Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tướng Công Bám Người
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.2 - Chương 85: Giết Chết Giáo Chủ
H
iệp nghị đạt thành, hai bên nhìn nhau cười, mỗi bên mỗi âm mưu riêng.
Song họ đều không hay, tất thảy đều bị người áo trắng như tiên trên nóc Hoàng cung nghe được.
Hắn nhếch môi, cười lạnh, nhún chân mất dạng. Hai, à không, ba người phía dưới từ đầu đến cuối chẳng hề biết đến sự hiện diện của hắn.
Tử sĩ? Sắp thành tử sĩ thật rồi đấy!
*Chữ “tử sĩ” đầu tiên có nghĩa chiến sĩ sẵn sàng chịu chết, quyết chiến đến hơi thở cuối cùng. Còn chữ “tử sĩ” thứ hai có nghĩa chiến sĩ đã chết. Ý anh Quân này bảo mấy tên kia: “Mày chết chắc rồi con!”
Ba ngày sau.
Đêm khuya, bầu trời lẻ loi vài đốm sao. Tất cả mọi người đang say giấc, dĩ nhiên, Nguyệt gia bảo cũng không ngoại lệ. Thoạt nhìn mọi thứ đều rất yên tĩnh, song lại yên tĩnh một cách đáng sợ.
Có biến.
Đêm đen như mực không thể che giấu hoàn toàn bóng những tên hắc y ẩn vào Nguyệt gia bảo.
*hắc y: áo đen
An Nguyệt Quân vờ ngủ say trên giường thấy động, lạnh lùng nhếch môi. Rốt cuộc cũng hành động!
Hắn mở mắt, lao ra sân, ngăn ám khí xông về phía mình, hô: “Đứng im!”
Giáo chủ nhìn An Nguyệt Quân mạnh khoẻ, ánh mắt lạnh, mặt âm trầm như Tu La. Hắn nào giống kẻ sắp chết chỉ còn thoi thóp một hơi?!
Giáo chủ kinh hãi, bấy giờ mới hiểu mình mắc bẫy. Qua giây đầu hốt hoảng, y trấn tĩnh, hỏi: “Ngươi cố ý?”
Trong sân, hai hàng người một hắc y, một bạch y – mỗi hàng mười người đứng đối diện nhau, bao vây quanh An Nguyệt Quân.
*bạch y: áo trắng
Nháy mắt, hàng hắc y áp sát. Giáo chủ cười lạnh, gằn: “An Nguyệt Quân, hôm nay là ngày chết của ngươi.”
“Liễu Văn, ngươi phạm phải ba sai lầm.” An Nguyệt Quân như không thấy mình bị bao vây, con ngươi vẫn nhìn thẳng giáo chủ, môi đỏ tươi mấp máy. Tay hắn vung lên, mặt nạ bạc vỡ nát, lộ ra một gương mặt hoảng sợ.
“Ngươi… ngươi biết từ bao giờ?” Liễu Văn kinh ngạc lắp bắp, lòng run rẩy. An Nguyệt Quân trông lúc nào cũng có vẻ bàng quan nhưng lại nắm rõ mọi việc trong lòng bàn tay.
“Thứ nhất, ngươi quá ngu; thứ hai, ngươi quá tin Lạc Vũ; thứ ba, ngươi quá sơ suất.” Giọng An Nguyệt Quân nói nhẹ như gió thoảng. “Đồng bọn muốn diệt Nguyệt gia bảo với ngươi sao đến cái bóng cũng chả thấy? Ngươi không nghi ư?”
Liễu Văn trợn trừng cặp mắt, đôi mắt bình tĩnh dần dâng lên hoảng sợ.
“Hắn không hề có ý bắt tay với ngươi, hắn tính thí ngươi làm con tốt. Nếu thành công, hắn ngư ông đắc lợi; nếu thất bại, hắn cũng chẳng tổn thất gì.” Giọng nói nhè nhẹ lan toả trong đêm gợi cho người ta cảm giác bị Tử thần vờn.
“Ít lời đi! Các ngươi, lên!” An Nguyệt Quân càng nói, Liễu Văn càng sợ. Bởi An Nguyệt Quân nói không sai, quả nhiên y đã quá tin tiểu tử Lạc Vũ kia nên không phát hiện âm mưu của y.
Hàng hắc y không ai cử động. Đột nhiên, hàng hắc y quay lưng lại đối mặt với giáo chủ khiến y tức điên, gào: “Bọn cẩu nô tài các ngươi sao dám kháng lệnh ta?! Giết hắn!”
“Bọn họ sẽ không nghe lời ngươi.” An Nguyệt Quân không thèm đếm xỉa đến Liễu Văn đang giãy chết.
“Ngươi… ngươi… đã làm gì chúng?!”
“Có gì đâu, chỉ là tử sĩ của ngươi hiện chẳng biết đầu thai ở đâu rồi.” Hắn cười lạnh hệt ác ma.
