Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Giang Bắc Nữ Phỉ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 85: Đấu Võ Mồm
T
hần Niên không dám liều đỡ chiêu thức của ông ta, vội vàng lắc người tránh sang một bên, công phu của nàng vốn dĩ thuộc hạng gà mờ, trước mặt một cao thủ như Triều Dương Tử lại càng không chịu nổi một đòn, mấy chiêu sau đó nguy hiểm vô cùng, dọa khiến nàng cuống quýt hét toáng lên: “Lão đạo sĩ đen đúa lấy lớn bắt nạt nhỏ, có biết xấu hổi không hả!”.
Triều Dương Tử nghe vậy càng giận, ông ta vì bản thân lớn lên đen nhẻm xấu xí, lên cực kỳ ghét những kẻ chuyện lấy da dẻ ra để nói, giờ Thần Niên không cẩn thận dẫm trúng lên vết sẹo của ông ta, khiến ông ta không khỏi thẹn quá hóa giận, chưởng phong phát ra càng mạnh, rõ ràng là đã nổi sát tâm, hận không thể xuống tay giết chết Thần Niên ngay lập tức. Đang trong lúc nguy cấp, thì có hai bóng người một trước một sau từ bên ngoài nhanh nhẹn lướt đến. Người đầu tiên vào liền tiến tới tóm lấy chiếc áo không tay của Thần Niên, nhanh chóng kéo nàng lùi lại, chân trượt về sau đến hơn một trượng, có thế mới tránh được luồng chưởng phong nguy hiểm bổ từ trên đầu xuống của Triều Dương Tử, sốt sắng quát lên: “Sư huynh! Huynh đang làm gì vậy?”.
Lời còn chưa dứt, cả người lẫn đao của Lục Kiêu theo sát phía sau đã lao tới chém về phía Triều Dương Tử, lập tức ra tay cùng chém giết với ông ta. Triều Dương Tử nội công thâm hậu, chưởng pháp độc ác tàn nhẫn, nhưng Lục Kiêu lại thắng ở tuổi trẻ và sức lực cường tráng, đao pháp dũng mãnh, hai người cũng coi như kẻ tám lạng người nửa cân, thực lực ngang nhau. Triều Dương Tử ở bên này đã nổi sát tâm, Lục Kiêu ở bên kia càng không biết thế nào là hạ thủ lưu tình, hai người họ chỉ đánh một chiêu thôi đã vô cùng nguy hiểm rồi.
Lão Kiều thấy thế cuống lên, đã sợ sư huynh mình bị thiệt, lại sợ làm bị thương đến Lục Kiêu thì không biết phải ăn nói sao với Phong Quân Dương, đành nhảy vào cuộc chiến. May mà trong ba người võ công của ông ta cao nhất, nên mới có thể ngăn được đầu này chặn được đầu kia, những cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, miệng không ngừng khuyên can: “Tạm thời dừng tay đã, có gì thì từ từ thương lượng!”.
Triều Dương Tử bị ông ta cản lại, cáu nói: “Đệ tránh ra, để ta giết con tiểu yêu nữ này!”.
Lục Kiêu ở bên này càng chẳng thèm nói năng gì, chỉ vung thanh đao cong trên tay lên trêu chọc trên người Triều Dương Tử. Lão Kiều thấy thế lại vội vã thả Triều Dương Tử ra, xoay người chặn Lục Kiêu lại. Thần Niên kinh hồn chưa kịp trấn tĩnh, thấy ba người cùng đánh nhau, lại sợ lão Kiều thiên vị khiến Lục Kiêu bị thiệt, vội vàng quát to: “Lão Kiều, mau chặn đạo trưởng lại, võ công của ông ta cao hơn Lục Kiêu! Ông chặn ông ta, ta chặn Lục Kiêu.”
Lão Kiều nhất thời cũng thể quan tâm được nhiều chuyện, nghe vậy liền xoay người lại chặn Triều Dương Tử, Thần Niên ở bên này tuy miệng la lớn như vậy, nhưng lại chẳng hề mảy may ngăn cản Lục Kiêu. Triều Dương Tử hiểu thấu ý đồ của Thần Niên, liền nhanh chóng lạng người tránh đi bổ cho Lục Kiêu một đao, không quên mắng Thần Niên một câu: “Phì, khá khen cho con tiểu yêu nữ gian trá!”.
Đang trong tình cảnh hỗn loạn, thì ở bên ngoài cửa tiểu viện đột nhiên vang lên một tiếng huýt sáo trong vắt, tiếng huýt này vang lên như sấm dậy, khiến tâm trí người ta trở nên hoảng sợ, một vài người trong tiểu viện đều nhất loạt giật mình, ba người lão Kiều, Triều Dương Tử và Lục Kiêu nhất thời ngừng đánh nhau, vận nội lực chống đỡ tiếng huýt sáo, Thần Niên lại càng không chịu nổi vội giơ tay lên bịt lỗ tai mình vào.
