Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tuyệt Ái Nô Phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 85: So Chiêu
S
o chiêu
“Ca ca…” Hắn khẽ gọi một tiếng, giống như đã cách xa cả đời.
Như là hưng phấn phá tan thời gian mấy năm xa cách, Mặc Kỳ rốt cục buông người nho nhỏ trong lòng ra, vài bước liền chạy tới trước mặt Mặc Uyên, trong ánh mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh, chân thành mà nhìn vào cặp mắt rất giống mình kia: “Ca ca, ta đã trở về…”
Một câu nói, tựa như thời gian vài năm đều tiêu tan thành mây khói, Mặc Uyên ngưng mắt nhìn chăm chú vào thiếu niên đang đứng trước mặt hắn, trong lòng cuồn cuộn cảm xúc tựa sóng lớn ngập trời.
Vung ống tay áo lên, cặp mắt của hắn lóe lên ánh nhìn thản nhiên, ngay lúc hắn hạ tay xuống, lòng bàn tay đã cầm thêm một cành liễu mềm dai, lờ mờ mang theo sát khí, chỉ đặt nghiêng chấm đến mặt đất, Mặc Uyên mở miệng, giọng nói tĩnh nhẹ như nước trong đầm: “Năm chiêu.”
Ngu ngơ trong chốc lát, Mặc Kỳ rốt cục cũng hiểu được ý tứ của hắn, có chút hoảng loạn kháng nghị: “Ca ca, lần trước rõ ràng là ba chiêu!”
“Không nhiều lời vô ích,” Hắn thản nhiên cắt đứt lời nói của Mặc Kỳ, “Ngươi muốn dùng tay không, ta không ngại.”
Biết ca ca luôn nói một không nói hai, Mặc Kỳ chăm chú nhìn hắn thật sâu, mạnh dạn từ tàng cây liễu bên cạnh ngắt một cành nữa, bày ra tư thế nghênh chiến.
Dưới ánh mặt trời, một người nam tử tuấn nhã như gió, một người thiếu niên còn chưa hết vẻ trẻ con, giương kiếm sẵn sàng.
Lạc Cơ Nhi nhìn mà nghẹn thở —— bọn họ không phải là chỉ mới gặp mặt chưa được nửa khắc sao? Bọn họ không phải đều rất thương nhớ nhau sao? Vì sao, hiện giờ lại đấu quyền cước với nhau?
Một tiếng thét kinh hãi thiếu chút nữa buột ra khỏi miệng, nàng không kịp ngăn cản, thân ảnh hai người vẫn quấn lấy nhau!
Cành liễu vút trên không xẹt qua, phát ra thanh âm xé gió sắc bén!
Lòng Lạc Cơ Nhi đột nhiên thắt lại, nàng nhận ra Mặc Uyên là muốn thử võ công của Mặc Kỳ, căn bản là không đành lòng làm bị thương hắn, thế nhưng Mặc Kỳ vẫn thong thả dần dần bại trận, trong mắt người thiếu niên 15 tuổi có sự quật cường lại không cam lòng, dưới ánh mắt nghiêm khắc của ca ca, phải cố dùng hết toàn lực!
“Xoẹt!” Một tiếng xé vang lên, tay áo của Mặc Kỳ bị cành liễu rạch một vết rách, nóng rát lại đau nhức…
Tiếp tục đón nhận mà có chút không cam lòng, còn chưa tới năm chiêu, hắn sẽ không chịu thua…
“A…” Cành liễu trong tay rơi ra, cổ tay của thiếu niên kia bị vặn ngược ra đằng sau, đau đến khẽ kêu lên một tiếng, cành liễu rơi xuống đất, hắn đã thua rồi.
Sát khí trong mắt của Mặc Uyên rốt cục chậm rãi biến mất, hạ mắt xuống nhìn đỉnh đầu của thiếu niên kia, thản nhiên nói: “Tiến bộ có một chút vậy thôi sao, lười biếng phải không?”
Ai cũng đều nghe thấy lời nói kia như sủng nịch, như gió xuân ấm áp phất vào mặt.
Ngẩng đầu chăm chú nhìn khuôn mặt nam tử kia, Mặc Kỳ thử cười, lại bị vết đau sâu trên cổ tay biến thành nhe răng nhếch miệng, không thể làm gì khác hơn là thấp giọng cầu xin tha thứ: “Ca ca, buông ra trước, được không?”
Ngực bỗng nhiên trở nên mềm ra, Mặc Uyên buông tay, nhìn thiếu niên kia cơ hồ như nhìn thấy chính mình trước người đứng lên, súy bắt tay vào làm cổ tay, mang theo ủy khuất nhìn bản thân, “Tại ca ca thực sự quá mạnh, thực sự, Liên sư phụ cũng nói không có gì để dạy ta, ta cũng không có cách nào…”
Mặc Uyên không nói lời nào, chỉ là thản nhiên lắng nghe, bên môi nổi lên một tiếng cười khẽ hiếm gặp, khi gió mát thổi qua, khiến cho người ta nhìn thấy có phần ngây dại. Hắn biết Mặc Kỳ vẫn là huyên thuyên giống như trước, bây giờ còn ồn ào hơn so với lúc nhỏ, tu thân dưỡng tính ở trong đạo quan, thật không hiểu thế nào lại tu thành cái tính xấu như vậy.
Lúng túng đến nỗi dường như biến thành ngại ngùng, khuôn mặt Mặc Kỳ ửng đỏ, nhìn một chút về phía tiểu cô nương vẫn đang đứng ở đằng sau quan sát, bỗng chốc lại trở nên hưng phấn.
