Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Câu Chuyện Hồ Đồ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 83: Tẩu Hỏa Nhập Ma (Pn1 Của Hạ Uyên Và Tiêu Tiêu)
E
ditor: Linh Đang
Tiêu Tiêu vừa quay lại tòa soạn đã bị đồng nghiệp tốt Tiểu J kéo đến một bên kề tai nói nhỏ: “Lisa đến rồi, còn dẫn theo một người đàn ông.”
“Ồ.” Tiêu Tiêu một chút cũng không tò mò, mệt mỏi ngồi xuống phía sau bàn làm việc, giày cao gót bị đá sang một bên, “Cô ta dẫn phụ nữ đến mới là kì quái đó, nơi trống không như này thì không thể bổ sung thêm vào đâu.”
“Thô bỉ!” Tiểu J trừng mắt, biểu cảm kiểu “Cô thì biết cái gì”, nửa người trên đều nằm trên mặt bàn của cô,“Đây tuyệt đối là một cực phẩm có biết không? Khuôn mặt cùng dáng người đều tuyệt vời hơn nhiều so với chúng ta dự đoán, trên đường đi Lisa đều dựa vào người anh ta đó.”
Tiêu Tiêu gật gật đầu, cầm cốc nước đi đến phòng giải khát.
Hôm nay cô có buổi phỏng vấn một nữ ngôi sao thật sự rất đáng ghét, bắt cô đợi không công đến giữ trưa đã không nói, cuối cùng đến lúc phỏng vấn thái độ của cô ta cũng không tính là tốt, nếu không phải kim chủ của đối phương đã trực tiếp giao phó cho Lisa, cô thật sự muốn bỏ gánh không phục vụ nữa. Lúc này thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, làm sao còn có tâm tư nghe người bên cạnh nói chuyện bát quái.
Ai ngờ được Tiểu J lại cùng theo vào, lúc này Tiêu Tiêu mới hiểu ý, xoay người nghiêm túc nhìn anh ta: “Có chuyện muốn nói với tôi?”
Tiểu j là người gay, nhưng điểm nhỏ này không ảnh hưởng tới tình bạn giữa hai người, tin tức của anh ta ở công ty tương đối linh thông, rất nhiều việc đều là người đầu tiên biết được. Trên mặt anh ta có chút muốn nói lại thôi, đi tới tựa vào một quầy: “Nghe nói có quan hệ không bình thường với Lisa, vị trí tổng giám đốc --”
Tiêu Tiêu đã hiểu qua, trầm mặc thản nhiên đáp trả lại một câu: “Không có việc gì.”
Cô ở trong cái vòng này cũng coi như là đã lẫn vào phong sinh thủy khỏi, từ lúc ban đầu làm một phóng viên nhỏ làm về mấy tin tức giải trí cho đến vị trí phó tổng giám đốc bây giờ, gian khổ trong đó tự nhiên không cần phải nói. Tự nhận có chút năng lực, đáng tiếc vĩnh viễn chỉ là “Phó”.
Tiểu J thấy từ nãy tới giờ cô không nói gì, đi qua đi ôm bả vai cô: “Đừng buồn bực, vừa nhìn đã biết cô ta dựa vào quy tắc ngầm mới được thăng chức, năng lực của cô mọi người đều nhìn thấy mà. Nói sau này lấy cái duyên của cô...... Yên tâm, tôi đã sớm cùng em gái đứng ở cửa chào hỏi rồi.”
Lúc này Tiêu Tiêu mới bật cười: “Làm sao mà anh lại thích thiêu thân vậy?”
“Hừ, không có lương tâm, chờ xem, đến lúc đó khiến cho chính anh ta chạy lấy người.” Tiểu j lắc lắc đầu, nói xong cũng lắc mông rời đi.
Tiêu Tiêu dựa người vào nhìn cốc nước rồi trầm mặc, bất đắc dĩ nhếch môi lên. Thực ra loại chuyện như thế này cũng không phải lần đầu tiên, trước kia cũng tiếp không ít thái tử gia và công chúa, nhưng cuối cùng hoặc là chính bản thân mình không làm được nên chủ động từ chức, hoặc là bị......
Tiêu Tiêu lắc lắc đầu, nhanh chóng tìm một túi cà phê trong ngăn kéo, vừa mở cửa ra đã bị bánh quy bên trong rơi ra ngoài đập trúng mũi.
