ba vạn đại quân ào ạt tấn công thì bị cây quạt của Điêu Thiền làm cho gục ngã hết cả. Chúng ta đã thất bại hoàn toàn.
Viên Thiệu vô cùng buồn rầu đau khổ nói:
- Vấn đề hiện tại của chúng ta là cần phải làm gì bây giờ.
- Còn có thể làm gì được nữa bây giờ.
Viên Thuật trợn tròn con mắt, dặn ruột dặn gan nói:
- Rút quân thôi, đã không còn tinh thần và thực lực chiến đấy thì chúng ta còn làm gì được nữa, đành phải rút thôi. Chúng ta trở về cố gắng tìm kiếm nhân tài, tìm cho được người có đủ bản lĩnh để đối phó với Lữ Bố, nếu không chúng ta cũng vĩnh viễn không bao giờ công hạ được Hổ Lao quan đâu.
Viên Thuật vừa dứt lời thì lập tức chủ tướng của các lộ chư hầu khác như: Ký Châu thứ sử Hàn Phức, Dự Châu thứ sử Khổng Do, Duyện Châu thứ sử Lưu Đại, Hà Nội quận Thái Thú Vương Khuông, Trần Lưu Thái Thú Trương Mạc, Đông Quận Thái Thú Kiều Mạo, Sơn Dương Thái Thú Viên Di, Tể Bắc tương Bảo Tín, Bắc Hải Thái Thú Khổng Dung, Quảng Lăng Thái Thú Trương Siêu, Từ Châu Thứ Sử Đào Khiêm, Tây Lương Thái Thú Mã Đằng, Thượng Đảng Thái Thú Trương Dương, Ô Trình hầu Trường Sa Thái Thú Tôn Kiên. Tổng cộng mười lăm trấn chư hầu cùng đứng lên nói:
- Viên Công Lộ nói thật là có lý, hiện tại ta quân đã mất cơ hội chiến thắng, không thể làm gì khác hơn là tạm thời lui binh. Tạm nhẫn nhìn chịu đựng, viết biểu xưng thần với Đổng Trác, rồi âm thầm tìm kiếm tướng giỏi, sau này lại một lần nữa phát hịch chư hầu thành lập liên quân phạt Đổng lần thứ hai.
Công Tôn Toản giờ đây rất rối trí nàng không thể tự quyết định được điều gì cả, cho nên mọi chuyện nàng đều chờ ý kiến của Tôn Vũ. Tôn Vũ cũng là một người thức thời, anh ta nghĩ:
- Đại trượng phu phải là người biết thời biết thế biết tiến biết thoái. Hiện tại muốn đánh bại được Điêu Thuyền thì đúng là không có cách nào cả, chi bằng rút lui đã. Thời đại tam quốc này tướng giỏi như mây, những anh hùng hào kiệt đâu phải chỉ có trong mấy trong mấy trong võ tướng kĩ của mười tám lộ chư hầu này thôi chứ. Trong tương lai sẽ có những Hoàng Trung, Ngụy Diên, Mã Siêu, Cam Ninh, Thái Sử Từ, Tôn Sách, Hứa Chử, Điển Vi …Tất cả những nữ quái nhân này sẽ cùng tìm đến để mà đánh với Lữ Bố, lúc ấy tất sẽ có cơ hội chiến thắng. Chứ không nên ở lại chỗ này liều chết với Đổng Trác mà làm gì cả.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++