Hoàn Hảo epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 83
ulie, đừng, em yêu. Anh không thể chịu thêm nữa" Zack càu nhàu nhiều đêm sau đó, miễn cưỡng kéo tay cô ra khỏi cổ anh và ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách nhà cô. Sau hai ngày ở khách sạn Cho xương bạn nghỉ ngơi, Zack nhận ra cha mẹ Julie sẽ bị tổn thương thật sự nếu anh không đến ở cùng họ, và thế là anh trả phòng và chấp nhận lời mời của họ bằng thái độ biết ơn. Sự thích nghi diễn ra tốt đẹp và thức ăn thì tuyệt vời, nhưng anh lại ngủ trong phòng cũ của Julie, bao bọc với những đồ vật làm anh nhớ đến cô. Ban ngày, trong khi Julie dạy ở trường thì anh làm việc ở nhà cô, đọc kịch bản, trao đổi với nhân viên ở California và bàn bạc những dự án tiềm năng với những nhà sản xuất qua điện thoại, và anh có thể nghĩ đến vài thứ khác bên anh sự khao khát tình dục đang dâng cao. Nhưng khi Julie về nhà, anh chỉ cần nhìn cô một cái và sự khao khát đã chào mời trở lại, nhưng nó luôn dẫn đến sự mệt mỏi chán chường, và cứ thế lặp đi lặp lại.
Khả năng kiềm chế anh đang nắm giữ trở nên mỏng manh, thay vì ở nhà với cô vào buổi tối, anh bắt đầu thích được ở cùng cô và những người bạn của cô tại nhà hàng địa phương và những tụ điểm giải trí. Hai ngày trước, anh thật sự đã dính cứng với cô ở hàng ghế sau cùng trong rạp chiếu phim, anh biết không thể đi xa hơn nữa, và đêm trước, anh đề nghị họ đi chơi bowling, nhưng anh cũng biết mọi chuyện sẽ chẳng tới đâu.
Lầm bầm chửi thề, Zack đẩy Julie ra và đứng lên.
"Lẽ ra anh không nên để cha em nói cho anh biết định nghĩa của sống riêng trước hôn nhân. Nó cổ hủ, vớ vẩn và trẻ con! Ông làm thế đã để trả đũa lại vụ anh bắt cóc em. Ông ấy thật khéo léo và tàn ác! Lần duy nhất anh cảm thấy lời hứa này là đúng đắn là ở nhà thờ ngày Chủ Nhật".
Julie nén lại nụ cười lơ đãng và nói với một nỗ lực nghiêm túc hóa vấn đề.
"Sao anh lại biết chuyện đó xảy ra?"
"Anh biết tại sao! Một tiếng đồng hồ ở nhà thờ là khoảng thời gian duy nhất trong suốt tuần qua anh không bị cương cứng".
Đây không phải lần đầu Zack để cập đến thỏa thuận anh đã có với cha cô, nhưng vì anh quá nhạy cảm về chủ đề này nên Julie gần như sợ phải nói cho anh biết anh không phải nạn nhân duy nhất. Anh có lòng tự trọng rất cao, và anh là một người kín tiếng. Vì thế cô không chắc anh sẽ phản ứng ra sao nếu khám phá ra rằng mọi người nam trong thị trấn đã được cha cô ban phép cưới đều biết chuyện gì đang diễn ra. Cô ngẩng lên khi anh bắt đầu đi qua đi lại trước mặt cô.
"Anh 35 tuổi" anh cay đắng thông báo "Anh là một người đàn ông từng trải với chỉ số thông minh trên mức trung bình, và anh không chỉ cảm thấy như một kẻ đói khát tình dục 18 tuổi, anh đang hành xử y như vậy! Anh tắm nước lạnh nhiều đến mức mẹ em phải nghĩ anh bị ám ảnh phải sạch sẽ. Anh trở nên cáu gắt".
Julie vén tóc khỏi trán, đứng lên và nhìn anh thích thú cực độ.
"Em chưa bao giờ để ý thấy".
Với một tiếng thở dài bực dọc, anh sắp xếp lại những kịch bản vừa đọc và nói.
"Em nghĩ tối nay chúng ta nên làm gì?"
"Anh có cân nhắc đến những lợi ích giảm sự bực bội của việc sắp xếp lại tủ bếp hay chưa?" cô trêu, vai cô lảo đảo "Nó luôn luôn có hiệu quả với em. Chúng ta có thể làm cùng nhau".
Zack mở miệng phản kích, nhưng chuông điện thoại vang lên, nên anh quay đầu và đặt hết sự cáu bẳn lên bất kì kẻ nào đang ở đầu dây bên kia.
"Muốn cái khỉ gì?"
Sally Morrison, người phát ngôn của anh ở California khô khan nói.
