Chương 83
ầm miếng da gói cuốn kinh, Tess chậm rãi quay trở về, dọc theo bãi biển. Mặt trời đang lặn, những tia sáng yếu ớt cuối cùng le lói xuyên qua những cụm mây xám che kín chân trời.
Tess quyết định không thể mang chiếc tráp về, thay vì vậy, nàng giấu nó sau một tảng đá lớn để tránh thu hút sự chú ý không mong muốn. Nàng sẽ trở lại lấy nó sau. Tâm trí nàng vẫn bối rối về những ý nghĩa của cái vật mà mình nắm giữ trong tay. Nó không phải là một mảnh sành, cũng không phải là thành Troy hay lăng mộ vua Tutankhamen. Đây là thứ có thể làm biến đổi cả thế giới. Nó phải được xử lý, ít ra là, với tinh thần cẩn trọng tuyệt đối.
Khi gần đến mấy ngôi nhà ở Marathounda, Tess cởi chiếc áo len và cuốn xung quanh cái bao nhỏ. Hai ngư dân đã rời khỏi quán rượu, nhưng nàng nhờ được một người đàn ông đã nhận ra nàng từ hôm trước chở về nhà ông bác sĩ.
Khi Tess bước vào, Mavromaras chào nàng với nụ cười rộng mở trên gương mặt. “Cô ở đâu vậy? Chúng tôi đang mong cô đây.” Trước khi Tess kịp buông ra vài lời nói dối, ông bác sĩ đã lôi nàng vào nhà, hướng về các phòng ngủ. “Nào, nhanh lên. Có người muốn gặp cô đấy.”
Reilly đang nhìn nàng, chiếc mặt nạ thở đã được lấy đi, dũng cảm và nỗ lực nở một nụ cười trên đôi môi khô khốc của mình. Reilly nửa nằm nửa ngồi, dựa vào ba chiếc gối lớn. Nàng cảm thấy xao xuyến trong lòng.
“Chào em,” Reilly lên tiếng, giọng yếu ớt.
“Đi mà chào anh ấy,” Tess trả lời, cảm giác nhẹ nhõm trên gương mặt. Nàng cảm thấy lâng lâng theo một cảm giác nàng chưa bao giờ trải nghiệm. Tess quay đi và cố không làm Eleni hoặc ông bác sĩ chú ý, làm như ngẫu nhiên cái áo len bị cuộn lại xuống chiếc tủ nhỏ phía trước giường, rồi tiến về phía Reilly và hôn nhẹ lên trán anh. Mắt nàng lướt nhìn gương mặt tím bầm của Reilly, nàng cắn chặt môi dưới, cảm thấy những giọt nước mắt đang trào dâng.
“Em mừng là anh đã trở lại.” Tess nói giọng lí nhí.
Reilly nhún vai, mặt từ từ tươi tỉnh trở lại. “Từ nay trở đi, anh sẽ chọn địa điểm để chúng ta đi nghỉ, được chứ?”
Mặt Tess sáng lên, và nàng không sao ngăn được giọt nước mắt ứa ra lăn xuống gò má. “Vâng, em đồng ý.” Nàng quay lại, đôi mắt nhòe lệ tươi tắn nhìn vợ chồng ông bác sĩ. “Cảm ơn,” Tess lẩm bẩm. Họ chỉ gật đầu và mỉm cười. “Tôi – cả hai chúng tôi đều chịu ơn cứu mạng của ông bà. Làm sao tôi có thể đền đáp cho ông bà?”
“Vớ vẩn,” Mavromaras trả lời. “Người Hy Lạp chúng tôi có câu tục ngữ Den hriazete risto, kanthikon mou. Nghĩa là không cần thiết phải có những lời cảm ơn dành cho cái được coi là trách nhiệm.” Ông ta liếc nhìn Eleni, trao đổi một dấu hiệu không lời. “Chúng tôi đi đây,” ông bác sĩ nhẹ nhàng nói, “tôi chắc cả hai có nhiều chuyện để nói với nhau.”
Tess nhìn họ quay đi, nàng hấp tấp chạy đến, ôm chầm lấy ông bác sĩ và hôn lên má ông. Làn da rám nắng ửng đỏ lên, nhưng Mavromaras vẫn nở một nụ cười khiêm tốn, bước ra khỏi phòng, để họ lại với nhau.
Khi quay lại đến bên Reilly, Tess nhìn cái áo len đang chễm chệ trên chiếc tủ nhỏ như một quả bom chưa nổ. Nàng cảm thấy thất kính vì đã không trung thực với cả hai vợ chồng ông bác sĩ – những người đã cứu mạng nàng, và cả với Reilly. Tess khao khát được nói với Reilly về quyển sách, nhưng cũng nhận ra rằng bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp.
Tuy vậy, sẽ không bao lâu.
Tâm tư trĩu nặng, Tess gượng nở một nụ cười và bước đến bên cạnh giường Reilly.
Reilly có cảm giác như đã đi xa hàng tuần lễ. Anh cảm thấy toàn bộ cơ bắp như tê liệt, nhói buốt một cách kỳ lạ, và cơn choáng vẫn cứ bồng bềnh trong đầu. Một phần mí mắt anh vẫn sụp xuống, khả năng thị giác cảm nhận chiều sâu cũng chưa hồi phục.
Reilly không nhớ gì nhiều, ngoài việc anh đã bắn đe dọa de Angelis và tự đâm đầu xuống biển. Anh đã hỏi Mavromaras làm sao anh đến được nơi này, ông bác sĩ cũng chỉ biết nói lại với Reilly những chi tiết đại khái nghe được từ Tess. Tuy nhiên, việc tỉnh lại và thấy Tess vẫn ở đó bình yên vô sự, là một niềm an ủi quá lớn đối với anh.
Reilly thử nâng mình dậy một cách thận trọng để ngồi hẳn lên, nhưng động tác này khiến anh phải nhăn mặt vì đau đớn. Anh buộc phải dựa lại vào gối.
“Làm sao chúng ta đến được nơi này?” Reilly hỏi.
Anh lắng nghe Tess kể lại những gì nàng nhớ. Vẫn có một khoảng trống trong ký ức Tess, từ lúc con sóng dị thường kia ập đến cho đến lúc tỉnh lại trên bờ biển. Nàng kể lại với Reilly về cú đập vào đầu anh, nàng đã buộc áo phao cứu sinh của họ lại với nhau như thế nào, và về con sóng. Tess cũng kể về tấm ván và đưa cho Reilly xem vết cắt sâu trên cánh tay mình. Nàng muốn biết tại sao chiếc tàu của Đội Bảo vệ Bờ biển lại bắn vào họ và Reilly kể cho nàng nghe về cuộc hành trình của anh, từ lúc de Angelis bước ra khỏi chiếc trực thăng ở Thổ Nhĩ Kỳ.
“Em xin lỗi,” Tess cũng thốt lên đầy hối hận khi kết thúc câu chuyện. “Em không biết chuyện gì xảy đến với mình nữa. Em không biết, giống như là – chắc hẳn em đã bị mất trí, bỏ anh ở lại đó như vậy. Toàn bộ cái đống hỗn tạp này, chỉ là...” Tess không tìm được lời lẽ để bảy tỏ sự ân hận của mình.
“Được rồi,” Reilly cắt ngang, nụ cười yếu ớt hiện trên đôi môi nứt nẻ. “Giờ đừng nhắc lại chuyện đó nữa. Cả hai chúng ta đều sống sót trở về, và đó là vấn đề chính, phải không nào?”
Tess miễn cưỡng gật đầu và tươi cười biểu lộ lòng biết ơn của mình. Reilly tiếp tục giải thích tay khâm sứ Tòa Thánh đã giết những kỵ sĩ ở New York như thế nào, thậm trí hắn đã tự tay sử dụng khẩu đại bác trên chiếc Karadeniz ra sao. Anh cũng kể với nàng anh đã phải bắn de Angelis như thế nào.