Đến khi tiếng huýt sáo kia dừng lại rồi, thì nghe thấy có người lớn tiếng quát: “Tất cả đang làm gì vậy!”.
Mọi người trong viện nghe thế đều quay ra nhìn, thấy ngoài cửa viện không biết từ lúc nào đã có bảy tám người, thủ lĩnh thị vệ Trịnh Luân sống lưng thẳng tắp đang đứng ở trước nhất, phía sau hắn không xa chính là Phong Quân Dương đang đứng khoanh tay, để ấy ám vệ áo đen bảo vệ ình, khóe môi hơi mím lại nhìn mấy người trong tiểu viện, nhưng lại không nói tiếng nào.
Trong lòng lão Kiều cả kinh, ông ta đi theo bên cạnh Phong Quân Dương đã hơn mười năm nay, ít nhiều cũng hiểu được tính cách của hắn, chỉ nhìn qua dáng vẻ của hắn như vậy thôi cũng đủ biết hắn đang tức giận, bèn vội vàng bước lên hai bước quỳ một gối xuống trước mặt Phong Quân Dương, xin lỗi: “Thế tử gia thứ tội.”
“Lão Kiều xin hãy đứng dậy đi.” Phong Quân Dương tuy miệng nói như vậy, nhưng lại không đưa tay ra đỡ giống như lúc trước, chỉ cười mỉm nói: “Là Thần Niên không hiểu chuyện, lão Kiều và đạo trưởng đừng tính toán với nàng ấy.”
Lão Kiều nghe hắn nói vậy, trong lòng lại càng cảm thấy chới với, không những không đứng dậy, mà còn nhận lỗi với Phong Quân Dương thay Triều Dương Tử. Triều Dương Tử ở bên đó nghe xong liền nóng nảy, cả giận nói: “Kiều Vũ! Đệ đứng lên cho ta, dáng vẻ giống như nô tài cong lưng quỳ gối của đệ, định đặt thể điện của sư môn ở đâu hả?”.
Những lời này quá mức trần trụi, khiến lão Kiều nghe xong sắc mặt nhất thời trắng bệch, thân thể thoáng dao động.
Phong Quân Dương ở bên này lạnh nhạt ngước mắt lên nhìn khuôn mặt đầy giận dữ của Triều Dương Tử, chậm rãi nói: “Lửa giận của đạo trưởng lớn quá.”
Trong số những người này, nội lực của Thần Niên là mỏng yếu nhất, vừa mới chịu tiếng huýt sáo kia khiến cho khí huyết vẫn đang cuồn cuộn trong lồng ngực, mãi đến giờ mới cảm thấy hơi khá hơn một chút, bèn đẩy Lục Kiêu đang chắn trước mặt nàng ra, nhìn lão Kiều vẫn đang quỳ trên đất, lại nhìn đến Phong Quân Dương, tròng mắt đảo quanh rồi bước tới vươn hai tay đỡ lão Kiều đứng lên, quay người lại nói với Triều Dương Tử: “Đạo trưởng, vừa nãy là Thần Niên không phải, ta ở đây xin nhận lỗi với ngài.”
Nàng vừa nói vừa thật sự chỉnh trang lại quần áo hành lễ tạ lỗi với ông ta, sau đó lại giải thích: “Chỉ là vừa rồi ta không phải tới để quấy rầy đạo trưởng, chẳng qua là ta đi nhầm đến tiểu viện này thôi, vốn dĩ định xin lỗi đạo trưởng xong sẽ lui ra ngoài, nhưng đạo trưởng không đợi ta nói xong đã lên tiếng quát lớn quở trách, ta giải thích được đôi lời, ngược lại còn khiến đạo trưởng hung hăng xuống tay, hận không thể một chưởng giết chết ta luôn, lão Kiều và Lục Kiêu sợ ta bị đạo trưởng làm bị thương nên mới ra tay tương cứu, nên mới có một màn đánh nhau này. Đạo trưởng, ta có nói dối câu nào không?”.
Mấy lời đơn giản của nàng đã giải thích rõ ràng nguyên nhân sự việc, tuy rằng đã nhận lỗi với Triều Dương Tử, nhưng phía sau những lời đó lại đổ hết mọi trách nhiệm lên người Triều Dương Tử, lại còn không có câu nói nói dối nữa chứ, chỉ không mảy may nhắc tới những lời chính bản thân nàng đã mắng ông ta mà thôi. Triều Dương Tử chịu thiệt, nhưng lại biết mình không thể nói lại nàng, nên dứt khoát ngậm chặt miệng lại, chỉ có khuôn mặt đen sì là giận dữ nhìn Thần Niên chằm chằm.