"Chào buổi tối, Zack. Tôi gọi để nói chuyện với Julie. Cô ấy cần cho tôi biết anh muốn thiệp cưới sẽ được chuyển đi sáng mai bằng xe limo hay courier. Tôi đã gọi cho 50 người may mắn sẽ nhận được thiệp, và họ sẽ sắp xếp thời gian để có mặt ở Texas vào sáng sớm thứ 7. Không ai từ chối. Betty và tôi" cô kể thêm trợ lý của anh "đã sắp xếp limo cho họ ở DFW và chở tới Keaton, và tôi đã đặt trước một dãy phòng cho họ ở Dallas tối thứ 7 theo chỉ dẫn của anh".
Một vài nỗi bực tức của Zack tan biến. Anh đợi cho đến khi Julie đi vào phòng ăn, rồi anh thấp giọng và nói.
"Cô ấy có biết chuyện gì đang diễn ra hay không?"
"Không, ông chủ. Vì ông nói muốn làm cô ấy bất ngờ nên tôi đã kể với cô ấy là 50 vị khách của ông chỉ là những đối tác kinh doanh chán phèo. 51, tính luôn tôi".
"Giới truyền thông thì sao?" Zack hỏi "Sao cô có thể giữ họ trong tầm kiểm soát? Họ biết tôi ở đây, và họ biết tôi sẽ kết hôn vào thứ 7. Mấy cái tin đó đầy ra trên truyền hình. Tôi vừa thấy vài tay phóng viên lảng vảng quanh đây nhưng vẫn giữ khoảng cách. Tôi nghĩ bọn họ sẽ bắt đầu ngấu nghiến tôi".
Sally đắn đo trong giây lát.
"Julie không nói anh biết cách cô ấy đối phó với giới truyền thông hay sao?"
"Không".
"Cô ấy cho phép họ có mặt trong 1 giờ. Nếu anh không đồng ý tôi sẽ có một khoảng thời gian địa ngục cố hồi lại thỏa thuận với tất cả bọn họ".
"Thỏa thuận gì?" Zack hỏi.
"Hỏi Julie sau khi cúp máy nhé. Tôi có thể nói chuyện với cô ấy không?"
Zack chìa điện thoại ra và nhìn quanh quất.
"Julie, Sally cần nói chuyện với em".
"Tới ngay đây" cô nói. Cô đi ra mang theo bản đánh giá có ghi chi tiết những gì phụ nữ cần cho đám cưới sắp tới, và anh quan sát cô tháo hoa tai bên phải và kê điện thoại vào giữa cằm và vai. "Chào Sally" cô nói một cách dịu dàng dễ chịu khiến Zack cảm thấy như một thằng ngốc nóng nảy, hiếu chiến, ích kỉ không thể kiểm sóat nhu cầu bản thân và cư xử như một quý ông "Sao rồi" cô lắng nghe rồi nói "Tôi sẽ hỏi Zack".
Cô cười với anh nhưng chỉ làm anh cảm thấy tệ hơn và nói.
"Sally vẫn muốn biết chúng ta sẽ vận chuyển thiệp mời bằng xe limo hay một dịch vụ vận tải khác" cô tra cứu bảng biểu "Dùng limo sẽ tốn gấp 4 lần".
"Limo" Zack nói.
"Limo" Julie lặp lại vào điện thoại.
Khi cô gác máy, Zack nhìn cô và mọi cảm giác bất nhẫn của anh chuyển thành kính nể. Mặc cho những áp lực không tưởng đang đặt trên vai Julie khi lễ cưới của họ sẽ diễn ra vào cuối tuần, cô vẫn chưa bao giờ mất vẻ bình tĩnh. Rachel đã tốn hàng tháng trời cho tiệc cưới và chi ¼ triệu đô la tiền của Zack để tạo ra khung cảnh buổi lễ ba lớp cần có sự trợ giúp của hai phát ngôn viên và một đội quân người giúp việc, tư vấn, và trợ lý, và đó là Rachel đã quen phải đối diện với áp lực công chúng. Vậy mà trước ngày cưới, Rachel đã hành xử như một mụ đàn bà thích gây sự điên cuồng trong nhiều tuần liền và nhai thuốc an thần như kẹo M&M.
Julie đã trải qua một tuần chuẩn bị chỉ bằng sự giúp đỡ của Katherine và nhóm nhân viên từ xa của Zack ở California. Cùng lúc đó, cô tiếp tục công việc thường nhật và sắp xếp cho thuê lại nhà, và cô không nổi giận hay cáu gắt với Zack. Vì toàn thể cư dân Keaton đã làm quá tốt phần việc của mình khiến Zack cảm thấy thoải mái và được chào đón và bởi vì Julie là một phần trong thị trấn của họ, quyết định hạn chế số khách vào buổi tiệc sau lễ cưới và chỉ gồm gia đình và bạn bè thân thiết, nhưng để mời hết bạn bè và người thân của gia đình Mathison trong buổi tiệc tối thì cần phải chuyển địa điểm sang công viên. Quyết định mời 650 khách thay vì có một buổi tiệc nho nhỏ thân mật được tiến hành bởi sự bức thiết của Zack. Trong những ngày ở đây anh đã tận hưởng nhiều tình bạn với những con người đứng đắn, bình dân hơn những gì anh từng biết trong đời. Bỏ qua mấy lời than phiền, anh hoàn toàn thích thú những điều đơn sơ họ làm cùng nhau. Anh thích khiêu vũ với cô trong một nhà hàng gồm những người bạn và không có sự can thiệp nào, anh yêu việc đi xem phim với cô, cùng ăn món bắp rang nhạt nhẽo, ôm hôn ở hàng ghế cuối, và rồi cùng đi bộ về nhà, nắm tay cô trong khí trời quang đãng. Tối qua anh chơi bi da ở nhà Cahill với Ted và những người bạn, trong khi Julie, Katherine và những cô vợ khác mang thức ăn vào và cổ vũ cho những người đàn ông của họ, và khi anh ngạc nhiên khi thấy Julie thách đấu với người thắng - và đánh bại anh ta.
Cô đã xoay xở làm được mọi chuyện tốt đẹp cũng như sắp xếp với một tá phụ nữ địa phương lo cung cấp thức ăn cho buổi tiệc, thuê nhạc công, chọn bài hát, đặt hoa từ nhà trồng hoa địa phương, sắp xếp những màn trướng màu trắng lấy từ Dallas để sử dụng cho buổi tiệc trong công viên. Zack, người thường được nghe những sự sắp xếp đó, đã hy vọng vào buổi tiệc thứ hai sẽ diễn ra trang trọng và tốt đẹp vì có lẽ nó sẽ thiếu đi vẻ ấm áp và không khí tiệc tùng. Nếu không, mọi cố gắng sẽ trở thành thảm họa lố bịch cổ lỗ. Trong trường hợp đó, anh hy vọng trời sẽ đổ mưa.
Việc duy nhất có thể khiến Julie chậm lại là câu hỏi về váy cưới và những chiếc váy cho Katherine, Sara, và Meredith, những người cô chọn làm phù dâu. Meredith tình nguyện đưa ra giải pháp cho vấn đề ngay khi Julie gọi điện mời Meredith đến tiệc cưới: cô có những bức ảnh về toàn bộ váy cưới cho cô dâu và dâu phụ có sẵn trong cửa hiệu váy cưới độc quyền của Bancroft&Company và chuyển phát nhanh qua đêm cho Julie để cô nghiên cứu. Julie chọn 3 phương án, và ngày hôm sau chúng được đóng gói và chuyển tới Keaton trên chiếc máy bay nhà Farrell. Rachel đã suy tính nhiều tuần mới tìm được áo cưới thích hợp, Julie, Katherine và Sara suy tính trong hai giờ, chọn lựa rồi mang đến cho chị em nhà Eldridge chỉnh sửa. Meredith đã trở về Chicago với Matt cũng sửa váy ở đó.
Trong suốt thời gian đã qua, bất đồng duy nhất giữa Zack và Julie xảy ra trong đêm họ đính hôn khi Zack khăng khăng phải chi trả cho đám cưới. Anh cũng đã giải quyết chuyện đó êm thấm với cha Julie, cảm ơn trời là ông không có chút khái niệm nào về giá cả của một bộ váy cưới của Bancroft&Company hay phí nhiên liệu, những thứ Zack sẽ đền bù cho Matt sau. Zack đã 'rủ lòng thương' để cho Mục sư Mathison đóng góp 2000 đô vào tổng chi phí tiệc cưới, và anh tự nguyện - với sự tử tế tương tự và ít thành thật nhất - là nhờ kế toán ở California giải quyết hết mấy hóa đơn dài dòng phát sinh và hoàn trả cho Mục sư Mathison khoảng chênh lệch.