Và rồi anh kể với nàng những tiết lộ của Hồng y Brugnone.
Tess cảm thấy dằn vặt kinh khủng vì cảm giác tội lỗi khi Reilly kể lại những gì anh đã phát hiện ở Tòa Thánh Vatican. Cái sự thật ghê gớm mà nàng đã phát hiện trên bãi biển, được chính những người mà sự thật đó có thể gây tổn hại nhiều nhất xác nhận với Reilly, làm toàn thân nàng nổi da gà, nhưng Tess chưa thể đưa cuốn kinh ra được. Nàng cố hết sức tỏ vẻ sửng sốt, nêu ra những câu hỏi này nọ, và càng cảm thấy căm ghét chính mình vì những phản ứng giả dối. Tess muốn lôi bản kinh chép tay kia ra để cùng trao đổi, bàn luận với Reilly ngay lúc này, ngay tại đây. Nhưng Tess không thể làm được điều đó. Vẻ lo lắng hằn sâu trên mặt Reilly và nàng biết những gì Brugnone nói với anh, lời nói dối ngay tại trung tâm Giáo hội, đã là một vết thương gây đau đớn lắm rồi. Ngay lúc này, Tess không thể giáng cái bằng chứng xác thực cuối cùng này xuống đầu Reilly. Ngay lúc này, thậm trí Tess còn không chắc có nên hoặc khi nào có thể làm được điều đó. Anh ấy cần có thời gian. Nàng cũng cần có thời gian để suy nghĩ thấu đáo về chuyện này.
“Anh khỏe chứ?” Tess hỏi, giọng đắn đo.
Nhìn chằm chằm vào khoảng không xa xăm trước mắt, vẻ mặt Reilly đăm chiêu khi anh rõ ràng đang gắng bày tỏ những cảm xúc trong lòng thành lời.
“Thật kỳ lạ, nhưng toàn bộ chuyện này, Thổ Nhĩ Kỳ, Vatican, rồi cơn bão... nó chỉ như một giấc mơ tồi tệ. Có lẽ, anh chưa tỉnh hẳn hoặc là vì gì đó, nhưng... anh chắc chắn nó sẽ đến đích lúc nào đó. Ngay bây giờ thì anh rất mệt, anh cảm thấy hoàn toàn kiệt sức, nhưng anh không biết bao nhiêu phần là sự mệt mỏi về thể xác và bao nhiêu phần là do những thứ khác nữa.”
Tess chăm chú nhìn gương mặt mệt mỏi của Reilly. Không, rõ ràng lúc này không phải là thời điểm để nói với anh điều đó. “Vance và de Angelis đã nhận những gì họ đáng phải nhận,” nàng thốt lên, nét mặt tươi tỉnh, “và anh vẫn sống. Trong việc này có lý do để tin vào đức tin, phải không nào?”
“Có thể,” anh cười nửa miệng, vẻ không bị thuyết phục lắm.
Ánh mắt Reilly lướt trên khuôn mặt Tess, và mặc dù gật gù muốn thiếp ngủ anh vẫn thấy mình đang suy nghĩ về tương lai. Tương lai không phải là cái mà Reilly từng thực sự phải đắn đo suy nghĩ, và Reilly ngạc nhiên khi nó chợt hiện ra trong tâm trí mình ngay lúc này, ở đây, hoàn toàn sống động trên bờ biển xa xôi này.
Trong khoảnh khắc thoáng qua, Reilly tự hỏi không biết mình còn muốn tiếp tục làm nhân viên FBI nữa không. Anh từng luôn mong muốn được làm việc cho Cục, nhưng vụ án này đã làm anh tổn thương nặng nề. Lần đầu tiên, Reilly cảm thấy mệt mỏi vì cuộc sống mà mình đã chọn lựa, mệt mỏi vì những ngày căng thẳng đầu óc với đủ mọi thứ tội phạm điên khùng, mệt mỏi vì phải nếm trải những thứ tệ hại nhất trên hành tinh này. Anh vu vơ tự vấn không biết liệu việc thay đổi nghề nghiệp có giúp mình lấy lại được niềm vui sống – thậm trí có thể cả niềm tin vào con người.
