Chương 84: Đi Lạc (2)
HƯƠNG 84 ĐI LẠC (HẠ)
- Tỷ tỷ,đây chính là nơi mà ngươi muốn đến!! - Đứng trước phủ cung thân vương,cậu nhóc cất tiếng
- Ừhm - Cô gật gật đầu,lấy trong người ra hai tờ ngân phiếu một trăm lượng đưa cho cậu nhóc,đây là tiền cô ăn trộm được trong phòng của anh khi cô còn ở Thủy Yên lầu,đề phòng nếu cuộc đàm phán thuận lợi,được anh thả đi thì sẽ có tiền mà xài,nhưng thật đáng tiếc,anh vẫn không thả cô đi
- Tỷ tỷ,ngươi thật là hiểu ta!!! Đa tạ tỷ nha - Cậu nhóc cầm hai tờ ngân phiếu vui sướng chạy lon ton
Cô nhìn theo bóng dáng cậu nhóc nở nụ cười,xoay người tiến lại gần đám lính gác cổng,cô lên tiếng:
- Ta muốn gặp tam vương gia!
- Ngươi quen biết tam vương gia nhà chúng ta sao? - Một tên dò xét hỏi
- Không quen biết! - Cô đáp
- Vậy mà muốn gặp tam vương gia??? Ngươi nghĩ ngươi là ai??? Mau cút đi,đừng đợi đến lúc chúng ta nổi cáu thì sẽ không được hay đâu - Tên bên cạnh gắt lên
- Gặp tam vương gia mà cũng cần phải có quen biết??? Thật là rắc rối,tên vương gia đó chắc hẳn là rất kiêu căng đi,nhưng ta đây cũng chẳng thèm so đo,nếu các ngươi không vào bẩm báo với hắn,ta cứ đứng ở ngoài cửa,các ngươi làm gì được ta???? - Cô tức giận giơ tay chỉ trỏ lung tung
- Con nha đầu mắc dịch này,biết điều thì cút khỏi đây - Một tên khác nhịn không được quát tháo,tiến lại gần đẩy mạnh cô ngã nhào xuống đất
- Các ngươi.........- Lời còn chưa nói hết,cô đã thấy thanh kiếm kề ngay trên cổ của mình,cả kinh nhìn bọn chúng,cô thay đổi thái độ,nuốt nước bọt cười hề hề nịnh nọt - Soái ca à.......ta biết ngươi là người nhân từ,sẽ không giết ta đâu.....
- Cái miệng của ngươi cũng dẻo lắm - Hắn ta đưa thanh kiếm lên má cô vỗ nhẹ
- Ha......ha......ha......- Cô há to miệng gượng cười,nhưng tim thì đã muốn nhảy dựng lên
- Cút đi - Hắn ta thu kiếm,phun ra hai từ
- Đa tạ.....- Cô nhìn hắn ta cười giả lả,đưa tay phủi phủi quần áo,xoay người rời đi,trong đầu không ngừng âm thầm CHỬI rủa bọn chúng,có lẽ cô cần phải nghĩ cách để vào được trong đó.....
Đi vòng qua khu đằng sau của phủ cung thân,cô ngẩng đầu nhìn bức tường cao hơn hai mét,với chiều cao 1m69 của cô,đương nhiên là không thể leo được lên đó,cô lại nhìn sang cái cây cổ thụ khổng lồ ở bên cạnh,nhảy lên túm lấy cái cành cây,cả người đu trên không,suýt chút nữa thì bay được qua bức tường,thật đáng tiếc,cành cây vì không thể chịu đựng được sức nặng của cô nên đã bị gãy làm đôi,khiến cho cô đâm đầu xuống đất,cô bực tức ngồi bật dậy,chán nản ngước mắt nhìn trời mới phát hiện bây giờ đã là sẩm tối
*******************************
- Tùy Phong,nha đầu đó rốt cuộc là ai mà khiến ngươi quan tâm như vậy? - Nữ tử lên tiếng hỏi
- Ngươi không cần biết! - Anh lạnh giọng
- Tại sao? Chúng ta là thanh mai trúc mã,trước kia ngươi vẫn luôn đối tốt với ta,sao bây giờ lại lạnh nhạt như vậy? - Nữ tử bức xúc
-.....................- Anh không trả lời,trừng ánh mắt sắc bén nhìn nữ tử
- Được rồi,ta đi là được chứ gì? - Nữ tử uỳnh uỳnh bước ra khỏi phòng
*******************************
- Thật là kì lạ,sao mấy lần mình đều đi trở về con đường này vậy? - Cô khó hiểu gãi đầu liếc mắt nhìn xung quanh
- Âu Dương cô nương,cuối cùng ta cũng tìm được ngươi - Giọng nói của Dạ Kì vang lên
- Là ngươi??? - Cô vui vẻ chạy lại gần - Ngươi đến rất đúng lúc,ta đang bị lạc đường nên không thể trở về
- Âu Dương cô nương,ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tâm lí - Dạ Kì tốt bụng nhắc nhở
- Tại sao ta phải chuẩn bị tâm lí? - Cô chu môi hỏi
- Vì hoàng thượng........- Dạ Kì nói lấp lửng
- Hắn ta làm sao? - Cô nghiêng đầu khó hiểu
- Cô nương trở về rồi sẽ biết - Dạ Kì trả lời
Ngàn Năm Gặp Lại Ngàn Năm Gặp Lại - Âu Dương Âm Dương