Nghe, Liễu Văn run toàn thân, run lẩy bẩy, sợ đến độ An Nguyệt Quân tới trước mặt vẫn không để ý. An Nguyệt Quân âm độc nhìn Liễu Văn.
Giây tiếp theo, không rõ An Nguyệt Quân ra tay thế nào, Liễu Văn trợn to hai mắt, không dám tin cúi đầu ngó lồng ngực mình thủng một lỗ to.
An Nguyệt Quân đâm xuyên tay qua tim Liễu Văn, bóp nát nó. Máu xuôi dọc theo cánh tay trắng nõn rỉ xuống đất, tanh nồng.
Sai rồi, Lạc Vũ không ngồi yên, y đã ra tay. Liễu Văn nở nụ cười đầy ẩn ý, ngã xuống.
Liễu Văn luôn tính toán, luôn nghi ngờ, luôn cẩn thận, tuy nhiên y đã mắc hai sai lầm. Sai lầm thứ nhất là y đã đánh giá thấp An Nguyệt Quân. Sai lầm thứ hai là y đã quá tin Lạc Vũ, đây là sai lầm chí mạng.
An Nguyệt Quân vung tay, đám thuộc hạ mang thi thể Liễu Văn đi. Trước sân lại yên tĩnh như trước.
Phủ tể tướng.
Lạc Vũ nằm nghiêng trên giường, chăn gấm che nửa thân dưới, sắc mặt đỏ hồng. Không khí còn lưu lại mùi vị kích tình, hẳn y vừa vui vầy một trận. Ngồi hai bên là hai mỹ nhân, một để lộ nguyên thân trần và bầu ngực nõn nà vuốt ve bờ vai y, một hơi thở thơm như hoa lan cẩn thận bóc vải dâng y ăn.
Y hừ khẽ, lạnh lùng, khinh bỉ: “Thất bại?”
“Vâng.” Nam tử quỳ dưới đất cung kính đáp: “Hắn bị An Nguyệt Quân bóp nát tim.”
“Lão già Liễu Văn này vô dụng thật!” Lạc Vũ than thở. Cả kẻ bệnh liệt giường cũng không thể đánh bại, quá vô dụng!
“Đường chủ, An Nguyệt Quân đã hết bệnh rồi. Hơn nữa, dường như mọi việc hắn đều rõ như lòng bàn tay.”
Lạc Vũ nhíu mày. “Vậy ư?”
Rõ như lòng bàn tay? Chưa chắc đâu.
Sáng sớm, Diệp Khê Thiến tỉnh lại đã thấy An Nguyệt Quân rời giường, ngạc nhiên hỏi: “Anh dậy sớm thế?”
An Nguyệt Quân chớp chớp đôi mắt đen, mỉm cười. “Chẳng lẽ nương tử còn muốn nữa lần nữa?”
Diệp Khê Thiến nở nụ cười ranh mãnh, ngón tay vuốt nhẹ môi mình, quyến rũ thủ thỉ: “Quân, em muốn…”
An Nguyệt Quân nuốt nước miếng, nương tử đẹp quá. Hắn lao vọt qua, gật đầu như giã tỏi, vội vội vàng vàng cởi áo. “Nếu nương tử muốn, phu quân chắc chắn sẽ thoả mãn nàng.”
Diệp Khê Thiến kéo hắn lên giường, tiếp tục nỉ non: “Quân, em muốn…”
An Nguyệt Quân tiếp tục gật gật, khuôn mặt bé nhỏ vui sướng, mắt đen vụt sáng, càng muốn cởi y phục nhanh nhanh nhưng vì cởi nhanh quá nên vướng…
“… Đánh anh!” Diệp Khê Thiến cười ha hả. Chưa kịp phản ứng, An Nguyệt Quân sửng sốt quỳ bên giường bị đá một đá văng ra ngoài, đáng thương nằm dưới đất.
Diệp Khê Thiến chỉ hắn, cười nắc nẻ. Căn phòng đầy ấm áp, tươi vui.
An Nguyệt Quân bò dậy, phủi bụi trên người rồi chạy lại giường, mặt rầu rĩ, môi mím mím, mắt đen phủ một lớp nước, kể tội: “Nương tử, nàng bắt nạt ta.”
Diệp Khê Thiến ườn ra giường, véo véo má hắn, híp mắt hỏi: “Em không thể bắt nạt anh à?”
“Có chứ! Nương tử tất nhiên có thể bắt nạt ta như tối qua ta bắt nạt nàng…” Âm cuối An Nguyệt Quân cố ý kéo dài, mắt đẹp càng thêm sáng, miệng cười he he.
Diệp Khê Thiến hiểu ý, đang định mắng hắn thì một cơn đau ập tới khiến nàng phải ôm lấy đầu, cắn môi, mặt tái nhợt, mồ hôi ròng ròng.
“Nương tử, nương tử, nàng sao thế? Nương tử…” An Nguyệt Quân hốt hoảng ôm nàng vào lòng, xoa đầu cho nàng, tuy nhiên chẳng có hiệu quả gì, ngược lại nàng càng đau đớn hơn.
Hắn hoảng sợ nhìn nàng, lay nàng. Khuôn mặt yêu thương lọt vào bóng tối, giọng nói nhỏ dần, nàng ngất.
“Mau gọi đại phu! Mau gọi đại phu! Nhanh!”
“Nàng sao?” An Nguyệt Quân lo lắng hỏi đại phu, song mặt vẫn giữ vẻ lạnh. Có vẻ ngoại trừ trước mặt nàng, hắn sẽ không bao giờ lộ biểu hiện gì khác.
“Phu nhân hoàn toàn khoẻ mạnh, không bị bệnh.” Đại phu lắc đầu.
“Không thể nào! Ban nãy nàng đau đầu vô cùng, làm sao không bệnh?” An Nguyệt Quân không tin mắng đại phu. Nàng đau, hắn cũng đau.
Đại phu trông ánh mắt tăm tối, lạnh lẽo của An Nguyệt Quân, run bắn cả người, vội vã xoay lại. “Để… để… tại hạ… xem lại…”
Bắt mạch kỹ lần nữa, đại phu vẫn không phát hiện Diệp Khê Thiến có gì khác lạ, nhưng đại phu sợ An Nguyệt Quân trách phạt nên đành ôm quyền bảo: “Phu nhân sợ là đã vất vả quá độ, tại hạ thảo một phương thuốc, trước uống là được. Quan trọng nhất là phải nghỉ ngơi.”
An Nguyệt Quân gật đầu, quay sang nhìn nô tài bên cạnh. Tên nô tài nhanh trí, mời: “Đại phu, ta sẽ theo ngài đi bốc thuốc, mời.”
Sau khi hai người rời đi, An Nguyệt Quân liền lại ngồi bên giường, xoa gương mặt tái nhợt của nàng, thì thào: “Nương tử, ta lại để nàng đau rồi.”
Vừa nãy vẫn còn vui cười bình thường, sao bây giờ đã nằm im trên giường thế này? Tim… đau quá.
“Nương tử, có phải nàng đang trách ta vi phạm lời thề, để nàng đau?”
“Nương tử, đừng giận ta.”
“Nương tử…”
Đột nhiên, Diệp Khê Thiến mở mắt. Trông An Nguyệt Quân, nàng tràn ngập sát ý, tuy nhiên bản thân giấu đi rất nhanh.
An Nguyệt Quân nhanh nhạy ngày thường không phát hiện điều này. Thấy nàng tỉnh, hắn vui sướng ôm cổ nàng, hoan hỉ: “Nương tử, nàng tỉnh rồi! Đầu nàng còn đau không?”
Diệp Khê Thiến im lặng quan sát An Nguyệt Quân, đáy mắt mê man, mặc hắn ôm.
“Nương tử, ta thật lo cho nàng.” An Nguyệt Quân tiếp tục ôm nàng lẩm bẩm.
Con ngươi của hắn ngập tràn tình yêu và vui sướng, nó đã lấp đi vẻ mặt thẫn thờ của Diệp Khê Thiến. Có lẽ hắn quá vui vì nàng tỉnh lại nên không chú ý. “Nương tử, nàng có đói không? Có muốn ăn gì không?”
Diệp Khê Thiến gật đầu. An Nguyệt Quân cười tươi rói như đắm chìm trong ánh nắng mặt trời. “Nương tử đợi chút, ta đi lấy.”
Dứt lời, hắn hôn nhẹ lên môi nàng một cái, rời đi.
Cửa khép, Diệp Khê Thiến lại ôm đầu, khổ sở van xin: “Đừng… Đừng nói nữa… Đừng nói nữa…”
Đầu óc nàng cứ văng vẳng một giọng nói ma mị.
Nó nói, giết An Nguyệt Quân, hắn là kẻ thù của ngươi, mau giết hắn đi, giết kẻ thù của ngươi, giết hắn…
Nàng chật vật lăn lộn trên giường, miệng liên tục lẩm bẩm: “Đừng nói nữa… Đừng nói nữa… Ta không muốn nghe…”
Giọng nói văng vẳng như yêu ma quấn lấy tâm trí Diệp Khê Thiến, chặt tới nỗi sắp bóp vỡ óc nàng ra. Ý nghĩ duy nhất còn sót là: giết An Nguyệt Quân!
Dần dần, ánh mắt đau đớn của nàng rã rời, xa lạ và trở nên đầy sát ý.
Lạc Vũ đã ra tay: khống chế Diệp Khê Thiến, biến nàng thành con rối của y.
Nàng nhìn cây kéo nhỏ trước bàn trang điểm, mắt sáng lên, chạy qua giấu nó vào ống tay áo, sau đó trở về giường nằm xuống.
Đúng lúc này, An Nguyệt Quân bê khay cháo nóng và thức ăn bước vào, vẻ mặt sung sướng. Nương tử đã tỉnh, không gì tốt hơn nữa!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tướng Công Bám Người
Phi Yên
Tướng Công Bám Người - Phi Yên
https://isach.info/story.php?story=tuong_cong_bam_nguoi__phi_yen