Chương 19
ám đông hò reo gần như trước khi chiếc limousine đen và dài dừng lại trước khán đài phủ đầy cờ và hoa. Ngay tức khắc, một người đàn ông vận đồng phục, một đại uý, tới mở cửa xe. Chiếc đầu gối phủ lụa thoáng hiện, rồi ánh nắng lung linh trên mớ tóc vàng mượt của cô, khi Amparo bước ra.
Đám đông như điên dại. "Công chúa! Công chúa!"
Amparo dừng lại một lát, như ngượng ngùng, rồi cười với đám đông. Một bé gái chạy đến dúi lẵng hoa vào tay cô. Amparo cúi hôn đứa bé, thầm thì tiếng cảm ơn. Rồi các quan chức quây quanh cô, đưa lên khán đài, nơi cô đứng vào trước một dẫy micro. Cô kiên nhẫn đợi cho cánh phó nháy ngừng chụp ảnh và tiếng hò reo của đám đông dịu xuống. Cuối cùng, cô nói, giọng trầm và ấm, cứ như cô thì thầm với từng người trong bọn họ.
"Hỡi bà con nông dân"
Họ lại vui mừng la hét. Vì cô không phải là người trong họ sao? Cha cô đã không từ trên núi xuống để nhận địa vị xứng đáng này sao? Và cô không luôn luôn quan tâm đến nông dân và công nhân, những người lao động bình thường đó sao? Chính cô đã chăm lo để có trường học cho con cái họ, bệnh viện cho người đau yếu, thực phẩm cho những người hết khả năng lao động, rồi chăm lo và kính trọng tuổi già.
Thậm chí giờ đây, cô đứng trước một toà nhà hoành tráng, trắng toát và long lanh trong ánh mặt trời, mà nó đã tạo công ăn việc làm cho bao người trong quá trình vận hành. Nhưng hơn thế nữa, mảnh đất mà khách sạn nguy nga này đang toạ lạc, vốn là sở hữu của cô và cô có thể thu bộn tiền thuê, nay cũng cho họ nốt. Đây âu cũng là một chút vinh dự cho người đã làm tất cả những điều này, người đã cho họ quá nhiều: khác sạn mang tên cô - công chúa.
Amparo đưa tay lên, tiếng hò reo lại tắt. Cô nhìn xuống họ, thậm chí không chớp mắt dưới ánh mặt trời chói chang. Chiếc micro phóng giọng nói nhỏ và khàn của cô thành những lời tâm tình oang oang.
"Đây là ngày mà tất cả chúng ta đều hãnh diện. Một ngày mà cả Corteguay hãnh diện. Đấy là ngày đánh dấu sự khởi đầu cho thịnh vượng ở nơi xứ sở yêu quý của chúng ta".
Họ lại hò reo, nhưng tay cô đã dừng họ lại.
"Tôi đứng đây, trước mọi người, chỉ là một biểu tượng. Một biểu tượng của sự khiêm tốn và trung thực vĩ đại nơi người cha thân yêu của tôi, người mà công việc và mối quan tâm đối với nhân dân của ông đã không cho phép ông tới đây dự lễ".
Lần này cô để cho họ reo hò.
"Tổng Thống! Tổng Thống! Tổng Thống!"
Khi âm thanh lắng đi, cô nói tiếp.
"Ngày mai, khách sạn này sẽ khai trương. Ngày mai, ba chiếc máy bay lớn từ Hoa Kỳ sẽ hạ cánh ở sân bay chúng ta và một con tàu lớn sẽ thả neo trên cảng chúng ta. Tất cả sẽ đầy ắp khách du lịch từ các nước phương Bắc. Họ đến để thưởng thức những kỳ quan và vẻ đẹp của Corteguay. Chúng ta sẽ nói với họ lời chúc mừng nồng nhiệt nhất.
"Họ là những khách du lịch từng mang lại sự giàu có cho các nước láng giềng chúng ta như Cuba, Panama. Giờ họ lại mang sự giàu có đến cho chúng ta, vậy chúng ta phải chia sẻ sự thịnh vượng của chúng ta với họ. Sự hạnh phúc của từng người là một nhiệm vụ thiêng liêng. Chúng ta mong muốn họ đem theo về nhà thông điệp của sự tráng lệ và hiền hoà từ đất nước và con người yêu mến của chúng ta.
"chúng ta phải biểu hiện cho được rằng đất nước yêu quý của chúng ta, Corteguay, là miền đất vinh quang. Một quốc gia đã sẵn sàng trở thành thành viên của cộng đồng thế giới".
Đám đông lại reo hò. Cô lại cười và đưa tay lên. "Đấy là ngày mai. Ngày mai khách sạn sẽ mở cửa đón họ. Nhưng hôm nay là cho chúng ta. Hôm nay, tất cả đồng bào đều có thể vào xem những điều kỳ diệu mà các bạn đã biến thành sự thật vì niềm tin mà cha tôi đã đặt nơi nhân dân của ông".
Giọng cô ắng đi. Cô quay lại nhìn băng vải đỏ chăng ngang lối vào. Có người đưa cho cô chiếc kéo. Nó loé lên trong ánh mặt trời khi cô giơ lên cao. Rồi cô làm một cử động và băng vải rơi xuống sàn. Với tiếng reo hò vang trời, đám đông xô lên tiền sảnh khách sạn. Cửa tắc nghẹt, cho đến khi binh lính dồn họ thành một hàng trật tự.
Dax đến bên Amparo. Cô đứng một mình, trừ đám cận vệ luôn vây quanh. Cô trầm ngâm nhìn đám đông đang xô đẩy.
"Em rất cừ" anh lặng lẽ nói. "Rất cừ".
Một nụ cười nhã nhặn lập tức xuất hiện khi cô quay lại, rồi cô nhận ra Dax và nụ cười cũng thay đổi liền. Nó riêng tư và ấm áp hơn. "Dax, em không biết là anh ở đây".
Anh hôn tay cô. "Anh về đêm qua. Em cừ lắm".
"Em được tập dượt nhiều rồi".
Anh hất hàm về phía khách sạn. "Em có vào không?"
"Với cả đám đông ấy? em đã điên đến thế đâu. Em không chịu họ được. May mà có lính trấn ở đây, nếu không thì họ đã xé cả chỗ này ra rồi. Họ chẳng tôn trọng cái gì hết".
"Em vẫn thế" anh nhìn cô. "Ít nhất là em trung thực".
"Tại sao em phải thay đổi? Anh có thay đổi không?"
"Anh ưng nghĩ thế. Anh già đi. Khôn hơn".
"chẳng ai thay đổi cả" cô nói. "Họ chỉ tưởng là họ thay đổi thôi. Chúng mình vẫn hệt như hồi lần đường từ trên núi xuống".
"Em có vẻ chua chát thế".
"Em không chua chát, em chỉ thực tiễn thôi. Đàn bà cứng đầu hơn đàn ông. Sân bay mới, xa lộ mới, cao ốc mới…chẳng có ấn tượng gì đối với em cả"
"Thế thì cái gì mới gây được ấn tượng cho em?"
"Anh".
"Anh?" giọng anh không giấu được vẻ ngạc nhiên.
"Vâng. Anh bỏ trốn. Anh biến đi. Đối với anh là cả thế giới chứ không phải chỉ có Corteguay." Chợt cô nheo mày. "Em muốn uống nước. Em nhức đầu vì cứ phải nheo mắt mà nhìn vào cái mặt trời khỉ gió ấy".
"Quầy bar trong khách sạn có mở đấy".
"Không, về lâu đài với em, dễ chịu hơn nhiều". Cô ngập ngừng. "Trừ khi anh có cái gì hay hơn để làm".
"Không, thưa công chúa" Dax mỉm cười. "Anh không có cái gì hay hơn để làm cả".
Trong xe nóng quá, anh quay cửa kính xuống. Tay cô dừng anh lại. "Đừng, cho đến khi chúng ta ra khỏi đám đông. Vẫn còn nhiều sói ở quanh ta".
Dax ngả người trên ghế. Có lẽ cô nói đúng. Người ta chẳng thay đổi gì cả.
Nét mặt người thanh niên trẻ tuổi, mảnh mai, đứng tựa vào chân lễ đài không bỉêu lộ chút gì về những ý nghĩ đang quay cuồng trong đầu khi anh dõi theo chiếc limousine đen to tướng đang từ từ rẽ đám đông.