“Ca ca, nàng là ai? Ta vừa nói chuyện với nàng, thế nhưng, nàng không để ý tới ta…”
Mặc Uyên hơi giật mình, ánh mắt rốt cục rời khỏi thiếu niên kia, chậm rãi nhìn về phía nữ tử có đôi mắt trong veo đang đứng một bên cái núi giả kia.
Hắn muốn mở miệng, nhưng trong lòng bỗng nhiên bị một tia phức tạp cắt đứt đoạn.
Hắn mang nàng tiến cung chính là vì muốn nàng đến gặp Mặc Kỳ, nhưng mà hiện giờ khi đã gặp được rồi, hắn bỗng nhiên không biết nên giới thiệu thân phận của nàng thế nào, thậm chí… cả tên của nàng nữa…
Nếu gọi theo cách gọi có chút nhục nhã kia, ở ngay trước mặt đệ đệ hắn yêu thương nhất, làm sao hắn có thể để nàng phải chịu đựng như vậy?
Trong lòng bỗng nhiên tràn đầy ý thẹn, thanh âm ách lại trong cổ họng không thể mở miệng, ôn nhu khẽ gọi nữ hài kia: “Đến đây đi…”
Lạc Cơ Nhi muốn nhấc bước đi, lại bỗng nhiên dừng lại bất động.
Cặp mắt như nước hồ sâu của nàng nhìn hắn, trong lòng nổi lên đau đớn dữ dội, Mặc Kỳ đúng là không biết… không biết là nàng đã từng chịu quá nhiều khuất nhục, không biết nàng là người Đằng An quốc, càng không biết dây dưa giữa bọn họ hiện giờ.
Nàng không thể kháng cự, chỉ là từng bước từng bước một đều khó khăn.
Nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, thoải mái hôn lên trên trán nàng một cái, hắn mở miệng: “Nàng gọi là Lạc Nhi, ở tại vương phủ…”
Nàng gọi Lạc Nhi.
Đôi từ khe khẽ nhẹ nhàng, nhưng lại nặng như đá, hung hăng nện vào trong lòng nàng!
Cách xưng hô như vậy cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng gọi qua, nhưng trước mặt chính em trai ruột của mình, hắn bỗng nhiên đổi giọng, lòng nàng cuồn cuộn nổi lên cảm xúc cuồng loạn, chợt ngước mắt lên, thấy đáy mắt thâm sâu của hắn, mang theo vị nóng rực mà thương yêu, như thể sắp hòa tan chính nàng.
“Ta đây quả nhiên không có đoán sai…” Bên môi Mặc Kỳ dạt dào vẻ tươi cười, hình như vết đau nhức ở cổ tay trong nháy mắt cũng tiêu tan, một người có hình dáng nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, đôi mắt như mắt nai con khi thì né tránh khi thì chuyên chú, làm hắn không dời mắt được, “Ca ca, huynh xem, nàng ta không có nhìn ta, thế nhưng ca ca lại khác, nàng sẽ nhìn huynh, nàng đã nhìn rất lâu rồi đi, ta đều chú ý thấy!”
Một câu nói, nói xong làm cho Lạc Cơ Nhi khí mạch đều muốn xung huyết!
“Này, ngươi không nên nói lung tung, ta đâu có…” Nàng đúng là bị cái miệng không biết ngừng của tên thiếu niên kia doạ đến nóng ruột muốn giải thích, nhưng mà lời giải thích này ra khỏi miệng lại phảng phất dường như có mùi làm nũng, mặt nàng càng ửng hồng hơn, trong lòng xấu hổ và giận dữ không chịu nổi!
Mặc Kỳ cười theo, chỉ là trong nháy mắt như vậy, dáng vẻ tươi cười lại biến mất, hắn có chút nghi hoặc nâng mắt lên, nhìn vẻ mặt sủng nịch Mặc Uyên: “Nhưng mà, ca ca…” Hắn có chút cẩn thận mở miệng, “Vậy lần trước ở Lạp sơn, huynh có nhắc đến Uyển tỷ tỷ với ta thì sao? Nàng thì thế nào rồi?”
Một câu hỏi vô ý, lại khiến cho đôi nam nữ trước mặt trong nháy mắt trở nên có chút cứng ngắc.
Ngây mắt trong chốc lát, Mặc Uyên siết chặt thân hình trong lòng mình hơn, lạnh lùng quay đi, “Ngươi không đói bụng sao? Tiệc tối sắp bắt đầu rồi, đừng làm ọi người trong cung chờ chúng ta…”
Mặc Kỳ ngơ ngác nhìn hắn rời đi, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay vì riêng mình hắn mà thiết yến, thét một tiếng kinh hãi vội vàng đuổi theo!
Lẳng lặng đi bên cạnh ca ca, có cảm giác vui sướng cùng thỏa mãn, người thiếu niên kia cúi đầu, ghé vào tai thiếu nữ bên cạnh nói: “Ai, ta đã nói mà, ngươi thực sự đẹp quá, ta càng nhìn càng thích…”
Lạc Cơ Nhi nghe thấy xong, đỏ mặt tới tận mang tai, chỉ cảm thấy lực đạo trên lưng đột nhiên siết chặt!
“Kỳ nhi, ngươi còn đùa bỡn nàng nữa, lần sau giao đấu ta sẽ không cho ngươi…” Giọng điệu sâu kín mang theo sủng nịch cùng ý trách cứ, vang lên trên đỉnh đầu.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tuyệt Ái Nô Phi
Cận Niên
Tuyệt Ái Nô Phi - Cận Niên
https://isach.info/story.php?story=tuyet_ai_no_phi__can_nien