Chương 87: Làm Người Của Hắn Hay Là Làm Người Của Tôi
ô Tiểu Mễ về đến nhà liền bắt đầu kiểm kê, tất cả những thứ đáng giá đem bán ước chừng sẽ có bao nhiêu tiền.
Nhà đem bán đi, ước chừng có thể có tám trăm vạn, sổ tiết kiệm của ba mẹ và Tiểu Mễ, ước chừng hai trăm vạn, bán đi tất cả đồ điện gia dụng trong nhà, cùng với cô góp nhặt mấy năm, cộng lại cao nhất cũng chỉ mới một ngàn vạn.
Cách một tỷ xa như vậy, cô làm sao bây giờ?
Tay cầm điện thoại run run, coi như tìm người mượn, có thể mượn đến hai ngàn vạn cũng không tệ rồi, nhưng cho đến số tiền bồi thường Lý Hiếu Thiên muốn, số tiền này căn bản chỉ đủ nhét kẽ răng.
Chuông điện thoại của Tô Tiểu Mễ vang lên, là điện thoại từ công ty
"Alô, chị Tiểu Mễ." Thanh âm của nhân việc tiếp tân vang lên
"Ừ, chị đây." cô vô lực lên tiếng
"Hôm nay chị xin nghỉ sao?"
"A xin lỗi, chị quên xin nghỉ, chị xin nghỉ ba ngày, phiền em làm giấy xin phép dùm." Tô Tiểu Mễ đột nhiên nhớ tới mình còn không có làm giấy xin nghỉ phép.
"Chị Tiểu Mễ, có phải chị và chị Tử Vy cùng đi du lịch không? Hai người đều xin nghỉ ba ngày, cộng thêm thứ 7, Chủ nhật là năm ngày, thật hâm mộ hai người!" Nhân viên tiếp tân nói không ngừng.
Tô Tiểu Mễ tùy tiện nói đôi câu liền cúp điện thoại, ngay lúc này, cô không còn tâm trí đâu để mà quan tâm đến chuyện khác.
Tô Tiểu Mễ không lãng phí thời gian nữa, bắt đầu đi gọi điện thoại.
"Dì Lâm, con là Tiểu Mễ"
"Tiểu Mễ a, gần đây như thế nào a? Sao không tới chỗ dì chơi?"
"Dì Lâm, lần này con có chút việc muốn phiền đến dì, không biết dì có thể giúp không?" Tô Tiểu Mễ thấp giọng cầu khẩn.
"Chuyện gì vậy? Con đừng khách khí nữa, nói thẳng đi!"
"Nhà con xảy ra chút chuyện, muốn tìm dì vay mượn chút ít tiền, bất quá dì yên tâm, con nhất định sẽ mau sớm hoàn lại!" Lần đầu tiên Tô Tiểu Mễ tìm người vay tiền, trong lòng của cô nhiều loại cảm xúc hỗn tạp.
"A, Tiểu Mễ, dì không thể giúp được con rồi, chú của con mới vừa đầu tư một khoản vài trăm vạn, nhà dì bây giờ cũng chỉ đủ chi tiêu, để dì xem có thể hay không nặn ra một, hai vạn cho con mượn."
Tô Tiểu Mễ vừa nghe, vội vàng nói: "Không cần, không cần đâu dì, chú đầu tư hạng mục lớn như vậy nhất định phải tốn tiền, cám ơn nhiều, dì Lâm!"
Tô Tiểu Mễ hàn huyên đôi câu, trực tiếp đem tắt điện thoại, một, hai vạn? Coi như có thể mượn vài chục vạn thì như thế nào? Coi như mượn đến một tỷ vạn, đời này cô phải trả như thế nào?
Tô Tiểu Mễ tuyệt vọng nhìn trần nhà, cô phải làm sao đây?
"Báo công an?" Cái ý niệm này đột nhiên từ trong đầu Tô Tiểu Mễ bật ra.
Chỉ có thông qua pháp luật bảo vệ chính đáng mới có thể ngăn cản bi kịch tiếp tục phát sinh, nghĩ tới đây, cô cầm túi xách đi ra cửa, vô luận như thế nào cô không thể để cho mình lâm vào đường cùng.
Nhưng cô không có dự liệu đến, cô mới vừa xuống xe taxi, liền bị một chiếc xe chạy lên đón đầu. Ngay sau đó có hai người đàn ông cao lớn chạy xuống, còn chưa chờ cô phản ứng, liền hung hăng đá cô một cú ngã gục, trong ý thức cô bị người ta lôi vào xe, mang đi nơi nào không rõ.
*********
"Lý gia, người tới rồi, nha đầu chết tiệt này quả nhiên đi đến đồn cảnh sát!" A Thất đứng trước mặt Lý Hiếu Thiên nói.
"Làm cho cô ta tỉnh lại!" Lý Hiếu Thiên lạnh lùng nói.
"Cho ta xô nước!"
Lời nói vừa dứt, liền có tiểu đệ đem xô nước tới, tưới lên toàn bộ trên người Tô Tiểu Mễ.
Tô Tiểu Mễ cảm thấy toàn thân rét run tê dại, ánh mắt mở ra, trong tầm mắt, cô nhìn thấy Lý Hiếu Thiên ngay trước mặt.
"Tô Tiểu Mễ, đúng không!" Chân của hắn hung hăng dùng sức giẫm ngón tay Tô Tiểu Mễ, chỉ nghe tiếng rắc rắc của xương cốt.
"A...đau..." Tô Tiểu Mễ thống khổ kêu to, cô không thể bị phế bỏ tay, cô còn phải dựa vào tay này kiếm tiền nuôi gia đình, mẹ ở bệnh viện, ba cũng nằm ở bệnh viện.
"Cô cũng biết đau nhỉ? Ta cho là cô không có phản ứng, không có đầu óc, lại dám đem cảnh cáo của ta để ở một bên, ta nghĩ cô muốn ba cô hiện tại chỉ thấy Diêm Vương, mẹ suốt đời tê liệt nằm trên giường, sau đó cô bị một đám người làm nhục cho đến chết, để lại mẹ cô còn sống đầy thống khổ, là như thế phải không?" Thanh âm của hắn già nua lại mang theo lực sát thương.
"Không... Không nên như vậy..." Tô Tiểu Mễ cho tới giờ khắc này mới ý thức tới, mình xui xẻo đến cỡ nào, cho là mình có năng lực chống cự. Còn chưa có bắt đầu cô đã suýt chút nữa làm hại đến mạng của ba, mẹ suốt đời tàn phế.
"Nếu không muốn kết quả như thế sao cô còn dám đùa giỡn với ta?" Lý Hiếu Thiên vừa nói xong, chân của hắn hung hăng đá vào người cô.
"A Thất, cho nó nếm thử chút đau khổ, dám chơi cùng Lý Hiếu Thiên ta, còn non lắm." Hắn lại lạnh lùng lên tiếng.
"Dạ, Lý gia!" A Thất liếc mắt một cái, hai người đàn ông lập tức tiến lên.
"Các người muốn làm gì? Các người..." Tô Tiểu Mễ bị dọa cho sợ đến liên tiếp lui về phía sau.
"Khi nào cô còn chưa đưa tiền, ta sẽ còn dùng thân thể của cô để kiếm tiền. Trước hết để cho thủ hạ của ta xem một chút cô có bản lãnh hay không, nếu như không có, ta liền để cho bọn họ hảo hảo giáo huấn, cho đến khi cô có thể kiếm cho ta được một tỷ mới thôi!" Ánh mắt của hắn không có một tia tình cảm nào.
"Không thể... Không nên như vậy...Lý gia, bỏ qua cho tôi đi... Tôi sẽ dùng phương thức khác, nhưng là cầu xin ngài không nên như vậy..." Tô Tiểu Mễ lần đầu tiên ăn nói khép nép cầu xin một người như thế.
"Cô cũng biết cầu xin người khác? Không tệ lắm, xem ra còn là một đứa biết điều, cũng có nghĩa là còn có thể dạy dỗ!" Lý Hiếu Thiên khóe miệng lộ ra một nụ cười hung ác.
Hai tên đàn ông cường tráng không chút do dự liền đi tới trước mặt cô, kéo y phục của cô.
"Không... Không nên đụng vào tôi... Không nên…" Tô Tiểu Mễ ôm thật chặt người mình, cô không thể bị khinh khi, không thể bị lăng nhục.
"Hai người mà đã làm cho cô sợ, về sau ta để cho cô phục vụ ba người, bốn người hoặc là nhiều hơn, cô sẽ làm sao đây?"
Tô Tiểu Mễ nhìn tròng mắt vẩn đục của hắn, mới biết mình đắc tội loại người đáng sợ cỡ nào, loại người này không để ý tới tình cảm.
"Tôi sẽ trả tiền cho ngài... Nhưng Lý gia, tôi có thể làm chuyện khác, tin tưởng tôi, tôi là người có năng lực, tôi sẽ giúp ngài xử lý công ty, hảo hảo vận hành, giúp ngài kiếm tiền, chưa giúp ngài kiếm một tỷ vạn tôi tuyệt không rời công ty, cầu xin ngài đừng dùng loại phương thức này." Tô Tiểu Mễ chưa từ bỏ ý van xin hắn, hi vọng hắn thông qua phương thức khác để cho mình trả sạch món nợ, cô chấp nhận ở công ty liều mạng.
"Mở công ty?" Lý Hiếu Thiên cười lên ha hả, "Tô Tiểu Mễ, cô thật đúng là ngây thơ, cô đem mình làm thành người nào? Con của ta sao? Ta đầu tư vào công ty cho cô, chờ cô giúp ta kiếm đủ một tỷ vạn? Thật là một chuyện cười kinh thiên động địa!"