Mình có thể giết chúng, anh nghĩ thế, ngay bây giờ, khi chúng đi qua mặt, mà bọn lính thì quay nhìn nơi khác. Mình có thể giết chúng như chúng đã giết bố mình. Bằng phục kích và không thương tiếc.
Anh đứng thẳng lên, thò tay vào trong áo khoác, cảm nhận khẩu súng trong bao làm anh vững lòng. Tức khắc anh rút tay ra, bằng không nó có thể phản bội anh. Vẫn chìm đắm trong suy tư, anh nhập vào đám đông đang xô đẩy vào khách sạn.
Nhưng giết bọn chúng thì mình được cái gì? chẳng gì cả, anh nghĩ. Bọn lính sẽ giết mình và mọi điều mình trở về để làm vẫn bị bỏ dở. Tổng Thống sẽ vĩnh viễn tồn tại. Không phải vì việc này mà mình phải du học ở hải ngoại.
Tới cửa, anh dừng lại, quay nhìn những dẫy núi. Ngày mai mình sẽ về nhà. Về với xứ sở của bố mình, về với những con người của bố mình. Họ sẽ nghe thông điệp của anh. Họ sẽ thấy là họ không đơn độc, là chúng ta không đơn độc, và họ sẽ tin. Khi vũ khí tới, cũng là lúc bọn đã giết bố mình phải chết. Và chúng sẽ biết người hành quyết chúng là con trai của Đại bàng.
Anh quá bận rộn với những ý nghĩ trong đầu nên không để ý tới hai người đàn ông len lỏi đi sau anh. Khi anh để ý thì đã muộn. Họ tóm được anh.
"Bọn cánh tả!" Tổng Thống nhổ toẹt xuống sàn cẩm thạch. "Chính chúng đang đứng sau những rắc rối ở vùng núi. Chúng gửi súng đạn, tiền và biệt kích tới. Không đêm nào chúng không có người qua biên giới chúng ta. Mới chiều nay thôi, cảnh sát đã tóm được một gã trai chỉ đứng cách Amparo chưa đầy một mét khi nó đang đọc diễn văn. Họ thấy một khẩu súng trong thắt lưng hắn, và hắn khai đã được cử đến đấy để giết con bé".
"Vậy mà hắn không nổ súng?" Dax trả lời. "Vì sao?"
"Ai mà biết được? có thể hắn bị kích động, vì là dân mới vào nghề, có thể hắn sợ là sẽ bị giết trước. Có cả ngàn lý do".
"Điều gì sẽ xảy ra với cậu thanh niên này?"
"Hắn sẽ bị xử" Tổng Thống nói "Nếu hắn cộng tác và cung cấp tin tức thì hắn sống. Bằng không…" ông trở lai bàn. "Trong ba tuần nữa, việc xin gia nhập Liên hợp quốc của chúng ta sẽ lại được thảo luận. Lần này sẽ thông qua. Các thế lực phương Tây không thể chống mãi chỉ vì chúng ta trung lập trong chiến tranh. Tất cả chúng ta đang đương đầu với một kẻ thù chung".
"Sẽ không dễ thế đâu. Nga vẫn có quyền phủ quyết".
"Khi chiến tranh bùng nổ ở Triều Tiên" Tổng Thống tiếp tục "Nga sẽ không dám thực thi quyền đó trước dư luận thế giới. Và chúng ta phải sẵn sàng. Phải để cho Liên Hợp quốc biết chúng ta sẵn sàng dành ba tiểu đoàn phục vụ cho họ". Ông cầm một tờ giấy lên đưa cho Dax. "Trong khi đó thì đây là nhiệm vụ của con - một đại tá quân đội".
Dax chằm chằm nhìn tờ giấy. Nhưng…để làm gì ạ?"
Tổng Thống cười. "Ta cử Amparo đi thăm Hoa kỳ. Một…gì nhỉ…một chuyến công du thiện chí? Con sẽ phụ trách chuyến đi".
"Con vẫn không thấy lý do của nhiệm vụ này".
Một nụ cười ngạo nghễ xuất hiện trên mặt ông già.
"Không có cái gì tốt hơn bộ quân phục để tôn vẻ liễu yếu đào tơ của một người đàn bà".
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu