Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiên Chi Kiều Nữ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 85: Phiên Ngoại: Bánh Bao
B
ên ngoài phòng mùa xuân ấm áp, trong phòng, Lưu Diên đang nâng một bàn chân trắng nõn để vẽ móng. Trên chiếc bàn bên cạnh bày sẵn mấy lọ thủy tinh và mấy dụng cụ tinh sảo kỳ lạ.
Thứ Lưu Diên dùng để vẽ móng cho bảo bối không phải phượng tiên hoa (1) bình thường, đó là một loại cây đặc biệt sinh trưởng ở đất Thục, khi hoa nở có màu hồng nhạt. Các cô gái trẻ ở vùng đó rất thích ngắt hoa về làm phấn son thơm ngát, dần dà, nó được gọi là hoa Yên Chi.
(1) Phượng tiên hoa hay còn gọi là cây bóng nước, cây móng tay. Người xưa thường dùng nhựa cây làm sơn móng tay.
Lưu Diên sai người mang mấy cây từ đất Thục về đây, nuôi trong nhà ấm, hoa nở cả bốn mùa trong năm. Liên Tam không thích màu đỏ tươi tục khí của phượng tiên hoa, Lưu Diên cũng vậy. Sau khi hái hoa Yên Chi, hắn nghiên cứu kỹ, tạo ra nhiều màu hồng với độ đậm nhạt khác nhau, càng nổi bật ngón chân Liên Tam trắng trẻo, rất ưa nhìn.
Từ lần sanh con, sau khi Liên Tam đi dạo qua quỷ môn quan một vòng trở về, Lưu Diên coi nàng như em bé yếu ớt, mong manh. Lạnh nóng khát đói bụng, nàng không thoải mái dù chỉ chút xíu đều khiến hắn lo sợ không yên. Mấy chuyện như mặc quần áo, chải đầu, hắn một mình bao trọn, đám nha hoàn trong viện trở thành đồ trang trí.
Khi dùng bữa, Hồng Tụ vốn nên đứng ở một bên, gắp thức ăn, múc canh cho Liên Tam, kết quả nàng vừa định vươn tay thì bị Lưu Diên nhìn chằm chằm, chân Hồng Tụ mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống! Từ nay về sau, bọn nha hoàn vỡ lẽ, lão gia nhà các nàng thích hầu hạ phu nhân. Đây là tiểu tình thú giữa hai vợ chồng, các nàng không nên xen vào.
Cửa sổ đẩy ra, gió thổi vào, sơn trên tay thoáng chốc đã khô. Liên Tam giơ hai bàn tay lên ngắm nghía, hài lòng khích lệ: “Tay nghề phu quân càng ngày càng tốt, lần này không loen ra bên cạnh.”
Đồng thời mười đầu ngón chân cũng xong xuôi, Lưu Diên cất đệm mềm lên một cái bàn để không, chuyển hai bàn chân nhỏ từ đùi mình sang chỗ khác. Còn mình ngồi xuống cạnh Liên Tam, ôm vai nàng cười nói: “Quen tay hay việc mà, làm thêm vài lần nữa sẽ càng vẽ càng cân xứng. Ta sai người mang bút thật nhỏ đến, vẽ thêm đóa hoa nhỏ cho nàng ~” Mấy năm nay rảnh rỗi, hắn học xong cả cầm kỳ thư họa, nay không những đánh đàn cho tâm can nhi nghe, mà còn có thể vẽ nàng.
“Ừm, hôn một cái làm phần thưởng.” Liên Tam cười tủm tỉm lại gần, mổ một cái lên mặt hắn.
“Chưa đủ…” Lưu Diên cười xấu xa ôm mặt tiểu tâm can nhi, đang định đè xuống, bên ngoài vang lên giọng bé con non nớt —— “Cha, nương, cha mẹ làm gì thế?”
“Khụ khụ, “ Lưu Diên vội vàng buông tay, nghiêm túc xoay người giả vờ làm người cha nghiêm khắc, “Ngật nhi đến à? Đám nha hoàn bên ngoài sao không thông báo một tiếng? Càng ngày càng không quy củ!”
Liên Ngật mặc cả cây đỏ chớp chớp đôi mắt to, đột nhiên trong mắt ngân ngấn nước, “Phụ thân đừng trách nha hoàn, là con vụng trộm chạy vào, các nàng chưa nhìn thấy con.”
Liên Tam lập tức cau mày, đẩy bàn tay còn ôm eo nhỏ của mình ra, nũng nịu nói: “Chàng hung cái gì? Bé con bị chàng dọa sợ! Lần nào cũng thấy bản mặt này của chàng, chàng không thích nhi tử ta sinh, hay không còn thích ta hả?!” Rồi vẫy vẫy tay với Liên Ngật tần ngần ở cửa không dám vào, ôn nhu nói: “Ngật nhi lại đây, đến chỗ nương, chúng ta không để ý tới cha con.”