Reilly cảm thấy hai mí mắt sụp xuống.
“Xin lỗi,” anh gắng gượng thốt lên, “anh nghĩ chúng ta sẽ nói chuyện này sau.” Tess nhìn Reilly chìm vào giấc ngủ, nàng cũng cảm thấy kiệt sức.
Tess nhớ đến câu nói đùa của Reilly, về việc chọn nơi nghỉ ngơi. Nó mang lại nụ cười trên môi Tess và nàng khẽ lắc đầu. Nàng trầm ngâm khi nhận ra rằng một kỳ nghỉ đúng là thứ nàng đang cần và cũng biết chính xác nơi mình sẽ chọn để nghỉ. Đột nhiên, Arizona dường như là thiên đường, Tess quyết định sẽ đi thẳng đến đó. Nàng thậm trí còn không buồn nghĩ đến việc trở lại văn phòng. Chỉ cần đổi máy bay ở New York, và bay đến gặp con gái nàng. Và nếu lão Guiragossian hoặc bất kỳ ai khác ở Viện không thích chuyện này thì cũng mặc xác họ.
Tess chợt nhận thấy có quá nhiều việc thú vị mà một nhà khảo cổ có thể làm ở các tiểu bang Tây Nam, và nàng nhớ là thành phố Phoenix cũng có một viện bảo tàng tầm cỡ thế giới. Nàng liếc nhìn Reilly. Sinh ra và lớn lên ở Chicago, được nhận về New York làm việc, hiển nhiên anh đã quen với cái chốn phồn hoa đô hội kia. Nàng không biết liệu Reilly có thể từ bỏ tất cả để đổi lấy cuộc sống bình lặng trong một tiểu bang sa mạc hay không. Và khá bất ngờ, không hiểu sao điều này đối với nàng dường như có ý nghĩa quan trọng. Rất quan trọng. Có lẽ quan trọng hơn bất cứ vấn đề nào khác.
Bước ra ban công phía ngoài phòng Reilly, Tess nhìn lên những vì sao trên bầu trời, nhớ lại cái đêm chỉ có nàng và Reilly bên nhau ở địa điểm cắm trại trên đường đến hồ. Hòn đảo vốn đã yên t vào ban ngày nhưng về đêm nó còn trở nên êm ả như cõi thần tiên. Nàng cảm nhận sâu sắc về sự tĩnh mịch của nơi này. Có thể có những đêm như thế này ở Arizona, nhưng New York thì không thể. Nàng nghĩ đến Reilly, không biết anh sẽ nói và làm gì nếu nàng rời bỏ Viện Manoukian để chuyển tới Arizona. Có lẽ, vào lúc nào đó nàng sẽ nói với anh chuyện này.
Nhìn ra ngoài mặt biển lờ mờ sáng, Tess nghĩ đến việc phải làm với bản kinh chép tay. Không còn nghi ngờ gì nữa, nó quả là một trong những phát hiện khảo cổ học và tôn giáo quan trọng nhất mọi thời đại, một phát hiện có thể gây xáo động và chia rẽ hàng trăm triệu con người.
Công bố phát hiện này sẽ làm nàng trở thành người nổi tiếng nhất trong nghề, kể từ các khám phá về Đại Kim Tự Tháp ở Ai Cập gần tám mươi năm về trước. Nhưng nó sẽ tác động đến phần còn lại của thế giới như thế nào?
Nàng muốn thổ lộ với một người nào đó chuyện này.
Nàng cần phải thổ lộ với Reilly chuyện này.
Tess cau mày, nhận ra cần phải nói với Reilly ngay, nói ngay. Nhưng bây giờ, anh cần nghỉ ngơi, và nàng cũng vậy. Tess nghĩ đến việc trở về giường mình, nhưng khi bước vào trong, nàng lại nằm xuống bên Reilly. Nàng nhắm mắt lại và rất nhanh, nàng chìm vào giấc ngủ.
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa