Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Giang Hồ Nghĩa Hiệp
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 88: Thám Thính
V
ừa ăn cơm tối xong Lê Hiểu Bình cùng ba người Võ, Đinh, Thích bàn bạc cùng quyết định, Thích Đại Pháp sẽ ở lại trong phòng đối phó với đám người hầu trực chờ bên ngoài. Còn Lê Hiểu Bình, Đinh Lỗ, Võ Danh chia nhau làm ba hướng dò la tin tức. Võ Danh hướng bắc phủ, Đinh Lỗ hướng nam phủ còn Lê Hiểu Bình tây phủ.
Đúng như đám a hoàn nói, bên ngoài rất nhiều Chiêm binh canh phòng nghiêm ngặt, ban đêm thì có thêm những toán quân tuần tra liên tục đi lại, cứ mỗi tốp sáu người một, cứ hơn năm mươi tiếng gõ độc mộc thì một tốp đi, một tốp đến vô cùng sát sao. Lê Hiểu Bình thân pháp được Chế Vân chỉ dạy lúc này đã thuần thục khác trước rất nhiều, dể dàng đi qua mấy gian nhà liền kề nhẹ như không. Gã đi loanh quanh một lúc trên nóc nhà quanh hậu viên, rồi chạy qua một vườn hoa đến một đại sảnh lớn thấy dãy gian nhà dài thì ra cước chạy đến, trong chớp mắt đã đi qua hơn mười gian dài. Lại thấy phía trước một gian nhà tiền lập lớn, mái chóp nhọn, xung quanh có đền thờ, đèn đuốc sáng rực, quân binh bảo vệ nghiêm ngặt, vốn tính tò mò, Lê Hiểu Bình men theo dãy tượng các vị thần mặt voi, phi thân lên mái chóp gian tiền lập đó, không một tên quân binh canh nào phát giác ra. Gã nấp sau một bức gờ tường cao, nạy ngói nhìn xuống, chỉ thấy một thiếu nữ ăn mặc khác lạ xiêm y toàn một màu vàng, đầu tóc búi cao, gài trâm ngọc. Gã thấy thiếu nữ này ăn mặc khác xa những người trong phủ chỉ toàn một màu trắng, dán mắt sát xuống nhìn kỹ quả nhiên người thiếu nữ xinh đẹp vô cùng. Gã đưa mắt nhìn không chớp, nàng đang thêu một bức điêu bằng chỉ vàng vẫn còn dang dở thì một nam nhân đứng tuổi ăn mặc thiếu hiệp không giống người hầu hay quân binh, mang trà đi vào dáng vẻ vô cùng nhanh nhẹn. Hắn khẽ dừng bước một lát rồi bước đến đặt chén trà ra bàn, rót ấm trà ra một cái chén lắc đều tráng rửa, đột ngột hất thẳng nước bên trong lên cao về phía lổ hổng nơi Lê Hiểu Bình nấp. Gã giật thoát mình tránh qua một bên, mái ngói bị hất tung lên bởi một ít nước trong chén trà, quả nhiên làm gã kinh tâm động phách không khỏi rung động. Các mảnh ngói vở văng tung tóe, gã đưa tay che mặt lùi ra mấy bộ, thì đã nghe bên dưới la hoán “Thích khách! Thích khách! Bảo vệ công chúa…”.
Lê Hiểu Bình càng thêm sợ hãi nghĩ, hẳn người thiếu nữ bên dưới là công chúa chăng! Gã còn chưa kịp hết bàng hoàng thì đã thấy người nam nhân phía dưới phóng thân qua lỗ hỏng trên nóc nhà, đứng đối diện với gã, vẻ mằt lầm lầm lạnh lùng đó chẳng phải ai khác chính là La Chấn. Vừa rồi hắn mang trà đến cho công chúa Lệ Qua, chốc lạt chưa hề phát hiện ra Lê Hiểu Bình nhưng chợt thấy bụi rơi đã động tâm phát giác ra có người trên mái nhà thì khựng người lại. Quả nhiên cái hắt nước vừa rồi dùng tám chín phần công lực, hất tung một lỗ hổng trên mái nhà quả là có kình lực thiên địa.
Ngay đến Lê Hiểu Bình nhìn dáng vẻ La Chấn xuất hiện trước mặt đã động tâm kêu khổ nghĩ “Người này quả nhiên lợi hại, mình chưa từng thấy ai có nội lực thâm hậu đến như vậy!” Gã đưa mắt nhìn xuống định thoát thân, thì thấy xung quanh đều đã có quân binh mai phục, còn có hai người pháp sư Thích Đạt Lai, Thích Đạt Lâm chấn giữ hai bên, La Chấn khẽ nhếch miệng nói “Ngươi là ai? Là quân tử thì tháo khăn che mặt xuống!”
Lê Hiểu Bình nghe tiếng hắn rền rền bên tai đã có ý động tâm, thì ra vừa rồi trong khẩu âm La Chấn đã dùng mấy phần công lực thật chất chỉ muốn dò la nội lực đối thủ trước mặt mạnh yếu ra sao, thấy Lê Hiểu Bình chỉ khẽ nheo mày. La Chấn thầm vận kình không dám khinh suất. Lê Hiểu Bình vô tình đạt được nội lực khác thường trong động cấm, lại ăn hoa quả quý hiếm từ Linh Trưởng, nội lực của gã không thể khinh thường. Lần giao chưởng với Cô Bà Bà sư thái lần trước, trong lòng gã tuy không chủ tâm đả thương cũng làm cho sư thái kinh mạch đan điền rối loạn, nội thương không phải nhẹ. La Chấn vốn là thập đại cao thủ đương nhiên qua khẩu âm đủ biết Lê Hiểu Bình không phải là tay tầm thương nên không chút khinh suất mà vận kình lên hai chưởng. Hắn thấy Lê Hiểu Bình định nhún mình nhảy xuống đất thì vung chưởng đập tới, một đòn đoạt mệnh nhanh như chớp mắt. Lê Hiểu Bình thất kinh lật người né qua, chưởng lực La Chấn quét qua cũng làm mặt mày gã rát buốt. Gã lạch qua bên, vung tay trái theo thế võ liên thủ trong Công Minh Quỷ Quyền đánh ra, La Chấn biến chiêu xuất cước đá tới. Một chưởng một cước chạm phải chỉ nghe ‘ầm’ một tiếng, cả hai thoái lui ra sau mấy trượng cày nát mái ngói rơi lả tả. La Chân vốn là tay cao thủ thiên hạ, lần xuất cước đó kình lực vô cùng mạnh khi thu chân về đáp xuống hẳn rất nhẹ nhàng, lần này chân vừa chạm mái ngói dưới chân, làm một khoảng lớn vở vùng phải biết Lê Hiểu Bình nội lực tiềm tàng bên trong không nhỏ nhưng gã vẫn chưa biết vận dụng mà tiến thoái. La Chấn khẽ kêu thầm “Tên này quả nhiên lợi hại không biết danh tính là ai?” Hắn lại bật tiếng hỏi lần nữa “ Ngươi là ai, đêm hôm sao lại đến tiền phòng của công chúa điện hạ!”
Lê Hiểu Bình định trả lời nhưng sợ bị phát giác ra thân phận không dám lên tiếng, chỉ tìm cách nhảy xuống dưới bỏ chạy thật mau. Gã tung mình xuống dưới đất, đã thấy hai người Thích Đại Lâm cùng Thích Đại Pháp bủa đến giáp công.
Lê Hiểu Bình không dám dùng mười lăm chưởng pháp, nhất ngoại Phong Liên Thần Chưởng hay chính chiêu trong Công Minh Quỷ Quyền mà chỉ tựa theo hình thức đánh đáp trả, đương nhiên không có chút đắc thủ nào. Hai đại sự Đạt Lâm và Đạt Lai vốn là hai phò trợ đắc lực của trấn chủ La Ban trước kia, đương nhiên võ công có chỗ khác người vô cùng lợi hại, một trước một sau phối hớp giáp công chưa đầy chục hiệp Lê Hiểu Bình đã bị tráp đồng chém trúng chân. Gã hú dài kêu khổ, bên ngoài còn có hơn trăm Chiêm binh đợi sẵn, vừa qua chiêu vừa than ngắn thở dài. Lại thấy hai đại sư đánh rát không còn thời gian nào nghĩ đến kế sách tẩu thoát, trong lúc trọng thương động tâm vung một chưởng trong Phong Liên Thần Chưởng đánh ra khí khái vô cùng dũng lực, hai người Đạt Lâm, Đạt Lai không khỏi kinh hãi tránh né. Lê Hiểu Bình thấy vậy sợ hai người phát giác, trong lòng đã thầm kêu khổ chợt nhớ đến những chiêu thức mà Chế Vân từng dạy cho gã, liền tựa theo những chiêu thức trong Độc Âm Công đánh ra. Bên ngoài La Chấn vừa thấy chưởng lực của Lê Hiểu Bình đánh ra, trong lòng còn mơ hồ không nhận ra lại thấy Lê Hiểu Bình biến chiêu, liên tục vung ra các chiêu thức trong Độc Âm Công của phiệt trấn Âm Môn thì kêu lớn “Cẩn thận độc thủ của hắn!”
Hai người Đạt Lâm và Đạt Lai bất giác động tâm không còn dám khinh xuất nữa. Thích Đạt Lai từng giao thủ với Ma Lang Nha đương nhiên nhận ra những chiêu pháp của Lê Hiểu Bình đánh ra, bên trong đã ngầm ngưng thần đề khí phòng độc thủ.
Lê Hiểu Bình qua chiêu với hai người Đạt Lâm, Đạt Lai hơn chục hiệp, đã lộ ra vô số sơ hở. Vốn gã chỉ qua giao thủ với Chế Vân mà học được Độc Âm Công, chiêu thức từ Chế Vân gã học được vốn đã thiếu sót rất nhiều đến khi gã áp dụng tiến thủ với hai pháp sư Đạt Lâm, Đạt Lai lại càng lộn xộn. La Chấn đứng quan sát bên ngoài lấy làm lạ, ngay đến hai người đang giao thủ Đạt Lâm, Đạt Lai cũng lấy làm khó hiểu, chính vì vậy lại làm hai người rất kiên kỵ đề phòng. Vốn ai cũng biết chiêu thức chính thống của Âm Môn có chỗ thâm tàn hiểm ác, lòng dạ người dùng chiêu thức này cũng vô cùng hiểm độc, tâm ý khó đoán biết. Thích Đạt Lai nhảy qua một bên lớn giọng nói “Ngươi là người của Âm Môn cớ sao lại động thủ!”
Lê Hiểu Bình thấy một người nhảy ra khỏi vòng chiến hét lớn hỏi, chỉ đợi có vậy gã lập tức xá dài một cái nhún mình phóng ra xa chạy dài.
Hai người Đạt Lâm, Đạt Lai thấy Lê Hiểu Bình ra cước bỏ chạy định phi thân đuổi theo, thì La Chấn đưa tay ngăn lại nói “Chớ đuổi theo! Ta thấy gã hình như không có ý muốn động thủ ác ý với chúng ta, hẳn bên trong có dụng ý gì khác khi đến đây, để mặc gã!”
Thích Đạt Lai bước lại nói “Trấn chủ xem hắn có đúng là người của Âm Môn hay không? Hãy hỏi tên Ma Lang Nha xem lão đối chất với chúng ta thế nào.”
La Chấn lắc đầu nói “Không cần, ta nghĩ tên này hẳn chưa chắc đã là người của phiệt trấn Âm Môn, ngay đến chiêu thức hắn sử dụng cũng rất lạ, với một người có ít nhất hơn hai mươi năm công lực như gã việc dụng võ sơ hở như vậy hẳn có chỗ uẩn khuất, trước khi chưa điều tra ra rõ ràng chớ để kinh động đến ai việc này!”
Lê Hiểu Bình ra cước chạy mau, đến khi thấy đã xa phía sau không có người đuổi theo mới dám ngừng lại nghĩ. Khi lấy lại bình tĩnh thì gã giật mình thấy xung quanh toàn là rừng cây âm u, tối mịt che kín không thấy lối đi ra.
Lê Hiểu Bình than dài, theo lối đường cũ quay trở lại, đi loanh quanh mãi vẫn thấy xung quanh toàn cây cối um tùm mới biết mình đã lạc đường. Chỉ không biết là mình còn ở trong phủ hay đã chạy ra ngoài phủ rồi! Gã lại chợt nghĩ đến hai người Võ Danh, Đinh Lỗ không biết lúc này họ ra sao rồi thâm tâm thầm lo lắng. Lại nghĩ bên trong phủ quả nhiên rất nhiều cao thủ, chỉ với mấy người mình qua chiêu thừa biết không phải là đối thủ của họ rồi, chợt nhớ đến vết thương dưới chân bắt đầu đau nhói, máu đã ra ướt đẫm đến cả vớ giày. Lúc ra cước chạy đi, máu lại càng ra nhiều. Nghĩ đến vết thương thì cảm giác đau đớn kéo đến rất khó chịu. Gã ngồi xuống xé vạt áo băng lại vết thương, lại thấy bàn tay trái của mình phồng rợp, các đốt ngón tay đau đớn thì than thở, thì ra lúc giao chưởng với cước thủ của La Chân, kình lực dũng mãnh làm bàn tay gã sưng tấy lên khi xé vạt áo mới nhận ra.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Giang Hồ Nghĩa Hiệp
Lê Thanh Lâm
Giang Hồ Nghĩa Hiệp - Lê Thanh Lâm
https://isach.info/story.php?story=giang_ho_nghia_hiep__le_thanh_lam