Chương 87
heo lời Da Tô vương tử, Bắc Gia Vương đã sớm biết nguyên nhân trưởng công chúa Minh gia chết, kiên trì đưa binh sang đây gây chiến chỉ vì ham muốn cá nhân. Nhưng trước mắt Da Tô vương tử bị bắt, Bắc Gia Vương tuổi tác đã cao đương nhiên không thể để mất con trai độc nhất. Quả nhiên, hiệp nghị ngưng chiến rất nhanh được ký kết, đại quân Bắc gia cũng đang chờ lệnh lui binh, đồng thời thông báo thiên hạ đã điều tra rõ chân tướng trưởng công chúa chết không liên quan Đại Kỳ, hứa trong vòng mười năm sẽ không tấn công Kỳ quốc. Biên cương không còn chiến sự, Kỳ Mạch phục mệnh đưa binh trở về Hoàng Thành, trước đó định sẽ đưa Diệp Hòa tới Hồng Thông Thành nghĩ dưỡng còn hắn tự mình trở về Hoàng Thành phục mệnh, thế nhưng từ sau mang thai Diệp Hòa trở nên nhạy cảm hơn, trong lòng cứ day dứt cảm thấy lần này Kỳ Mạch trở về nhất định xảy ra biến cố lớn, vì thế muốn cùng hắn trở về.Kỳ Mạch hiểu rõ tính tình quật cường của nàng, không cho nàng theo chắc chắn sẽ lén đi tìm hắn rốt cuộc đành phải vui vẻ đồng ý.
Trên đường đi mọi việc vẫn cứ bình thường, Kỳ Mạch quan tâm chăm sóc nàng, nói chuyện cười đùa vẫn như ngày thường.Diệp Hòa lại nhìn ra hai đầu lông mày hắn thỉnh thoảng chau lại lo lắng. Nàng biết Kỳ Mạch đang khó xử, mặc dù đã biết được thái tử có ý tạo phản nhưng đó chỉ là lời đơn phương của Da Tô vương tử, trước mắt còn chưa thể xác nhận thật giả cũng không có bất cứ chứng cớ gì chứng minh thái tử tạo phản, hơn nửa hắn dù sao cũng là hoàng tử Đại Kỳ, sơ sót một chút lập tức bị cắn ngược lại vừa mang tội hãm hại thái tử vừa có ý đồ mưu phản soán vị. Cho nên chuyện này không thể hấp tấp mà phải cẩn thận tìm cách phòng bị.
Diệp Hòa không biết sau khi mang thai bộ dạng của mọi người ra sao còn nàng thường xuyên không tập trung động một chút là muốn ngủ, cả người trở nên lười biếng, ăn no không được bao lâu đã nhắm mắt ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại đã là chuyện mấy canh giờ sau. Vì thế Kỳ Mạch lúc đầu có chút khẩn trương, đi hỏi đại phu biết triệu chứng thích ngủ là phản ứng bình thường lúc đầu mang thai mới yên lòng. Mà cũng từ đó trở đi Kỳ Mạch thường xuyên đến đại phu khiêm tốn lãnh giáo, giả như mang thai có thể ăn cái gì, không thể ăn cái gì, cấm kỵ cái gì, ăn gì mới tẩm bổ..vv.v…Hắn vốn đã rất thông minh lại dễ tiếp thu, mấy ngày tiếp theo như hóa thân thành bác sĩ phụ khoa căn dặn Diệp Hòa làm thế này làm thế kia.
Vì ngủ nhiều nên thời gian trôi qua cũng khá nhanh, Kỳ Mạch lại nuông chiều nàng, mỗi lần đều để nàng ngủ thẳng giấc, khi tỉnh lại có món dinh dưỡng để ăn, dọc đường đi không chịu chút khổ sở thoáng cái bọn họ đã đến Đô Thành Đại Kỳ. Diệp Hòa vòng eo vốn thon gọn đã tăng thêm một vòng, không giống đang mang thai mà như đơn thuần béo ra một chút.
Lần này Kỳ Mạch lấy thân phận Thống soái tướng quân trở về thành, phần lớn binh lính đều lưu ngoại thành chỉ đưa theo một nhóm nhỏ vào trong thành. Đương nhiên bên trong Đô thành đã sớm nhận được tin tức, dân chúng đứng khắp ngỏ hẻm hoan nghênh vô cùng náo nhiệt. Lặn lội một quãng đường khá xa, Diệp Hòa vì thân thể hoạt động không tiện mà trở về phủ nghỉ ngơi, Kỳ Mạch thì lo vào cung diện thánh.
Nhờ thánh ân mà phủ đệ của Kỳ Mạch tại Đô thành đặc biệt tráng lệ, nha hoàn hạ nhân hộ viện tất cả đầy đủ, trong khoảng thời gian này trong phủ mặc dù không có chủ tử nhưng quản gia vẫn tận trung cương vị công tác, đem sự vụ lớn nhỏ xử lý ngăn nắp rõ ràng. Sau khi Diệp Hòa vào cửa, trong ngoài hai bên đều có nha hoàn hộ viện đứng xếp hàng chỉnh tề chờ đón, thấy nàng vào liền đồng loạt cung kính cúi người chào: Cung nghênh vương phi trở về phủ, chưa từng đối mặt nhiều người thế này, Diệp Hòa sửng sờ đứng im tại chỗ nhất thời không biết làm sao, sửng sốt chốc lát mới bảo bọn họ không cần đa lễ.
Phòng ngủ nơi này rất lớn cũng rất xa hoa, giường lớn được làm từ gỗ Đàn Hương khắc hoa, vật dụng bên trong đều mới tinh, bàn trang điểm thủ công tinh sảo, giá sách được phếch một lớp nước sơn đen nhánh, lư hương chạm rỗng khắc hoa, ghế dựa cũng làm từ gỗ Tử Đàn mạ vàng, bình phong họa tranh lưu ly, gỗ sàn nhà được lau đến bóng loáng, ngay cả trang sức nhìn thôi đã biết giá trị không rẻ mà hết sức xa xỉ.
Mặc dù căn phòng này chứa không ít trân phẩm quý giá nhưng ở trong mắt Diệp Hòa mê người nhất lại là chiếc giường, khung giường rộng rãi, chăn bông bằng gấm mới tinh tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, khiến người ta tâm thần sảng khoái. Diệp Hòa thoát giày chuẩn bị nằm xuống, cửa phòng lại bị gõ vài tiếng, bên ngoài nha hoàn cung kính bẩm: “Vương phi, có một vị công tử đến đây bái phỏng đang chờ ở bên ngoài ạ.”
Diệp Hòa dừng lại động tác cởi giày, khẽ cau mày, nàng chỉ mới trở lại người nào nhanh vậy tới bái phỏng rồi? Ở chỗ này nàng cũng không quen nhiều, nghĩ tới nghĩ lui e rằng chỉ có một người.
Mặc lại giày, đổi một bộ xiêm y mới, sửa sang lại mái tóc, Diệp Hòa khoác áo choàng đi tới chính sảnh. Song, đi tới bên trong phòng khách lại thấy trống rỗng không một bóng người, hơi cau mày quay sang hỏi nha hoàn bên cạnh: “Không phải nói có người bái phỏng sao? Người đâu rồi?”
Lại thấy nha hoàn dở khóc dở cười, chỉ vào một góc phía ngoài cửa sau: “Hồi bẩm vương phi, hắn...... Ở nơi đó, nô tỳ đã mời mấy lần nhưng y vẫn không chịu đi vào”
Diệp Hòa theo tay nha hoàn nhìn lại, rất xa chỉ có thể nhìn thấy một quả cầu trắng lông xù, không nhúc nhích đứng im trên khoảnh đất trống. Diệp Hòa hơi ngẩn ra, ngay sau đó cất bước đi tới, đến gần rất nhanh phát giác quả cầu trắng lông xù thật ra là người, người nọ trên người mang một chiếc áo lông da hồ cỡ lớn.
Mang theo vài phần không thể tưởng tượng nổi, Diệp Hòa đi tới trước mặt y, nhìn khuôn mặt tuấn tú diễm nhược đào lý, hô: “Tú thiếu gia?”
Nghe được thanh âm của nàng, nam tử chậm rãi ngẩng đầu, mái tóc đen được trâm cố định bị gió nhẹ thổi nhẹ nhàng tung bay, đôi mắt hẹp dài cong lên như ánh trăng, con ngươi sáng trong có vẻ mờ mịt: “Nàng là ai?”
Nghe vậy, Diệp Hòa trợn mắt nhìn y, ngu ngốc này lại muốn giở trò gì nha? Thấy khuôn mặt đầy nghi vấn, không thể làm gì khác hơn phối hợp trả lời: “Ta là Diệp Hòa.”
Ánh mắt Tú Thiểu Thược thoáng chốc còn sáng hơn cả mắt nàng, bất mãn kêu rên: “Đừng có giỡn à nha! Hòa Hòa vóc người yểu điệu, tiểu Bàn Tử thắt lưng thô thế này sao có thể là Hòa Hòa?”
Tiểu Bàn Tử? Thắt lưng thô? Diệp Hòa hít sâu một hơi, mặt đen sầm: “Vậy ngươi cứ đi tìm vị cô nương Hòa Hòa vóc người yểu điệu đi, ta cáo từ!”
Mới vừa xoay người, Diệp Hòa bỗng cảm thấy thắt lưng căng thẳng thì ra bị người người phía sau ôm, ngay sau lại nghe thanh âm xin tha thứ của Tú Thiểu Thược truyền đến: “Tốt lắm, Hòa Hòa, ta nhận sai còn không được sao? Ta mới vừa rồi chỉ muốn chọc nàng vui thôi.”
Trêu chọc ta vui? Có ai dùng cách này trêu chọc người ta vui không? Diệp Hòa buồn bực nghĩ lại tên này cũng thuộc hàng hiếm, thế nên thoải mái xoay người lại, hỏi: “Đại sảnh có ghế có nước trà, ngươi không ngồi ở đó chạy đến nơi đây làm gì?”
Lại thấy Tú Thiểu Thược nghiêm túc lắc đầu: “Đại sảnh không có một thứ.”
Dù sao nàng cũng xem là nữ chủ nhân nơi này, căn cứ đạo đãi khách Diệp Hòa nhẫn nại tính tình hỏi: “Thứ gì đại sảnh không có ta lập tức sai nha hoàn chuẩn bị.”
Nói xong, chỉ thấy Tú Thiểu Thược một lần nữa ngồi xổm xuống, hăng hái bừng bừng nhìn trên mặt đất, kêu lên: “Hòa Hòa, nàng mau đến xem những vật nhỏ này đi.”
Diệp Hòa nghi ngờ cũng ngồi xổm xuống bên cạnh y, dõi mắt nhìn lại chỉ thấy trên đất khoảnh trống có điểm đen nhỏ chậm rãi di động, thì ra đám kiến đang dọn nhà, không khỏi bất đắc dĩ thở dài, hiển nhiên thứ này đại sảnh không có!
“Hòa Hòa.” Tú Thiểu Thược bỗng nhiên nhẹ giọng kêu lên.
“Ừm.” Diệp Hòa thuận miệng đáp.
“Hòa Hòa.” Tú Thiểu Thược vui vẻ cười, lần nữa gọi nàng.
“Ừm?” Diệp Hòa có chút kỳ quái nhìn y.
“Hòa Hòa.” Tú Thiểu Thược như trúng phải ma chướng, một lần lại một lần gọi.
“Ừ.” Diệp Hòa đáp, không giải thích được hỏi: “Có chuyện gì nha?”
Bỗng nhiên Tú Thiểu Thược cười vui vẻ, mở ra hai cánh ôm nàng thật chặc, vui vẻ nói: “Mấy ngày này, ta cứ như vậy gọi Hòa Hòa, gọi rất nhiều lần nhưng mỗi một lần đều không có người đáp lại. Hiện tại tốt lắm, nàng rốt cục đã trở lại!”
Ta đã trở về cho nên ngươi tính toán gọi một lần cho đủ vốn là sao? Diệp Hòa buồn bực nghĩ nhưng trong lòng đã có chút cảm động, ít nhất biết bất luận nàng ở nơi nào cũng có một người bạn nhớ nhung nàng.
Tú Thiểu Thược ôm rồi lại ôm, thỏa mãn thở dài nói: “Hòa Hòa, nàng trở thành tiểu Bàn Tử cũng tốt, ôm rất thoải mái.”
Diệp Hòa dù sao cũng là nữ nhân, nghe người ta gọi mình “Tiểu Bàn Tử” thật sự không chịu nổi, bản năng giải thích: “Ta không phải béo lên, ta là mang thai.”
Thân thể Tú Thiểu Thược đột nhiên cứng đờ buông ra Diệp Hòa, đôi mắt hoa đào lúc sáng lúc tối nhìn chằm chằm nàng: “Mang thai? Nàng có con với Kỳ Cửu?”
“Đúng vậy.” Diệp Hòa gật đầu, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Ha ha...... Hòa Hòa, chúc mừng nàng! Tiểu tử Kỳ Cửu kia thật có phúc khí!” Tú Thiểu Thược thả lòng cười to, ánh mắt cười đến cong lên, gương mặt trẻ tuổi tuấn tú thanh thoát mà rực rỡ, chớp nháy trong mắt như bị bao phủ một tầng tro tàn, rõ ràng đang cười nhưng lại không phải cười.
Loạn Thế Thịnh Sủng Loạn Thế Thịnh Sủng - Phi Cô Nương