Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 83: Trung Sinh Tử Cổ
K
hông đợi những người còn lại kịp phản ứng, Thiên Tàm ô tàm ti giống như mọc thêm con mắt, lần nữa quấn lên chuôi kiếm của hai người còn lại, lần này thật không có bẻ gãy kiếm, Ngạo Tình cười nhẹ một tiếng, di chuyển ảo ảnh, chỉ lưu lại một trận gió thanh.
Trong chớp mắt, a. A. A., những tiếng kêu thê thảm xen lẫn kinh ngạc vang lên, trận rách thì người bại, bát nữ bị ô tàm ti trói đến thành một đoàn, mà riêng Bách Mị bị ô tàm ti quấn lấy đơn độc, hình ảnh kia, quả thực giống như một đứa trẻ cố sức gánh vác cả đàn heo.
Mà chủ nhân của ô tàm ti chậm rãi từ giữa không trung bồng bềnh hạ xuống, tay áo váy bồng bềnh trắng ngà, gương mặt tuyệt mỹ, nụ cười hờ hững, giống như một người từ trên trời giáng xuống, không nhiễm chút khói bụi của trần gian, thần Phi Tiên Tử.
"Làm sao có thể? Làm sao có thể......" Thần sắc Bách Mị sụp đổ, liên tiếp nói"Không thể nào". Sắc mặt của bát nữ cũng không khá hơn chút nào, ánh mắt nhìn Ngạo Tình giống như nhìn thấy ma quỷ, run rẩy phát lật.
"Sư thúc vận dụng trận pháp này cũng được coi như là xuất sắc, chỉ tiếc lúc ta chín tuổi đã quá tham chơi, lỡ xa vào bên trong trận của Lão Ngoan Đồng này, hại ta chịu không ít đau khổ, đói bụng ba ngày ba đêm, dưới cơn nóng giận, rốt cuộc ta cũng ngộ ra được sơ hở của nơi đây, phá trận ra, cho nên nói, cho dù sư thúc có thêm vào không ít sát chiêu kỳ lạ, cũng không thể nào làm khó được ta đây." Ngạo Tình vừa nói, vừa khoan thai trở lại ngồi xuống bên cạnh Phong Dạ Hàn.
Tự nhiên, vừa ngồi xuống, liền bị Phong Dạ Hàn kéo vào trong ngực, gắt gao ôm lấy. Ngạo Tình nhìn một chút những khớp xương trấn bệch trên bụng hắn, trong lòng ấm áp, cũng nguyện theo ý hắn.
"Chín tuổi? Ngươi chín tuổi liền phá trận này?" Đối với Bách Mị mà nói, đây quả thực là Thiên Hoang dạ đàm (chỗ này ta thật sự không hiểu cho lắm *cười xấu hổ*).
"Có gì không thể. Núi không cần cao, có tiên ắt nổi tiếng; Nước không cần sâu, có Rồng ắt linh thiêng; Nhân tài không cần tuổi, có trí ắt có duệ." Lời vừa ra khỏi miệng, cảm giác mình thực sẽ hạ bút thành văn, "Ai u. Ta phát giác những thi từ ca phú này càng ngày dùng càng thuận tay." Ngạo Tình giống như đòi phần thưởng tựa vào trong ngực của Phong Dạ Hàn, Phong Dạ Hàn thức thời hôn lên một cái.
"Còn không mau thả chúng ta ra." Kim Hà gầm lên một tiếng, gắt gao ra lệnh cho Ngạo Tình.
Ai ngờ, vẻ mặt Ngạo Tình lạnh lẽo, mắt như lưu ly trong veo lại giấu giếm vài phần sát cơ. Ngay lập tức Phong Dạ Hàn liền cảm thấy nhiệt độ thân thể Ngạo Tình chợt giảm xuống, vòng chắc eo nàng, "Ngạo nhi, chớ giận. Không đáng giá."
Sau khi Ngạo Tình nghe xong, khóe miệng giương lên, hơi thở cũng ấm áp, nắm lấy hai tay của Phong Dạ Hàn, không mang theo một chút tình cảm, "Nhưng nàng phải chết."
Lời này vừa nói ra, chưởng phong của Phong Dạ Hàn liền phát ra. Chỉ thấy sắc mặt Kim Hà kịch biến, nhanh chống tụ huyết não, con mắt màu đỏ tươi lồi ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, đoạn khí mà chết.
Mọi người cả kinh, chuyện này...... Người này nội lực thâm hậu vô cùng, ngay cả Sở Mộc Hi cũng thầm giật mình.
"Ngạo nhi tay nàng không nên dính vào máu tươi." Nhẹ nhàng một câu nói, tựa như dặn dò, lại tựa như một lời cam kết.
Mắt trong veo lóe lên những đóm sáng lập lòe, hiển nhiên là vui mừng vì Phong Dạ Hàn, quay lại nhìn phong Dạ Hàn, giống như cười một tiếng, khẽ hé đôi môi đỏ mộng, "Tốt. Ngươi không thích, ta về sau cũng sẽ không giết người nữa." Nghiêng người ôm lấy Phong Dạ Hàn, ngửi thấy mùi hương Ngọc Lan quen thuộc, chợt thấy giữa hồng trần cuồng cuộn này, chỉ có người trong lòng này mới cảng tránh gió
Nàng cũng không thích khát máu, càng không muốn đả thương người, chỉ là có lúc, không người nào thương hổ tâm, hổ có thương tích nhân ý*, tình thế bắt buộc mà thôi. Một lần thối lui, đổi lấy không phải dàn xếp ổn thỏa, mà là được voi đòi tiên bị tổn thương.
*câu này mình không hiểu cho lắm. Bạn nào biết thì chỉ hộ mình. Mình sẽ sữa lại sau *mắt long lanh mong chờ*
"Trừng phạt nhỏ để cảnh cáo cũng có thể chứ?" Ngạo Tình đột ngột hỏi.
"Ừ." Phong Dạ Hàn nhẹ nhàng gật đầu, nhẹ nhàng xoa những sợ tóc này, tản ra một mùi Mai Hương dịu nhẹ, yêu say đắm cười một tiếng, nha đầu hư này thực chất bên trong y như một tiểu cô nương.
Ngạo Tình giống như lấy được đặc xá, vui sướng cắn cái miệng nhỏ nhắn, giảo hoạt cười một tiếng, Lan Hoa Chỉ(ngón tay xếp thành hình hoa lan) duỗi một cái, một cây Thiên Tàm Ti trong suốt, tinh tế quấn lên cổ tay Tường Vi, nhẹ nhàng xé ra, Tường Vi kinh hãi kêu lên, toàn thân run rẩy, bát nữ đã sớm run sợ như chim sợ ná, Tường Vi thấy như vậy liền kêu lên, muốn tránh thoát ô tàm ti.
"Các ngươi tốt nhất đừng động, ô tàm ti vô cùng sắc bén, nếu các ngươi gỡ nó ra như vậy, bứt dây động rừng, giống như cần phải lật tổ bắt trứng, nhẹ thì thương tích đầy mình, kẻ nặng tay mạch đều bị đứt đoạn, coi như trên đời có Hoa Đà* tái thế, thì cuộc đời này của các ngươi cũng không cách nào vận công dụng kiếm." Ngạo Tình tĩnh mịch cười một tiếng, giống như Ma Nữ tại thế.
*Hoa Đà tự là Nguyên Hóa là một vị lương y nổi tiếng thời Đông Hán trong lịch sử Trung Hoa, có y thuật siêu quần.
"Ngươi chính là ma quỷ." Tường Vi đau đớn khó nhịn, tay phải của nàng coi như là phế, đối với một người tập võ, kinh mạch bị đứt đoạn, tương đương với phế võ công, cũng tương đương với việc không có dục vọng sinh tồn.
Ngạo Tình hừ lạnh một tiếng, "Có trách thì chỉ có thể trách ngươi sắc tâm quá lớn, dám dòm ngó tài sản riêng của ta."
Phong Dạ Hàn sắc mặt vừa kéo, tài sản riêng? Cái từ này hình như có chút gì đó...... Chỉ là, trong lòng vẫn là ấm o o, thì ra nha đầu hư này có tham muốn chiếm hữu mãnh liệt như thế.
Mọi người chợt tỉnh ngộ ra, thì ra là như vậy.
