Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thủy Triều Đen
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 83
Đ
úng là cô biết thật. Nó vẫn nằm một nơi nào đó sâu thẳm trong tim cô, quay lại trong tâm trí cô, khi cô bước lên xuồng. Những hòn đảo trông cứ quen thuộc dần lên, cùng với nó là một tâm trạng phấp phỏng đề phòng cũng cứ tăng dần lên.
Chiếc xuồng chạy về hướng tây. Khi chạy qua rặng san hô, chiếc xuồng hai động cơ bắt đầu tăng tốc. Karen đi về phía đuôi xuồng. Cô đưa tay vẫy Hauck đang đứng trên cầu cảng. Một phút sau chiếc xuồng lượn qua một khúc quanh, Hauck khuất khỏi tầm nhìn.
Giờ cô đã lại trở về trong tay Charlie.
Quãng đường đi qua thật tuyệt. Qua rất nhiều hòn đảo có những bờ biển cát trắng với từng khoảng, từng khoảng nhỏ cát và cây cọ hoang dại. Mặt nước êm đềm và xanh trong, điểm những con sóng bạc đầu. Ánh nắng mặt trời đang chiếu rạng rỡ và ấm áp. Chiếc xuồng phóng nhanh qua những con sóng, để lại đằng sau những làn nước rộng, viên thuyền trưởng rõ ràng là rất quen thuộc với vùng biển ở đây. Tóc cô tung bay trong làn gió đầy hơi mặn của biển.
“Anh có biết Charles không?” - Cô nói to hỏi Neville trong tiếng máy.
"Bà muốn nói ông Hanson?” — Anh ta hỏi lại. - “Có, tôi điều khiển thuyền cho ông ấy mà.”
“Cái thuyền này sao?”
“Không thưa bà.” - Neville cười, thích thú. - “Không đúng chút nào.”
Chiếc xuồng chạy ngang qua mấy bãi biển có người ở. Một vài khu dân cư xen giữa những khu vịnh. Đột nhiên Karen hiểu vì sao Charles đưa cô đến đây. Đã có lần họ đi ngang qua đây trên một chiếc du thuyền đẹp hay một chiếc thuyền cá nhỏ nào đó, do mấy người dân chài mình trần điều khiển, ra ngoài khơi xa. Bỗng Neville mỉm cười chỉ về phía chân trời nói: “Cá cờ.” Cô mỉm cười, dẫu tâm trạng lo âu, mà cô cảm thấy trước đó có là gì, thì giờ đây nó cũng bắt đầu dịu xuống.
Quãng đường đi mất khoảng năm mươi phút. Chiếc xuồng bắt đầu tiến gần tới một hòn đảo hoang nhỏ bé. Cô bỗng nhận ra Neville đã nói đúng. Cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ xâm chiếm lấy cô. Karen đã nhận ra quán ăn bãi biển họ đã từng tới - trông không lớn hơn một chiếc lều có bếp nướng. Họ đã nướng tôm hùm và gà hôm đó. Quanh đó có vài chiếc thuyền nhỏ neo lại. Xa hơn, cô nhớ có một ngọn hải đăng sơn vạch xanh trắng. Cái tên bỗng bật lên trong đầu cô.
Bertram’s Cay.
Giờ thì cô đã biết anh đưa cô đến đâu. Đó là một khu vịnh cuối cùng ngoài khơi xanh và cô đã nhìn thấy nó.
Tim cô thắt lại.
Khu vịnh vắng lặng nơi họ đã từng đi qua, đã từng neo lại. Cô nghĩ tới Charlie với mái tóc bồng bềnh và chiếc kính Ray-Ban đứng sau bánh lái. Họ đã phải bơi lên bờ, mang theo một giỏ đồ ăn và bia, đã nằm dài trên cát trắng mịn, thấy bình an dưới tiếng hát ru xào xạc của những hàng cây cọ, như những cư dân sống trên những hòn đảo Thái Bình Dương. Đó là khu vịnh của riêng họ. Cả hai đã gọi nó là gì nhỉ? Là Phá Vô Lo. Và mọi người sẽ hỏi nhau rằng Charlie và Karen đã biến đi chỗ quái quỷ nào vậy?
Karen đi về phía đầu xuồng, khi chiếc xuồng bắt đầu chạy chậm lại. Cô đưa tay che mắt. Nhịp tim tăng mạnh, cô nhìn lướt tìm trên bãi biển cong cong. Neville lái chiếc xuồng, lúc này chỉ còn ngập mớn nước chừng ba feet, vào cách bãi biển khoảng vài yard.
Bãi biển trông vẫn vậy. Vẫn như lúc họ mới phát hiện ra nó cách đây tám năm. Một chiếc xuồng cao su được kéo nằm trên bãi cát. Tim cô đập mạnh hơn. Cô nhìn quanh. Chẳng có ai. Chỉ có tiếng quạ kêu, vài con mòng biển và bồ nông lượn trên ngọn cây.
Charlie...
Cô không còn cảm nhận được những gì mình đang cảm thấy nữa. Cô cũng không biết phản ứng của mình phải ra sao nữa. Karen tháo xăng-đan, lần lần đi lên phía mũi xuồng, đã sẵn sàng cho màn leo dây. Cô quay lại nhìn Neville. Viên thuyền truởng giơ tay ra hiệu bảo cô hãy đợi anh ta đưa xuồng vào gần hơn chút nữa rồi ra khỏi xuồng từ mé bên. Rồi anh ta gật đầu ra hiệu cho cô lên bờ. Được rồi...
Đeo túi chặt vào vai, Karen nhảy ra khỏi xuồng. Nước biển sủi bọt và ấm nóng, ngập đến ngang đùi, làm ướt phần dưới chiếc váy. Cô lội ào vào bãi cát. Vẫn không thấy ai ở đó. Cô quay lại nhìn đúng lúc Neville bắt đầu quay đầu chiếc Thiên thần biển cả ra khỏi bờ. Neville vẫy tay chào cô. Karen quay lại một lần nữa và lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi.
Cô chỉ còn một mình. Trên dải đất hoàn toàn hoang vắng này. Thậm chí nó còn không có tên trên bản đồ. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Charles không đến? Cô cũng nhận ra rằng cô đã không gọi cho Ty. Anh đã nhắc cô phải: Ở gần nơi đông người. Nơi đông người ư? Đây là nơi hoang vắng nhất trên cái thế giới chết tiệt này.
Karen bước ngập ngừng lên đụn cát. Ánh nắng mặt trời buổi sáng đã hun nóng mặt cát làm cho nó ấm nóng và mềm mịn dưới hai bàn chân trần của cô. Không một tiếng động ngoài những tiếng chim kêu chiêm chiếp trên cây và tiếng vỗ nhẹ của thủy triều lên. Cô lục tìm chiếc điện thoại di động trong túi xách, trong khi một nỗi sợ hãi bắt đầu nhen nhóm trong cô, khiến da cô như có đàn kiến cắn.
Cô nghe tiếng cành cây sột soạt và rồi giọng nói của Charlie vang lên trước khi cô kịp nhìn thấy anh. Dịu dàng, thân thuộc đến kỳ quái. Giọng nói cắt ngọt ngang người cô.
"Karen. ”
Karen thấy tim mình thắt lại. Rồi, cô quay đầu lại.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thủy Triều Đen
Andrew Gross
Thủy Triều Đen - Andrew Gross
https://isach.info/story.php?story=thuy_trieu_den__andrew_gross