Cô không nhịn được đau khẽ nguyền rủa một tiếng, thật sự là năm hạn nên gặp xui, năm nay trước khi ra ngoài hẳn nên tra hoàng lịch mới đúng!
-
Tiêu Tiêu xoa mũi quay về, vừa vào văn phòng thì phía sau cửa liền truyền đến giọng nói của Lisa, hôm nay nghe thật sự là vô cùng dịu dàng: “Tiêu, lại đây một chút.”
Cô buồn nôn liếc nhìn cánh tay của mình, quả nhiên là nổi đầy da gà, khi quay người lại một lần nữa đã là nụ cười rạng rỡ: “Được thôi.”
Cửa phòng làm việc của Lisa mở ra, có tiếng cười ái muội của nam nữ truyền ra, bên trong không có cảnh mà thiếu nhi không được nhìn đó chứ?
Tiêu Tiêu đứng thẳng lưng khụ một tiếng xem như ám chỉ, lúc này mới đưa tay ra gõ cửa. Cũng may hai người bên trong cũng coi như có chừng mực, Lisa giữ khuôn phép ngồi ở ghế của chủ, ngược lại người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa quay đầu lại.
Tiêu Tiêu nheo đôi mắt lại, bên trong là một mảnh ánh sáng vàng rực rỡ, “Nam - sủng” mới trong truyền thuyết đang bày mưu phóng điện với cô.
Hừ, thật là hoạt, sắc, sinh, hương.
Đó là một người đàn ông rất đẹp, diện mạo nhã nhặn còn đeo kính gọng vuông, nhưng dù vậy cũng không chút nào làm giảm đi thâm ý trong đáy mắt anh ta, ngũ quan cũng thâm thúy góc cạnh, chỉ cần liếc mắt một cái đã làm trái tim người khác đập loạn nhịp. Chỉ là, màu da quá mức trắng có chút không khỏe mạnh, dáng người nhìn qua cũng gầy, thịt non mềm như vậy, có thể thỏa mãn Lisa mạnh mẽ như thế sao......
“Vào đi.” Giọng nói của Lisa kéo Tiêu Tiêu đang suy nghĩ lung tung ra, lúc này cô mới ý thức được suy nghĩ của mình đã vượt giới hạn, không hiểu sao mặt có chút hồng, lúc đi qua cũng không thấy cái liếc mắt của người đàn ông kia.
Lisa không phát hiện ra trạng thái khác thường của cô, chỉ chỉ vị trí bên cạnh nam - sủng: “Ngồi đi.”
Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn vị trí kia, đuôi mắt lại thấy người đàn ông kia đang tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, hừ, muốn khiêu khích sao? Cho là cô không dám à.
Lấy dũng khí đến bên cạnh anh ta ngồi xuống, Tiêu Tiêu nhìn không chớp mắt, lại hoảng hốt khi nghe thấy một tiếng cười khẽ khi người kia cúi đầu, dường như còn mang theo sự vui sướng đến cực điểm.
Cô hoài nghi nhìn sang, đã thấy người nọ quay lại trạng thái bình thường, đang cúi đầu chậm rãi uống trà.
Đầu ngón tay Lisa nhẹ nhàng gõ vào tay vịn của ghế da, trầm ngâm một lát mới nói: “Đây là Hạ Uyên tiên sinh mới tới từ tổng công ty, tạm thời đảm nhiệm chức tổng giám đốc.”
Có lẽ vì muốn trấn an cảm xúc của cô, Lisa cố ý nhấn mạnh hai chữ “tạm thời”.
Tiêu Tiêu sớm đã sớm chuẩn bị tâm lý, cười không chê vào đâu được, xoay người chống lại cặp mắt thâm thúy, chủ động vươn tay: “Hoan nghênh anh, tổng giám đốc Hạ.”
Lúc này thoạt nhìn nam sủng tiên sinh vô cùng thân sĩ, từ đầu đến cuối khóe miệng mang theo ý cười nhẹ, khi cầm lấy tay cô ngón tay anh ta có chút lạnh, đến giọng nói cũng dễ nghe đến mức thần kì: “Rất vui được gặp cô, về sau còn nhờ cô chiếu cố nhiều hơn.”