Trong lúc Ngạo Tình hôn mê năm ngày năm đêm, Tường Vi nhân cơ hội chỉ điểm một nha đầu, cố gắng đốt mị hương trong phòng của Phong Dạ Hàn, để leo lên giường của hắn. Ai ngờ bị Phong Dạ Hàn đoán được, một chưởng vỗ chết nha hoàn kia. Những chuyện này đều là Băng Tâm nói cho Ngạo Tình biết, miêu tả sinh động như thật, gần như đem Phong Dạ Hàn làm thần tượng để sùng bái.
Bách Mị sau lại mới biết chuyện này, cũng đã cảnh cáo. Hiện nay cũng là Nê Bồ Tát sang sông tự thân khó bảo toàn, chỉ có thể mặc kệ nó rồi.
"Sư tỷ, tỷ võ cũng đã so qua rồi, không biết sư tỷ có thể hay không để cho chúng ta xuống núi sao?" Ngạo Tình hờ hững nhìn Bách Mị tuy bị bắt vẫn như cũ không hiện một chút hốt hoảng, không thể không sinh lòng bội phục. Thượng bất chánh hạ tắc loạn, thật đáng buồn. Thật là một khuê nữ xinh đẹp, lại cố tình muốn đánh đánh giết giết, hàng trâm tư vị trong đó chắc không người nào hiểu đi. Đầu thai sai cũng chỉ trách nàng số mệnh không tốt thôi.
"Sư muội đi hay ở, tùy ngươi tính." Bách Mị cười khẽ, làm cho người ta không nhìn ra quá nhiều tâm tình biến hóa.
"Vậy cám ơn." Hết sức đứng dậy, một đám bụi phấn bay về phía bát nữ, đằng đằng một cỗ khói mù thoáng chốc bốc lên, thừa dịp hỗn loạn, đám người Phong Dạ Hàn đã sớm ra khỏi cửa Ngàn Tư Động.
Một nhóm người thuận lợi xuống núi, Ngạo Tình liền kêu Băng Tâm Băng Lam hộ tống Dung Hi và Nhã Nhã trở về Túc Nguyệt quốc.
Băng Tâm chết sống không làm, phát huy thói hư tật xấu, mặt dày mày dạn, Ngạo Tình không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp. Cuối cùng chỉ đành phải bảo bốn người Băng Lam, Liễu Diệp Thanh, Xuất Nguyệt, Lãm Nguyệt hộ tống.
Vội vàng từ biệt, mấy người liền thẳng hướng Xích Khảm sa mạc mà xuất phát. Dọc theo đường đi, Băng Tâm rủ rỉ rù rì nói mãi, Ngạo Tình mới thấy lòng mình mềm yếu rồi, cô gái nhỏ này nước mắt đều lượn vòng trong hốc mắt, sẵn sàng chảy bắt cứ lúc nào, thật không có tiền đồ.
"Băng Tâm, ta hiện tại mới phát hiện, người miệng lưỡi trên dưới vừa động, hơn cả tiên sinh kể chuyện kia, lại còn như nước chảy mây trôi cuồn cuộn vô tận liên miên bất tuyệt." Ngạo Tình thật sự nhịn không được rồi, kể từ lúc tiến vào khu vực lệ thuộc vào xích khảm sa mạc, Băng Tâm liền lôi Ngạo Tình để hỏi không dứt, quả thật chính là một cái tiểu oa nhi mới biết sự đợi, mười vạn câu hỏi tại sao, trường treo khóe miệng.
Băng Tâm tất nhiên biết tiểu thư nhà mình so với mình còn nói nhiều, hỏi nhiều hơn, không thèm nhìn Ngạo Tình, chán ghét nói, "Tiểu thư, ngươi không phải là thường dạy Băng Tâm ‘ ba người đi tất có người làm thầy ta, không hiểu liền hỏi, không ngại học hỏi kẻ dưới ’ sao?"
Không ngại học hỏi kẻ dưới? Ngạo Tình ngược lại chộp được tự nhãn, trợn mắt nhìn thẳng, nghiến răng, cười đùa nói, "Thật nghe lời ‘ vấn đề thiếu nữ ’."
Băng Tâm giả bộ nghe không hiểu, chỉ coi tiểu thư ca ngợi mình, bộ mặt phấn chấn, hoan hỷ ngây ngất, Ngạo Tình da mặt kéo ra, ta để cho ngươi giả bộ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương
Nguyệt Thượng Hồng
Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương - Nguyệt Thượng Hồng
https://isach.info/story.php?story=vuong_phi_vo_lai_cua_han_vuong__nguyet_thuong_hong