Bây giờ, khi Zack nhìn Julie ghi chú vào bảng biểu, anh nghĩ về những áp lực cô phải chịu đựng và sự mạnh mẽ cô đã dùng để đương đầu với mọi chuyện. Trong khi những ngày của anh thì trôi qua thanh bình và đầy ấp thành tựu. Được giải thoát khỏi những sự can thiệp thường trực khi anh ở California, anh đã có thể đọc kịch bản, đây là công việc cấp thiết nhất của anh và quyết định xem phải làm bộ phim nào trước. Hãng phim, nhà sản xuất và ngân hàng anh cần gặp sẽ đợi đến khi anh về nhà. Cuộc đào thoát kịch tính, bị bắt lại, được thả, và giờ đến cuộc hôn nhân với cô giáo trẻ đã bị anh bắt cóc đã tổng hợp lại và biến anh thành một 'huyền thoại' lớn hơn trước lúc anh vào tù. Anh không cần đọc Variety mới biết anh đang là mỏ vàng của ngành công nghiệp phim ảnh. Trước khi tập trung vào công việc, vấn để duy nhất anh cần giải quyết thuộc về phạm trù cá nhân cuối tuần trước chính là hình ảnh của Julie trước công chúng. Lúc đầu khi những đoạn băng quay cảnh anh bị bắt giữ ở Mexico City được trình chiếu thì Julie đã được xem như một nữ anh hùng đã bẫy được tên sát nhân hàng loạt điên loạn. Vài tuần sau, khi Zack được chứng minh là vô tội và ra khỏi tù, cũng chính những cuộn băng đó đã biến anh thành một anh hùng bi thương chịu sự đọa đày của cảnh sát và Julie thành con chó cái hiểm ác đã phản bội anh. Không thể để cô tiếp tục chịu đựng vết nhơ như thế, Zack đã âm thầm gửi bản sao cuộn băng của Richardson cho một người bạn ở CNN mà không bàn bạc với Julie trước. Trong vòng 24 giờ kể từ lúc đoạn băng được phát sóng, cả thế giới đã phản ứng với những đau đớn cuồng loạn của Julie giống như những gì Zack đã làm khi anh xem băng.
Bây giờ khi anh nhớ lại những chuyện đã bốc hơi khỏi cuộc đời cô tuần trước, Zack cảm thấy tội lỗi và xấu hổ vì sự cáu bẳn của mình, đó chẳng qua là hai tuần tạm xa cách người phụ nữ anh khao khát nhiều hơn anh có thể tưởng tượng. Đi về phía cô, anh lấy bảng biểu ra khỏi tay cô, hôn lên trán, và nhẹ nhàng nói.
"Em là một người phụ nữ đáng kinh ngạc, em yêu. Rủi thay là em sắp phải lấy một tên khốn ham muốn thể xác xấu tính đang liều lĩnh muốn có được em".
Cô rướn người lên và hôn anh bằng sự nhiệt tình đủ làm anh rên rỉ và đẩy cô ra.
"Những gì anh cần làm" cô nhắc "là phá vỡ lời hứa và nói cho cha em biết thỏa thuận giữa hai người đã tiêu tùng".
"Anh sẽ không thất hứa".
Cô tặc lưỡi và lắc đầu, cầm bảng lên lại, kéo bút chì khỏi mái tóc lấp lánh như thể cô đã quên mất nụ hôn kia đã làm máu trong người anh chạy rần rần.
"Em biết chứ. Em sẽ thất vọng lắm nếu anh làm vậy".
"Sẽ đỡ hơn" Zack nói, đột ngột cảm thấy khó chịu với tính kiên nhẫn anh vừa ngưỡng mộ vài phút trước "nếu anh nghĩ cái trò không tình dục này cũng làm em điên lên bằng một nửa anh".
Julie ném cái bảng qua một bên và đứng lên, và lần đầu tiên anh nhận ra cô không còn bình thản chuẩn bị lễ cưới hoặc về vụ cách ly ép buộc như anh đã nghĩ hoặc chính tâm tính của anh đang làm cô khó chịu. Hoặc là cả ba.
"Tối nay chúng ta sẽ có mặt ở sân bóng chày, anh có nhớ không?" cô gắt gỏng "Đây là trận đấu đặc biệt giữa đội nhi đồng em huấn luyện với đối thủ ở Perseville. Anh đã đồng ý làm trọng tài và mọi người đều rất hào hứng vì chuyện đó. Chúng ta không cần tranh cãi nữa. Hoặc nếu phải làm thì hãy để sau trận đấu".
Zack làm vậy, và hai người cùng làm.
Ba giờ sau, với sự ngỡ ngàng của hai đội thiếu nhi và khán đài đầy ấp phụ huynh, Zack Benedict trút hết những bực dọc trong cả tuần với vị hôn thê cũng đang chịu đựng áp lực quá lớn. Cúi mình ở gôn trong nửa cuối hiệp 7, tất cả các chốt đã có người, và tỉ số đang cân bằng, Zack quan sát qua lớp mặt nạ trọng tài khi ngôi sao chạy ghi điểm thứ hai của Julie trượt đến vạch vôi.
"Bị loại" anh kêu lên, vẫy tay lấy lệ. Anh đã khám phá ra trong 7 hiệp đấu là người Texas xem trận đấu nhi đồng của con họ một cách nghiêm túc, và ngay cả với một ngôi sao điện ảnh họ yêu thích cũng sẽ không được miễn nhiễm khỏi cơn giận sôi gan nhắm vào bất kì trọng tài nào đưa ra một phán quyết không được ủng hộ, cho dù nó có chính xác đi chăng nữa. Đám đông cư dân Keaton đang la ó phản đối anh.
Với Julie, người đang ngồi trên ghế huấn luyện viên bên ngoài sân đấu, quyết định chống lại đội cô của Zack không chỉ là không được ủng hộ mà còn có vẻ sai lầm và bất công giống như hai quyết định trước đó của anh. Lần này cô không chỉ nghiến răng mà còn nhảy ra khỏi ghế và đi thẳng lên trước mặt anh.
"Anh điên rồi!" cô bùng nổ trước cái nhìn ngạc nhiên của Zack "Cậu bé an toàn rồi".
"Bị loại" Zack nói.
Tay chống hông, cô quên bẵng tiếng la ó và cười cợt bắt đầu râm ran trong đám đông, họ đang quan sát cuộc tranh cãi và cô giận dữ nói.
"Anh đang trút cơn bực tức nhảm nhí của anh với em lên đội tuyển và em không thể chịu đựng chuyện đó!".
Zack ngẩng lên nhìn cô trong tư thế gập mình, tâm trạng của anh bắt đầu bị kích động vì lời chỉ trích khả năng phán xét và tinh thần thể thao của anh một cách bất công - xấu hổ.
"Cậu bé chậm chân rồi. Bây giờ ngồi xuống cái băng ghế của em đi" anh chỉ tay về phía đó. Đã quá trễ để anh nhận ra tiếng cười theo sau Julie trong lúc cô bực tức vâng lời và quay về ghế ngồi đang đẩy cô vào tình huống khó xử đến cực điểm.
Tay đập thứ ba của cô đã bị đập hụt hai lần, vung gậy lên và bước lùi khỏi một cú ném chỉ xê xích một cú ném lỗi khoảng một sợi tóc.
"Hụt lần ba" Zack kêu, và bởi vì nó là một cú ném rất sít sao, thậm chí ngay ở vị trí thuận lợi của anh nên anh không ngạc nhiên khi đám đông gầm rú với một sự chê trách căm phẫn. Tuy nhiên, anh rất ngạc nhiên khi Julie bật khỏi ghế, la mắng kêu đội bóng chán ngán của cô ở lại sân đấu, và bước ầm ầm về phía anh trong tư thế của một người đàn bà sẵn sàng đánh nhau.
"Anh cần đeo kính vào" cô nổ tung, người rung rung vì giận "Đó là một cú ném lỗi, không phải đánh hụt, và anh biết như thế".
"Cậu bé bị loại rồi".
"Không đúng! Anh đang bận chứng minh sự công tâm của mình bằng cách bắt chẹt đội em".
"Cậu bé bị loại và em cũng giống vậy luôn nếu cứ hành xử thế này".
"Anh mà dám ném em ra khỏi trận đấu hả".
Zack từ từ đứng lên.
"Em đang tạo ra một cảnh chẳng hay ho gì đâu" anh độp lại "Ngồi xuống".
"Đó không phải một cảnh tượng!" cô cô quay lại và với vẻ mặt hoài nghi của anh, cô đá đất cát ngay gôn khiến anh phải phủi chúng ra khỏi giày "Đây mới là cảnh tượng" cô giận dữ nói.
"Em bị đuổi khỏi trận" Zack tức tối đáp trả, vung tay làm cử chỉ truất quyền huấn luyện một cách không thể hiểu khác, và buổi tối ảm đạm vỡ tung với những tiếng la ó, hò reo, và gầm rú và vỗ tay khi Julie bước ra khỏi sân.
"Bắt đầu" Zack hét lên, ra hiệu cho đội đang ở ngoài sân và quay lại vị trí giám sát sau gôn. Từ khóe mắt anh quan sát bờ vai cứng đờ của Julie, eo cô lắc lư nhẹ nhàng, những sợi tóc lòa xòa trên vai khi cô rời khỏi băng ghế chỉ đạo và chộp lấy áo len. Anh sắp sửa cảm thấy hối hận vì hành động của mình, Zack chua xót. Cô đang khiến anh phải cảm thấy như vậy.
Cậu nhóc Willie Jenkins cũng có ý kiến tương tự. Khi Willie lướt qua Zack và ra khỏi sân, cậu bé dùng giọng nói khản đặc của mình cảnh báo.
"Ông là một tên vô cùng tồi tệ, Zack".
Đội của Julie thua 4-3. Khi những người thua cuộc và cha mẹ của họ tụ tập ở nhà hàng địa phương để ăn uống thì Zack hiểu đó là một trình tự không thể thiếu sau mỗi trận đấu, Julie đang ở đó đợi họ. Cô an ủi và khuyến khích mấy cậu trai và không nói gì với Zack khi anh cố đưa cô một món đồ uống. Những người lớn khác trông có vẻ sẵn sàng quên đi quyết định đã tước đi chiến thắng của ho, và nhiều người mời anh một ly bia, nhưng Julie thận trọng quay lưng lại với anh, và tiếp tục chuyện trò với Katherine và Sara Mathison và một vài người bạn khác của cô.
Rời đi vì không còn lựa chọn nào khác ngoài dỗ dành cô trước công chúng, điều mà Zack chắc chắn như quỷ là anh sẽ không làm, nên anh rút ra quầy rượu nơi anh thấy Ted, Carl, John Grayson, và thị trưởng Addelson ăn pizza, vậy là anh quyết định nhập bọn. Ted thấy anh đi về phía bọn họ và hoàn toàn quay người lại, khuỷu tay chống lên quầy rượu phía sau.
"Một nước cờ tệ hại của anh trong suốt trận đấu" anh toét miệng cười.
"Rất tệ" Carl tán đồng.
"Thật sự tệ" Thị trưởng Addelson đồng thanh, tặc lưỡi và ném một nắm đậu phộng vào miệng.
"Đó là một quyết định đúng" Zack thẳng thừng.
"Có thể" Addelson nói "nhưng nó là một nước cờ tệ".
"Quỷ tha ma bắt" Zack nói, giận dữ hơn mức anh có thể tưởng tượng vì cô vẫn tiếp tục phớt lờ anh "Nếu cô ấy không chịu được nóng thì đừng có lảng vảng gần lửa".
Vì một vài lý do, luận điệu đơn giàn nhàm chán đo đã khiến cả bốn người đàn ông cùng cười.
Zack lờ họ đi, cơn giận của anh đang nổi bừng bừng vì nhận ra tình huống lố bịch, vụng về, bất công cô vừa đặt anh vào. Anh đã 35 tuổi, anh đáng giá hơn 100 triệu đô, ngoại trừ 5 năm trong tù, anh đã trải qua cả đời trong những nhà hàng tốt nhất, khách sạn sang trọng nhất, gặp gỡ những con người xinh đẹp, tài năng, nổi tiếng giống anh. Thay vào đó giờ anh đang ngồi gặm pizza trong lúc phải đứng giữa cái nhà hàng đông kinh khủng ở khu đô thị phồn vinh Snake Navel, Texas, và bị bỏ mặc bởi một người nên cảm thấy tự hào vì anh đã muốn cưới cô! Anh có suy nghĩ được ra khỏi nhà hàng cùng cô, cả hai sẽ nằm xuống bãi cỏ, và đưa cô thẳng lên giường nhưng bất kì người đàn ông nào cũng xứng đáng được hành xử như vậy với người anh ta định kết hôn. Thỏa thuận giữa cha cô và anh là một sự trả thù hiểm độc nhỏ nhen của một vài kẻ kêu rao Kinh thánh ngạo mạn, chuyên quyền...
Zack ra khỏi quầy rượu.
Thị trưởng Addelson đặt tay lên vai anh, và ông nói giọng thân tình.
"Cân nhắc lời khuyên của một người từng ở vị trí của anh: Đừng làm vậy".
"Cái gì?" Zack gắt gỏng.
Ted đi vòng qua chỗ thị trưởng và toe toét nhìn Zack.
"Uống cái gì đó lạnh lạnh đi, ăn hamburger, rồi về nhà, tắm nước lạnh tiếp và chờ thêm một tuần nữa. Một ngày nào đó anh sẽ nhìn lại những chuyện này và thấy buồn cười".
"Tôi không biết anh đang nói cái quái gì".
"Chúng tôi đang nói về kiến thức phổ thông trong thị trấn về lý thuyết tiền hôn nhân của mục sư Mathison" Ted ôn tồn "Cha tôi có ý định khôi phục những mong đợi và háo hức cho đêm tân hôn ở cái tuổi ông cho là các cặp thường coi khinh ma thuật ấy vì họ đã chộp lấy nó từ sớm".
Quai hàm Zack cứng lại vì hiểu lầm cha Julie đã đi rêu rao khắp thị trấn về thỏa thuận buồn cười ông đã gán cho Zack vì tội dám bắt cóc con gái ông.
"Anh nói gì?" Zack thách thức.
John Grayson nghe thấy câu hỏi và vòng qua Ted.
"Anh ấy bị điếc rồi" với nỗ lực coi nhẹ tính dâm dục, anh ta nói thêm "Anh biết họ đang nói gì mà?"
Ted hớp một ngụm nước.
"Không, anh mù quáng, không phải điếc, vì điều đó".
"Các anh đang nói cái quỷ gì?"
"Chúng tôi đang nói về anh, anh bạn của tôi" Ted nói "Không phải Julie không chịu được 'sức nóng' mà chính là anh. Giống như chúng tôi. Phân nửa đàn ông trong thị trấn này đã thi hành cái thỏa thuận giống như anh, và hầu hết chúng tôi - những người bị mắc kẹt với nó - kết thúc bằng những cuộc chiến gầm rú vì những chuyện chẳng đâu ra đâu với cô vợ sắp cưới".
Cơn giận dữ và mệt mỏi của Zack bốc hơi nhanh chóng vì cảm giác hoài nghi xen lẫn hài hước vô bổ của những chuyện lố lăng anh đang nghe thấy.
"Kể anh ta nghe đi, thị trưởng" Ted mời mọc.
"Đúng là địa ngục. Tôi lớn hơn anh 10 tuổi, con trai, và tôi không thể tin nổi tôi lại muốn một điều gì đó nhiều đến vậy, một phần bởi vì tôi đã đồng ý không có nó. Phụ nữ cũng rất vất vả, nỗi khổ tâm của phụ nữ xảy ra khi phái nam giảm bớt trạng thái thèm muốn họ. Phần cuối về phụ nữ" ông khúc khích "không phải giả thuyết của tôi đâu mà là của một giáo sư xã hội học từng dạy tôi ở năm thứ hai tại A&M. Anh học đại học ở đâu vậy kìa? Anh có ngoại hình giống một Yankee, nhưng giọng nói lại khác một chút".
Vẫn bị kẹt giữa bực bội và hoài nghi lý thuyết Mathison, Zack ngập ngừng vì biết Addelson đang cố chuyển để tài, rồi anh nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Julie và suy nghĩ về tin tức thú vị về sự mệt mỏi thể xác anh vừa được biết, và hiểu rõ chúng như hầu hết đàn ông trong nhà hàng, và anh thở dài chán nản "USC".
"Chuyên ngành là gì?"
"Tài chính và phim".
"Hai ngành cùng lúc?"
Zack gật đầu, mắt anh dán chặt vào Julie, vẫn chưa sẵn lòng cố làm cô nguôi cơn giận vô cớ trước đám đông.
Phía cuối quầy rượu, Ed Sandell nhịp nhịp chân trên ghế đẩu và xoay phần cổ rám nắng có quấy khăn và nhìn qua hai bạn đồng hành.
"Em gái tôi, Holly, đã gặp Benedict ở nhà thờ sáng Chủ nhật" ông ta nói, hất đầu về phía Zack, lúc này anh đang đứng trước máy hát tự động "Cô ấy nói anh ta rất tốt".
"Hắn ta ẻo lả" Jake Barton nói, đẩy chiếc mũ trên đầu "Mấy gã Holywood đều như vậy".
"Không đời nào" Martin Laughlin không đồng ý "Ý tôi là, một gã ở tù 5 năm đã có một thời gian khó khăn".
"Vụ lớn nhỉ. Nhưng hắn ta vẫn ẻo lả. Nhìn cái quần jean anh ta đang mặc kìa. Rõ ràng được thiết kế riêng".
"Thôi nào, Jake" Laughlin tranh cãi "Anh ta không chỉ ở tù 5 năm mà còn đủ gan vượt ngục".
"Hắn cũng bị bắt lại đấy thôi. Hắn ẻo lả" Jake thẳng thừng.
Ed Sandell ra hiệu cho cô hầu bàn và uể oải nói.
"Anh ta đã làm trọng tài trong trận đấu với Perseville tối nay. Julie Mathison đả kích một quyết định của anh ta và thế là anh ấy đuổi cô ta khỏi trận".
Jake Barton ngẩng lên "Không giỡn chứ".
"Không".
Biểu hiện trên mặt anh ta được lấp đầy bằng sự kính nể, Jake liếc mắt nhìn Zack Benedict, rồi nhìn sang cô hầu bàn và toét miệng.
"Tracy" ông ta nói "Mang cho ông Benedict một ly bia, và ghi vào sổ tôi".
Băng ngang qua phòng, Julie đang liếc trộm Zack. Anh bắt gặp, ánh mắt anh chằm chằm vào cô, không chút biểu cảm nào trên mặt anh. Chờ đợi. Dấu vết cuối cùng của cơn giận trong cô đã mất. Cô yêu anh quá nhiều, và họ đã trải qua quá nhiều chuyện. Tối nay cô đã sai, cô biết như thế. Cô ước cô để anh giảng hòa sớm hơn, ngay khi họ bước vào đây chẳng hạn, thế là cô sẽ không cần bỏ qua lòng tự trọng và đến bên anh lúc này, và mọi người rõ ràng đang quan sát. Mặt khác, cô tự nhủ, lấy lý do mọi người đứng trò chuyện chỉ làm phí phạm thêm vài phút trong cuộc sống của họ vì sự xa cách nhảm nhí này. Khi cô đến bên Zack, cô gật đầu với ông thị trưởng, các anh của cô, và John Grayson, rồi cô thọc tay vào túi quần lửng và ngập ngừng.
