Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ngọc Thị Xuân Thu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 85: Mặt Trời Mọc Đằng Tây
T
uy rằng công tử Xuất lấy câu ‘Dựa vào nhan sắc của nàng, muốn lên giường của ta, còn thiếu một bậc’ khiến Ngọc Tử rất mất mặt, nhưng nàng cũng an tâm hơn Mắt thấy công tử Xuất dưới sự hầu hạ của các thị tì, tháo thắt lưng, chuẩn bị đi ngủ. Máu mũi của Ngọc Tử sớm đã ngừng chảy, còn đang giả vờ giả vịt ngẩng đầu. Cho đến khi tấm màn trước giường buông xuống, nàng mới từ từ trèo lên giường, chiếc giường bên phải giường của hắn.
Lúc này, trái sang phải hèn, trượng phu nằm bên trái, phụ nhân nằm bên phải. Ngoại trừ tướng quân hành quân đánh giặc là ăn ở bên phải, người lấy kì binh giết người thấp hèn ra, bình thường hoạt động trọng đại, đều là ngồi bên trái.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, từ góc độ của nàng, đúng là trực tiếp đối diện với khuôn mặt của công tử Xuất. Nàng thật sự không có gì, nàng chỉ là hoài nghi, nhất cử nhất dộng của nàng, hơn phân nữa đều bị thu vào tầm mắt của tên kia.
Gần như nằm ngay đơ, cố gắng được nửa canh giờ, Ngọc Tử càng ngày càng buồn ngủ, nàng trừng mắt nhìn, ý thức dần dần chuyển thành ngẩn ngơ.
Ngay khi nàng như đang ngủ lim dim, giọng nói trầm thấp của công tử Xuất truyền đến, “Nước.”
Ngọc Tử nghe rõ nhưng đại não của nàng mơ mơ màng màng, đang phán đoán, nàng có thể “Không nghe thấy?” chăng?
Lúc này, giọng khàn khàn lạnh lẽo của công tử Xuất lại truyền đến, “Ngọc cơ, nước!”
Lần này, Ngọc Tử đã biết, bản thân cần phải nghe cho rõ.
Vì thế nàng từ trên giường bò xuống, đi đến cái bàn bên cạnh, từ bình rót ra một ly nước, đi đến trước màn trước của công tử Xuất, cúi đầu đưa tay, “Công tử, nước đây rồi.”
Công tử Xuất không trả lời.
Ngọc Tử đành phải nhẹ giọng nói lại lần nữa: “Công tử, nước tới rồi.”
Trả lời nàng là tiếng hừ nhẹ của công tử Xuất, hắn mệt mỏi khàn khàn nói: “Ngọc cơ, nàng là cơ thiếp!”
Ngọc Tử suy nghĩ một chút, ngay sau đó thử đem một tầng màn trướng xốc lên, sau đó đến gần giường của hắn.
Công tử Xuất nằm trên giường, mái tóc rối tung xõa trên gối ngọc, khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn như ngọc, mơ hồ có nét uể oải, không giống dáng vẻ ban ngày lúc nào cũng cười cười giễu cợt. Hắn nhắm hai mắt lại, không nhúc nhích. Nàng đành phải học trong TV, đỡ công tử Xuất dậy, dựa vào trong lòng, sau đó cho hắn uống nước.
Công tử Xuất chỉ nhấp một ngụm, liền dời môi. Một giọt nước đọng ở môi trên hắn, dao động một lát mới lặng lẽ thấm vào môi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, không biết vì sao, Ngọc Tử lại nuốt nước miếng.
Ngọc Tử đỡ hắn nằm xuống như cũ rồi lui ra ngoài.
Nàng vừa mới đặt ly xuống bàn, nhắm hai mắt, giọng nói đã ngủ mơ mơ màng màng của công tử Xuất truyền đến, “Không giống quý tộc, không biết lễ nghi. Ngọc cơ, nàng không phải nữ nhân nước Lỗ! Nàng là người phương nào?”
Giọng của hắn trầm thấp, khàn khàn, gần như là nói mớ mệt mỏi.
Ngọc Tử cứng người lại.
Cũng không biết trải qua bao lâu nàng mới tìm lại được giọng nói của mình, “Thiếp, khi sống ở nơi hoang dã, đã quên mất chuyện trước kia.”
Đơn giản một câu, đúng, nàng mất trí nhớ!
Công tử Xuất cười!
Nụ cười này có chút mệt mỏi, có chút lành lạnh. Hắn cười nói: “Chuyện trước kia không nhớ, lại nhớ rõ Ngô Tụ và thái tử nước Tề?”
Ngọc Tử mím chặt môi, đại não có chút mơ màng đã hoàn toàn tỉnh táo. Nàng cúi đầu nhắc lại: “Thiếp, đã quên mất chuyện trước kia.”
Cho dù lí do thoái thác này rất nhiều sơ hở, nàng cũng chỉ có thể kiên trì. Bằng không, nàng có thể nói cái gì chứ?
Ngọc Tử cúi đầu, thấp tha thấp thỏm chờ công tử Xuất chất vấn.
Thứ nàng đợi được lại là tiếng ngáy của công tử Xuất.
Hắn rõ ràng đang ngủ!
Trong khoảng thời gian ngắn, Ngọc Tử nói không nên lời, là thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng vẫn buồn bực. Nàng lại nằm xuống. Nhưng lúc này đây. Nàng gắng gượng nằm hai canh giờ chờ cho đến lúc gà gáy mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Ngọc Tử dường như vừa mới đi vào giấc ngủ lại bị người ta đánh thức.
Đánh thức nàng là một tỳ nữ, tỳ nữ kia có chút bất mãn mà trừng mắt nhìn nàng, nói: “Ngọc cơ, công tử dậy rồi.”
Ngọc Tử vội vàng bò dậy, nhìn công tử Xuất hành lễ rồi nói: “Thiếp thất lễ.”
Công tử Xuất vừa mới rời giường, dưới sự vây quanh của bốn thị tỳ, mặc quần áo rửa mặt. Hắn hình như cũng chưa hết buồn ngủ, đang khép hờ đôi mắt, để mặc cho thị tì bài bố. Sau khi nghe Ngọc Tử rời giường, hắn thản nhiên ra lệnh: “Sau khi rửa mặt thì qua gặp ta.”
“Vâng.”
Ngọc Tử cúi đầu, dùng tóc rối bời che trước khuôn mặt. Nàng biết, hiện tại bản thân thật sự là người không ra người, bởi vì khóc nhiều, con mắt sưng thành trái đào, cái mũi vừa chạm vào đã đau, chắc là sưng càng to lắm.
Quả nhiên, soi xuống mặt nước, khuôn mặt của Ngọc Tử đã thành trái khổ qua. Cái mũi nhỏ của nàng xanh lè và sưng phù, quả thực như một trái cà to bự.
Rửa mặt chải đầu sạch sẽ, Ngọc Tử cúi đầu, đi vào tẩm điện.
Lúc này, công tử Xuất đang ở xông hương, để cho các tỳ nữ giúp hắn chải mái tóc dài.
Khi Ngọc Tử đi đến trước mặt hắn, hắn bất mãn nhíu nhíu mày, nói: “Cơ không phải nô bộc, tại sao đi đường lại cúi đầu?”
Ngọc Tử bất đắc dĩ đành phải ngẩng đầu lên.
Công tử Xuất ngẩn ra, hắn đánh giá đôi mắt và cái mũi sưng to của nàng, thở dài: “Thật là khủng khiếp.”
Ngọc Tử đau khổ, lệ bi thương trong mắt của nàng lại rưng rưng, “Công tử, lúc này thiếp chỉ xấu, chứ không phải khủng khiếp.”
Công tử Xuất liếc mắt một cái nhìn nàng, cũng không để ý. Hắn dưới sự hỗ trợ của các tỳ nữ mặc bộ áo lông cừu, xoay người liền nhìn ra phía ngoài. Khi hắn đi đến cửa điện, bước chân hơi ngừng một lát, quay đầu lại nhìn về phía Ngọc Tử đang nước mắt rưng rưng rất thương tâm kia, cúi đầu cười, “Nghe nói phụ thân ngươi từng ở Tề cung suốt ba năm? Tâm nguyện muốn làm thực khách.”
Ngọc Tử đầu tiên là ngẩn ra rồi lập tức vui mừng cúi đầu, hai tay chắp lại, “Nguyện bẩm thay gia phụ.”
Công tử Xuất gật gật đầu, thản nhiên mà nói: “Hắn sau khi làm thực khách cho ta, cũng có thể cùng ngươi buôn bán.”
Lần này, Ngọc Tử thật sự là vui mừng quá đỗi, nàng nhẹ nhàng quỳ rạp xuống đất, dập đầu xuống đất với công tử Xuất, “Ân đức của công tử, thiếp khắc ghi trong tâm khảm.”
Khi Ngọc Tử ngẩng đầu, công tử Xuất đã rời đi.
Nhìn bóng dáng hiên ngang của hắn biến mất ở viện môn, Ngọc Tử khó mà tin được vào lỗ tai mình. Nàng sau một hồi cười ngây ngô, bất tri bất giác, học theo bộ dáng của hắn mà xoa nhẹ trên cằm mình, thì thào lẩm bẩm: “Đúng là mặt trời mọc đằng tây. Người này, lại có thể đối tốt với ta như vậy?”
Vui mừng có lẽ quá lớn, Ngọc Tử vội vàng ăn mặc như thiếu niên, mặc trang phục thẫm màu, mặc kệ đôi mắt và cái mũi sưng lớn, vui vẻ sung sướng đi tới ngôi nhà đã thuê cho Cung ở.
Nàng vội vã nói tin tức tốt này cho Cung nghe.
Khi bóng dáng Ngọc Tử tràn đầy sức sống biến mất ở cửa viện, trong hoa viên, ngồi ở dưới ánh mặt trời mùa đông, công tử Xuất đang đánh cờ vây, đặt một quân cờ xuống bàn! Quân cờ này vừa đặt xuống, thực khách đối diện kinh ngạc nói: “Công tử cao tay, sao lại đi nước cờ vô dụng này?”
Công tử Xuất cười khẽ, hắn thản nhiên trả lời: “Tuy là nước cờ vô dụng nhưng có lẽ sẽ có tác dụng về sau.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngọc Thị Xuân Thu
Lâm Gia Thành
Ngọc Thị Xuân Thu - Lâm Gia Thành
https://isach.info/story.php?story=ngoc_thi_xuan_thu__lam_gia_thanh