Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ý Râm Vạn Tuế
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 86: Bán Thú Nhân. (1)
N
am Vinh Tuấn dặn dò người hầu quản gia chuẩn bị tốt một buổi tiệc rượu, còn muốn tự mình tham gia nữa chứ. Nam Vinh Huyễn và Quân Hinh đều rất lo lắng, dù sao thì đã lâu rồi Nam Vinh Tuấn không có ra khỏi phòng ngủ, đã nửa năm rồi chưa thấy xuống giường.
Làm ọi người kinh ngạc chính là, Nam Vinh Tuấn thật sự xuống giường, hơn nữa được Quân Hinh nâng đỡ, đi đường một cách vững vàng! Cái này không khỏi làm cho Nam Vinh Huyễn giật mình, ngay cả Dương Dạ cũng cảm thấy kinh ngạc, trăm triệu lần không ngờ rằng mình lại sở hữu năng lực lớn như vậy!
Rượu và thức ăn phong phú được chuẩn bị rất nhanh, Nam Vinh Tuấn lão gia tử triệu tập tất cả mọi người trong nhà đến phòng ăn, đồng thời kiên trì rằng mình nhất định phải đi đến. Vì vậy, được Nam Vinh Huyễn nâng đỡ, còn Dương Dạ thì theo Quân Hinh đi tìm Dương San về. Thật ra thì Quân Hinh biết Dương San đi đâu, bình thường thì chỉ cần kêu người hầu đi gọi, nhưng mà không có biện pháp, bởi vì cái chổ Dương đại tiểu thư đến, đã từng là một chổ mà ngày trước khi Quân Hinh tiểu thư ghé vào trong, có một người hầu nam đi vào đó mời Quân Hinh về, Quân Hinh thì về, nhưng người nam hầu ấy thì không thấy trở về.
Cái chổ ấy ở đâu? Xin thưa, nó nằm dưới tầng hầm thứ hai của Nam Vinh gia trạch.
Khi Quân Hinh nói những cái này với Dương Dạ, thật ra trong lòng cũng có chút lo lắng, Dương Dạ đương nhiên là tò mò rồi, hỏi tới hỏi lui mà Quân Hinh không chịu nói, cho nên đành phải đi cùng Quân Hinh xuống.
Đi thẳng một đường xuống tầng hầm tầng hai, tuy rằng đèn đuốc sáng trưng, nhưng mà Dương Dạ cứ mơ hồ cảm thấy hàn khí âm trầm thế nào ấy ấy, luôn có một cảm giác rằng có một cổ lực lượng đang ẩn núp xung quanh, nhưng là cái gì thì nói không rõ ràng.
Chổ ra vào tầng hai có một cửa sắt lớn, Quân Hinh đi đến, kéo cái khung nhỏ trên cửa sắt, nhìn thoáng vào trong một chút, sau đó quay đầu lại nói với Dương Dạ: "Ông xã, anh đi đến chổ của ba đi, em và San San sẽ lập tức đến ngay"
"Chi vậy?' Dương Dạ cười: "Tưởng anh nhát gan à? Vừa rồi em nói mấy lời dọa người như vậy, ít nhất cũng phải để cho anh xem bên trong là gì đã"
"Ông xã, thật sự rất nguy hiểm!" Quân Hinh khẩn trương, đẩy đẩy cánh tay của Dương Dạ.
Đàn ông mà, đều có sỉ diện riêng cả, Quân Hinh càng nói như vậy, càng kích thích trí tò mò của Dương Dạ. Hơn nữa lòng tự trọng không cho phép hắn quay đầu cất bước trở về. Vì vậy, Dương Dạ cười, ôm lấy vai Quân Hinh kéo nàng ra, tay còn lại thì mở cửa sắt ra, theo tiếng kêu kinh khủng của Quân Hinh, cửa sắt bị mở ra.
Cửa vừa mở ra, Dương Dạ lập tức nghe thấy tiếng gầm nhẹ đầy áp lực bên trong, âm thanh này rất kỳ quái, không giống với sư tử, cọp hay bất kỳ loại động vật ăn thịt nào cả, nhưng mà rõ ràng là cái âm thanh của dã thú ăn thịt. Dương Dạ nói không rõ lắm, thậm chí là không tìm được một hình dung thích hợp nào trong đầu cả, nhưng cửa đã mở rồi, Dương Dạ chỉ nghe thấy âm thanh, chứ không nhìn thấy thứ gì cả, ngay cả Dương San cũng không phát hiện ra!
"Sao lại không có gì?" Dương Dạ quay đầu lại hỏi Quân Hinh.
"Cẩn thận một chút! Ở bên trong!" Quân Hinh vẫn kéo lấy tay của Dương Dạ, không cho hắn vào.
Lúc này, tiếng gầm nhẹ ấy lại truyền đến, lần này thì Dương Dạ nghe rất rõ ràng, tiếng gầm nhẹ này, khàn khàn mà trống rỗng, vô cùng giống với tiếng của của mấy xác chết trong Resident Evil mà hắn coi trong phim, cái tiếng gầm gừ dọa người.
Rốt cục là cái gì? Dương Dạ tò mò, vẫn bị Quân Hinh kéo tay, vì vậy hầu như là lôi cả Quân Hinh vào trong phòng sau cửa sắt luôn.
Phòng này rất lớn, tường bốn phía và trần nhà đều được bao phủ bởi một loại chất liệu xốp như bọt biển, giống cái kiểu mềm mềm lún lún của ghế sô pha. Ngoại trừ trần nhà vẫn còn nguyên hình dạng ra, thì vách tường bốn phía đã rách nát, có mấy chổ trông rất rõ ràng, là do dấu vết của móng vuốt cào phá, còn có mấy chổ quái dị hơn, là do bị một vật cứng đâm thủng.
Rốt cục đã đi vào trong phòng, tiếng gầm nhẹ bên trong truyền ra rõ ràng hơn, Dương Dạ càng nghe rõ ràng hơn, quay đầu lại nhìn, thấy Dương San đang ngồi trên một cái giường màu đen rộng thùng thình, mà trước mặt em nó là một... một... thứ động vật ngồi chồm hổm theo tư thế của hình người! Dương Dạ cả kinh, hắn chỉ thấy được bộ lông rám nắng mọc dầy đặc ở phía sau lưng, căn bản là không nhìn thấy rõ vật này.
Mà Dương San tự nhiên lại đang đặt một tay lên trên đầu thứ ấy, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt tràn ngập sự trìu mến, chợt ngẩng đầu lên, thấy Dương Dạ, giật mình kêu lên một tiếng: "Đại ca?"
Cái thứ ấy thấy Dương San kêu lên một tiếng, lập tức rống to lên, chuyển người lại.
Lúc này thì Dương Dạ đã thấy rõ rồi, cái thứ ấy có khuôn mặt gần giống như người, nhưng phần dưới lại giống thú. Hai tay hầu như là phát triển quá dài, mà những ngón tay kia, à không, nói là móng vuốt thì hợp lý hơn. Nói về khuôn mặt đi! Con mắt hơi sụp xuống, mí mắt hầu như kết thành một cục với phần da thịt bên mũi, mà con ngươi thì mở to ra, giống như là không có mí mắt vậy. Một hàm răng sắc bén hiện ra rõ ràng trong miệng của thứ này, đầu trọc lóc, chỉ có lẻ loi vài cọng lông rám nắng mọc mất trật tự từ trên phần da gần trán và phủ xuống. Bên dưới của thứ này tuy rằng có một cái quần vải rác nát, nhưng mà từ hình dạng căng phồng của cái quần vải kia cũng có thể nhìn ra, cái thứ này có một món đồ chơi phải nói là lớn kinh khủng không gì sánh bằng. Mà da thịt trên người nó, giống như là mấy cái xác ướp khô bị chôn mấy ngàn năm vậy, nhìn qua tái nhợt không hề có chút hồng hào nào cả...
Dương Dạ cũng luống cuống tay chân, cái thứ này hắn mới thấy lần đầu tiên, thậm chí là nhớ đến những lời của Quân Hinh nói khi nãy, nam hầu bước vào không bước ra, trong lòng càng thêm khẩn trương.
Thật ra từ lúc Dương Dạ thấy được cái thứ này rồi nhớ lại lời của Quân Hinh nói, tất cả chỉ là chuyện trong nháy mắt. Cái thứ đó xoay lại nhìn thấy Dương Dạ, đã gầm lên một tiếng rồi lao đến!
"Tô Lạp!" Dương San lo lắng kêu lên, nhưng cái thứ này căn bản là không dừng lại, vì vậy Dương San liền điên cuồng gào lên: "Đại ca! Chạy mau!"
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ý Râm Vạn Tuế
Khuyết Danh
Ý Râm Vạn Tuế - Khuyết Danh
https://isach.info/story.php?story=y_ram_van_tue__khuyet_danh