Không biết có phải Tiêu Tiêu cảm nhận nhầm hay không, luôn cảm thấy khi người đàn ông này nói bốn chữ cuối cùng, ý cười bên khóe miệng càng sâu.
Hai người bất động thanh sắc nhìn đối phương, kỳ thật đáy lòng Tiêu Tiêu có chút khinh thường, chiếu cố thật không? Tốt nhất là vậy.
Điện thoại của Lisa vang lên, mi tâm cô ta hơi nhíu lại, đi tới phía cửa kính nhận điện thoại, nhất thời văn phòng to như vậy chỉ còn hai người Tiêu Tiêu cùng Hạ Uyên. Không khí vô cùng xấu hổ, cô có ý muốn chạy lại không thích hợp, nhưng mà thật sự không biết nên nói cái gì với người đàn ông này, dứt khoát che dấu quay đầu đi.
“Tiêu tổng tốt nghiệp trường đại học R sao?”
Bỗng nhiên người đàn ông mở miệng, Tiêu Tiêu ngoài ý muốn quay đầu lại, trong tình huống đối thoại như này, đáp án nhất định là: “Tại sao anh lại biết? Anh cũng tốt nghiệp đại học R à?”
Hạ uyên vô cùng khiêm tốn lắc lắc đầu: “Là bạn gái trước trước của tôi.”
“......” Người này thật sự đang nói chuyện phiếm sao?
Tiêu Tiêu khống chế để bản thân mình không nhìn anh ta bằng ánh mắt hèn mọn, yên lặng lại quay đầu đi, thản nhiên “à” một tiếng.
Hạ Uyên vẫn nhìn cô chằm chằm, như có điều đang suy nghĩ. Tiêu Tiêu không nhìn anh ta cũng có thể cảm thấy được ánh mắt kia vô cùng quái dị, mặt đen lại nghiêng đầu qua chỗ khác: “Như thế nào?”
Hạ Uyên không lập tức trả lời, mà khuôn mặt tuấn tú tới càng gần cô, Tiêu Tiêu bị hành động đột ngột này của anh ta dọa cho hoảng sợ, phản xạ có điều kiện đổ người ra sau: “Anh làm gì thế?”
Tay anh ta chậm rãi dời lên, nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi cô: “Có cái gì này.” Vụn bánh màu trắng nhạt dính trên ngón tay dài của anh ta, người nọ giơ tay lên nhìn nhín, vô cùng nghiêm túc nghiên cứu.
Tiêu Tiêu nhìn vẻ mặt chuyên chú của anh ta, xấu hổ không nói nên lời, đến mức mặt đều đỏ: “Vừa rồi không cẩn thận dính vào bánh bích quy, còn có, làm phiền anh lần sau nói cho tôi biết, để tôi tự lau là được rồi.”
Nếu hành động ái muội như vậy như bị Lisa nhìn thấy thì cô có còn sống hay không?
Hạ uyên rất tùy ý nhìn cô một cái, giọng nói thản nhiên: “À, một cái nhấc tay thôi, Tiêu tổng không cần khách khí.”
“......” Ai khách khí với anh! Tiêu Tiêu tức giận đến nỗi cái mũi cũng bốc khói, cô ghét bỏ rõ ràng như vậy mà anh ta không nhìn thấy sao?
Hạ Uyên nhìn ngón tay của mình, mi phong anh tuấn hơi nhíu, lại cho chút vụn bánh quy nhạt kia vào miệng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một chút: “Ừ? Mùi vị không tệ, xem ra phúc lợi của công ty rất tốt.”
Tiêu Tiêu đã hoàn toàn sợ ngây người, cô cô cô đây là bị nam sủng cấp trên của mình đùa giỡn?!
-
Sau giây phút này thù của Tiêu Tiêu cùng Hạ Uyên xem như đã hoàn toàn kết rồi, cô xác định người đàn ông này không chỉ bỉ ổi dựa vào quy tắc ngầm để thăng chức, còn vô sỉ đến mức ở chỗ nào cũng quấy nhiễu đồng nghiệp nữ!
Hết lần này tới lần khác hai người phải tiếp xúc trong thời gian làm việc, chỉ là cô muốn tránh đều không xong.
“Cô mang thứ này đến cho có lệ à?” Trong buổi họp sớm Hạ Uyên không chút khách khí ném văn kiện trong tay tới trước mặt Tiêu Tiêu, trong nháy mắt mọi người đang ngủ gà ngủ gật đều bừng tỉnh.