Tô Tiểu Mễ run run thân thể, đôi môi trắng bệch, đúng vậy, cô thật là ngây thơ, người đàn ông này muốn chính là trả thù, tiền chỉ là một phương tiện, bởi vì hắn biết cô không kiếm ra được, mục đích cuối cùng của hắn là muốn phá hủy cô, để cho ba mẹ cô tự trách, thống khổ cả đời.
"Còn đứng đó nhìn!!!" A Thất hướng về phía hai người đàn ông kia lạnh nhạt nói.
A Thất vừa nói xong, hai người kia liền quỳ xuống, cởi y phục của Tiểu Mễ.
"Các người không nên tới... Tránh ra... Cút…" Tô Tiểu Mễ ôm chặt thân mình lui về phía sau.
Một người duỗi bàn tay, dùng sức, liền đem hai tay Tô Tiểu Mễ mở ra, lại dùng lực lôi kéo, y phục của cô nhanh chóng bị xé rách thành hai mảnh, trước ngực tuyết trắng một mảnh trong nháy mắt đập vào mi mắt.
"Không muốn...Không muốn a... Van cầu các người...Bỏ qua cho tôi đi... Bỏ qua cho tôi..." Mặt Tô Tiểu Mễ càng thêm xanh
Cô cầu xin tha thứ căn bản không có ai nghe, lại còn thúc đẩy bản chất thú tính của đàn ông bộc lộ.
Một người đàn ông khác cởi quần của cô, thon dài bắp đùi hồn nhiên hiện ra trước mắt bọn hắn.
"Chân không tệ, da không tồi... Sang hàng 30 rồi vẫn còn có thể bán được giá tốt!" Lý Hiếu Thiên đứng ở một bên, vừa thưởng thức thân thể của cô vừa đánh giá.
Tô Tiểu Mễ chỉ cảm thấy lạnh cả người, bị vũ nhục như vậy cô tình nguyện chết, chết...?
Hai người kia thấy y phục của cô đã được cởi ra, liền đứng lên cởi quần của mình. Truyện Sắc Hiệp -
Tô Tiểu Mễ đột nhiên đứng lên, dùng hết khí lực, nhanh chóng hướng vách tường chạy tới, chỉ nghe "đông" một tiếng thật lớn.
Máu theo vách tường chảy xuống, Tô Tiểu Mễ chỉ cảm thấy đầu bốc lên nhiều ngôi sao, cầu nguyện mình nhanh chết, thân thể cũng chầm chậm ngã xuống đất.
Mặt Lý Hiếu Thiên bỗng chốc đen lại, hắn không ngờ tới Tô Tiểu Mễ sẽ dùng đến chiêu này, người phụ nữ này ngược lại đủ cương liệt.
Hắn đi đến trước mặt cô, ngồi xổm người xuống, nâng cằm của cô lên.
"Cô đừng tưởng rằng như vậy thì có thể làm cho ta bỏ qua, ta rất nghiêm túc nói cho cô biết, dù cô có chết đi, ta vẫn muốn những tên kia tới làm nhục thi thể của cô!"
Tô Tiểu Mễ trong mơ hồ nghe thấy, mắt muốn mở ra lại mềm yếu vô lực.
"Ba, mẹ, thật xin lỗi! Tiểu Mễ đi trước... Thật xin lỗi..." Thanh âm của cô càng ngày càng nhỏ, cho đến khi hoàn toàn hôn mê.
"Muốn chết? Không có dễ dàng như vậy!" Lý Hiếu Thiên gân xanh nổi lên "A Thất, hắt nước!"
Rất nhanh, liền có người hắt nước vào Tô Tiểu Mễ, thân thể của cô chẳng qua là khẽ động mấy cái, rồi cũng không có phản ứng gì.
"Lý gia, tiếp tục như vậy, cô ta có thể sẽ chết mất." A Thất liếc người nằm trên đất, nếu như không đi bệnh viện cấp cứu, người này thật sự có có thể đi đời nhà ma.
"Cô ta muốn chết, ta liền không để cô ta toại nguyện!" Hắn nặng nề nói
Rất nhanh, liền có người giúp Tô Tiểu Mễ cầm máu, bác sĩ cũng nhanh chóng đi theo tới.
Tô Tiểu Mễ chẳng qua là trầm trầm ngủ, trong giấc mộng hiện ra rất nhiều hình ảnh vui vẻ, ba dạy cô đánh cờ, viết chữ bằng bút lông. Mẹ lẩm bẩm nói muốn để cho cô đi khiêu vũ, con gái thường xuyên khiêu vũ có thể giữ vững vóc người.
Còn có Hạ Tử Vi luôn bên cô lúc cô nhàm chán, còn có Nam Nam tỷ, cũng bảo bọc cô.
Ngay cả Lâm Khải, cô cũng nằm mơ thấy, người đã lấy đi lần đầu tiên của cô, lúc cô gặp nguy hiểm nhất liền ra tay cứu cô.Nhưng sau đó liền là hình ảnh Lâm Khải cùng một người phụ nữ khác kết hôn, nhìn cô đứng ở đầu đường, không thèm ngó qua một cái liền phất tay đi...
Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ - Sơ Thần