Thần Niên nhìn thì dường như đang xin lỗi, nhưng trên thực tế những chuyện chụp mũ đen lền đầu người khác như thế này nàng đã làm quá quen khi còn ở trong trại Thanh Phong rồi. Lúc ấy hai người nàng và Diệp Tiểu Thất phối hợp cùng với nhau, có thể nói đen thành trắng. Nói một cách đơn giản chính là bất kể là chuyện gì trách móc ai, đều do Thần Niên ra mặt xin lỗi, sắm vai khoan dung nhường nhịn, sau đó Diệp Tiểu Thất ở bên cạnh diễn màn lòng đầy căm phẫn, miệng lưỡi lanh lợi nói hết nguyên do, rửa sạch mọi tội lỗi của Thần Niên.
Nhớ lại lúc đầu ấy, hai người Thần Niên và Diệp Tiểu Thất chỉ dựa vào một chiêu đó, mà hoành hành suốt mười mấy năm trong trại Thanh Phong, không biết đã có bao nhiều người ở trong trại phải nếm thử mùi vị của việc khổ mà không nói lên lời này. Chỉ là hiện giờ đứng bên người Thần Niên là một Lục Kiêu vừa ngây lại vừa ngốc, đừng nói là Thần Niên là liếc mắt nhìn đến, mà cho dù Thần Niên có nói thẳng trước mặt hắn, hắn cũng chẳng thể nhìn ra được ý đồ của nàng.
Vì lý do đó, nên Thần Niên nói xong mấy lời kia xong liền không nói tiếp nữa, ngược lại còn biết đường kéo Lục Kiêu lui lại phía sau lưng Phong Quân Dương.
Lão Kiều quay đầu lại nhìn Triều Dương Tử đang ngậm chặt miệng không nói lời nào, đành coi từng câu từng câu Thần Niên nói đều là sự thực, ông lại quá biết tính tình cổ quái của sư huynh mình rồi, nên lập tức hoàn toàn tin Triều Dương Tử cư xử cay nghiệt nên mới dẫn tới màn tranh chấp này, vẻ áy náy trên mặt không khỏi càng đậm hơn.
Ai ngờ vẻ mặt Phong Quân Dương lại hòa hoãn đi đôi chút, nở nụ cười lãnh đạm, trấn an ông ta: “Nói như vậy nghĩa là toàn bộ chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm thôi, hiện giờ đã nói ra hết rồi, thì xin đạo trưởng và lão Kiều đừng để ở trong lòng nữa. Đạo trưởng vì ta mà từ xa tới đây, ta còn chưa kịp bày tỏ tấm lòng, chi bằng tối nay mở tiệc khoản đãi, một là xin lỗi thay cho Thần Niên, hai là cũng coi như đón gió tẩy trẩn cho đạo trưởng, có được không?”.
Lão Kiều vội vàng từ chối, ở bên đó lửa giận trong bụng Triều Dương Tử sắp bùng lên, giờ lại bị sư đệ nhà mình lén lút đè xuống, khuôn mặt đen sạm đi lạnh lùng nói: “Không đi!”.
Ông ta lạnh lùng cứng rắn nói không đi như vậy, khiến lão Kiều ở bên này sợ Phong Quân Dương mất hết thể diện, nên sau đó không tiện từ chối nữa, đành đồng ý tới tham gia buổi tiệc. Ngay cả bên Triều Dương Tử, ông ta cũng đồng ý thay luôn, thấy Triều Dương Tử gân cổ lên lại muốn nói tiếp nữa, sợ ông ta nói ra những điều khác thường, nhất thời hận không thể điểm luôn huyệt câm của ông ta lại.
Phong Quân Dương không chút để ý mỉm cười, dẫn đám người Thần Niên cáo từ.
Mọi người vừa ra khỏi cửa viện, cuối cùng tính khí Triều Dương Tử cũng không thể nhẫn nhịn nổi nữa từ dưới đất nhảy dựng lên, nổi cáu nói với lão Kiều: “Bản thân đệ tình nguyện làm nanh vuốt cho đám quyền quý đó thì cũng thôi, sao lại còn khúm núm nịnh nọt không biết xấu hổ như vậy nữa hả? Đệ không sợ bôi nhọ sư môn sao?”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Giang Bắc Nữ Phỉ
Tiên Chanh
Giang Bắc Nữ Phỉ - Tiên Chanh
https://isach.info/story.php?story=giang_bac_nu_phi__tien_chanh