Lệ trong mắt Liên Ngật nhanh chóng biến mất, thay bằng nét mặt hân hoan vui sướng, ngọt ngào hô một tiếng: “Nương!” Chạy như bay nhào vào lòng mẫu thân vừa thơm vừa mềm, cậu bé cọ tới cọ lui.
Thấy con trai chiếm mất vị trí của mình, vẻ mặt hạnh phúc hưởng thụ trong lòng tiểu bảo bối, Lưu Diên buồn bực, hận không thể cào tường. Cứ việc cảm thấy hậm hực, nhưng hắn tuyệt không thể biểu hiện ra ngoài, càng không thể để lộ một tia bất mãn, bằng không sẽ bị kiều thê răn dạy —— “Chàng ghen với con làm gì!”
Trong góc khuất Liên Tam không nhìn thấy, Lưu Diên hung tợn nhìn chằm chằm thằng nhóc thối tha, tý tuổi đầu đã biết tranh thủ tình cảm. Hắn hung hăng cắn khăn tay —— không phải trước đây nói sẽ là tiểu thiên sứ ư? Cái gì mà ba người cùng chơi đùa vui vẻ hả?
Liên Ngật năm nay sáu tuổi, môi hồng răng trắng, trắng ngần, giống Liên Tam tới sáu bảy phần, rất được ông bà ngoại yêu thích. Gần như từ khi bé sinh ra, vẫn là ông bà ngoại nuôi lớn. Hồi còn quấn tã thì thôi, đợi bé lớn chút nữa, biết đòi mẫu thân, lại phát hiện mình không thể đến gần mẫu thân, bên cạnh mẫu thân vĩnh viễn là phụ thân canh chừng bé, nhìn chằm chằm bé.
Ban đầu bé chỉ nghi ngờ trong lòng, sau này không cẩn thận nghe bà ngoại kể chuyện xưa về mẹ kế gần đó. Trong suy nghĩ của cậu bé nho nhỏ có một suy đoán mơ hồ —— chắc chắn cha không phải cha ruột bé, mà là cha dượng.
Đôi lúc bé cũng hoài nghi suy đoán của mình, bởi vì chỉ cần bé không dán lấy mẫu thân, sắc mặt phụ thân sẽ ôn hòa, thậm chí cho bé ngồi trên vai thật cao, còn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, đút cho bé thức ăn ngon. Biểu hiện trước sau không đồng nhất khiến bé mơ mơ hồ hồ.
Có lẽ vì di truyền, cậu bạn nhỏ Liên Ngật không chỉ kế thừa tính tinh quái của Liên Tam hồi bé, mà còn biết tranh thủ tình cảm từ sớm, thủ đoạn không ngừng thăng cấp, đã nhiều lần dựa vào ưu thế trời cho áp đảo cha. Mỗi lần gương mặt giống Liên Tam làm vẻ mặt đáng thương rất đáng yêu thì Lưu Diên không nhịn được mềm lòng. Nhưng khi Liên Ngật một lần nữa nhờ kỹ xảo biểu diễn thắng được niềm vui mẫu thân, cả người Lưu Diên toàn mùi dấm.
Có thể nhận ra, khả năng hai cha con nhà này đấu với nhau còn kéo dài mười, hai mươi năm nữa.
“Nương, đêm nay con ngủ với nương được không?”
“Hửm? Sao vậy?”
Hai đôi mắt ngập nước rất giống nhau mắt đối mắt, Lưu Diên đứng xem vô cùng không vui, ho một tiếng, cắt ngang cảnh mẹ con nhìn nhau. “Sao Ngật nhi đột nhiên muốn về ngủ với mẫu thân, ở chỗ bà ngoại không tốt à?”
Liên Ngật chuyển hướng ánh mắt ngập nước, đáng thương nhìn về phía phụ thân, “Cậu và mợ đã về, bà ngoại ông ngoại đều rất bận, con không muốn gây thêm phiền toái cho ông bà.”
Cái gì “Ông bà ngoại bận nhiều việc, không muốn gây thêm phiền toái cho ông bà” lý do lý trấu! Số nha hoàn, ma ma trong viện mẹ vợ đứng kín một phòng, chẳng lẽ tất cả đều là bài trí?! Lấy cớ!
Lưu Diên đã miễn dịch với đôi mắt ấy, không bị ánh mắt như bé hươu sao công hãm, ngược lại từ ái xoa đầu Liên Ngật, “Năm ngoái cha đã chuẩn bị sân cho con, năm nay Ngật nhi sáu tuổi rồi. Từ hồi sinh con sức khỏe mẹ con không tốt, buổi tối ngủ ko sâu, Ngật nhi là cậu bé ngoan có hiểu biết, sẽ thông cảm với mẫu thân, đúng hay không?”
Cảnh tượng này quá quen thuộc, Liên Tam không mở miệng, mím môi cười, xem hai cha con ầm ĩ thế nào.
Cuối cùng Liên Ngật không địch lại cha ruột đa mưu túc trí, nghẹn họng không nói nên lời, đầu tựa vào vai mẫu thân, đôi mắt lấp lánh, nước mắt lưng tròng chờ mẫu thân làm chủ ình.
Liên Tam mỉm cười liếc tướng công nhà mình, cúi đầu nhìn về phía nhi tử, cười hỏi: “Ngật nhi, con vừa nói cữu cữu và mợ trở lại, bọn họ có nói lúc nào đến nhà chúng ta không?”
“Có!” Liên Ngật còn trẻ con, lập tức quên ủy khuất ban nãy, nghiêm túc gật gật đầu, “Cữu cữu bảo ngày mai đến nhà ta.”
Liên Tam vừa suy tính vừa nở nụ cười, xoa đầu nhi tử khuôn mặt viết rõ mấy chữ cầu khen ngợi, “Ngật nhi là cậu bé ngoan.”
Dùng xong bữa tối, theo lẽ thường hai vợ chồng tay nắm tay đi dạo Tây Hồ.
Lưu Diên nắm bàn tay nhỏ, vừa đẩy cành liễu chắn đường phía trước, vừa nói: “… Gia tộc Khổng thị tuy có bề dày lịch sử, tộc nhân trải khắp thiên hạ, nhưng gia quy nghiêm khắc, chị dâu nàng là đích nữ, chắc quy củ thể thống sẽ không kém.”
Liên Tam lắc lắc đầu, “Ta đâu lo lắng quy củ thể thống của chị ta thế nào?” Nghĩ đến tân thê tử của Tạ An là phiền lòng, nàng có chút không vui nói: “Trọng Lê ca ca muộn như thế mới thành thân, chỉ sợ dọa đến chị ta. Từ lần đầu tiên gặp mặt, ta vẫn khách sáo với chị ấy, ta chưa từng hiền hòa với ai như vậy đâu. Không hiểu chị ta bị sao, tuổi không nhỏ, xuất thân cũng không kém, cố tình mỗi lần gặp ta y chang loại vắt mũi chưa sạch, mỗi câu nói đều giấu kim châm.”
Việc này Lưu Diên không biết, nghe vậy dừng bước, nhíu mày, “Bảo bối, sao không nói việc này với ta?” Hắn luôn luôn cẩn thận, Liên Tam có nửa điểm cảm xúc bất thường hắn đều nhận ra, nhưng sau lần gặp mặt vợ Tạ An, Khổng thị, lúc nàng về nhà vẫn bình thường.
“Ta không đặt nó trong lòng, việc rất nhỏ.” Liên Tam cười rất phóng khoáng, “Dù sao chị ta không ở chung với chúng ta, hai anh chị ấy tân hôn, ta thấy chị ta hiếu kính với cha mẹ đúng chuẩn tức phụ, vậy là được rồi. Cha ta chắc cũng cảm nhận được gì đó, dứt khoát để Trọng Lê ca ca và chị ta ở riêng, may mà Trọng Lê ca ca là nghĩa tử, bên ngoài không đồn đại anh ấy bất hiếu.”
Mấy năm nay Lưu Diên chưởng quản gia sự, tâm tư nhẵn nhụi hơn hẳn, hơi lo lắng nói: “Trọng Lê da mặt mỏng tính tình yếu đuối, Khổng thị kia kiêu căng nhiều mưu kế, ta sợ họ ở riêng, Khổng thị đè nặng Trọng Lê, làm huynh ấy sống không thoải mái.”
Liên Tam bật cười, lắc đầu, “Sẽ không, Trọng Lê ca ca không có bản lĩnh gì khác, xem người rất chuẩn. Nếu Khổng thị là huynh ấy coi trọng thì tâm địa không xấu, cường thế chút cũng tốt, không để người khác bắt nạt.”
Lưu Diên im lặng, hai huynh muội tình cảm thắm thiết, dù sao là chuyện trong nhà người ta, hắn không tiện nhiều lời.
Liên Tam dựa vào vai hắn, cười nói: “Mặc kệ nó, mọi người có tạo hóa riêng, chúng ta sống tốt là được. Cùng lắm thì, tương lai Trọng Lê ca ca ở nhà bị ủy khuất, ta phái chàng sang làm người hòa giải.”
“…” Lưu Diên vừa 囧, lại buồn cười. Đường đường là đấng quân chủ thiên hạ, nay bận rộn lo liệu việc nhà, nếu mấy ông già cổ hủ trong triều biết, không biết sẽ ngất xỉu hay khóc lóc nức nở? Có điều, so với xử lý lũ lụt, hạn hán, tham ô, Nhung Địch xâm phạm bờ cõi, hắn thích mấy việc nhỏ lông gà vỏ tỏi này hơn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiên Chi Kiều Nữ
Mộc Kiều
Thiên Chi Kiều Nữ - Mộc Kiều
https://isach.info/story.php?story=thien_chi_kieu_nu__moc_kieu