Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cầm Đế (Thần Âm)
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 86: Cầm Thành, An Nhã
D
iệp Âm Trúc hết sức bất đắc dĩ, vì để hóa giải tình huống xấu hổ trước mắt chỉ đành nói:
-Như vậy đi Yên La cô nương. Bây giờ cho đến khi ta quay lại học viện còn một thời gian nữa. Trong thời gian này các ngươi tạm thời cứ theo chúgn ta, khi nào thay đổi chủ ý có thể lập tức dẫn mấy người kia tự do ra đi. Có lẽ sau khi tới Cầm thành, gặp được An Nhã tỷ tỷ rồi các ngươi sẽ thay đổi chủ ý.
Hai mắt Yên La sáng lên, hiện rõ nét hưng phấn, vội đứng lên nói:
-Ta thay mặt cho tất cả tỷ muội cảm ơn chủ nhân!
Diệp Âm Trúc nhíu mày bảo:
-Các người nếu muốn đi theo chúgn ta thì điều đầu tiên là không được gọi ta là chủ nhân nữa.
Yên La ngẩn ngơ:
-Không gọi ngài là chủ nhân? Vậy gọi ngài là gì?
-Để ta giới thiệu mọi người cho ngươi, đây là người bạn tốt, đồng thời cũng là học tỷ của ta, Hải Dương. Người này là đồng bọn với ta, Tử. Hai người bọn họ phân biệt là không gian hệ ma pháp sư Thường Hạo và triệu hoán hệ ma pháp sư Mã Lương. Còn đây là Tô Lạp, bạn cùng phòng với ta. Về phần ta thì tên gọi là Diệp Âm Trúc, là đệ tử Thần Âm hệ của Thước Lan ma võ học viện, sau này các ngươi cứ gọi tên là được.
Diệp Âm Trúc lại nói:
-Không được. Ngài với chúng ta có đại ân, chúng ta sao dám trực tiếp xưng hô húy danh của ngài. Chuyện này tuyệt đối không thể được.
Yên La là một cô gái quật cường nhưng cũng phi thường cố chấp, lắc đầu liên tục không chịu nghe Diệp Âm Trúc nói.
Diệp Âm Trúc nhất thời tắt tiếng, Lam tinh linh thiếu nữ này vừa mới hồi phục, hắn không dám nổi nóng với nàng ta, nhưng bắt hắn phải nghe hai chữ "chủ nhân" thật sự khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
Đúng lúc này, Xích Tinh Hồng Linh không biết từ đâu chạy tới, hưng phấn gọi lớn:
-Cầm đế đại nhân, Cầm đế đại nhân. Ta phát hiện một vật cực tốt.
"Cầm đế?" hai mắt Yên La sáng rực lên,
-Chủ nhân, sau này chúng ta sẽ gọi ngài là Cầm đế đại nhân. Đây là thân phận phù hợp nhất, ta nghĩ ngài sẽ không cự tuyệt nữa chứ?
-Ngươi...
Diệp Âm Trúc thật sự tắt tiếng, đối mặt với vẻ kiên quyết của nàng ta hắn thực sự là bó tay không có biện pháp, chuyển ánh mắt sang Xích Tinh bên cạnh hỏi:
-Hồng Linh, ngươi phát hiện cái gì mà hưng phấn vậy?
Hồng Linh quả thật đang rất hưng phấn, vừa nhảy nhót vừa kêu loạn lên:
-Thật là món đồ tốt mà, là ma ngân khoáng!
-Ma ngân?
Diệp Âm Trúc mờ mịt nhìn sang những người bên cạnh, ngoại trừ Tử vẫn giữ thái độ lạnh lùng bình tĩnh như thường lệ, bốn người bọn Hải Dương nghe tới hai chữ "ma ngân" đều lập tức ngây dại tại chỗ.
-Ma ngân là cái gì?
Diệp Âm Trúc nghi hoặc hỏi Hồng Linh.
Hồng Linh hưng phấn trả lời:
-Ma ngân là một loại khoáng thạch cực kì hi hữu! Nói một cách đơn giản, kim chúc bình thường tuyệt đối không thể truyền tải ma pháp nguyên tố, chỉ có cách lấy bí ngân hòa với một số loại kim chúc cực kì quý hiếm mới không bị hạn chế này, thường được dùng để khắc họa ma pháp trận hoặc là khảm lêm Ma tinh thạch, tăng cường tác dụng thi xuất ma pháp nguyên tố cho trang bị. Mà ma ngân này xét về tổng thể tương đương với bí ngân cấp ba. Bí ngân vừa truyền tải ma pháp nguyên tố rất tốt ra lại còn cực kì cứng rắn. Ma ngân xét về độ cứng thì tương đương với bí ngân, nhưng ngoài tác dụng truyền tải thì còn có khả năng đồng hóa nhiều loại kim chúc khác.
Diệp Âm Trúc rốt cục cũng hiểu tại sao mấy người bọn họ lộ ra vẻ mặt ngây ngốc như thế. Có thể tăng uy lực cho Ma pháp lực, chịu khó tìm kiếm ma tinh thạch thì vẫn có thể kiếm được. Nhưng loại ma tinh thạch có thể đồng hóa các loại kim chúc khác thì tuyệt đối quý hiếm đến cực điểm. Khắc kim sở dĩ trân quý là vì năng lực đồng hóa với các loại kim chúc khác, làm cho các kim chúc này cũng trở nên có ma lực. Mặc dù ma ngân tác dụng không bằng khắc kim nhưng so với bí ngân thì giá trị uy lực nó tăng lên ít nhất cũng phải gấp năm lần.
-Ngươi phát hiện được bao nhiêu ma ngân?
Diệp Âm Trúc dò hỏi.
Hồng Linh có chút tiếc nuối:
-Không nhiều lắm. Ma ngân khoáng vốn rất thưa thớt. Ta ước chừng ma ngân khoáng ở đây cũng chỉ khoảng một đốn. Ta không thể nói chính xác được, đây cũng chỉ là phán đoán thôi.
-Ngươi, ngươi nói cái gì? Một... một đốn?
Thường Hạo suýt tí nữa hộc máu. Thân là Không gian hệ ma pháp sư, trong số những người ở đây hắn là người tiếp xúc với các loại ma tinh thạch, ma pháp kim chúc nhiều nhất. Ma ngân đương nhiên là hắn cũng biết, nhưng chưa từng được thấy qua. Lúc này nghe đến con số một đốn (khoảng 1 tấn) hai con ngươi trợn tròn lên suýt nữa rơi ra khỏi hốc mắt.
Diệp Âm Trúc nhỏ giọng lẩm bẩm:
-Một đốn, quả thật cũng không nhiều lắm.
-Một đốn còn không nhiều lắm? lão đại. Ngươi có biết một đốn ma ngân có nghĩa là gì không?
Thường Hạo không khống chế được tâm tình đang kích động của mình, thân thể không ngừng run lên.
Diệp Âm Trúc lắc đầu:
-Ta đối với vật này không có chút hiểu biết nào cả!
Thường Hạo đáp:
-Nói một cách đơn giản, theo như ta biết, sản lượng ma ngân khai thác của cả Long Khi Nỗ Tư đại lục cũng không vượt quá mười cân (khoảng 10 kg), nhất là kĩ thuật luyện chế ma ngân cũng chỉ có Ải nhân mới biết. Nếu là một mảnh ma ngân thì có giá trị tương đương với một lượng hồng bảo thạch nặng hơn nó gấp mười lần. Nếu đúng là có một đốn ma ngân, có thể mua được nửa thành Thước Lan đó!
-Ặc... nhiều như vậy sao?
Diệp Âm Trúc trợn mắt há hốc mồm nhìn Thường Hạo.
Hồng Linh đột nhiên có chút bất mãn nói:
-Ai nói chỉ có Ải nhân mới có thể luyện chế ma ngân, chẳng lẽ ta làm không được sao?
Thường Hạo sững sờ:
-Ngươi?
Hồng Linh cười hì hì bảo:
-Cái loại ma ngân này luôn đi kèm với kim cương thạch cho nên luyện chế mới khó khăn. Kim cương thạch tuy là không phải là ma pháp kim chúc nhưng thuộc tính lại siêu cứng rắn. Nếu là loài người các ngươi hoặc là Ải nhân khi chế luyện hai loại kim chúc này nhất định là vứt bỏ một loại, luyện chế một loại. Tất nhiên cái được lựa chọn để chế luyện là ma ngân, nhưng Kim cương thạch thật sự là quá cứng rắn, cho nên việc đề luyện cũng hết sức khó khăn, hao tổn cũng cực lớn. Ta thì không giống vậy, từ sau khi hoàn toàn hấp thu khối Khắc Kim đó, năng lực chuyển hóa các loại kim chúc của ta đại tăng. Cho nên ta có thể tách ma ngân và kim cương thạch ra khỏi nhau một cách hoàn mĩ nhất. Như vậy hai loại kim chúc này đều không bị một chút tổn thất nào, khả năng này của Xích Tinh tộc chúng ta có thể nói là không gì so sánh được."
Nói đến đây, hắn không nhịn được kiêu hãnh ưỡn ngực lên.
Diệp Âm Trúc và Thường Hạo liếc mắt nhìn nhau, đến tận giờ phút này họ mới chính thức biết được năng lực của Xích Tinh cường đại đến mức nào. Diệp Âm Trúc có chút tò mò hỏi:
-Vậy nơi này có bao nhiêu Kim cương thạch?
Hồng Linh suy nghĩ một chút nói:
-Ma ngân và kim cương thạch thường liên kết với nhau theo tỷ lệ một phần trăm. Còn tỷ lệ Kim cương tinh là một phần mười. Nói cách khác, nơi này ước chừng có khoảng một trăm đốn kim cương thạch, có thể luyện chế ra khoảng mười đốn kim cương tinh. Loại này cực kì cứng rắn, dùng để chế tạo khôi giáp là tốt nhất, đáng tiếc là tính năng miễn trừ với ma pháp lại quá mạnh mẽ, không thể gia trì thêm ma pháp trang bị. Nhưng sức phòng ngự của nó thì tuyệt đối không phải bàn cãi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời. Lần này không cần Thường Hạo giải thích Diệp Âm Trúc cũng hiểu được kim cương tinh giá trị tuyệt đối không nhỏ.
Tử nói:
-Vậy ngươi cần bao nhiêu thời gian để hoàn toàn luyện chế hết kim cương thạch và ma ngân ở đây?
Hồng Linh hắc hắc cười nói:
-Ta có thể vừa luyện chế vừa ăn một phần, trữ lượng ở đây cũng không nhỏ, ước chừng phải mất thời gian một năm mới xong được.
Tử nhìn Diệp Âm Trúc gật đầu bảo:
-Nhỡ kĩ địa phương này, chờ sau khi chúng ta trở về Cầm thành rồi lập tức trở lại khai khoáng.
Diệp Âm Trúc tự nhiên hiểu được ý tứ của Tử, lần này tới cực bắc hoang nguyên, chỉ cần thấy địa phương nào trọng yếu lập tức lưu lại Không gian truyền tống trận pháp, lần sau nếu cần là có thể tới được ngay. Mặc dù hôm qua sức khỏe còn hết sức yếu ớt nhưng sáng nay, trước khi đi hắn còn kịp ghé qua Yếu tắc của thành Lôi Thần chùy, lưu lại trong gian thạch thất nọ một ma pháp truyền tống trận.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trải qua một đêm nghỉ ngơi, đấu khí và tinh thần lực của Diệp Âm Trúc đều đã khôi phục rất nhiều, nhờ có tâm linh thủ hộ nên tốc độ khôi phục của hắn có thể nói là cực nhanh, tiêu hao năng lượng do song thủ đồng tấu về cơ bản là đã khôi phục hoàn toàn. Lưu lại chỗ này một truyền tống ma pháp trân rồi mọi người mới kéo nhau rời đi. Yên La không lộ diện ra ngoài cùng đi với bọn Diệp Âm Trúc, nàng ta và các tỷ muội của mình yên ổn ở trong Tàng trữ sinh mệnh bảo thạch. Trước khi trở vào trong sinh mệnh bảo thạch, dường như nàng ta định nói điều gì đó với Diệp Âm Trúc nhưng cuối cùng lại thôi.
Nhờ vào mấy con Tốc Long mà Mã Lương triệu đến, hai ngày sau bọn họ rốt cục cũng đã tiến vào địa phận núi non Bố Luân Nạp. Diệp Âm Trúc là lĩnh chủ của Cầm Thành, rốt cục cũng về tới lãnh thổ của mình.
Do bọn họ tiến vào từ phía dãy núi Bố Luân Nạp nên buộc phải vượt qua các ngọn núi cao vút mới có thể tiến nhập Cầm thành. Tốc Long năng lực vượt núi rất kém cho nên Mã Lương lại phải triệu hoán ra một loại ma thú khác thích hợp hơn.
Mấy ngàn thước núi cao đối với đoàn người bọn Diệp Âm Trúc cũng chẳng có gì đáng nói. Lúc này hắn đã hoàn toàn khôi phục, không biết có phải khi va chạm với Lôi Thần Chùy, trong thời khắc tối hậu đã kích phát tiềm lực của hắn hay không. Hắn mơ hồ cảm giác được Trúc đấu khí của mình lại có dấu hiệu tăng lên, năng lực giải thích đối với cầm khúc cũng tăng lên rất nhiều.
Xuân tới trăm hoa đua nở, dù dãy Bố Luân Nạp nằm ở phương bắc, nhưng bây giờ cũng đã là cuối xuân đầu hạ, trên các sườn núi đã thấy xuất hiện từng mảnh thực vật xanh tươi mơn mởn, tràn đầy sinh cơ. Hít vào một hơi không khí thanh tân khiến cho người ta cảm thấy lâng lâng dễ chịu.
-Ai? Đứng lại!
Khi mọi người sắp đến đỉnh núi thứ ba thì một âm thanh băng lãnh đột ngột vang lên.
Khí tức lạnh lẽo từ trên đỉnh núi áp thẳng tới, tập trung hết lên người DIệp Âm Trúc. Hắn trong lòng cả kinh, cảm giác được rất rõ ràng, trên đỉnh núi lúc này có hơn mười người, tay cầm vũ khí sắc bén đang chĩa vào chính mình.
Diệp Âm Trúc hết sức bất đắc dĩ, vì để hóa giải tình huống xấu hổ trước mắt chỉ đành nói:
-Như vậy đi Yên La cô nương. Bây giờ cho đến khi ta quay lại học viện còn một thời gian nữa. Trong thời gian này các ngươi tạm thời cứ theo chúgn ta, khi nào thay đổi chủ ý có thể lập tức dẫn mấy người kia tự do ra đi. Có lẽ sau khi tới Cầm thành, gặp được An Nhã tỷ tỷ rồi các ngươi sẽ thay đổi chủ ý.
Hai mắt Yên La sáng lên, hiện rõ nét hưng phấn, vội đứng lên nói:
-Ta thay mặt cho tất cả tỷ muội cảm ơn chủ nhân!
Diệp Âm Trúc nhíu mày bảo:
-Các người nếu muốn đi theo chúgn ta thì điều đầu tiên là không được gọi ta là chủ nhân nữa.
Yên La ngẩn ngơ:
-Không gọi ngài là chủ nhân? Vậy gọi ngài là gì?
-Để ta giới thiệu mọi người cho ngươi, đây là người bạn tốt, đồng thời cũng là học tỷ của ta, Hải Dương. Người này là đồng bọn với ta, Tử. Hai người bọn họ phân biệt là không gian hệ ma pháp sư Thường Hạo và triệu hoán hệ ma pháp sư Mã Lương. Còn đây là Tô Lạp, bạn cùng phòng với ta. Về phần ta thì tên gọi là Diệp Âm Trúc, là đệ tử Thần Âm hệ của Thước Lan ma võ học viện, sau này các ngươi cứ gọi tên là được.
Diệp Âm Trúc lại nói:
-Không được. Ngài với chúng ta có đại ân, chúng ta sao dám trực tiếp xưng hô húy danh của ngài. Chuyện này tuyệt đối không thể được.
Yên La là một cô gái quật cường nhưng cũng phi thường cố chấp, lắc đầu liên tục không chịu nghe Diệp Âm Trúc nói.
Diệp Âm Trúc nhất thời tắt tiếng, Lam tinh linh thiếu nữ này vừa mới hồi phục, hắn không dám nổi nóng với nàng ta, nhưng bắt hắn phải nghe hai chữ "chủ nhân" thật sự khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
Đúng lúc này, Xích Tinh Hồng Linh không biết từ đâu chạy tới, hưng phấn gọi lớn:
-Cầm đế đại nhân, Cầm đế đại nhân. Ta phát hiện một vật cực tốt.
"Cầm đế?" hai mắt Yên La sáng rực lên,
-Chủ nhân, sau này chúng ta sẽ gọi ngài là Cầm đế đại nhân. Đây là thân phận phù hợp nhất, ta nghĩ ngài sẽ không cự tuyệt nữa chứ?
-Ngươi...
Diệp Âm Trúc thật sự tắt tiếng, đối mặt với vẻ kiên quyết của nàng ta hắn thực sự là bó tay không có biện pháp, chuyển ánh mắt sang Xích Tinh bên cạnh hỏi:
-Hồng Linh, ngươi phát hiện cái gì mà hưng phấn vậy?
Hồng Linh quả thật đang rất hưng phấn, vừa nhảy nhót vừa kêu loạn lên:
-Thật là món đồ tốt mà, là ma ngân khoáng!
-Ma ngân?
Diệp Âm Trúc mờ mịt nhìn sang những người bên cạnh, ngoại trừ Tử vẫn giữ thái độ lạnh lùng bình tĩnh như thường lệ, bốn người bọn Hải Dương nghe tới hai chữ "ma ngân" đều lập tức ngây dại tại chỗ.
-Ma ngân là cái gì?
Diệp Âm Trúc nghi hoặc hỏi Hồng Linh.
Hồng Linh hưng phấn trả lời:
-Ma ngân là một loại khoáng thạch cực kì hi hữu! Nói một cách đơn giản, kim chúc bình thường tuyệt đối không thể truyền tải ma pháp nguyên tố, chỉ có cách lấy bí ngân hòa với một số loại kim chúc cực kì quý hiếm mới không bị hạn chế này, thường được dùng để khắc họa ma pháp trận hoặc là khảm lêm Ma tinh thạch, tăng cường tác dụng thi xuất ma pháp nguyên tố cho trang bị. Mà ma ngân này xét về tổng thể tương đương với bí ngân cấp ba. Bí ngân vừa truyền tải ma pháp nguyên tố rất tốt ra lại còn cực kì cứng rắn. Ma ngân xét về độ cứng thì tương đương với bí ngân, nhưng ngoài tác dụng truyền tải thì còn có khả năng đồng hóa nhiều loại kim chúc khác.
Diệp Âm Trúc rốt cục cũng hiểu tại sao mấy người bọn họ lộ ra vẻ mặt ngây ngốc như thế. Có thể tăng uy lực cho Ma pháp lực, chịu khó tìm kiếm ma tinh thạch thì vẫn có thể kiếm được. Nhưng loại ma tinh thạch có thể đồng hóa các loại kim chúc khác thì tuyệt đối quý hiếm đến cực điểm. Khắc kim sở dĩ trân quý là vì năng lực đồng hóa với các loại kim chúc khác, làm cho các kim chúc này cũng trở nên có ma lực. Mặc dù ma ngân tác dụng không bằng khắc kim nhưng so với bí ngân thì giá trị uy lực nó tăng lên ít nhất cũng phải gấp năm lần.
-Ngươi phát hiện được bao nhiêu ma ngân?
Diệp Âm Trúc dò hỏi.
Hồng Linh có chút tiếc nuối:
-Không nhiều lắm. Ma ngân khoáng vốn rất thưa thớt. Ta ước chừng ma ngân khoáng ở đây cũng chỉ khoảng một đốn. Ta không thể nói chính xác được, đây cũng chỉ là phán đoán thôi.
-Ngươi, ngươi nói cái gì? Một... một đốn?
Thường Hạo suýt tí nữa hộc máu. Thân là Không gian hệ ma pháp sư, trong số những người ở đây hắn là người tiếp xúc với các loại ma tinh thạch, ma pháp kim chúc nhiều nhất. Ma ngân đương nhiên là hắn cũng biết, nhưng chưa từng được thấy qua. Lúc này nghe đến con số một đốn (khoảng 1 tấn) hai con ngươi trợn tròn lên suýt nữa rơi ra khỏi hốc mắt.
Diệp Âm Trúc nhỏ giọng lẩm bẩm:
-Một đốn, quả thật cũng không nhiều lắm.
-Một đốn còn không nhiều lắm? lão đại. Ngươi có biết một đốn ma ngân có nghĩa là gì không?
Thường Hạo không khống chế được tâm tình đang kích động của mình, thân thể không ngừng run lên.
Diệp Âm Trúc lắc đầu:
-Ta đối với vật này không có chút hiểu biết nào cả!
Thường Hạo đáp:
-Nói một cách đơn giản, theo như ta biết, sản lượng ma ngân khai thác của cả Long Khi Nỗ Tư đại lục cũng không vượt quá mười cân (khoảng 10 kg), nhất là kĩ thuật luyện chế ma ngân cũng chỉ có Ải nhân mới biết. Nếu là một mảnh ma ngân thì có giá trị tương đương với một lượng hồng bảo thạch nặng hơn nó gấp mười lần. Nếu đúng là có một đốn ma ngân, có thể mua được nửa thành Thước Lan đó!
-Ặc... nhiều như vậy sao?
Diệp Âm Trúc trợn mắt há hốc mồm nhìn Thường Hạo.
Hồng Linh đột nhiên có chút bất mãn nói:
-Ai nói chỉ có Ải nhân mới có thể luyện chế ma ngân, chẳng lẽ ta làm không được sao?
Thường Hạo sững sờ:
-Ngươi?
Hồng Linh cười hì hì bảo:
-Cái loại ma ngân này luôn đi kèm với kim cương thạch cho nên luyện chế mới khó khăn. Kim cương thạch tuy là không phải là ma pháp kim chúc nhưng thuộc tính lại siêu cứng rắn. Nếu là loài người các ngươi hoặc là Ải nhân khi chế luyện hai loại kim chúc này nhất định là vứt bỏ một loại, luyện chế một loại. Tất nhiên cái được lựa chọn để chế luyện là ma ngân, nhưng Kim cương thạch thật sự là quá cứng rắn, cho nên việc đề luyện cũng hết sức khó khăn, hao tổn cũng cực lớn. Ta thì không giống vậy, từ sau khi hoàn toàn hấp thu khối Khắc Kim đó, năng lực chuyển hóa các loại kim chúc của ta đại tăng. Cho nên ta có thể tách ma ngân và kim cương thạch ra khỏi nhau một cách hoàn mĩ nhất. Như vậy hai loại kim chúc này đều không bị một chút tổn thất nào, khả năng này của Xích Tinh tộc chúng ta có thể nói là không gì so sánh được."
Nói đến đây, hắn không nhịn được kiêu hãnh ưỡn ngực lên.
Diệp Âm Trúc và Thường Hạo liếc mắt nhìn nhau, đến tận giờ phút này họ mới chính thức biết được năng lực của Xích Tinh cường đại đến mức nào. Diệp Âm Trúc có chút tò mò hỏi:
-Vậy nơi này có bao nhiêu Kim cương thạch?
Hồng Linh suy nghĩ một chút nói:
-Ma ngân và kim cương thạch thường liên kết với nhau theo tỷ lệ một phần trăm. Còn tỷ lệ Kim cương tinh là một phần mười. Nói cách khác, nơi này ước chừng có khoảng một trăm đốn kim cương thạch, có thể luyện chế ra khoảng mười đốn kim cương tinh. Loại này cực kì cứng rắn, dùng để chế tạo khôi giáp là tốt nhất, đáng tiếc là tính năng miễn trừ với ma pháp lại quá mạnh mẽ, không thể gia trì thêm ma pháp trang bị. Nhưng sức phòng ngự của nó thì tuyệt đối không phải bàn cãi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời. Lần này không cần Thường Hạo giải thích Diệp Âm Trúc cũng hiểu được kim cương tinh giá trị tuyệt đối không nhỏ.
Tử nói:
-Vậy ngươi cần bao nhiêu thời gian để hoàn toàn luyện chế hết kim cương thạch và ma ngân ở đây?
Hồng Linh hắc hắc cười nói:
-Ta có thể vừa luyện chế vừa ăn một phần, trữ lượng ở đây cũng không nhỏ, ước chừng phải mất thời gian một năm mới xong được.
Tử nhìn Diệp Âm Trúc gật đầu bảo:
-Nhỡ kĩ địa phương này, chờ sau khi chúng ta trở về Cầm thành rồi lập tức trở lại khai khoáng.
Diệp Âm Trúc tự nhiên hiểu được ý tứ của Tử, lần này tới cực bắc hoang nguyên, chỉ cần thấy địa phương nào trọng yếu lập tức lưu lại Không gian truyền tống trận pháp, lần sau nếu cần là có thể tới được ngay. Mặc dù hôm qua sức khỏe còn hết sức yếu ớt nhưng sáng nay, trước khi đi hắn còn kịp ghé qua Yếu tắc của thành Lôi Thần chùy, lưu lại trong gian thạch thất nọ một ma pháp truyền tống trận.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trải qua một đêm nghỉ ngơi, đấu khí và tinh thần lực của Diệp Âm Trúc đều đã khôi phục rất nhiều, nhờ có tâm linh thủ hộ nên tốc độ khôi phục của hắn có thể nói là cực nhanh, tiêu hao năng lượng do song thủ đồng tấu về cơ bản là đã khôi phục hoàn toàn. Lưu lại chỗ này một truyền tống ma pháp trân rồi mọi người mới kéo nhau rời đi. Yên La không lộ diện ra ngoài cùng đi với bọn Diệp Âm Trúc, nàng ta và các tỷ muội của mình yên ổn ở trong Tàng trữ sinh mệnh bảo thạch. Trước khi trở vào trong sinh mệnh bảo thạch, dường như nàng ta định nói điều gì đó với Diệp Âm Trúc nhưng cuối cùng lại thôi.
Nhờ vào mấy con Tốc Long mà Mã Lương triệu đến, hai ngày sau bọn họ rốt cục cũng đã tiến vào địa phận núi non Bố Luân Nạp. Diệp Âm Trúc là lĩnh chủ của Cầm Thành, rốt cục cũng về tới lãnh thổ của mình.
Do bọn họ tiến vào từ phía dãy núi Bố Luân Nạp nên buộc phải vượt qua các ngọn núi cao vút mới có thể tiến nhập Cầm thành. Tốc Long năng lực vượt núi rất kém cho nên Mã Lương lại phải triệu hoán ra một loại ma thú khác thích hợp hơn.
Mấy ngàn thước núi cao đối với đoàn người bọn Diệp Âm Trúc cũng chẳng có gì đáng nói. Lúc này hắn đã hoàn toàn khôi phục, không biết có phải khi va chạm với Lôi Thần Chùy, trong thời khắc tối hậu đã kích phát tiềm lực của hắn hay không. Hắn mơ hồ cảm giác được Trúc đấu khí của mình lại có dấu hiệu tăng lên, năng lực giải thích đối với cầm khúc cũng tăng lên rất nhiều.
Xuân tới trăm hoa đua nở, dù dãy Bố Luân Nạp nằm ở phương bắc, nhưng bây giờ cũng đã là cuối xuân đầu hạ, trên các sườn núi đã thấy xuất hiện từng mảnh thực vật xanh tươi mơn mởn, tràn đầy sinh cơ. Hít vào một hơi không khí thanh tân khiến cho người ta cảm thấy lâng lâng dễ chịu.
-Ai? Đứng lại!
Khi mọi người sắp đến đỉnh núi thứ ba thì một âm thanh băng lãnh đột ngột vang lên.
Khí tức lạnh lẽo từ trên đỉnh núi áp thẳng tới, tập trung hết lên người DIệp Âm Trúc. Hắn trong lòng cả kinh, cảm giác được rất rõ ràng, trên đỉnh núi lúc này có hơn mười người, tay cầm vũ khí sắc bén đang chĩa vào chính mình.
o O o
Ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy trên đỉnh núi đột nhiên lộ ra nhiều nhân ảnh thanh niên mặc trang phục võ sĩ màu xanh biếc,mỗi nhân thủ đều kéo đoản cung,đoản cung căng dây,mũi tên lục nhỏ màu xanh hướng chỉ vào chính mình chờ rời khỏi cung,mặc dù cung cùng với mũi tên cũng rất nhỏ nhưng xem chừng tập trung khí tức dày đặc,đoản cung này sát thương lực nhất định sẽ rất ghê gớm.
Trước tiên,Diệp Âm Trúc xoay ngang thân chắn trước mặt Hải Dương,ma pháp sư thân thể yếu ớt, nhất là Hải Dương -một thần âm sư.
Thường Hạo cùng Mã Lương trải qua một chuyến thực chiến cực bắc hoang nguyên kinh nghiệm cũng đều tăng thêm rất nhiều, phát hiện địch nhân xuất hiện lập tức xoay người xuống ma thú, tự mình ẩn thân phía sau ma thú.
Tử sóng vai đứng ở bên người Diệp Âm Trúc trầm giọng quát:
-Các ngươi là ai?
Cầm đầu là một gã thanh niên hừ lạnh một tiếng
-nơi này chính là lãnh địa riêng có chủ,không được tùy tiện ra vào.
Diệp Âm Trúc nở nụ cười
-Bố Luân Nạp sơn mạch lúc nào thành lãnh địa riêng vậy.Mà dù là có, hẳn là cùng các ngươi không quan hệ.
Vừa nói cổ tay hắn quang mang ẩn hiện,hải nguyệt thanh huy cầm đã xuất hiện khoảng không vừa khít trong ngực,tay trái ôm giữ cây cầm,tay phải đặt nhẹ lên dây cầm trên cao.Hắn có tuyệt đối tin tưởng vào chính mình với cao tần âm nhận tuyệt sẽ không để cho mũi tên đối phương gây ra lực sát thương.
-A, ngươi là Âm Trúc có phải không?
Nhìn cổ cầm trong lồng ngực Diệp Âm Trúc,thanh niên cầm đầu nọ con mắt nhìn dịu lại,thân hình chợt lóe đã từ mặt trước nhảy xuống tới động tác nhẹ nhàng mà khoái tiệp,mấy người lắc mình đã đi tới trước mặt Diệp Âm trúc.
Nghe đối phương xuất ngôn gọi đúng tên mình,Diệp Âm Trúc cũng là sửng sốt hướng lục y thanh niên nọ nhìn lại,hắn không khỏi nở nụ cười.Mặc dù hắn quên mất người này tên gọi là gì nhưng nhận biết người này đúng là lúc đầu tiên tại Phiêu Lan Hiên là một gã phục vụ viên.Cũng chính là kẻ dưới tay An Nhã.
-Là ta.Các ngươi như thế nào chạy đến nơi đây được?
Nhìn thấy người nọ.Diệp Âm Trúc thu hồi cổ cầm.
-Đương nhiên là vì trông giữ lãnh địa của ngươi.
Thanh niên mỉm cười
-Ta gọi là Địch Á không nhớ rõ tên ta sao.Nhưng ta đối với ngươi nhớ rất rõ, ngươi tại Phiêu Lan Hiên lúc đó chúng ta những người này niềm vui thú lớn nhất chính là mỗi ngày được nghe ngươi đạn cầm.
Diệp Âm Trúc kinh ngạc nói:
-Ngươi là nói An Nhã tỷ tỷ cho các ngươi tới nơi này trinh sát tình hình hay sao?
Địch Á mỉm cười lắc đầu nói:
-Không phải trinh sát,mà là xem xét phòng thủ,phòng thủ cầm thành lãnh địa này của ngươi.Bố Luân Nạp sơn mạch đều cũng là phạm vi lãnh địa của ngươi phải không?Không chỉ có là chúng ta tại Bố Luân Nạp sơn mạch bên ngoài tổng cộng bốn mươi ba tòa núi cao là đỉnh núi đều cũng có người chúng ta phòng giữ.Trong đó nổi bật phương hướng cực bắc hoang nguyên là ngọn núi phòng giữ dường như nghiêm mật nhất.
Diệp Âm Trúc nghi hoặc nói:
-An Nhã tỷ tỷ lúc nào có nhiều tộc nhân như vậy?Lúc ấy ở Phiêu Lan Hiên ta nhớ được các ngươi mới có hơn mười người a!
Địch Á thần bí cười nói:
-Cái này ngươi sẽ đi hỏi tiểu thư thì rõ.Đi thôi, hoan nghênh lãnh chủ đại nhân chúng ta trở về.
Đến đỉnh núi cao.Diệp Âm Trúc phát hiện kể cả Địch Á ở bên trong nơi này phòng giữ tổng cộng mười một người.Địch Á chính là tiểu đội trường,mà mặt khác mười người rõ ràng cũng đều là tinh linh,nhưng cũng đều là cho tới bây giờ Diệp Âm Trúc chưa thấy qua.
Địch Á làm cho mười một người này lưu lại tiếp tục phòng giữ,tự mình mang theo đoàn người Diệp Âm Trúc hướng Cầm thành đi.Lại lần nữa tiếp tục trải qua ba tọa ngọn núi cao,cũng đều có tinh linh tộc nhân phòng giữ chỉ bất quá mỗi đỉnh núi cũng chỉ có hai gã tinh linh.Theo Địch Á nói Bố Luân Nạp sơn mạch trong đó tổng cộng gần trăm tọa ngọn núi cao đều có người bọn họ phòng giữ.Chiễm lĩnh núi này khống chế cao điểm có thể tùy thời nắm chắc hết thảy tình hình hướng hành động trong sơn mạch.Một khi xuất hiện vấn đề có thể tại thời gian ngắn nhất bên trong thông qua phong hỏa truyền tin tức làm cho dưới Cầm thành An Nhã biết được.
Chứng kiến điều này,Diệp Âm Trúc cùng Tử cũng không khỏi tại trong lòng âm thầm gật đầu,Diệp Âm Trúc thầm nghĩ xem ra An Nhã đi tới Cầm thành khi đó đã vì mình làm không ít sự việc a!
Xa xa Cầm thành đã trong tầm mắt,Diệp Âm Trúc kinh ngạc phát hiện vốn bị bỉ mông cự thú phá hư Cầm thành chẳng những không có chữa trị mà tất cả thành tường cũng hoàn đều bị phá hết.Tại chung quanh phía dưới núi cao,phiến bồn địa cũng đầy những tảng đá nằm tán loạn,chí ít có mấy ngàn người mặc y phục màu xanh không biết đang làm gì ở đây.Từ trên núi nhìn lại xuống phía dưới cả tòa Cầm thành đều ở trong mắt,Diệp Âm trúc đầu tiên chú ý tới chính là trung ương Cầm thành dưới một gốc cây cổ thụ thật lớn mà lúc đầu ở tại Phiêu Lan Hiên.Chỉ bất quá cùng khi đó so sánh, hiện tại đây thể tích khỏa đại thụ tựa hồ tăng trưởng lên rất nhiều,nhất là nơi nó ẩn chứa tánh mạng khí tức khổng lồ cho dù tại trên đỉnh núi Diệp Âm Trúc đều có thể rõ ràng cảm giác được.Mà xung quanh Cầm thành, chỗ ngọn núi ở ngay sát một mặt Cầm thành tất cả thực vật sinh trưởng cũng tốt hơn.
Đối với hình dáng như phế thành của Cầm thành,Diệp Âm Trúc cũng không có gì phẫn nộ hắn biết An Nhã làm như vậy nhất định có đạo lý của nàng,cũng không có đi hỏi Địch Á cái gì cả,đáp án này hiển nhiên từ An Nhãhỏi sẽ tốt hơn.
Dưới sự dẫn đường của Địch Á mọi người rất nhanh đi tới chân núi tiến vào phạm vi Cầm thành.Cài này Diệp Âm trúc thấy rõ rồi chứ,chung quanh mang màu xanh đều là loài người cũng không có tinh linh tồn tại,nhìn từ trang phục bọn họ mặc trên người những người này hẳn là đều thuộc về Cầm thành chính là Khoa Ni Á thành trụ dân.Bọ họ cùng tại bàn vận chuyển tảng đá,tại trên tảng đá có khắc họa hình dạng gì.Xem cách khai tạc khó khăn như vậy có thể biết đây là nhất cứng rắn hoa cương nham,mà cũng không phải để kiến tạo thành tường của Cầm thành.
-A, Địch Á ngươi không đi phòng giữ như thế nào đã trở lại.
Một thanh âm có chút không vui vẻ vang lên.
Diệp Âm Trúc trấn tĩnh nhìn lại người tới đúng là lúc đầu sống tại Phiêu Lan Hiên phục vụ tổng quản Địch Đạt . Đối với Địch Đạt hắn vẫn còn rất quen thuộc.
-Địch Đạt đại ca.
Địch Đạt một thân trang phục màu lam gương mặt khoảng độ ba mươi,trên mặt không còn nụ cười ấm áp ôn hòa như lúc tại Phiêu Lan Hiên,ngược lại vẻ mặt nghiêm túc lãnh đạo người làm việc chung quanh.
-A Âm Trúc.
Địch Đạt kinh hãi nhìn Diệp Âm Trúc
-Sao ngươi lại tới đây?
Diệp Âm Trúc ôn hòa nói:
-Học viện đang trong kì nghỉ,chúng ta thuận tiện đến xem An Nhã tỷ tỷ tại đây thế nào?
Địch Đạt gật đầu
-Tiểu thư tại đây, để ta dẫn bọn ngươi đi đến nơi nàng, thấy ngươi đến nhất định nàng phi thường cao hứng.
Vừa nói rõ ràng,Địch Đạt ánh mắt đảo qua trên đoàn người Diệp Âm Trúc, ngoại trừ không có dừng lại trên người Tô Lạp,còn ai hắn cũng hạ ánh mắt cẩn thận quan sát một chút,trong đó dừng lại trên người Tử thời gian dài nhất.
Dưới sự dẫn đường Địch Đạt cùng Địch Á mọi người tới trước cây cổ thụ,lúc này Diệp Âm Trúc phát hiện trong Cầm thành phòng ốc mặc dù đều duy trì nguyên dạng,nhưng trong thành cùng bên ngoài đồng dạng hỗn loạn,tùy ý có thể thấy được nhiều nhất chính là những tảng đá hỗn loạn, phảng phất tựa như tại lôi thần chùy pháo đài.
Chung quanh cổ thụ có hai mươi tên tinh linh chiến sĩ thủ hộ giả,trang phục bọn họ cùng tại trên đỉnh núi nhìn thấy tinh linh chiến sĩ này giống nhau,bản chất nam tính là chính,cũng có một chút nữ tính tồn tại.
Địch Đạt nhìn một chút mọi người có chút khó khăn nói:
-Âm Trúc ngươi cũng đã biết mặt trước địa phương không lớn,không bằng cho ngươi các bằng hữu trước tiên ở chỗ này chờ một chút,ngươi theo ta đi tới được không?
Diệp Âm Trúc gật đầu hướng Tử cùng những người khác nói qua vài câu, theo Địch Đạt lên cổ thụ.Mà không biết có phải do Địch Á thân phận không đủ hay không mà cũng không lên cổ thụ, bị Địch Đạt ra lệnh an bài cho Tử cùng Tô Lạp mấy người nghỉ ngơi.
Tánh mạng khí tức khổng lồ tác động trong cơ thể Diệp Âm Trúc mỗi một tế bào tựa hồ đều cũng khoan khoái rõ ràng như dùng thuốc bổ.
Nồng nặc tánh mạng khí tức dĩ nhiên tác động không khí trở nên có chút đặc lại, lúc trước khi từ từ đến gần cây cổ thụ này, Diệp Âm trúc đã kinh ngạc phát hiện điều đó,mà lúc này đang ở trên cây,loại cảm giác này càng trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Địch Đạt trên tay lục quang chợt lóe cùng Diệp Âm trúc hai người đồng thời tiến vào trong vòng thụ quan.
-A mặc dù cũng không phải lần đầu tiên tiến vào nơi này nhưng Diệp Âm Trúc không khỏi kinh ngạc hô lên một tiếng.Gần chỗ đậm đặc tánh mạng khí tức này không ngừng kích thích hắn thân thể mỗi một bộ phận,phảng phất hình thành một tầng sinh mệnh mới bao quanh thân thể hắn.Căn phòng trong thụ quan cùng với trước kia cũng không giống nhau,chung quanh đều là một mảnh bích lục trong suốt, mà ở trong đó An Nhã đang khoanh chân,phía trên đỉnh đầu hình thành một phù hào lục quang,phù hào đang bao quanh một hạt châu xanh biếc cỡ nắm tay đang xoay tròn .
Một vòng màu xanh biếc quang hoàn di chuyển vòng quanh hạt châu xanh biếc nọ, quang hoàn tựa hồ là trạng thái chất lỏng,mỗi một lần xoay quanh đều cũng cảm nhận tác động trên người An Nhã tánh mạng khí tức trở nên càng thêm nồng nặc.Nhìn hạt châu màu xanh biếc Địch Đạt ánh mắt trở nên dị thường nhu hòa tựa hồ đang thưởng thức thân thể chính mình.
Nửa năm không gặp thấy An Nhã khí chất tựa hồ trở nên càng thêm cao quý thậm chí nhìn qua so với một lần gặp mặt cuối cùng thì còn muốn xinh đẹp hơn.
Quần dài màu lam nhạt trên người nàng, phát ra quang mang cao quý, suối tóc mềm mại màu lam phiêu tán phía sau, một ít xõa ngay hai bên và đằng trước ngực nàng,phủ qua hai lỗ tai nàng. Khuôn mặt trắng như tuyết lộ ra quang mang nhu hòa, cái mũi khéo léo cân xứng,quả là xinh đẹp tuyệt trần.Nhàn nhạt nhu quang từ trên thân hình động lòng người của nàng không ngừng phóng thích hướng ra phía ngoài. Đó là thánh quang không thể xâm phạm a!
Nếu nói An Kỳ nhìn tràn ngập vẻ hấp dẫn ma nữ thì lúc này An Nhã chính là tiên nữ chốn nhân gian a.
Phảng phất như là cảm giác được Diệp Âm trúc cùng Địch Đạt đã đến, quang hoàn biếc trên đỉnh đầu nàng liên tục xoay ba vòng rồi lặng yên thu hồi vào trong hạt châu màu xanh biếc, quang mang chợt lóe,hạt châu xanh biếc nọ đột nhiên mở rộng gấp đôi, bay lên một thước sau đó dừng lại tại không trung.Sinh mệnh quang hoàn trên người An Nhã cũng biến mất.
o O o
-Ta không phải đã nói qua rồi hay sao,nếu không có chuyện đặc thù đừng tới quấy rầy ta.
An Nhã một bên vừa nói,một bên vừa chậm rãi mở cặp mắt to màu xanh biếc của nàng.
-Âm Trúc.
Chứng kiến khuôn mặt anh tuấn đang tươi cười trước mặt,An Nhã không khỏi kinh hãi kêu lên một tiếng.
Một bên Địch Đạt mỉm cười nói:
-Bây giờ ngươi sẽ không trách ta quấy rầy chứ.
-An Nhã tỷ tỷ đã lâu không thấy, ngươi trở nên càng thêm tươi tắn xinh đẹp.
An Nhã khẽ cười khúc khích,người nhẹ nhàng đứng lên đi tới trước mặt Diệp Âm trúc nói:
-Ngươi tiểu quỷ đầu này lúc nào trở nên mồm mép như thế, được nghỉ học mà chạy đến đây,có phải không yên tâm việc tỷ tỷ giúp ngươi cải tạo Cầm thành phải không?
-Đương nhiên không phải.
Diệp Âm Trúc bật thốt lên mà nói:
-Ta như thế nào có thể không tin tỷ tỷ được,chỉ là muốn đi qua xem mà thôi.An Nhã tỷ tỷ ngươi không thoải mái sao?
An Nhã nhíu nhíu mày nói:
-Không tốt, ngươi một mình tới xem thôi?
-Lại có mấy người bằng hữu đồng thời tới,tại sao không tốt?chẳng lẽ Cầm thành bên này có cái gì phiền toái hay sao?
Diệp Âm Trúc có chút kinh ngạc hỏi.
An Nhã nói:
-Thật ra phiền toái không có,chỉ là tỷ tỷ vì Cầm thành của ngươi sẽ táng gia bại sản mà thôi.
Nàng nói ở khóe miệng toát ra một tia thản nhiên mỉm cười.
Diệp âm trúc cười khổ nói:
-Ta cũng biết kiến thiết một tòa thành thị phải rất nhiều tiền,như thế nào không biết ý tốt của ngươi,chờ ta sau khi trở về nhất định nghĩ biện pháp ổn thỏa nhất.
An Nhã rất tự nhiên giơ tay lên sờ sờ đầu Diệp Âm Trúc
-Tiểu tử ngốc, ta chỉ nói trêu ngươi thôi.Sao ngươi lại tưởng thật vậy. An Nhã tỷ tỷ của ngươi cũng không đến nỗi thiếu tiền,chỉ cần không có biến động gì lớn, ở chỗ này cầm cự đến mấy năm không phải vẫn đề gì,ngươi đã đến rồi vừa lúc ta đang có rất nhiều sự việc muốn cùng ngươi thương lượng đây.Địch Đạt ngươi trước tiên đi ra ngoài an bài một số việc đi,ta cùng Âm Trúc từ từ nói chuyện.
Địch Đạt đáp ứng một tiếng,dưới quang mang xanh biếc bao phủ,được tống xuất ra ngoài phòng.
An Nhã lôi kéo Diệp Âm Trúc đến nơi một bên ngồi xuống,rót cho hắn một chén chất lỏng màu xanh biếc
-Uống đi.Đây là nhựa cây viễn cổ chi thụ,mặc dù có thể không hợp vị đạo nhưng đối với thân thể rất tốt.
Cái chén nhìn làm từ gỗ,nhìn qua khá đơn giản,Diệp Âm Trúc tiếp nhận cái chén uống một ngụm,nhất thời một cỗ trong suốt tánh mạng khí tức di chuyển xuống,vậy đâu có phải là cái gì nhựa cây a!rõ ràng là tánh mạng lực ngưng kết thành chất lỏng. Cảm giác ấm áp trong khoảnh khắc thời gian từ đan điền truyền vào toàn thân chảy xuống đến tứ chi bách hài, cảm giác thư thích suýt nữa khiến Diệp Âm Trúc khẽ thốt lên .
Lúc đầu hắn trợ giúp Tử sống lại thì mặc dù có bích ti cung cấp lại đại lượng tánh mạng lực, nhưng hắn thân mình tánh mạng lực không thể tránh được hao tổn nhất định,mà lúc này uống xong một ngụm nhựa cây này Diệp Âm Trúc rõ ràng cảm giác được tánh mạng lực tiêu hao của chính mình dĩ nhiên chậm rãi khôi phục lại.
An Nhã thấy trong mắt Diệp Âm Trúc hiện lên sự kinh ngạc,ngồi xuống bên người hắn
-Tới nơi này cũng đã được nửa năm rồi,Âm Trúc ta có chuyện muốn nghe ý kiến của ngươi.
Diệp Âm Trúc gật đầu lại uống một ngụm nhựa cây nói:
-An Nhã tỷ tỷ ngươi nói đi.
An Nhã chánh sắc nói:
-Âm Trúc! nửa năm thời gian đã trôi qua vì giúp ngươi kiến thiết Cầm thành ta đã bỏ ra rất nhiều cố gắng,chúng ta quan hệ rất tốt, ta cũng vẫn xem ngươi như là đệ đệ của mình,nhưng có một số việc vẫn còn tương đối chưa nói rõ ràng.Ta cùng mọi người trong tộc của ta vì kiến thiết Cầm thành mà nỗ lực cũng không phải là không có mục đích.Đơn giản mà nói tại đây trên cái thế giới này tất cả hết mọi chuyện cũng cùng lợi ích và có liên quan.Có lẽ ngươi cũng hiểu được ta định nói cái gì.Nhưng bây giờ nói rõ ràng tất cả để sau này bớt nhiều phiền toái .
Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút hắn không nghĩ tới An Nhã sẽ nói những điều như vậy,hơn nữa xem như thế thẳng thắn,nếu hắn như lúc đầu rời Bích không hải - là một thiếu niên cái gì cũng đều không hiểu,có lẽ hắn không cách nào giải thích những gì An Nhã nói thậm chí còn cảm thấy chán ghét phiền hà,nhưng đã trải qua nhiều như vậy sự việc, đối với ngoại giới cũng đã hiểu rõ, hắn sớm đã thành thục hơn,hơn nữa cũng đang theo như lời An Nhã nói như vậy từ khi biết nàng tới nay nàng đối với mình thật sự rất tốt,thậm chí khiến người khác khó có thể giải thích,quả thật nói rõ ràng tất cả so với để tại trong lòng có nhiều điều tốt hơn.
-An Nhã tỷ tỷ ngươi muốn ở chỗ này an gia thật không?
Diệp Âm Trúc bình tĩnh nói.
Lúc này đến phiên An Nhã lại kinh ngạc,nàng không nghĩ tới vẫn là Diệp Âm Trúc đan thuần dĩ nhiên là một chút có thể điểm xuất điểm mấu chốt,gật đầu nói:
-Không sai đúng là ở chỗ này an gia.Ta hy vọng ta cùng tộc nhân của ta cũng có thể trở thành một phần tử của Cầm thành bây giờ cho đến sau này cũng vậy.Chỉ cần Cầm thành còn tồn tại chúng ta vẫn đều ở tại đây. Là Cầm thành lĩnh chủ,ta hy vọng ngươi nhanh đáp ứng chúng ta có quyền cư trú vĩnh cửu ở đây, để cho nơi này trở thành gia tộc của chúng ta.
Diệp Âm Trúc thần sắc bất động nói:
-An Nhã tỷ tỷ ngươi là vì tránh né An kỳ có phải vậy không?Đương nhiên ngươi cũng không kém nàng bao nhiêu, cho dù nàng có tìm đến nơi đây ngươi cũng không cần sợ a!Hôm nay tại ở trên đường ta thấy được rất nhiều tộc nhân ngươi,cùng bọn họ trợ giúp chẳng lẽ ngươi cùng An Kỳ còn không có thể đánh một trận cân bằng hay sao?
An Nhã khe khẽ lắc đầu
-Không phải bởi vì An kỳ nàng dù sao cũng là tỷ tỷ của ta, bất luận thế nào nàng đến cũng là người cùng tộc,không cách nào thay đổi được . Mặc dù nàng một mực đối với ta bất lợi nhưng ta cho tới bây giờ không nghĩ tới nhắm vào điểm yếu nàng ta.Ta không chút do dự rời bỏ Mễ lan thành hết thảy đi tới Cầm thành, tránh né nàng chỉ là một cái nhân tố rất nhỏ mà thôi, trọng yếu chính là ta hy vọng có thể khôi phục tinh linh tộc, tại Cầm thành này,tại phiến Bố luân nạp sơn mạch này khôi phục tinh linh tộc.
Diệp Âm Trúc nhìn An Nhã trong lòng lại dâng trào các loại ý niệm trong đầu,từ khi biết An Nhã tới nay trong hắn vẫn ấn tượng An Nhã chính là một người đại tỷ tỷ ôn nhu nhưng lúc này nhìn nàng ánh mắt kiên định như vậy Diệp Âm Trúc lại cảm giác được trên người nàng sự trách nhiệm.Nhìn sâu trong đôi mắt xanh biếc của nàng,sự bi thương căn bản là không che dấu được.
-An Nhã tỷ tỷ,trước khi đáp ứng ngươi,ta muốn nghe ý nghĩ của ngươi được không?hoặc là nói ngươi định như thế nào khôi phục lại tinh linh tộc ở đây?
Diệp Âm Trúc hỏi, hắn không có trực tiếp đáp ứng An Nhã cũng không phải không tin tưởng nàng mà là bởi vì bây giờ hắn nhất định phải lo lắng càng nhiều.Quan trọng lo lắng tương lai của Đông long bát tông,tương lai chính mình và tương lai của Tử.
