Quyển 3 - Chương 87: Ảo Ảnh?
ăng Phong chỉ ở lại Trường An hai ngày, dành thời gian mua đất chuẩn bị làm tiền trang, đứng tên các loại, xong xuôi lại quay lại Vĩnh Lạc.
Về đến Vĩnh Lạc, Lăng Phong bắt tay ngay vào luyện quyền cước thực chiến. Sau lần bị cướp tiêu, hắn thấy bản thân hơi yếu ớt so với huynh đệ về mặt cận chiến.
Những quyển võ công kiếm ngoài chợ trời, tưởng chừng vớ vẩn, hóa ra giúp Lăng Phong không ít, ít nhất về mặt kiến thức.
Thứ nhất là sách về “giốc để”, chính là một kiểu đấu vật. Lăng Phong lúc đầu cứ nghĩ đã đấu vật thì phải cố định thân thể, ục à ục ịch, hóa ra không phải. Luyện giốc để thường phải có thân pháp đi kèm, trong đó có phép địa đường để né tránh rất hữu hiệu. Lăng Phong liền bổ sung địa đường vào Kiện Bộ Công.
Cái thứ hai Lăng Phong đọc đến là đạo dẫn, chính là cơ bản của luyện khí. Cái này thì Lăng Phong đã biết ít nhiều.
Lăng Hổ ở cạnh liền một bộ khinh bỉ:
- Đạo dẫn? Đạo dẫn của đám đạo sĩ, so với thiền định của Phật gia bọn đệ, làm sao mà so bằng. Hơn nữa, Phật gia còn có phép án ma, giúp tu luyện thêm nhanh chóng.
- Đệ cũng biết? - Lăng Phong hồ hởi.
- Đệ không luyện án ma. Thân thể đệ luyện ngạnh công, đao thương bất nhập, luyện án ma xoa bóp vô ích.
Lăng Phong liền đề nghị:
- Thiền định, có thể nào chỉ cho ta không?
Hắn vẫn tịt không có khí, trong khi luyện ám khí thân pháp đều cần khí. Không có khí hắn c8n bản không thể tiến được.
Lăng Hổ gật đầu:
- Có gì khó đâu, chốc nữa đệ sẽ nói vài cái quy tắc.
Lăng Phong vui vẻ.
Lăng Phong nhìn tiếp đến bộ sách chợ trời thứ ba. “Thủ bác đại cương”.
Bộ này tổng hợp quyền cước thô thiển trong giang hồ. Dân gian lưu truyền vài bộ thủ bác khá nổi tiếng, phàm người học võ đều học qua, có đoản đả, đàn thoái, tra quyền những môn thông dụng. Lăng Phong chú ý nhất một quyển ghi về trường quyền. Bộ này nghe nói xuất phát từ Thái Tổ Trường Quyền do Tống Thái Tổ để lại.
Lăng Hổ ở cạnh thấy thế lại nói:
- Huynh nếu muốn luyện Trường Quyền của lão Thái Tổ gì đó, đệ chỉ đủ ba mươi sáu chiêu.
- Đệ biết đủ bộ? - Lăng Phong không khỏi ngoài ý.
Lăng Phong không thể không thừa nhận, tên Lăng Hổ này là cả một bộ sách luyện võ. Nói đúng hơn, cái Đại Lâm Tự kia là cả một kho tàng võ thuật to lớn. Thời trước Lăng Phong từng nghe Thiếu Lâm là võ lâm bắc đẩu, qua thế giới này sinh một cái Đại Lâm Tự cũng chả kém gì.
Lăng Phong nghe nói ở thế giới này Thiếu Lâm Tự cũng tồn tại, thậm chí cách không xa Lạc Dương là mấy, xem ra có dịp phải ghé xem.
Chỉ lạ một điều, Lăng Hổ là đệ tử Phật gia, nhưng tính khí khá cục mịch, dễ phát tính tình, không hiểu tăng sư cái Đại Lâm Tự kia tụng kinh kiểu gì, có lẽ Lăng Hổ chỉ là đệ tử tục gia, lại bị chèn ép lâu ngày thành như vậy.
Lăng Hổ tỏ vẻ khinh thường:
- Lão già kia chẳng qua học của người khác.
- Tống Thái Tổ học bộ quyền này từ Đại Lâm Tự?
Cũng may trong đây huynh đệ đều gan lớn, kiểu thái độ của Lăng Hổ với Thái Tổ hoàng đế này mà ở ngoài đường, chỉ sợ bị ghép vào tội khi quân.