"Sao?" Zack dịu dàng, cố không chú ý cái cách chiếc áo thun giãn ra trên ngực cô.
"Em muốn đặt món" cô nói.
Thất vọng vì cô đã không đưa ra lời xin lỗi chân thành, Zack ngẩng lên và gật đầu với cô phục vụ đang hối hả chạy đến.
"Cần gì thế các bạn?" Tracy hỏi, cố che dấu cảm giác không thoải mái vì đã biết cuộc cãi vã ở sân bóng chày bằng cách nhìn chằm chằm vào giấy và cây bút chì trong tay.
"Tôi không biết" Julie nói. Chuyển cái nhìn từ nữ hầu bàn sang hôn phu, cô nghiêm túc hỏi "Em nên gọi món gà xấu mặt không Zack? Hoặc bánh pa tê nhún nhường".
Môi Zack giật giật vì cười.
"Em nghĩ gì vậy?"
Julie nhìn nữ phục vụ lúc này đang nỗ lực giữ cho mặt mình vô cảm nhưng không thành công gì mấy.
"Mỗi món một phần nhé Tracy".
"Thêm phô mai và tiêu" Zack bổ sung, đổi lại thành pizza và cười khúc khích khi anh vòng tay qua vai cô và kéo cô lại gần.
Đợi Tracy đi khuất Julie liền nói to.
"Ồ, và kính cho trọng tài nữa, Tracy".
Tiếng thở dài nhẹ nhõm quét qua nhà hàng, và tiếng cười ồn ã vang lên trở lại.
Họ cùng đi bộ về nhà trong một đêm tối dịu mát, tay trong tay.
"Anh thích ở đây" Zack nói khi họ đi trên vỉa hè sát nhà cô "Anh không nhận ra anh cần sự bình dị đến mức nào. Anh chưa từng thư giãn từ lúc ra khỏi tù".
Khi cô mở cửa trước và chuẩn bị bước vào trong, anh lắc đầu và đứng lại.
"Đừng khiêu khích anh nữa" anh trêu, kéo cô lại với dự định sẽ ấn vào môi cô một nụ hôn ngắn. Môi anh chà lên môi cô, và anh sắp thả cô ra, nhưng cô khép chặt vòng tay trên cổ anh, hôn anh với tất cả tình yêu và hối lỗi trong tim. Zack đã thua trận, và miệng anh mở to đói khát trên cô, tay anh mơn trớn điên cuồng hai bên ngực cô, rồi trượt xuống mông cô, giữ cô ép sát vào cơ thể bị khuấy động của anh trong khi anh hôn cô cho đến khi hai người đều nóng như lửa.
Cuối cùng anh nhích miệng ra, cô vẫn giữ tay vòng qua cổ anh, và cọ má vào ngực anh, những vết cào đỏm dáng của cô vừa rồi bây giờ đã hiện rõ. Cơ thể cô vẫn nép chặt vào anh, và Zack đang tự hành hạ bản thân với một nụ hôn nữa khi cô vừa ngẩng đầu lên và mỉm cười mời gọi. Anh cảm thấy cả cơ thể căng cứng và thúc ép với cái nhìn khiêu khích kia, và anh miễn cưỡng lắc đầu.
"Không thêm nữa, cô nàng mưu mẹo xinh đẹp của tôi. Chỉ đứng đây cũng làm anh mất kiểm soát. Và bên cạnh đó" anh muộn màng nói thêm, cố ra vẻ nghiêm nghị "Anh vẫn chưa tha thứ cho em vụ không kể anh biết cha em đã giở ngón đòn khổ sở kia với tất cả đàn ông từng nhờ ông làm phép cưới".
Dưới ánh trăng, anh thấy đôi mắt cô lấp lánh một nụ cười e thẹn.
"Em sợ anh sẽ cảm thấy khó chịu nếu anh biết mọi người đều biết những gì anh phải chịu đựng".
"Julie" anh nói, giữ eo cô ép sát vào cơ thể bị khuấy động của anh để minh họa cho câu nói tiếp theo "Anh không thể cảm thấy khó chịu hơn lúc này".
"Em cũng không!" cô nghiêm túc đến mức làm anh bật cười và hôn cô lần nữa, rồi dịu dàng đẩy cô ra.
"Em làm anh hạnh phúc" anh toét miệng cười "Niềm vui anh có cùng em nhiều hơn những gì anh đã có trong đời".
Hoàn Hảo Hoàn Hảo - Judith Mcnaught Hoàn Hảo