An Nhã gật đầu lúc này nàng đã hoàn toàn coi trọng Diệp Âm Trúc,đặt ở một vị trí địa vị cao ngang hàng cùng với mình nói chuyện với nhau,một chút xem nhẹ cũng không có,không bởi vì chính mình là Tử bát giai cấp người mạnh mà khinh thị thanh niên trước mặt.Từ lần đầu tiên nghe xong cầm khúc Diệp Âm Trúc khi đó tại trong lòng nàng địa vị Diệp Âm Trúc đã vụt bay lên trở thành một người chỉ có nàng chính mình mới có thể hiểu được địa vị.Con người tiềm lực vô hạn,nhưng có thể chánh thức tự thân tiềm lực phát huy ra loài người liệu có thể có bao nhiêu người đây?
An Nhã biết Diệp Âm Trúc là một người trong số đó hơn nữa sau lưng hắn còn có Tử tinh nhất tộc cường đại như vậy cầm cự, điều này cho mình cùng tộc nhân của mình sau này chỗ dựa lớn nhất.Có lẽ bây giờ nhìn chính mình tại trợ giúp hắn nhưng sẽ có một ngày tình huống bất lợi, địch nhân sau lưng An Kỳ xuất hiện, không phải chính mình cùng những tộc nhân hiện hữu tại đây có khả năng chống cự được.
-Phiến Bố luân nạp sơn mạch này có tổng cộng một trăm linh bảy ngọn núi.Tại trước khi đến đây ta muốn cho ngươi biết một chuyện chính là qua lại nơi này tra xét một lần, tại đây trong những phiến núi non liên miên cao thấp duy có Cầm thành nơi này có một mảnh bồn địa như vậy còn lại những nơi hiểm yếu khác đều do núi cao tạo thành.Trong đó bên ngoài tổng cộng có bốn mươi ba ngọn núi cao hiểm trở.Cao vượt qua bốn ngàn thước có ba mươi hai ngọn,còn lại cũng đều trên ba ngàn thước.
Điều này không thể nghi ngờ gì, Cầm thành là một đạo thiên nhiên bình chướng.Tưởng như những dũng sĩ bên ngoài đứng bảo vệ cho Cầm thành ở bên trong.
Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
-Điểm này không sai ta cũng xem qua nhưng là Bố luân nạp sơn mạch dù sao là chỗ vắng vẻ muốn phát triển lên cao cũng không dễ dàng gì,thiếu nhiều đại lượng tài nguyên thiên nhiên.
An Nhã vuốt cằm nói:
-Ngươi nói chính xác rất đúng nhưng Cầm thành là địa phương tốt nhất thích hợp nhất mà ta từng thấy,lúc ngươi tới hẳn là đã ngạc nhiên khi thấy ta bỏ tất cả tường thành của Cầm thành? Bởi vì căn bản là không cần thiết.Cái loại tường thành cấp thấp này không thể nào ngăn được địch nhân.Ngươi có biết Lôi Thần chùy pháo đài không?
Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
-Biết! Ta chính là vừa mới từ nơi đó quay lại a!
An Nhã nói:
-Lôi thần chùy pháo đài sở dĩ có thể trở thành thú nhân đệ nhất pháo đài,đại lục đệ nhất pháo đài trước tiên là bởi vì địa thế của nó,lợi dụng hai bên liên miên trùng điệp núi non làm thành thiên nhiên bình chướng, hơn nữa pháo đài che lại tất cả lỗ hổng,và thú nhân bản thân cường đại trải qua rất nhiều năm kiến thiết mới hình thành được như quy mô lớn như vậy.
Diệp Âm Trúc trầm tư nói:
-Cầm thành rất giống cửa vào Mễ lan đế quốc, quả thật cùng với lôi thần chùy pháo đài có nguyên nhân rất giống nhau,hai bên đều là núi cao . Nơi này khoảng cách ngọn núi mặc dù gần một chút nhưng tựa hồ so với lôi thần chùy pháo đài hai bên ngọn núi còn muốn cao hơn chút.
An Nhã tán dương nói:
-Đúng vậy không nghĩ tới ngươi đối với vấn đề này cũng có nghiên cứu,ta chính là định dựa theo quy tắc lôi thần chùy pháo đài về bộ dáng che lại bố luân nạp sơn mạch.Khối bồn địa này sẽ trở thành tân Cầm thành.Một tòa thành lớn không biết bao nhiêu lần, thành tường độ cao vượt qua ngàn thước chính là tân Cầm thành,khi đó chẳng những diện tích Cầm thành lớn mà phòng ngự địch nhân công kích cũng cao lên rất nhiều, hoàn toàn có thể làm được một người địch vạn người a.
-A?
Diệp Âm Trúc mặc dù đã đoán được một ít ý nghĩ của An Nhã nhưng chánh thức nghe nàng nói ra hay là không khỏi chấn động
-Ngàn thước thành tường?Vậy phải nhiều ít bao nhiêu nham thạch bao nhiêu người sức lực cùng vật lực a!Muốn cho ngàn thước thành tường trở nên vững trắc thật cao kỳ thật sau độ cao đó sợ rằng sẽ không so với một ngọn núi thì còn so với cái gì nữa.An Nhã tỷ tỷ ngươi thật sự quyết định phải như vậy sao?
Ý nghĩ của An Nhã khiến cho hắn nghĩ tới nơi mà chỉ có thể dùng cách bay mới có thể tiến vào: Ngân Long thành.
An Nhã kiên định gật đầu
-thời gian không phải là vấn đề.Tại đây vồn trong Cầm thành tổng cộng có nhiều hơn hai vạn trụ dân.Tại sau đó đến nơi đây khi ta cầm được lệnh từ tay ngươi một lần nữa chỉnh hợp một chút thông qua từ Phổ lợi á bình nguyên tích trữ lương thực cùng nhu phẩm cho cuộc sống sử dụng, người Cầm thành không cần lo lắng cuộc sống nữa.Ta tập hợp lại trong đó bồn ngàn thanh niên trở thành công nhân bắt đầu kiến tạo Cầm thành.Nếu tài nguyên cùng thời gian đều cho phép mà nói có lẽ trong vòng hai mươi năm đến ba mươi năm hoàn mỹ thành tường có thể xây thành.
-Hai mươi năm đến ba mươi năm?
thời gian này đối với tinh linh mà nói có lẽ không tính toán làm gì nhưng đối với Diệp Âm Trúc như vậy là loài người thật sự là thời gian dài quá.
-An Nhã tỷ tỷ ngươi chuẩn bị đều sử dụng đá hoa cương nham xây dựng hay sao?
An Nhã vuốt cằm nói:
-Đương nhiên nếu quyết định muốn làm chúng ta sẽ phải chú trọng lo lắng đến tính phòng ngự,chẳng những cần hoa cương nham mà phải có đủ độ dầy nữa.
Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
-Nếu là như thế này mà nói có người có thể giúp ngươi,hơn nữa không cần lại tốn thời gian dài như vậy.
An Nhã sửng sốt
-Ai có thể giúp chúng ta?
Diệp Âm Trúc nói:
-Ta có đồng đẳng khế ước Tử. Mà Tử lại có dưới tay mình hai vị hoàng kim bỉ mông,bốn vị Ngân bỉ mông cùng hơn tám mươi cuồng bạo bỉ mông.Như vậy so với bỉ mông cự thú lực lượng loài người mà có không có khả năng so sánh.Nếu có bọn họ gia nhập mà nói kiến thiết thành tường tốc độ sẽ rất nhanh.
o O o
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cầm Đế (Thần Âm)
Đường Gia Tam Thiếu
Cầm Đế (Thần Âm) - Đường Gia Tam Thiếu
https://isach.info/story.php?story=cam_de_than_am__duong_gia_tam_thieu