- Cái đó đệ không biết. Nhưng quyền pháp hiện nay trong thiên hạ, quá nửa đều xuất phát từ Đại Lâm tự của đệ mà ra.
- Dữ như vậy? Thọi vậy hay đệ làm một khóa huấn luyện cho ta luôn đi? Từ thiền định đến quyền cước côn pháp gì đó...
Lăng Hổ thờ ơ:
- Huynh muốn bái sư?
Lăng Phong ngập ngừng, hắn là kẻ không có tôn ti nhất ở thế giới này, bái sư thì bái sư, chả sao cả. Có điều nghe câu sau của Lăng Hổ thì tụt hứng.
- Huynh nếu chịu luyện Đồng Tử Công, đệ có thể suy nghĩ.
- Khụ khụ... vậy không cần.
...
Lăng Hổ giữ lời hứa, vẫn chỉ đủ cho Lăng Phong cách thiền định và bài quyền.
Thiền định... vẫn không tác dụng, khí vẫn không thấy đâu. Lăng Phong không khỏi buồn bực. Bản thân mình Phật Đạo đều không ăn, chẳng có lẽ bản thân là đặc biệt, phải luyện... đấu khí như Tiêu Viêm?
Còn bài Trường Quyền, Lăng Phong rất chăm chú.
Bài quyền này Lăng Hổ nói tên là Đạt-ma quyền, còn nói là thủy tổ của tất cả các loại quyền pháp trong thiên hạ, kể cả Thái Tổ Trường Quyền.
Một điểm ở Đạt-ma quyền mà Lăng Phong để ý, đó là nó rất... cơ bản. Thế chân và tay không nhiều, nhưng khá vững chãi, lại ăn “stack” vào nhau. Tiến Bộ kèm thực chiêu, Hư Bộ kèm hư chiêu, Mã Bộ để đỡ đòn, Lạc Bộ ra nộ chiêu. Lăng Phong có cảm giác, chỉ cần mình nắm vững bộ quyền này, thì có thể biến hóa ra rất nhiều.
Lăng Phong vì vậy, vừa luyện Đạt-ma quyền, vừa tự mình bổ sung thêm vài chiêu cận chiến nhớ được ngày trước vào. Chỉ tiếc, Lăng Phong chưa đủ trình độ, kết hợp chưa được nhuần nhuyễn. Dù sao thì, boxing là boxing, trường quyền là trường quyền, muốn nhét vào môt chỗ, đòi hỏi người đó phải là đẳng cấp tông sư như Lý Tiểu Long mới được.
...
Một thời gian luyện quyền có tiến triển, Lăng Phong quyết định kiểm tra lại Hắc kỳ.
Tần Quyền và vài huynh đệ vẫn chưa về, Hắc kỳ chỉ còn Lăng Phong, Lăng Hổ, Cao Diệp và hai đứa Chu Triệu.
Lăng Phong tổ chức mấy huynh đệ một chuyến, gọi là “Man & Wild” phiên bản cổ đại, trải nghiệm rừng sâu Tần Lĩnh. Không mang theo đồ ăn thức uống gì, sống sót trong hai tuần. Rèn luyện ngụy trang, rèn luyện sinh tồn.
Lăng Phong cũng biết, hắn đề ra bài tập này là khá liều lĩnh.
Ngày trước hắn từng có cơ hội tham gia lọai trò chơi sinh tồn này, nhưng thời của hắn nhìn chung khá an toàn, trang thiết bị hướng dẫn đều có, hơn nữa thiên nhiên cũng bị thuần hóa nhiều.
Rừng núi thời này không như hiện đại, thú dữ rắn độc rất nhiều, có chuyện cũng thiếu thốn đủ thứ, không cẩn thận chết mất xác.
Cũng may Lăng Phong bây giờ không yếu ớt như trước, hơn nữa may mắn suốt hai tuần chỉ gặp vài con lợn rừng.
...
Hôm nay là ngày cuối của “Man & Wild - season 1”.
Lăng Phong đang ngồi dựa lưng vào một gốc cây, trên người khá bẩn, áo cũng rách toác nhiều nơi. Hắn ngẩng mặt nhìn trời, nghĩ nghĩ về chặng đường đã qua.
Nếu hắn nhớ không sai, thì hình như lại sắp qua năm mới.
Ngày này một năm trước, Lăng Phong đang làm canh cổng ở Tô Châu.
Mọi thứ thay đổi thật nhanh. Chỉ một thứ không đổi, Phong ca vẫn... chẳng có em nào kề bên.
"Ài, luyện, luyện, luyện. Ông buồn lên luyện nốt chỗ kia, đỡ phài đè nén."
Nhìn xuống tiểu huynh đệ, Lăng Phong bỗng nghĩ lung tung cười.
Bây giờ Lăng Phong mới hiểu, quân nhân khổ luyện vì sao cần nữ nhân giải tỏa, mà đã giải tỏa là tàn phá người ta không thôi.
Trong ba kỳ, Hoàng kỳ đi lại thường xuyên, muốn chơi ở đâu thì dừng ở đó.
Bạch kỳ tuy cố định ở mỏ đá nhưng không phải rèn luyện khắc nghiệt, có thể cầm vài vụn đá quý ra ngoài tìm thú vui.
Duy chỉ có Hắc kỳ của Lăng Phong là khổ nhất, không khác gì đi tu.
Lăng Hổ "đồng tử đại nhân" đã quen không nói làm gì, còn lại các huynh đệ đều huyết khí phương cương, xem chừng sắp bùng nổ vì "bí bách". Lăng Phong chỉ có thể dùng luyện tập để quên đi, nốt xong đợt này, hắn dự định phải kiếm ai đó.
Lăng Phong tuyệt đối không cam tâm tìm đến thanh lâu. Hàng họ đều là chuẩn ISO, làm sao để lãng phí trên thân gái làng chơi cho được, rất phí phạm.
Đang nghĩ lung tung, đột nhiên Lăng Phong cảm nhận được áp lực lan tỏa trong không khí.
"Có giao chiến chăng?"
Người không biết sẽ nghĩ là gió thổi, nhưng Lăng Phong bây giờ ít nhiều có kinh nghiệm. Cùng huynh đệ luyện tập, hắn từng gặp hiện tượng này, nhưng đều rất yếu ớt. Mạnh mẽ đến mức cây cỏ cũng lung lay là lần đầu tiên. Hơn nữa, rõ ràng không hề nghe tiếng động, chứng tỏ vị trí không hề gần.
Lăng Phong lần theo hướng phát ra lớp sóng kia tiếp cận.
...
Khu vực này gần vách núi.
Ở xa xa một khoảng đất trống, đang có bốn người, ba nam một nữ, tạm đứng xoay mặt làm hai phe. Lăng Phong không dám vận dụng thần thức lỗ mãng, chỉ dám nghe nhìn bằng mắt thường.
Người nữ áo váy thướt tha tung bay, từ trên xuống một màu trắng như tuyết. Chỉ tiếc nnàng ta đứng quay lưng về phía hắn, cho nên không thể nhìn được khuôn mặt.
Tên nam nhân cạnh nàng ta mặc đồ đạo sĩ màu bạc.
Hai người ở đối diện, một kẻ trang phục vàng, một kẻ trang phục màu xanh da trời.
Tất cả đều cầm kiếm.
Mang máng trong gió Lăng Phong nghe kẻ áo vàng cười nói:
- Haha, Liễu muội không hổ bài danh thiên hạ đệ nhất, che mặt mà phong tư vẫn diễm lệ vô song. Khiến tại hạ dao động vô cùng, tinh thần hỗn loạn.
- Hừ, tỉ bỉ. - Nữ nhân họ Liễu kia chỉ hừ lạnh.
Kẻ áo xanh lại nói với nam nhân còn lại:
- Sư thúc, đã lâu không gặp, sư thúc vẫn khỏe chứ.
- Đừng gọi ta sư thúc, phản đồ như ngươi, đi vào tà đạo, không sớm thì muộn cũng tự diệt vong.
- Hôhô, tà đạo? Ai chính ai tà, còn chưa biết được.
Đạo sĩ áo xám quay về phía nữ nhân họ Liễu nói:
- Liễu cung chủ, nàng nên cẩn thận tên kia, ta phải thanh lý môn hộ.
- Cũng được. - Vị cung chủ họ Liễu chỉ nhẹ nhàng trả lời.
Tên áo vàng cợt nhả:
- Hai ngươi tốt nhất cứ đánh cho hết mình, ta và Liễu muội cần không gian tâm sự.
- Hừ.
"Keng... keng..."
Giao tranh nổ ra.
Lăng Phong không thể nhìn rõ đường kiếm.
Khoảng cách hơi xa, hắn không giỏi về kiếm, hơn nữa mấy người này ra kiếm quá nhanh, thân pháp cực kỳ ảo diệu, liên tục di chuyển qua lại. Lăng Phong thậm chí có chút hoa mắt chóng mặt, hắn có cảm giác như cả chục người đang đánh nhau.
"Gì đây? Ảo ảnh?" Lăng Phong không dám tin, mồm miệng há ra.
Mật Thám Phong Vân Mật Thám Phong Vân - Thần Long