Tiêu Tiêu liếc nhìn, là bản thảo cô viết về vị nữ minh tinh con rùa kia, thờ ơ gật đầu: “Lô Vi Vi cái gì cũng không chịu nói, hầu hết nội dung đều là người đại diện của cô ta lên tiếng, loại này lí do thoái thác quan phương này*, tôi có thể viết thành như vậy đã là không tệ rồi.”
*Từ phía chính chủ
Hạ Uyên cười cười, đôi mắt đen sau kính mắt sâu không lường được: “Cho nên cô cho rằng, loại lí do thoái thác quan phương này có người xem?”
Tiêu Tiêu cũng có chút buồn bực, cô có thể có biện pháp gì, Lô Vi Vi kia vốn chính là người mà Lisa tự mình giao phó, thái độ cao lãnh* của đối phương làm cho người ta phải nổi giận, hơn nữa nghe nói ý tứ của kim chủ bên kia, không phải là muốn che chở cho cô ta sao? Chỉ đích danh cô tự mình phỏng vấn là coi trọng trình độ của cô, nếu cô viết tốt về cô ta thì có phải là hồ đồ không?
*Tự cao+lạnh lùng
So ra vẫn kém người nào đó, có Lisa làm chỗ dựa, lưng tự nhiên thẳng hơn cô một chút.
Mi tâm Hạ Uyên nhíu lại, mặt người phụ nữ đối diện đã xanh mét, như vậy bất kì lúc nào cũng có khả năng nhào lên cắn chết anh ta, nhưng một chút ý tứ mềm mỏng anh ta cũng không có, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn: “Viết xem trọng hơn.”
Viết xem trọng hơn? Đây không phải là hẹn người phụ nữ kia một lần nữa, tiếp tục nhìn sắc mặt của cô ta.
Tiêu Tiêu cũng nóng tính, huống chi nói như thế nào thì cô cũng là người đứng thứ hai, lại bị người trước mặt giáo huấn trước mặt cấp dưới như thế này, sắc mặt trầm lại, ôm cánh tay ngồi xuống: “Không viết.”
Hạ Uyên ngẩng đầu nhìn cô, rất lâu sau mới ngoéo môi một cái: “Lisa nói cô rất chuyên nghiệp, hiện tại xem ra, sự chuyên nghiệp của cô cũng chỉ có như thế.”
Tiêu Tiêu lăn lộn nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị nghi ngờ về trình độ chuyên nghiệp, hơn nữa nói lời này lại dựa vào một con ma ốm làm nam sủng! Cơn tức của cô kéo đến dồn dập, đè nén tức giận, từng chữ từng nói: “Mặc kệ anh nói như thế nào, lão nương chính là không viết.”
Cô nói xong đứng dậy muốn đi, thân thể Hạ Uyên không tốt, đúng lúc này cúi đầu ho khan hai tiếng, trước khi cô ra cửa không nhanh không chậm nói: “Có thể, dù sao cái này đăng ra ngoài cũng chỉ biết là chiêu bài của chúng ta, cô không viết, chuyên mục này bị bỏ trống, hậu quả do cô phụ trách.”
“......” Con mẹ nó, bắt nạt phụ nữ thì hay lắm sao!
Tiêu Tiêu cũng coi như đã hiểu, Hạ Uyên đây là quan mới nhậm chức đốt ba ngọn đuốc, lấy cô giết gà dọa khỉ để mọi người xem, bình thường các nhân viên không tính là phối hợp với anh ta, hành động như thế, nói vậy tất cả mọi người sẽ nhìn anh ta với cặp mắt khác xưa.
Trong lúc nhất thời ánh mắt cô nhìn Hạ Uyên vô cùng khí phách, bày tỏ trần trụi sự ghét bỏ.
-
Giữa trưa ăn cơm, Tiêu Tiêu tức giận đến đau dạ dày, nhìn cơm trưa quả thực không thể nuốt xuống, nhưng khẩu vị của tiểu J vẫn còn tốt: “Đừng lo lắng, anh ta ngông cuồng không được bao lâu nữa đâu. Tuy nói đây là thời đại nam sắc, nhưng cô xem thân thể của anh ta đi, có vẻ bệnh, không bao lâu nữa Lisa sẽ chán thôi.”
Tiêu Tiêu đổi tay che dạ dày, thở thật dài một cái: “Ai nói anh ta chỉ có sắc, tâm cơ rất sâu.”
Miệng tiểu J còn dính hạt cơm, nhìn cô một cái liền dứt khoát thở dài: “Quên đi, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, tôi giúp cô hẹn Lô Vi Vi là được.”
Nghe thấy cái tên này, Tiêu Tiêu rên dài một tiếng rồi gục đầu trên bàn cơm.
“Có khó hầu hạ như vậy sao?” Tiểu J lau miệng mong chờ chống đầu nhìn chằm chằm cô, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy Tiêu Tiêu có bộ dáng thống khổ như vậy.
Tiêu Tiêu chôn ở khuỷu tay lắc đầu: “Không phải khó hầu hạ, quả thực là không thể ở chung. Hẹn ba ngày sau gặp lại, hơn nữa phối hợp chụp mấy bức ảnh rồi rời đi, tất cả bản thảo đều là người đại diện gửi đến, cậu có biết hiện tại cô ta theo người đó, mặt mũi vô cùng lớn. Tôi không thể trêu vào.”
Tiểu J đưa ra kết luận: “Tôi đã nhìn ra, Hạ Uyên đang cố ý chơi cô. Cô viết có trọng điểm sẽ nói cô làm hỏng bộ mặt của tạp chí, nhưng không nói đến trọng điểm, đừng nói tới người đó, đến Lisa cũng sẽ giết chết cô.”
Tiêu Tiêu suy nghĩ cẩn thận đến tình cảnh của mình thì càng đau đầu, đầu chôn ở khuỷu tay cũng không muốn ngẩng lên, để cho cô làm đà điểu cả đời thì tốt rồi.
Bỗng nhiên nghe thấy giọng của tiểu J, mang theo một tia bối rối không dễ phát hiện: “Tổng, tổng giám đốc.”
Tiêu Tiêu phút chốc ngẩng đầu, liếc mắt một cái chỉ thấy Hạ Uyên đứng cách hai người không xa, vẫn là bộ dáng cầm thú kia, khóe miệng mang theo ý cười không rõ: “Tôi có thể ngồi xuống sao?”
“Đương nhiên không thể!”
“Có thể.”
Câu trước tự nhiên là Tiêu Tiêu nói, một câu sau, là mắt thần của Hạ Uyên đã dọa tới tiểu J. Tiêu Tiêu hung hăng trừng mắt nhìn tên phản đồ này một cái, tiểu J khóc không ra nước mắt -- vừa rồi Tiêu Tiêu ngẩng đầu trước, sự âm ngoan trong mắt Hạ Uyên chắc là do cậu ta nhìn nhầm đi?
Tiểu J lấy cớ chạy mất, Hạ Uyên cũng tự nhiên nhiên ngồi xuống, tao nhã uống cà phê.
Tiêu Tiêu không muốn để ý đến anh ta, nhưng mà tự mình rời đi trước lại có chút thật mất mặt, vì thế cứng rắn chống đỡ, cầm lấy thìa miếng được miếng không ăn cơm sườn.
Ánh mắt Hạ Uyên vẫn dừng ở trên người cô, thoạt nhìn cho dù khí sắc của người này không được tốt lắm, cảm giác tồn tại lại vô cùng mãnh liệt, ngồi ở chỗ kia giống như là mang theo điện áp hàng ngàn vôn, làm cho toàn bộ da đầu Tiêu Tiêu bắt đầu run lên. Cô nhịn lại nhẫn, cuối cùng không kiềm chế được, hung tợn ngẩng đầu trợn mắt nhìn đối phương: “Nhìn cái gì vậy?”
Đầu ngón tay Hạ Uyên nhẹ nhàng làm thay đổi màu sắc của cafe trong cốc, ánh mắt thản nhiên lướt qua trước ngực cô, một lúc lâu sau mới khẽ cười một tiếng: “Cũng không có gì, chỉ muốn hảo tâm nhắc nhở Tiêu tổng một câu, cúc áo sơmi của cô bị hở.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Câu Chuyện Hồ Đồ
Phong Tử Tam Tam
Câu Chuyện Hồ Đồ - Phong Tử Tam Tam
https://isach.info/story.php?story=cau_chuyen_ho_do__phong_tu_tam_tam