Chương 18
ần sáu tháng sau, Denisonde đứng trước tấm gương lớn ba chiều trong phòng cô tại ngôi nhà ở Paris của De Coyne. Cô nhìn mình một cách nghiêm chỉnh. Việc bạn đứng ở phía nào của quầy hàng đã tạo nên một sự khác biệt đến kỳ lạ. Là người mẫu, người ta bảo là ngực cô quá to. Là khách hàng, người ta thề rằng nó lý tưởng đối với thiết kế của họ. Cô mỉm cười.
Nhà thiết kế ở nhà may Hoàng tử Nikovitch gần như mất trí. Ông cứ vỗ trán đôm đốp, mắt nhắm nghiền đầy kịch tính. "Tôi thấy rồi, một áo váy màu lục sẫm, bó chẽn, dính chặt lấy cơ thể này. Cổ cao, đến đúng điểm chân cổ, rồi cắt bỏ một cách táo bạo theo hình trăng lưỡi liềm để làm nổi bật cặp vú tuyệt trần này. Và một chiếc váy thon thả, xẻ từ đầu gối xuống, kiểu Tàu. Tuyệt trần!"
Ông ta mở mắt, chằm chằm nhìn cô. "Bà nghĩ sao?"
"Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ mặc đồ màu xanh lục cả".
Bộ trang phục là tất cả hy vọng của người thiết kế, nhưng điểm xuyến cuối cùng lại là của Robert: viên ngọc lục bảo De Coyne nổi tiếng thế giới, viên đá quý năm mươi cara, được cắt thành hình trái tim nhiều mặt long lanh, nằm trong chiếc giá nhỏ viền bằng những viên kim cương li ti và đeo bằng sợi dây platin mảnh dẻ. Viên ngọc lục bảo đang ánh lên trên làn da màu ngà đậm của cô, ngay chính giữa hai vú, nơi cổ áo đã được khoét một cách táo bạo. Thck, cặp mắt hung nâu của cô cũng phản ánh thứ màu lục tráng lệ này.
Bỗng Denisonde thấy bối rối. Cô liếc sang cô em chồng ngồi bên. Những âm thanh của buổi tiệc đang lớn dần và vang vọng vào tai cô. "Mình thấy làm sao ấy. Mình sợ xuống nhà lắm".
Caroline cười. "Không ai nuốt chửng chị đâu".
Denisonde nhìn vào mắt Caroline. "Em không hiểu đâu. Một số những người đàn ông đã ngủ với mình. Bây giờ gặp họ, mình biết nói gì đây? Cả những bà vợ của họ nữa?"
"Mặc xác họ! Em sẽ nói cho chị những điều khiến chị trở lại với thời trinh trắng".
Caroline bước đến bên chị dâu "Nhìn vào gương đi. Chị có biết viên ngọc lục bảo mang ý nghĩa gì không?" Denisonde lặng lẽ lắc đầu. "Mẹ em đã đeo nó" Caroline nói tiếp "bà nội em đã đeo nó và bà cụ nội em đã đeo nó. Không ai đeo nó mà lại không phải là, hoặc sắp là, bà Nam tước De Coyne. Khi cha đưa nó cho Robert để anh đưa nó cho chị thì đấy là dấu chấm hết với quá khứ của chị. Mà chẳng có ai đang ở dưới nhà lại không biết điều đó"/
Denisonde cảm thấy nước mắt cứ dâng lên. "Robert không bao giờ nói với mình điều đó".
"Robert chẳng phải nói. Anh ấy coi là đương nhiên, và mọi người khác cũng thế. Rồi chị sẽ thấy".
"Mình khóc mất".
"Đừng" Caroline mỉm cười, cầm tay chị dâu. "Xuống nhà đi, trước khi chị oà lên, bởi chi sẽ làm hỏng hết đồ trang điểm".
Nam tước len lỏi qua đám khách để đến chỗ Denisonde. "Cha có thể nhảy với con bản này được không?"
Denisonde gật đầu rồi cúi chào. Ông dẫn cô đến sàn nhảy nhỏ. Ban nhạc toả ra điệu valse chậm khi họ bước ra sàn.
Nam tước mỉm cười khi cô ngả vào tay ông. "Con thấy không. Họ được dạy dỗ tử tế đấy. Họ kính trọng tuổi tác của cha".
Cô cười "Thế thì họ phải chơi bản nhạc giật gân của Mỹ chứ?"
"Cha hết thời rồi" ông nhìn vào mắt cô. "Con vui không?"
"Vui lắm, như mơ ấy. Con không bao giờ biết thế giới lại có thể như thế này" Cô hôn lên má ông "Cảm ơn cha".
"Đừng cảm ơn cha, chính con đã góp phần làm nó trở nên như thế. Con đã đưa con trai cha về với cha". Ông ngập ngừng "Robert có ổn không?"
Cô bắt gặp ánh mắt ông. "Cha nói về ma tuý ạ?" ông gật đầu. "Vâng" cô nói "Qua rồi. Cũng không dễ dàng với Robert, anh ấy ốm nặng một thời gian dài, nhưng giờ thì qua rồi".
"Cha rất mừng. Thế là lại còn điều nữa cha phải cảm ơn con".
"Không phải do con đâu ạ, người Israel đấy. Họ rất nghiêm ngặt về chuyện đó. Họ đã làm Robert khoẻ lại".
Họ đang ở gần cửa phòng thư viện và Nam tước dìu cô từ trên sàn xuống. "Vào đây, cha đưa con mấy thứ".
Denisonde băn khoăn theo ông vào thư viện. Lửa đang cháy trong lò sưởi. Ông mở ngăn kéo bàn lấy ra một số giấy tờ, đưa cho cô. "Những cái này của con".
Denisonde nhìn xuống. Tất cả đều ở đây - các thẻ của cảnh sát, các chứng nhận y tế, hồ sơ các cuộc bắt giữ…Cô ngỡ ngàng nhìn lên. "Làm sao mà cha lấy được tất cả những thứ này?"
"Cha mua. Giờ thì tên con sẽ không có trong hồ sơ nào nữa".
"Phải tốn nhiều tiền lắm hả cha?"
Ông im lặng cầm mớ giấy tờ từ tay cô rồi bước đến bên lò sưởi, thả xuống ngọn lửa. Chúng cháy bùng lên.
"Cha muốn con chứng kiến" ông nói "rằng Denisonde đã vĩnh viễn ra đi".
Cô nhìn vào lò sưởi, rồi nhìn ông. "Vậy ạ? Thế người còn lại là ai? Con là ai?"
"Con dâu của cha. Vợ của Robert, và là người mà cha rất hãnh diện".
Robert đi dọc hành lang rồi bước vào văn phòng Nam tước.
"Không bõ" anh gắt gỏng.
Cha anh ngước lên. "Điều gì làm con nói vậy?"
"Con đã ở đấy" Robert nóng nảy. "Cha quên là con đã ở xứ sở ấy à? Dù dự án có quan trọng đến chừng nào đi nữa thì người Israel cũng không có khả năng chi trả cho một đường ống dẫn đất nước tưới tie6u qua sa mạc. Một trăm năm cũng không. Chúng ta sẽ không bao giờ thấy được tiền của mình ở đấy ra cả".
Một biểu cảm kỳ lạ thoáng trên mặt ông. "Nhưng chính con đã đồng ý là dự án ấy khả thi mà".
"Vâng".
"Và cần thiết nữa".
"Tất nhiên, con có cãi đâu. Song vấn đề con nói là kinh tế".
"Đôi khi, làm ngân hàng tốt cũng phải đầu tư vào những dự án không thấy được lãi tức thời" Nam tước nói. "Đấy là một trong những trách nhiệm của sự thịnh vượng".
Robert ngạc nhiên nhìn cha "Điều đó có phản ánh sự thay đổi lớn lao trong quan điểm của cha không đấy?"
Ông cười "Cũng bằng sự thay đổi ở những phản đối từng phản ánh trong quan điểm của con thôi".
"Nhưng trách nhiệm này là cha đặt lên cả gia đình" Robert khăng khăng. "Đấy không phải là lý do cha đã cứu các xí nghiệp của Von Kuppen à? Và có nghĩa là cha không quan tâm đến việc kiếm tiền trong dự án này à?"
"Cha không nói thế. Là chủ ngân hàng, cha phải luôn luôn quan tâm đến lời lãi. Nhưng chỉ lãi không thôi thì không phải là động cơ chính ở đây".
"Nhưng cha sẽ nhận lãi nếu con có thể chỉ ra làm thế nào để có được chứ?"
"Tất nhiên. Chính xác là con có ý gì ở trong đầu?"
"công ty tàu biển Campion- Israel. Chúng ta đang định gạt yêu cầu bảo lãnh trên biển của họ vì Marcel tham lam muốn vơ toàn bộ lời lãi".
"Đúng vậy" Nam tước nói. "Anh bạn tốt bụng Marcel của chúng ta cứ hễ thấy cái gì là muốn nuốt chửng ngay. Chỉ trong hơn một năm, hắn đã sờ tay vào số tàu biển ngang với số tàu của bố vợ hắn, mà còn chắc chắn hơn quyền lợi của bất cứ công ty Hy Lạp nào. Nhưng tàu bè của hắn thật năm cha ba mẹ, với quá nhiều bảo lãnh chằng chéo đến mức cha e rằng một bảo lãnh mới có thể làm lật cả đoàn tàu".
"Nhưng nếu lãi lời từ hãng vận tải biển Israel không rót trở lại vào các công ty khác của hắn, thì thế vẫn chưa đủ để tiến hành hoạt động lỗ với tuyến ống à?"
"Có thể. Mặc dù lề an toàn của nó rất mong manh".
"Nếu chúng ta gộp hai dự án làm một và cho người Israel vay,giả như với lãi suất một, hai phần trăm, thay vì thông lệ năm, sáu, thậm chí bảy, thì có làm được cả hai không?"
"Có thể được" Robert cười. Cha anh ngước lên. "Nhưng nếu Marcel không đồng ý thì sao? Rất có thể là không có lời lãi gì nếu như hắn bị buộc phải gánh vác cao hơn phần hùn của mình".
"Chúng ta có thể hỏi hắn" Robert nói. "Nếu hắn cần tàu như cha nói thì hắn sẽ vào cuộc. Còn có ai sẵn sàng bảo lãnh cho hắn hơn chúng ta?"
Nam tước nhìn con trai với ánh mắt vì nể. Về cơ bản, đây là ý tưởng hay, và nếu thành công thì Israel sẽ được lợi rất nhiều. "Marcel ở New York, con nên sang đấy nói chuyện với hắn".
"Con nghĩ Denisonde sẽ thích. Cô ấy chưa bao giờ tới Mỹ".
Robert đi ra. Nam tước uể oải cầm tờ giấy lên đọc, nhưng hình như chẳng hiểu gì. Ông già rồi chăng? Khi còn trẻ, thậm chí chỉ mấy năm trước đây thôi, ông không thể bỏ qua một khả năng như thế. Có lẽ đã đến lúc ông phải nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi.
Không phải vì chuyện này mà ông mệt mỏi. Mà là vì ông đã mang gánh nặng quá lâu. Hoặc có thể vì ông chưa sẵn sàng đứng sang bên cho đến khi chắc chắn ai đó có khả năng gánh vác tiếp. Như ông đã thay cha ông vậy.
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu